Toà tháp Tội Ác này khiến La Chinh cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, vì sao năm đó Thiên Miểu Tiên Nhân lại không đến đây được rồi. Bởi vì2thực lực của Thiên Miểu Tiên Nhân đã vượt xa khỏi cấp bậc Chiến Tôn, vậy nên sẽ bị Chú Sát!
Lực lượng Chú Sát trên mảnh đất nguyền rủa này, thậm chí đến5Thiên Miểu Tiên Nhân cũng thấy sợ hãi, đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Mà mảnh đất nguyền rủa này thì liên quan gì đến tháp Tội Ác nhỉ? Vì sao bọn chúng6lại xuất hiện trên mảnh đại lục này, tất cả đều là những câu hỏi rất lớn.
“Tháp Tội Ác vốn đảo ngược mà, chuyện này cũng không có gì kỳ quái!” Phỉ Nhi5giải thích: “Thật ra tháp Tội Ác chỉ có một nửa là lộ ra ngoài thôi, còn phần lớn đều cắm thật sâu dưới lòng đất.” Phỉ Nhi cười nói.
Làm sao người ta3có thể xây dựng một toà tháp như thế được nhỉ?
Một toà tháp khổng lồ như thế, cũng không đến mức phải đào một cái hố thật lớn chứ? Hay là dần dần xây dựng lên?
Khả năng lớn nhất là có người cầm toà tháp này cắm mạnh xuống đất! Trong đầu La Chinh toát ra một suy nghĩ kỳ quái như vậy.
Tất nhiên Phỉ Nhi cũng không rõ trong đầu La Chinh đang nghĩ điều gì, chỉ nói với La Chinh rằng muốn vào tháp Tội Ác còn cần phải ghi danh.
Sau khi đến gần tháp Tội Ác, mới dần dần có nhiều sinh linh hơn.
Thật ra quanh tháp Tội Ác có một tòa thành không nhỏ, trong đại lục Hải Thần đầy sát phạt và chiến tranh này, trấn nhỏ ấy lại lộ ra sự bình thản đặc biệt, bởi vì trong mảnh đất nguyền rủa không thể nào chiến đấu được, nên các chủng tộc đa dạng trong trấn nhỏ lại chung sống hòa bình một cách hiếm thấy.
Phỉ Nhi dẫn La Chinh đi vào trấn nhỏ, sau đó tìm đến một tòa nhà kiểu Nhân tộc.
“Tiến vào tháp Tội Ác thì phải đăng ký với chủng tộc của mình, sau khi nhận Minh bài rồi mới có thể tiến vào.” Phỉ Nhi nói: “Nơi này chính là trung tâm đăng ký của Nhân tộc các ngươi.”
Liên tục có võ giả Nhân tộc ra ra vào vào, La Chinh không do dự, cũng cất bước vào rất nhanh.
Trong tòa nhà này đặt một cái bàn rất lớn, cạnh bàn có một võ giả Nhân tộc đang ngồi. Dựa theo cách phân chia thực lực ở Trung Vực thì là Thần Đan Cảnh, có điều ở đại lục Hải Thần thì có lẽ được gọi là Chiến Tướng.
Chiến Tướng Nhân tộc kia thấy La Chinh đến, mỉm cười: “Đừng nói với ta là một Chiến Giả cấp bảy cũng muốn tiến vào tháp Tội Ác!”
“Không được sao?” La Chinh nháy mắt một cái hỏi.
“Ta bội phục người có dũng khí. Có điều, tin ta đi, hành động của ngươi chỉ là đang đi chịu chết mà thôi, cho dù là thiên tài của thánh địa Tử Tâm thì tiến vào tháp Tội Ác cũng phải chịu chết.” Chiến Tướng Nhân tộc thản nhiên nói.
Con người có hai ưu thế lớn trong việc tu luyện, đầu tiên là nhiều người, thứ hai là trời sinh đã thích hợp để tu luyện hệ thống chân nguyên.
Nhưng ở đại lục Hải Thần, hai ưu thế này lại trở thành hạn chế.
