Bách Luyện Thành Thần

Nhìn thấy đám người Ma tộc giống như ngọn núi này, La Chinh trợn mắt. Đám này vì muốn ép mình xuất chiến mà thật sự không từ thủ đoạn tồi tệ nào, quả thực quá vô lại.

Huống hồ chẳng2qua chỉ là một đám Chiến Giả Ma tộc mà thôi, muốn chết cũng không cần tìm cách này!

Hắn thản nhiên nhìn qua một vòng những tên Ma tộc đứng ở đây, đang định chấp nhận khiêu chiến của bọn5chúng, bởi nếu chúng đã muốn dâng tặng hắn ánh sáng tạo hóa thì hắn cũng không tìm được lý do gì để từ chối.

Ngay lúc này, một tên Ma tộc da đen xuất hiện phía sau đám Chiến Giả6Ma tộc này.

Hình thể của tên Ma tộc đó bé hơn những tên Ma tộc khác một chút, trong ánh mắt lập lòe hàn quang lạnh lẽo, sắc bén dị thường. Thậm chí ánh mắt gã quét đến mặt còn5khiến người ta cảm thấy như bị mũi dao cứa qua!

Tên Ma tộc này cũng chỉ là Chiến Tướng, thế mà lại mang đến cho người khác uy áp mãnh liệt như vậy, La Chinh cũng lộ vẻ kinh ngạc.

“Tránh3hết ra.” Chiến Tướng Ma tộc đó lạnh giọng nói.

Những người Ma tộc chắn đường nhìn thấy Chiến Tướng Ma tộc phía sau thì trên mặt đều lộ ra hai biểu cảm, sợ hãi và kính trọng!

“Là Nguyệt Thủ đại nhân! Mau tránh ra!”

“Đừng đẩy ta! Nguyệt Thủ đại nhân, xin nhận một lạy!”

Những Chiến Giả Ma tộc này đều nhanh chóng tránh đường, mở ra một lối đi. Như vậy La Chinh có thể trực tiếp đối diện với tên Chiến Tướng Ma tộc hình dáng gầy ốm đó. Nghe thấy những người Ma tộc kia nói, La Chinh cũng đã biết tên của gã là Nguyệt Thủ.


Nguyệt Thủ bước một bước tiến lên phía trước, ánh mắt tàn khốc luôn dừng trên người La Chinh: “Mặc dù ngươi thuộc Nhân tộc nhưng ngươi không phải Chiến Giả bình thường.”

“Điều này liên quan gì đến ngươi?” La Chinh không hề sợ hãi, trừng mắt nhìn Nguyệt Thủ hỏi.

“Không chỉ Ma tộc ta muốn có tính mạng của ngươi, mà Cự Nhân tộc, Thú tộc, và cả…” Ánh mắt Nguyệt Thủ dừng lại trên người Phỉ Nhi ở phía sau La Chinh, hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức nói: “Cả Yêu Dạ tộc cũng muốn tính mạng của ngươi. Bọn ta có tới mấy chục cách để giết chết ngươi, thế nhưng ta cảm thấy cách tốt nhất là nên giải quyết ngươi trên sàn đấu. Ta ở tầng 10 đợi ngươi, hy vọng ngươi đừng chạy mất, hoặc là co đầu rụt cổ ở nơi này mãi.”

Nghe thấy lời Nguyệt Thủ nói, La Chinh đột nhiên không nhịn được mà cười phá lên, đến khi thu lại nụ cười thì mới từ từ nói: “Ta đến tháp Tội Ác, mục đích đương nhiên là tiến vào các tầng cao hơn. Còn về ngươi đợi ta ở tầng mấy thì không liên quan tới ta, cũng không cần cố ý đến nói cho ta biết, bởi vì thực lực của ngươi còn chưa đáng để ta phải ghi nhớ.”

Lời của La Chinh khiến sắc mặt của phần lớn người Ma tộc đột nhiên thay đổi!

Tuy Nguyệt Thủ chỉ là Chiến Tướng, nhưng địa vị của gã trong Ma tộc còn cao hơn cả Chiến Tôn!

Trên đại lục Hải Thần này, Ma tộc có hai thánh địa, một là thánh địa Viêm Ma, cái còn lại gọi là thánh địa Khủng Ma. Mà Nguyệt Thủ là thiên tài mạnh nhất trong thánh địa Viêm Ma! Ngang tài ngang sức với một thiên tài khác của thánh địa Khủng Ma!

