Phu nhân Độc Huyết của Huyết Mộc Nhai và Hắc Nha của Hắc Sơn Tông đều dễ đối phó, mặc dù bọn họ cùng là tông môn tứ phẩm như vân Điện, nhưng luận về thực lực thật sự thì vẫn có cách biệt nhất định với vân Điện – tông môn tứ phẩm đứng đầu.
Nhưng Hư Linh Tông thì khác. Là một tông môn ngũ phẩm chính tông, nếu không tính Thiên Hạ Thương Minh thì Hư Linh Tông có thể nói là thế lực lớn nhất ở Trung Vực.
Hư Linh Thất Tử vừa đến thì phu nhân Độc Huyết và Hắc Nha cũng nở nụ cười.
Thăng Long Đài thuộc về nhà nào là do đại hội võ đạo quyết định, Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông, còn có Huyền Âm Quán, thậm chí là một số võ giả độc lập cũng đều có cơ hội có được.
Nhưng vấn đề mấu chốt lại không phải là Thăng Long Đài. Bởi vì lúc trước đã điều tra ra rằng phù văn trên Thăng Long Đài từng bị thay đổi, còn La chinh là người duy nhất thông qua Thăng Long Đài để phi thăng! vì vậy tiêu điểm lúc này chuyển từ Thăng Long Đài sang La chinh.
Nêu La Chinh không nói ra bí mật của Thăng Long Đài, vậy thì cho dù những cường giả này có được Thăng Long Đài cùng chẳng có tác dụng. Mục tiêu lớn nhất của họ chính là phi thăng lên Thượng Giới, còn chuyện dùng công năng của Thăng Long Đài để tu luyện lại là chuyện tiếp theo.
Không ai ngờ tên Tiên Thiên cảnh tiên vào Thăng Long Đài lại là đệ tử Vân Điện, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là giữ La Chinh lại!
Huyết Mộc Nhai không có bản lĩnh này, Hắc Sơn Tông cũng không có, nhưng Hư Linh Tông thì có.
Thế giới của võ giả vốn là do kẻ mạnh định đoạt. Quy tắc gì đó, đạo lý gì đó, chỉ khi nói ra từ miệng cường giả mới có uy lực.
Vì vậy lúc này phu nhân Độc Huyết và Hắc Nha cũng hơi vui sướng trên nồi đau của kẻ khác. Hư Linh Tông là tông môn ngũ phẩm, mạnh hơn vân Điện rất nhiều, chỉ riêng Hư Linh Thất Tử, Vân Điện đã khó đối phó được rồi! Huống hồ trong Hư Linh Tông vằn còn hai lão quái vật! Thực lực của hai người kia không hề yếu hơn sư phụ của Ninh Vũ Điệp!
Bọn họ chính là muốn xem xem Ninh Vũ Điệp ứng phó thê nào?
Chữ “xuyên” trên trán Ninh Vũ Điệp dần dần giãn ra, đôi mắt nàng giống như biển băng sâu thẳm, hoa tuyết vô tận bay nhảy ở bên trong.
“La Chinh là đệ tử của vân Điện ta, không cần biết hắn có liên quan gì tới Thăng Long Đài, chỉ riêng chuyện hắn là đệ tử vân Điện thì ta đã có nghĩa vụ bảo vệ hắn. Dù là Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông hay là Hư Linh Tông, muốn mượn thế đè người, ép Ninh Vũ Điệp ta vào khuôn khổ vậy thì vô cùng sai lầm…”
Giọng nói của Ninh Vũ Điệp lúc này lạnh lẽo mà trống rồng, trên khuôn mặt bao phủ một tầng băng sương kia lộ vẻ thản nhiên mà đối chọi.
“Kéc…”
Một tiếng chim phượng từ trên không trung truyền tới. Con băng phượng xinh xắn bây giờ đã dài hơn một trượng, cơ thể do băng kết thành đang phát ra màu sắc mộng ảo.
Băng phượng vừa xuất hiện liền trực tiếp bay về phía Ninh vũ Điệp!
Ninh Vũ Điệp khẽ ngẩng đầu, sau đó băng phượng liền phóng ra vô số băng quang bao lấy nàng. Trong băng quang, cơ thể xinh đẹp và săn chắc của Ninh Vũ Điệp lúc ẩn lúc hiện, sau đó từng chút băng tinh bắt đầu không ngừng ngưng kết xung quanh nàng.