Trong Trung Vực và tứ đại Thần Quốc, tài nguyên phong phú, gần như là dùng mãi không hết, lấy mãi không kiệt, nên có thể hiện ra ưu thế về số lượng của con người, dù sao chọn ra ưu tú từ trong ưu tú, thì cũng có thể chọn ra những người càng cường đại hơn, thiên tài càng yêu nghiệt thì càng cần tài nguyên phong phú để bồi dưỡng.
Nhưng tài nguyên ở đại lục Hải Thần thiếu hụt đến cực điểm, dưới tình huống này ưu thế về số lượng của con người cũng không cách nào thể hiện được nữa. Ngoài ra, trên đại lục Hải Thần, gần như tất cả đều là cường giả, trước khi trở thành “Chiến Thánh”, đều dựa vào tài nguyên trong tháp Tội Ác để phát triển!
Nhưng trong tháp Tội Ác chỉ chấp nhận những người mạnh mẽ mà thôi!
So với Yêu Dạ tộc, Yêu tộc, Ma tộc và một số chủng tộc khác thì con người không có ưu thế gì. Cũng vì thế, chỗ ngồi của con người trong tháp Tội Ác rất ít, điều này trực tiếp khiến thế hệ trẻ con người càng thêm gian nan hơn trong tháp Tội Ác, dẫn đến địa vị của Nhân tộc ngày nay.
Mặc dù thánh địa Tử Tâm cũng được gọi là thánh địa, có điều so với thánh địa của những chủng tộc khác thì đúng là yếu hơn không ít.
“Ta phải vào tháp Tội Ác.” La Chinh không giải thích quá nhiều.
Chiến Tướng Nhân tộc gật đầu, cũng không khuyên nhiều nữa, ngay sau đó đã giúp La Chinh hoàn thành việc đăng ký, tiếp đó ném một tấm Minh bài làm từ thép cho La Chinh: “Vậy thì… chúc ngươi may mắn.”
Sau khi Chiến Tướng Nhân tộc khuyên bảo không hiệu quả thì chỉ đành cười thương xót. Với cái nhìn của hắn, loại người không biết trời cao đất rộng như La Chinh bình thường sẽ không sống qua đêm thứ nhất trong tháp Tội Ác.
“Nhận được Minh bài rồi à?” Thấy La Chinh đi ra, Phỉ Nhi lập tức đi lên hỏi.
La Chinh huơ huơ Minh bài trước mặt Phỉ Nhi, sau đó nói: “Đi!”
Trong trấn nhỏ này cũng có vài phường chợ, khu bán đấu giá này nọ…, có điều La Chinh cũng không hứng thú với những thứ này lắm, sau khi đi xuyên qua trấn nhỏ, cuối cùng cũng đến dưới tháp Tội Ác.
Từ xa đã có thể cảm nhận được tòa tháp này rất khổng lồ, nhưng đợi đến khi La Chinh đến gần, nhìn qua thứ khổng lồ trước mắt này, lại càng cảm thấy một loại khí thế đè ép!
Bởi vì tháp Tội Ác bị đảo ngược, nên bên cạnh có người xây dựng một cầu thang, theo đó đi lên thì có hai người khổng lồ cường tráng cản đường La Chinh và Phỉ Nhi lại.
Những người khổng lồ này còn cao hơn người Ma tộc gấp bội, khoảng chừng sáu trượng, nếu như dựa theo tiêu chuẩn của Nhân tộc thì có lẽ mỗi vị đều có thần lực trời sinh.
“Minh bài.” Một người khổng lồ ồm ồm nói.
La Chinh và Phỉ Nhi cùng đưa Minh bài ra, La Chinh chú ý thấy tấm Minh bài của Phỉ Nhi hình như hoàn toàn khác với La Chinh, dường như trên tấm Minh bài kia có mạ thêm một lớp tử kim vậy.
“Phỉ Nhi Minh bài của ngươi, vì sao lại khác vậy?” La Chinh hỏi.
“Mỗi tầng trong tháp Tội Ác đều có Minh bài không giống nhau, Minh bài trong tay ngươi là Minh bài của tầng thứ nhất, nếu như ngươi có tư cách tiến vào tầng tiếp theo thì phải đổi Minh bài khác. Ngươi cứ vào đi rồi biết.” Phỉ Nhi cười nói.
Sau khi kiểm tra Minh bài, hai người khổng lồ liền đẩy cánh cửa khổng lồ kia ra cho nhóm La Chinh, cuối cùng La Chinh cũng bước vào tầng thứ nhất của tháp Tội Ác.