Đây cũng là lý do vì sao phần đông người Ma tộc nhìn thấy Nguyệt Thủ lại kính trọng gã như vậy! Với thiên phú của Nguyệt Thủ, e là không bao lâu nữa sẽ có thể bước vào tầng đỉnh của tháp Tội Ác, giúp Ma tộc có thêm một vị trí mới.

Không ít người Ma tộc thấy, Nguyệt Thủ đại nhân đích thân đến đây tuyên chiến với La Chinh rõ ràng là chuyện bé xé ra to, chẳng lẽ giết gà còn cần dao mổ trâu sao? Đừng nói là một Chiến Giả Nhân tộc nhỏ bé, cho dù là một Chiến Tướng loài người cũng không cần đích thân Nguyệt Thủ đại nhân ra mặt.

Vốn dĩ phần đông người Ma tộc đều thắc mắc như vậy.

Vì thế khi Nguyệt Thủ đại nhân đích thân tuyên chiến với La Chinh, thực lực của La Chinh trong mắt phần lớn người Ma tộc đã được nâng cao vô hạn! Xem ra Chiến Giả loài người này tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể đối phó.


Điều khiến bọn họ hoàn toàn không ngờ tới chính là La Chinh còn cuồng vọng hơn bọn họ tưởng! Gần như căn bản không coi Nguyệt Thủ đại nhân của bọn họ ra gì!

Trên mặt phần lớn người Ma tộc đều lộ rõ vẻ tức giận.

“Thằng nhóc Nhân tộc, ngươi…”

Trước khi đám đông người Ma tộc bắt đầu gào thét thì Nguyệt Thủ đã giơ tay ngăn bọn họ lại, gã thản nhiên nói với La Chinh: “Không tồi! Nhân tộc chẳng mấy ai được khí phách như vậy, ta càng ngày càng mong đợi được đấu với ngươi rồi.”

Nói xong, Nguyệt Thủ quay người rời đi, nhưng hình như lại nghĩ ra gì đó, nên liền nói với những người Ma tộc xung quanh: “Các ngươi đừng lãng phí tính mạng của mình đi khiêu chiến với La Chinh nữa, để hắn tự do đi lên là được rồi.”

Cùng là người Ma tộc, Nguyệt Thủ rất hiểu đồng bào mình, cho dù biết rõ là không địch được thì vẫn sẽ không nhịn được mà đi chịu chết, khiêu khích La Chinh.

Mà theo tư liệu Nguyệt Thủ nắm được thì Chiến Giả không thể là đối thủ của La Chinh, tùy tiện bước chân lên sàn đấu, đối diện với La Chinh thì chẳng qua chỉ là lãng phí tính mạng mà thôi.

“Nhưng mà… Nguyệt Thủ đại nhân!” Trên mặt một Chiến Giả Ma tộc hiện rõ vẻ không phục.

“Hử?” Nguyệt Thủ nhăn trán lại.

Thân thể Chiến Giả Ma tộc này đột nhiên run lên một trận, lập tức run rẩy đáp lại: “Xin, xin lỗi…”

Nguyệt Thủ lắc đầu, lập tức quay người rời đi.


Đám đông người Ma tộc vẫn tức giận, trừng mắt nhìn La Chinh, nhưng vì mệnh lệnh của Nguyệt Thủ đại nhân, bọn họ lại không dám chắn đường hắn nữa.

La Chinh từ đầu đến cuối vẫn lộ vẻ điềm nhiên, sau khi Nguyệt Thủ rời đi, hắn cũng bước về phía ngoài.

Phỉ Nhi vẫn theo sát phía sau, nàng sợ La Chinh chạy mất…

“Tự do đi lên là ý gì?” La Chinh hỏi.

Phỉ Nhi đã chuẩn bị xong câu trả lời từ sớm nên khẽ cười nhẹ một cái, hai má lúm đồng tiền trên khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra: “Đi tới tầng tiếp theo của tháp Tội Ác cần phải có điểm tích lũy, nhưng có một số sinh linh sau khi vào tháp Tội Ác thì thực lực biểu hiện ra quá mạnh, sinh ra kết quả là sàn trống.”

“Sàn trống?”

“Đúng. Thực lực quá mạnh, không ai dám khiêu chiến, như vậy thì sinh linh đó không thể có được điểm tích lũy. Mà không lấy được 100 điểm tích lũy thì không có tư cách để tiến vào tầng tiếp theo.” Phỉ Nhi tiếp tục nói: “Vì vậy mới đặt ra quy tắc tự do đi lên. Nếu một sinh linh không có ai khiêu chiến trong vòng ba ngày, có ba trận liên tiếp đều là sàn trống thì sẽ có người ghi chép lại, không cần điểm tích lũy cũng có tư cách đi vào tầng tiếp theo!”