Từng khối áo giáp băng tinh không ngừng hình thành, bao quanh cơ thể xinh đẹp của nàng, vừa vặn phác họa ra dáng người gần như hoàn mỹ của nàng, đồng thời lại mang đến cho nàng sự bảo vệ mạnh nhất.
Băng quang không ngừng tan ra, phần đầu, ngực, eo và phần chân của Ninh Vũ Điệp cũng dần dần hiện ra. Băng quang còn sót lại chạy dọc theo phía sau nàng, khuếch tán thành cái lông phượng hoàng thật dài.
Ninh Vũ Điệp chớp mắt hai cái, trên lông mi dày cũng phủ một tầng băng tinh. Nàng khẽ giơ tay lên, một thanh Đại Kích Huyền Băng màu xanh xuất hiện trên tay nàng.
Đại Kích Huyền Băng này dài đến chín thước chín tấc, gần như dài gấp đôi cơ thể Ninh Vũ Điệp!
Lông mày La chinh khẽ dựng lên. Lần trước ở Thử Luyện Giả Chi Lộ chưa từng thấy Ninh Vũ Điệp dùng Đại Kích Huyền Băng. Hẳn thực không cách nào tưởng tượng được một người con gái có dáng người nhỏ nhắn như vậy, lại có thể dùng loại vũ khí này!
Đây là hình thái chiên đấu thực sự của Ninh Vũ Điệp? La Chinh nhàn nhạt nghĩ.
Trên mặt phu nhân Độc Huyết và Hắc Nha đều lộ ra vẻ nghiêm trọng. Bọn họ vốn cho rằng Ninh Vũ Điệp gặp phải Hư Linh Thất Tử thì sẽ ngoan ngoãn chịu nghe chi phổi, dù gì thì nếu Vân Điện muốn chổng lại Hư Linh Tông cùng vẫn vô cùng miền cưỡng, vô cùng không sáng suốt!
Nhưng Ninh Vũ Điệp một lời không hợp đã như muốn ra tay! Cô gái này điên rồi hay sao?
Trên mặt Hư Linh Thất Tử không có biểu cảm dư thừa nào, có điều bảy người bọn họ lại bước tới vài bước, ai nấy đều đứng ớ một vị trí đặc biệt, bày ra trận pháp huyền diệu, đồng thời cũng rút trường kiếm trong tay ra.
Trường kiếm của vị đứng đầu Hư Linh Thất Tử khẽ quét ngang: “Ninh Vũ Điệp, ngươi muốn phát động chiến tranh tông môn với Hư Linh Tông sao?”
“Ta không có ý phát động chiến tranh tông môn với bất kì tông môn nào, chỉ có điều La chinh là đệ tử của vân Điện ta, người này ta nhất định phải bảo vệ!” Ninh Vũ Điệp nhàn nhạt nói.
Nghe thấy lời của Ninh Vũ Điệp trong lòng La chinh vô cùng cảm động, đồng thời đã có một kê hoạch nhất định. Nêu nàng đã nghĩ cho bản thân mình như vậy thì La chinh cũng sẽ không kẻo vân Điện vào vũng bùn chiến tranh tông môn, chuyện này vẫn cần hắn đứng ra giải quyết!
“Tốc độ phát triển của vân Điện những năm này thật kinh người, nêu tiếp tục ẩn náu mười năm thì có lẽ thực sự có thể bước vào hàng tông môn ngũ phẩm.” Người cầm đầu Hư Linh
Thất Tử nói: “Có điều… Ninh Vũ Điệp, ngươi vẫn quá tự tin, hoặc là nói ngươi không hiểu rằng phải giấu tài. chống đối Hư Linh Tông bọn ta, vân Điện sẽ phải trả cái giá kinh người!”
“Vậy thì sao? vân Điện ta có lẽ không phải là kẻ địch của Hư Linh Tông ngươi, nhưng muốn nuổt trôi vân Điện ta, e là bộ răng của Hư Linh Tông ngươi cũng nứt vỡ một nửa. Thử hỏi, trong Trung Vực không chỉ có hai tông môn chúng ta, không biết những tông môn khác có thừa nước đục thả câu Hư Linh Tông các ngươi hay không?” Ninh Vũ Điệp cười lạnh nói.
Hiện nay Trung Vực duy trì một thê cân bằng vi diệu, bởi vì không ai chắc chắn có thể diệt được đối phương! cho dù Hư Linh Tông thực sự có thể hủy diệt vân Điện, nhưng bản thân e là cũng sẽ chịu tổn thất tương đối lớn. Đên lúc đó nguyên khí của Hư Linh Tông đã tổn thương lớn, rất có khả năng sẽ trở thành mục tiêu của tông môn tứ phẩm khác, kết quả cuối cùng e là còn thảm hơn vân Điện.
“Ninh Vũ Điệp, ngươi quá xem trọng vân Điện rồi. Nêu Hư Linh Tông ra tay thì Huyết Mộc Nhai ta làm sao có thể làm chuyện đục nước béo cò?” Phu nhân Độc Huyết nhân cơ hội nói.
Hắc Nha cũng nói: “Nói rất đúng! Hắc Sơn Tông ta cùng sẽ hết sức ủng hộ Hư Linh Tông! Tuyệt đối không đục nước béo cò!”
Lời của hai vị Tông chủ, Hư Linh Thất Tử đương nhiên không tin. Giữa võ giả chỉ có lợi ích mới có thể liên kết lại với nhau.
Lợi ích to lớn ở trước mắt, lời hứa của phu nhân Độc Huyết và Hắc Nha không hể đáng tin chút nào!
Vì vậy lời của Ninh Vũ Điệp khiến Hư Linh Thất Tử lộ ra chút vẻ kiêng kị. Bảy người nhanh chóng dùng chân nguyên truyền âm giao tiếp với nhau, sau đó chút vẻ kiêng kị kia cũng biên mất, người cầm đầu bảy người con Hư Linh lắc đầu nói: “Vận mệnh của Hư Linh Tông bọn ta không cần người vân Điện ngươi quan tâm! Không cần biết thằng nhóc này là người của ai, nhưng chắc chắn là không thể đi được!”
Nói xong, dưới chân của Hư Linh Thất Tử xuất hiện một luồng ánh sáng, lập tức liên kết bảy người lại với nhau. Rõ ràng đó chính là hình dạng bảy ngôi sao Bắc Đẩu, sau đó bảy người cùng lúc giơ tay, động tác giống nhau, hình dáng giống nhau, thần thái giống nhau, cứ như bọn họ không phải là bảy người mà chỉ là một người vậy!
Trận đấu quan trọng này hết sức căng thẳng! Tạm không nói tới thắng bại của trận đấu, một khi ra tay thì có nghĩa là vân Điện và Hư Linh Tông đã phát động chiên tranh tông môn!
Ninh Vũ Điệp cũng không hề lùi bước, Đại Kích Huyền Băng chỉ ra xa xa, từng đường băng quang cùng bắt đầu ngưng tụ lại.
Ngay lúc này có ba tên mập từ phía không xa tiến tới.
Ba tên mập này không hề bay mà chạy tới dọc theo một con đường của thành Thiên Khải, chạy tới mức thở hồng hộc.
Ba người đều vô cùng mập mạp, đầu tròn vo, bụng to to khiến bọn họ trông có vẻ vô cùng buồn cười, cộng thêm trên người mặc áo khoác ngoài có hình đồng tiền, nhìn ra giống như ba tên nhà giàu địa phương.
Đặc điểm chung của ba tên mập này chính là vô cùng béo, nhưng lại không có bất kì ai nhầm lần ba người họ với nhau, bởi vì tướng mạo của họ quá đặc biệt.
Người cầm đầu có dáng vẻ ngây thơ, nhìn qua dường như chính là loại mập vô cùng nhu nhược, da trắng trắng mềm mềm, vô cùng đáng yêu.
Người thứ hai thì da ngăm đen, là một tên mập đen sì sì, khuôn mặt báo phì lại lộ vẻ hung ác, nếu cho hắn một cặp răng nanh e rằng sẽ là một con lợn rừng dữ tợn!
Tên mập thứ ba thì mặt đầy sắc đỏ, vẻ mặt hiền lành, giống như Phật Di Lặc, mang một bộ mặt tươi cười hớn hở.
“Phù, phù…”
Ba tên mập chạy tới trước Thăng Long Đài, ai nấy mệt tới mức ngã trước ngả sau, gần như thịt mỡ trên người chính là thứ vướng víu lớn nhất của họ.
Tên mập có dáng vẻ ngây thơ sau khi thờ hổn hển vài hơi, mới chống eo nói: “Dừng! Dừng tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...