Lúc La Chinh tiến vào tháp Tội Ác, giống như vừa tiến vào một cung điện khổng lồ vậy, sau khi đi thẳng qua dãy hành lang hẹp dài, trước mặt liền xuất hiện một cái đài bằng phẳng cực lớn, mà giờ phút này trên cái đài kia đang có hai sinh linh đang liên tục chém giết lẫn nhau, tình cảnh vô cùng sôi nổi!
Xung quanh đài có đầy người vây xem, phần lớn võ giả ở đây đều là Chiến Giả giống như La Chinh, võ giả đang chém giết trên đài cũng là Chiến Giả.
“Có thể ra tay trong tháp Tội Ác à?” La Chinh hỏi.
Phỉ Nhi gật đầu: “Có thể nói như vậy, hoặc là nói có thể ra tay trên sàn đấu của tháp Tội Ác! Thật ra… nói tháp Tội Ác là một chỗ tu luyện, không bằng nói nơi này là nơi tranh đấu! Đây chính là một bức tranh thu nhỏ của những chủng tộc lớn ở đại lục Hải Thần! Tất cả tài nguyên tu luyện đều được giành lấy bằng cách chiến đấu, cường giả trưởng thành trong tháp Tội Ác, mới là cường giả thực sự!”
“Thực lực của đám người kia cũng chỉ là Chiến Giả mà thôi, vậy sao tên phụ trách việc đăng kí của Nhân tộc kia cứ luôn khuyên ta không nên vào tháp Tội Ác?” La Chinh chú ý thấy, cho dù là trên hay dưới sàn đấu thì phần lớn đều là Chiến Giả mà hầu như không có kẻ nào là Chiến tướng.
“Bởi vì ngươi là Nhân tộc.” Phỉ Nhi cười hì hì: “Điều này rất bình thường, Chiến Giả, Chiến Tướng Nhân tộc thường yếu kém hơn một chút. Năm đó khi ta còn là Chiến Giả cũng tiến vào tháp Tội Ác, có điều chẳng ai trong tộc khuyên ta không nên vào tháp Tội Ác cả!”
Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên, Nhân tộc yếu đến mức này sao?
Trận chiến trên sàn đấu đã sắp kết thúc.
Đó là trận đấu giữa một gã Ma tộc và một tên Thú tộc có vóc dáng thấp bé nhưng lại vô cùng cường tráng.
Hai sinh linh này đều đi con đường luyện thể, lúc cương nguyên bộc phát đều giành thắng lợi bằng cách lấy cứng chọi cứng! Mỗi lần va chạm, người xem trên đài đều reo hò ầm ĩ, mà hình như hai sinh linh cũng giết đến đỏ cả mắt, hoàn toàn dùng phương pháp dã man nhất để chiến đấu!
Cuối cùng, gã Chiến Giả Ma tộc nhỉnh hơn một chút, xuống cùi chỏ một cách hung mãnh, đánh ngất tên Thú tộc kia, sau đó túm lấy thân mình tên ấy, mạnh mẽ giật cái đầu xuống.
Máu tươi phun ra tung tóe như suối, vung vãi khắp sàn đấu.
Hình như những khán giả kia đã sớm quen với những điều này, giống như máu có thể khiến bọn họ càng thêm hưng phấn, ai nấy đều gào lên: “Anh Nã! Anh Nã! Anh Nã…”
Anh Nã là tên của gã Chiến Giả Ma tộc kia, hắn cầm đầu của tên Thú tộc lên vẫy mấy cái, gào lên một tiếng: “Còn ai dám khiêu chiến với ta không! Khiêu chiến Ma tộc của ta! Các ngươi chỉ là đám chủng tộc cặn bã thấp kém mà thôi!”
Người xem trên đài lại lập tức sôi trào lên, một bên là tiếng hoan hô của người Ma tộc, một bên khác là tiếng mắng chửi tức giận của chủng tộc khác.
Đối với lời khiêu khích thấp kém này, La Chinh không phản ứng chút nào, có điều hắn lại chú ý tới máu trên sàn đấu đã nhanh chóng biến mất không thấy đâu? Có chuyện gì xảy ra thế này? Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ kì quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...