Thấy vẻ mặt đám thị vệ kích động như thế, La Chinh cũng không biết nói gì.
Thanh Long lại nói trong đầu La Chinh: “Nói cho hắn biết, bức thần văn này là lúc ngươi ở Hạ Giới, gặp được một vị đạo nhân tên là Thanh Huyền, tặng cho ngươi một cơ duyên.”
La Chinh gật đầu, thuật lại lời nói của Thanh Long một lần.
Vẻ mặt đám thị vệ kia cũng cẩn thận hơn, một người trong đó gật đầu với La Chinh, mở cửa song sắt ra trước, thả La Chinh ra ngoài.
Đám người Hạ Giới phi thăng trái phép nhìn thấy La Chinh được thả, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đồng thời tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra với tên Tiên Thiên Cảnh này vậy? Tuỳ tiện viết viết vẽ vẽ trên mặt đất là được thả ra à?
“Ngươi cứ ở đây trước, chuyện này ta sẽ đi báo cáo với thành chủ!” Tên thị vệ cầm thần văn trong tay vội vàng chạy ra ngoài, mấy tên thị vệ khác cũng mời La Chinh đứng chờ một bên.
“Thanh Long, ngươi để lại tin tức gì trên bức thần văn kia?” La Chinh hỏi.
Thanh Long cười hắc hắc: “Không để lại tin tức gì cả. Chẳng qua chỉ để lại một luồng khí tức của linh hồn ta trên đó mà thôi. Tay thị vệ này không phân biệt được, nhưng hắn có thể hiểu được dấu Long văn ta để lại.”
“Thì ra là thế.” La Chinh khẽ vuốt cằm.
Thanh Long lại nói với La Chinh, toà thành trì này cũng không phải thành chính của Chân Long giới bọn họ, nhưng là thành trì để Nhân tộc Long mạch tiếp đón những người phi thăng lên từ Hạ Giới, nên nó vốn là một toà thành chuyên để tinh anh của Nhân tộc Long mạch tu luyện.
Cho dù là người của tộc Long mạch nào phi thăng từ dưới Hạ Giới lên đều phải tiến hành thử luyện trong toà thành này mới có thể bước vào Chân Long giới, như vậy cũng thuận lợi cho tộc Chân Long tuyển chọn thiên tài cho tộc của mình. Trong thần văn kia của Thanh Long cũng không đòi hỏi quá nhiều thứ, chẳng qua là muốn thành chủ cho La Chinh một cơ hội để được huấn luyện thôi.
La Chinh gật nhẹ đầu. Thân là một võ giả, nếu đã muốn đi lên đỉnh cao của võ đạo thì tất cả đều phải dựa vào sự cố gắng của bản thân để đoạt được. Tuy Thanh Long sẽ giúp, nhưng tuyệt đối sẽ không ôm đồm nhiều việc. Nếu mình ỷ lại vào Thanh Long thì điều đó chính là hại bản thân mình!
Thanh Long giúp mình thoát khỏi nỗi khổ một nghìn năm tù ngục, vậy cũng đủ rồi. Dù sao đây cũng là nơi tu luyện ở thần giới, có lẽ mình cũng sẽ đạt được những lợi ích không nhỏ.
“Nếu ngươi đã về được Chân Long giới rồi, sao lại không muốn lộ mặt thật?” La Chinh tò mò hỏi.
Cái lò luyện thần bí này, còn có Hắc Hỏa và Thanh Long – một trong chín con rồng trong đó, đối với La Chinh mà nói là một bí ẩn rất lớn. La Chinh có thể từng bước đi được đến ngày hôm nay cũng là dựa vào bí ẩn này, vì vậy vào lúc này La Chinh mới mở miệng hỏi.
Nghe thấy vấn đề này, Thanh Long trầm mặc một hồi, sau đó mới thở dài yếu ớt một hơi, trong giọng nói già nua của nó ẩn chứa một chút bất đắc dĩ: “Cho dù quay về rồi thì sao? Có vài chuyện không thể nào thay đổi được, thì vẫn cứ không cách nào thay đổi như trước...”
Không biết vì sao khi nghe giọng điệu này của Thanh Long, trong lòng La Chinh có hơi chua xót. Tuy con Thanh Long này sống nhờ ở sâu trong đầu La Chinh, thế nhưng nó vẫn luôn đứng ở một vị trí vô cùng cao để nhìn xuống bản thân La Chinh! Đối với nó mà nói, bất cứ chuyện gì ở Hạ Giới cũng không đủ để khiến nó thấy bất ngờ!
Bây giờ xem ra, cho dù là ở Chân Long giới này thì địa vị của nó cũng cao không thể tượng tượng nổi.
Nhưng một tiếng thở dài vừa rồi lại khiến cho La Chinh có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như lúc trước khi mình còn ở La gia nhận hết những khuất nhục, thở dài thật sâu một tiếng. Có lẽ, bản thân Thanh Long cũng có một quá khứ khó nói nên lời.
La Chinh cũng không hỏi rõ ngọn nguồn. Với thực lực bây giờ của hắn, cho dù là ở Hạ Giới cũng chẳng đủ nhìn, thì trong một toà thành trì ở ngoài rìa Chân Long giới này, chẳng qua cũng chỉ là một hạt bụi nho nhỏ mà thôi. Hắn hoàn toàn không có cách để giúp đỡ Thanh Long bất cứ chuyện gì.
Nhưng vậy không có nghĩa là La Chinh không có quyết tâm này!
Sau khi đợi một lúc lâu, cuối cùng tên thị vệ kia cũng vội vàng chạy về, vẻ mặt đã khôi phục như thường, gật nhẹ đầu với La Chinh, tiện tay ném một tấm Minh bài cho La Chinh rồi nói: “Thành chủ đã biết rồi, ngươi có thể tiếp nhận huấn luyện cùng với những người có Long mạch phi thăng khác, ngươi đi theo ta.”
La Chinh khẽ gật đầu. Hắn không nghi ngờ chút nào, chỉ cần một câu của Thanh Long thì thành chủ của thành trì này sẽ tự mình đến tiếp đón bản thân.
Sau khi cầm Minh bài lên, La Chinh đi theo tên thị vệ kia ra khỏi ngục giam, để lại ánh mắt hâm mộ đến chết của đám người phi thăng trái phép kia...
Dưới sự hướng dẫn của tên thị vệ này, vượt qua non nửa thành trì, ấn tượng lớn nhất của La Chinh đối với toà thành này chính là “lớn”! Cho dù là thị vệ dẫn hắn theo, cưỡi loại quái thú nửa người nửa chim này thì cũng mất một lúc lâu mới đến một khoảng sân rộng ở chỗ khác của thành.
Những kiến trúc của Long tộc khổng lồ, nhưng lại không tinh xảo, tất cả đều vô cùng thô kệch. Bước vào trong sân rộng thì có hai lão già đi về phía La Chinh, không có gì bất ngờ, La Chinh vẫn nhìn không ra tu vi của hai người này. Đây có lẽ là bọn họ dùng một loại bí thuật nào đó để che giấu tu vi của mình, hoặc là tu vi cao đáng sợ, đến mức La Chinh hoàn toàn nhìn không ra.
“Ồ! Người này cũng không phải Nhân tộc Long mạch chúng ta, chỉ là một nhân loại bình thường, sao lại đưa đến đây?” Một người buồn bực hỏi.
“Không đúng! Hình như trên người hắn có giấu một chút sức mạnh Giao Long, hình như từng hấp thu máu Giao Long. Có điều hắn cũng không được tính là tộc nhân Long mạch chúng ta.” Một người khác nói xong rồi cũng lắc đầu.
Tên thị vệ dẫn La Chinh đến đây lập tức nói: “Thành chủ đã phát Minh bài cho hắn rồi, nói là đặc cách cho người này tham gia huấn luyện.”
“Là lệnh của thành chủ sao?” Trên mặt lão già toát ra vẻ kinh ngạc, đánh giá La Chinh một chút. Lão ta cũng đang suy đoán xem rốt cuộc La Chinh có quan hệ gì với thành chủ. Dù thế nào lão cũng nghĩ không thông, một kẻ ngoại tộc thực lực mới đến Tiên Thiên Cảnh phi thăng lên, sao lại có quan hệ gì với thành chủ được?
Có điều thành chủ không tự mình tới đây nên chắc hẳn quan hệ giữa tiểu tử trước mắt này với thành chủ cũng chỉ bình thường thôi, chẳng qua phải lãng phí một giọt máu Chân Long rồi.
“Đã như vậy thì ngươi, theo ta tới đây. Chúng ta đi nhận máu Chân Long trước, sau đó ta lại dẫn ngươi đi huấn luyện.” Lão già gật đầu.
“Đi nhận máu Chân Long?” La Chinh sững sờ. Hắn không ngờ rằng chỉ tham gia huấn luyện đã có thể nhận được máu Chân Long.
“Chỉ cần là người của Nhân tộc Long mạch ta phi thăng lên thì đều có thể nhận một giọt máu Chân Long, tăng cường nồng độ huyết mạch trong cơ thể. Mặc dù ngươi là người ngoài, nhưng nếu đã được thành chủ đặc cách rồi thì vẫn có thể nhận một giọt máu Chân Long theo lệ cũ này.” Lão già gật đầu nói.
Nói cho cùng thì Nhân tộc Long mạch là nhân loại được kế thừa huyết mạch Chân Long, nồng độ huyết mạch trong cơ thể những Nhân tộc Long mạch từ Hạ Giới lên đều không giống nhau, có người nồng độ huyết mạch trong cơ thể rất thấp, một vài người thì lại rất cao, ví dụ như nồng độ máu Thanh Loan trong cơ thể Mạc Vũ Hinh chỉ có thể xem như là trung bình. Có điều cho dù là cao hay thấp thì bọn họ đều được tặng một giọt máu Chân Long.
“Đưa Minh bài cho ta. Ta phải dùng Minh bài này mới có thể nhận máu Chân Long được.” Lão già đưa tay nói.
La Chinh vừa đưa Minh bài ra vừa nói với Thanh Long: “Long tộc các ngươi hào phóng thật đấy, tuỳ tiện là có thể tặng một giọt máu Chân Long...”
“Hắc! Tộc Chân Long chúng ta, chỉ riêng cái đầu của mỗi con Chân Long trưởng thành đã dài vài nghìn dặm, thậm chí còn đến mấy vạn dặm, máu trong cơ thể chảy ra có thể nhấn chìm hết cả Trung Vực các ngươi, thì một hai giọt máu Chân Long đã là cái gì?” Thanh Long cười chê La Chinh kiến thức hạn hẹp.
La Chinh chép miệng tặc lưỡi. Cái loại thần thú siêu cấp này đúng là hắn không tưởng tượng ra nổi!
“Đi theo ta!” Lão giả nói rồi dẫn La Chinh đi xuyên qua cái sân rộng này. Lão đi vào một đại điện màu tím, đồng thời để La Chinh đứng chờ bên ngoài.
Chỉ một lát sau, lão đi ra khỏi đại điện, ném Minh bài và một bình nhỏ màu xanh cho La Chinh: “Ngươi tìm một chỗ hấp thu hết giọt máu Chân Long này là có thể tham gia huấn luyện rồi. Bên kia là mật thất dùng để tu luyện, sau khi hấp thu xong thì tới tìm ta.”
Cầm bình nhỏ màu xanh này, La Chinh cảm giác dường như trong đó có thứ gì còn sống đang muốn trốn ra ngoài vậy.
Dựa theo phương hướng mà lão ta chỉ, La Chinh tuỳ tiện tìm một gian mật thất để tu luyện, sau khi đóng cửa lại thì khoanh chân ngồi xuống trên đệm cói, sau đó cẩn thận từng li từng tí mở bình nhỏ này ra.
“Tích!”
Một giọt máu hình bầu dục nhảy ra khỏi chiếc bình nhỏ, trôi lơ lửng trước mặt La Chinh.
Chẳng qua chỉ là một giọt máu Chân Long, nhưng La Chinh đã cảm nhận được một luồng uy thế khó nói nên lời chất chứa bên trong nó!
“Nếu ngươi vẫn còn muốn nhìn thì hay là để ta hấp thụ sạch cho rồi.” Bỗng nhiên Thanh Long cười hắc hắc nói.
Tất nhiên La Chinh sẽ không đồng ý, bĩu môi nói: “Cũng chỉ có một giọt, lần này ngươi cứ đứng nhìn đi!”
Nói xong, hai tay La Chinh duỗi ra, một luồng chân nguyên tràn ra ngoài bao bọc giọt máu ấy vào trong rồi đưa vào miệng của mình.
Giọt máu Chân Long này còn dồi dào hơn máu Giao Long lúc trước. Lúc đó hắn ngâm trong ao máu Giao Long ở Thử Luyện Giả Chi Lộ đã thấy vô cùng nồng đậm, cho dù máu có bắn tung toé ra bên ngoài cũng sẽ tự động hợp thành một thể, nhưng mà giọt máu Chân Long trước mắt này lại giống như có linh tính vậy, giờ phút này rõ ràng muốn tránh khỏi sự trói buộc từ chân nguyên của La Chinh.
Sức mạnh của một giọt máu Chân Long vẫn là quá nhỏ bé, cuối cùng cũng trốn không thoát được vận mệnh bị La Chinh hấp thụ hết.
Vừa mới hấp thụ xong máu Chân Long, La Chinh đã cảm thấy hình như huyết mạch cả người mình đang liên tục sôi trào lên, một giọt máu Chân Long kia cũng nhanh chóng lan rộng ra khắp người La Chinh, hoà vào máu hắn như nước với sữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...