La Chinh gật gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Cho dù những tộc này có liên hợp lại với nhau để lập ra quy tắc này thì bản thân quy tắc này cũng phải có tính hợp lý nhất định. Nếu cường giả của một tộc nào đó vào trong tháp Tội Ác tu luyện mà lại có thực lực quá cường hãn, không một tộc nào chịu xuất chiến thì e là cả đời này cũng không thể nào đi vào tầng tiếp theo.

Tự do đi lên đương nhiên là để bổ sung cho chỗ thiếu hụt đó.

Suốt quãng đường đi, khi đi qua sàn đấu, trên sàn vẫn đang chiến đấu kịch liệt.

Trong tháp Tội Ác không phân biệt ngày đêm, đối với phần đông sinh linh thì cuộc sống tương đối đơn điệu, ngoài sống và chết thì chính là chiến đấu và tu luyện.


Bởi vì áp lực mãnh liệt, cho nên xung quanh tháp Tội Ác cũng có các kiểu phục vụ đặc biệt, các loại đồ vật cổ quái ly kì trên khắp đại lục Hải Thần này, có lẽ ở đây đều có cả. Hơn nữa không chỉ có thể dùng điểm tích lũy để chi tiêu, mà ở đây đá chân nguyên cực phẩm cũng thông dụng!

Sau khi đi qua khu vực sàn đấu, La Chinh đi ra khỏi tháp Tội Ác. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này trăng tròn trên cao, bầu trời đã đầy các vì sao.

Nhìn Phỉ Nhi cứ đi theo sát phía sau mình, La Chinh thản nhiên liếc qua nàng ta một cái. Cô gái này giúp đỡ mình không ít, nhưng cũng không thể vì kiếm linh Yêu Dạ mà cứ đi theo mình suốt không rời một bước như thế được. Giờ hắn cần phải tu luyện.

Tính Phỉ Nhi vô cùng nhạy cảm, chỉ một ánh mắt của La Chinh, nàng cũng đã hiểu ngay. Vậy nên nàng liền cười ưu nhã rồi giữ khoảng cách với hắn. Không phải nàng muốn tìm hiểu về La Chinh, chỉ là tin tức liên quan đến “Vương” quá quan trọng, vì vậy nàng mới đi theo như hình với bóng.

Sau khi La Chinh đã cách Phỉ Nhi một khoảng nhất định, lúc này mới tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hàng ngàn ngôi sao được khảm nạm trong bầu trời màu đen, chúng kết nối với nhau tạo thành từng dòng chảy màu bạc. Trời đêm không mây, tầm mắt cũng vô cùng tốt.

“Bây giờ có thể bắt đầu chưa?” La Chinh hỏi.

“Không tồi, nơi này rất thích hợp để luyện Sao Chiến Thể.” Xích Long lập tức trả lời.

Xích Long vừa dứt lời, trong đầu La Chinh liền xuất hiện vô số những kí tự huyền ảo, và có thêm một chút thông tin.

“Mặc dù Sao Chiến Thể bị thiếu nửa phần sau, nhưng nửa phần đầu này lại có được nguyên tắc chung của Sao Chiến Thể rồi. Bước đầu tiên của nguyên tắc chung là dẫn động sức mạnh của các ngôi sao! Vạn sự khởi đầu nan, dẫn động sức mạnh của ngôi sao cũng là khó khăn nhất, không mong ngươi có thể thành công ngay lần đầu tiên, nhưng ngươi có thể thử trước.” Xích Long nhàn nhạt nói.

Thần võ tối cao, làm gì dễ tu luyện như vậy?

Khi Xích Long có được Sao Chiến Thể, tu vi của nó đã đạt đến trình độ mà La Chinh khó có thể lý giải, nhưng để lĩnh ngộ được Sao Chiến Thể này cũng đã mất ước chừng năm năm!

La Chinh không nói gì, hắn ngồi trên mặt đất, lặng lẽ tiêu hóa những thông tin trong đầu.

Một canh giờ sau, vị trí các ngôi sao trên bầu trời đã nhẹ nhàng di chuyển một khoảng cách nhất định. Lúc này La Chinh mới đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt đang nhìn lên bầu trời kia phóng ra ánh sáng mãnh liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui