Bách Luyện Thành Thần

Sau một lần xuyên qua khá dài, La Chinh cũng từ từ thu hồi lại ý thức…

Bỗng nhiên thân thể hắn cảm nhận được một đợt lắc lư, sau đó hắn hít mạnh một hơi, bất ngờ mở mắt ra, nhìn qua bầu trời sâu thẳm đầy sao.

Phỉ Nhi và La Chinh vẫn giữ nguyên khoảng cách hơn mười trượng, thân thể thon dài đứng tựa vào vách toà nhà, đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ, chăm chú nhìn La Chinh. Nàng thấy2hình như La Chinh hơi khác thường, nhưng lại không thể nói rõ điều khác thường này là gì.

“Ngao du Thái Hư vui không?” Xích Long cười ha ha hỏi.

Trong Thái Hư, rất nhiều lần La Chinh đã rung động, đến lúc này vẫn còn chút dư vị. Giờ phút này, ý thức của hắn và ngôi sao màu tím nhạt kia vẫn còn giữ nguyên liên kết, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về một góc trên bầu trời.

Thị lực của La Chinh5khá kinh người, gần như chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra được ngôi sao màu tím nhạt kia.

“Đã tạo được liên kết với một ngôi sao, thì cần dẫn lực của Tinh như thế nào?” La Chinh hỏi.

“Cái gì! Ngươi thành công rồi?” Xích Long ngạc nhiên hỏi.

Lúc trước khi Xích Long dẫn động ngôi sao, cần phí trọn thời gian năm năm!

Những ngôi sao có ý chí kia gần như không chịu thuần phục, nên phải tìm được một ngôi6sao có cùng nhận thức, xác suất này vô cùng nhỏ. Xích Long vì kết nối với ngôi sao này mà lang thang mãi trong Thái Hư tận năm năm, tới lui không biết bao nhiêu lần mới tìm được ngôi sao đầu tiên chịu chấp nhận bản thân nó.

Tên La Chinh này, mới… tốn bao nhiêu thời gian! Lần đầu tiên ngao du Thái Hư, vậy mà đã được một ngôi sao chấp nhận, lúc này Xích Long gần như kinh ngạc5đến mức nói không nên lời.

Lúc này, Thanh Long thản nhiên nói: “Thất ca, ca đừng quên mệnh cách của La Chinh.”


“Ha ha. Cũng đúng, cũng đúng…” Ngược lại Xích Long vừa quên mất, La Chinh là người có mệnh tranh đoạt đại thế.

Chân Long tộc rất mạnh mẽ, thực lực của Xích Long lúc trước cũng mạnh đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng, nhưng số mệnh của nó chưa chắc đã mạnh hơn La Chinh.

Dưới gầm trời này,3võ giả có mệnh tranh đại thế chẳng phải là con cưng của trời đấy sao? Còn sinh linh nào có số mệnh mạnh hơn cả La Chinh được chứ?

Đã kết nối được với một ngôi sao, vậy thì có thể dẫn sức mạnh của ngôi sao rồi.

Dựa theo phương pháp trong Sao Chiến Thể, trong lòng La Chinh hơi động một chút, bề mặt ngoài của ngôi sao ở phía chân trời kia bỗng nhiên tản ra một chút ánh sao nhàn nhạt.

Hai mắt Phỉ Nhi đứng cách đó không xa bỗng nhiên trợn to!

Rõ ràng nàng không ngờ, vì sao bỗng nhiên trên thân thể La Chinh lại xuất hiện một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Mặc dù Phỉ Nhi không biết tầng ánh sáng nhàn nhạt này là ánh sao, nhưng từ trước đến nay, Yêu Dạ tộc vô cùng mẫn cảm với sức mạnh, mà tầng ánh sáng kia lại cho nàng một loại cảm giác chấn động lòng người!

Rốt cuộc thằng nhóc này tu luyện công pháp gì? Trong lòng Phỉ Nhi vẫn còn những nghi hoặc rất sâu, có điều vấn đề này nàng cũng không tiện hỏi. Võ giả đều có bí mật của riêng mình, huống chi La Chinh lại là Nhân tộc, đương nhiên không có khả năng nói cho nàng biết.

Nửa phần đầu của Sao Chiến Thể tổng cộng có tám thức.

Sau khi La Chinh dẫn động ánh sao, suýt chút nữa đã dùng thử luôn rồi, nhưng may mà vẫn nhịn lại được. Hắn ra khỏi tháp Tội Ác là vì muốn dẫn động ánh sao, để tu luyện đơn thuần thì vẫn nên thuê một mật thất tu luyện thì tốt hơn, hắn cũng không muốn để lộ bộ thần võ tối cao này quá nhiều trước mặt mọi người.

Nếu không phải Phỉ Nhi giúp mình, một đường dẫn bản thân mình vào tháp Tội Ác thì có lẽ mình đã sớm tìm lý do đuổi nàng đi rồi…


Đợi sau khi La Chinh về đến tháp Tội Ác, trước hết liền bước lên sàn đấu.

Mới chỉ một ngày mà đám Chiến Giả của tầng thứ nhất đã biết, La Chinh không phải là đối thủ bọn họ có thể đánh bại được.

Nguyệt Thủ đại nhân của Ma tộc đã từng cảnh cáo đám người Ma tộc ở tầng thứ nhất, bảo bọn chúng không được ra tay với La Chinh.

Mà Chiến Giả của những chủng tộc khác, sau khi cân nhắc khả năng của bản thân thì cũng không dám bước lên sàn đấu!

Cứ như vậy, La Chinh đã gặp “sàn trống”, chỉ cần sàn trống ba ngày liên tiếp thì hắn có thể đi tiếp.

Sau khi rời khỏi sàn đấu, La Chinh lại quay về mật thất tiếp tục dốc lòng tu luyện. Mặc dù không có ánh sáng tạo hoá giúp tăng tu vi, thế nhưng trong giai đoạn hiện tại, thứ La Chinh cần tiêu hoá vẫn còn rất nhiều.

Chặng đường tu luyện này kéo dài đến ngày hôm sau, La Chinh lại bước lên sàn đấu lần nữa, lại tiếp tục gặp “sàn trống”, không có sinh linh nào dám bước lên sàn đấu để khiêu chiến.

Sau ba ngày gặp sàn trống liên tục, cuối cùng La Chinh cũng lấy được quyền lên tầng tiếp theo.

Gần như không do dự, La Chinh đã chọn lên tầng tiếp theo của tháp Tội Ác.

Tổng cộng toàn bộ tháp Tội Ác được chia ra thành 15 tầng.


Theo lời Phỉ Nhi nói, từ tầng một đến tầng năm gần như là thiên hạ của Chiến Giả, mà bắt đầu từ tầng thứ sáu thì là thiên hạ của Chiến Tướng, những sinh linh có thể tiến vào tầng thứ mười thì hầu như đều là cường giả Chiến Tôn.

Các công trình trên tầng thứ hai đa số đều giống tầng thứ nhất, gần như là giống y như đúc.

Có điều thực lực của Chiến Giả trong tầng thứ hai mạnh hơn tầng thứ nhất một chút.

Vừa mới bước vào tầng thứ hai, La Chinh đã nhìn thấy một cô gái Yêu Dạ tộc đang đứng giữa sàn đấu, mà vào giờ phút này, lại không có ai dám bước lên đấu trường khiêu chiến!

Cũng giống như La Chinh, cô gái Yêu Dạ tộc này cũng gặp “sàn trống”.

Người Yêu Dạ tộc vốn đã mạnh hơn những chủng tộc khác rất nhiều, huống chi cô gái Yêu Dạ tộc này còn là một Chiến Tướng. Thực lực của những người ở tầng thứ hai cũng chỉ hơi mạnh hơn tầng thứ nhất một chút mà thôi, phần lớn sinh linh vẫn còn là Chiến Giả, cô gái Yêu Dạ tộc gặp “sàn trống” cũng là điều dễ hiểu.

“A! Là Tử Ngọc! Nàng cũng đến tháp Tội Ác rồi!” Bỗng nhiên vẻ mặt Phỉ Nhi đứng đằng sau tràn đầy kinh ngạc, nàng nói.

Cô gái Yêu Dạ tộc này tên là Tử Ngọc, cũng là thiên tài đi ra từ thánh địa của Yêu Dạ tộc.

Bởi vì thực lực Yêu Dạ tộc mạnh hơn các chủng tộc khác cũng kha khá, vì vậy lúc còn là Chiến Giả đã có thể vào tháp Tội Ác, nhanh chóng tăng tu vi của mình lên.

Có điều trước đây Tử Ngọc vẫn luôn bế quan tu hành trong thánh địa của Yêu Dạ tộc, không bước ra bên ngoài, mãi sau khi đạt tới tu vi Chiến Tướng cấp năm mới tiến vào tháp Tội Ác.

“Nàng là thiên tài cấp Thần trong thánh địa bọn ta! Thực lực rất mạnh. Mặc dù nàng chỉ là Chiến Tướng cấp năm, tu vi của ta lại cao hơn nàng, nhưng… chưa chắc ta đã là đối thủ của nàng.” Phỉ Nhi nói.

“Thiên tài cấp Thần của Yêu Dạ tộc…” Trong mắt La Chinh lóe lên một tia sáng.

Nhìn thấy dáng vẻ hơi kích động của La Chinh, Phỉ Nhi khuyên: “Ta không đề nghị ngươi đi khiêu chiến Tử Ngọc, đợi sau khi nàng tuyên bố ‘sàn trống’, ngươi lại lên sàn đấu thì tốt hơn!”


“Vậy ư?” Trên mặt La Chinh toát ra ý cười, từ chối cho ý kiến.

Trên sàn đấu, Tử Ngọc ngạo nghễ quét mắt nhìn xung quanh, lạnh nhạt nói: “Còn ai dám lên khiêu chiến với ta không?”

Nay đã là ngày thứ ba liên tục này có “sàn trống” rồi, trong thời gian ba ngày này, không có bất cứ người của chủng tộc nào dám đi lên khiêu chiến với nàng.

Thật ra Tử Ngọc rất bất mãn với quy tắc của tháp Tội Ác, vì sao nhất định phải “sàn trống” ba ngày liên tục, mới có thể đến tầng tiếp theo được chứ? Điều này làm lãng phí thời gian của nàng!

Mục tiêu của Tử Ngọc chính là nhanh chóng tiến vào tầng thứ mười. Với thực lực của nàng, ở lại tầng thứ mười là có thể lấy được ánh sáng tạo hoá nhiều nhất, tốc độ tu luyện cũng nhanh nhất.

Nhưng điều khiến Tử Ngọc cạn lời chính là trước đây nàng đã “sàn trống” hai ngày liên tục ở tầng thứ hai, kết quả ngày thứ ba lại có một thằng ngốc không biết sống chết lên khiêu chiến nàng. Trong cơn tức giận, Tử Ngọc thẳng tay giết chết đối phương trong nháy mắt! Nhưng vì ngày thứ ba không phải là “sàn trống”, thế nên nàng lại phải đợi ba ngày nữa.

Cũng may lần trước giết chết đối thủ ngay lập tức, nên cũng rất có lực uy hiếp, cuối cùng cũng không có thằng ngốc nào dám lên khiêu chiến với nàng nữa, chỉ lần chờ thêm một lát nữa là nàng đã có quyền đi tầng thứ ba rồi!

Nhưng mà đúng vào lúc này, lại có một bóng người đi lên sàn đấu, người này chính là La Chinh.

Thật ra Tử Ngọc không mong có bất cứ kẻ nào xuất hiện trên đấu trường, không phải nàng sợ đối thủ ở tầng này, mà là vì cho dù thực lực đối thủ thế nào, cho dù Tử Ngọc có thể đánh bại đối phương hay không thì dựa theo quy tắc nàng đều phải “sàn trống” lại từ đầu. Nói cách khác, nàng lại phải chờ tiếp ba ngày nữa mới có thể tiến vào tầng thứ ba của tháp Tội Ác!

Vì vậy khi nhìn thấy La Chinh bước lên sàn đấu, Tử Ngọc nhanh chóng tức điên.

Nàng nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá La Chinh một lượt, trong đôi mắt lạnh buốt dị thường: “Thật sự có Chiến Giả, dám không biết sống chết đi lên khiêu chiến! Xem ra lần trước ta ra tay còn chưa đủ tàn nhẫn, không để lại bài học thê thảm cho các ngươi. Có lẽ lần này, phải ác hơn một chút!”

“Không biết cách đó tàn nhẫn thế nào?” La Chinh mỉm cười.

Tử Ngọc lấy một thanh dao găm ngắn ra khỏi nhẫn tu di, lạnh lùng nói: “Cách tàn nhẫn khiến ngươi cảm thấy tuyệt vọng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui