La Chinh đi theo Mặc Nhạc Chương vào trong phân minh mới phát hiện bên ngoài tất cả chỉ là giả mà thôi. Bước vào nội bộ phân minh, cảm giác xa hoa đập vào mặt, gần như nơi nào cũng vô cùng cầu kỳ.
Thiên Hạ Thương Minh là một tổ chức làm ăn buôn bán tồn tại đã nhiều năm, hiểu được một đạo lý tuy thịnh mà suy, làm việc hiệu quả cao, nhưng khiêm tốn làm người mới là vương đạo.
La Chinh được tôn là thượng khách, khiến Mặc Nhạc Chương phải đích thân nghênh đón nên đương nhiên là đã tỏ rõ thân phận của La Chinh.
Thương Lỗi đã giao bảy bức phù văn của La Chinh lên, đến tổng minh cũng đều chấn động. Người của Thiên Hạ Thương Minh hiểu rất rõ giá trị của phù văn sư có bút pháp hoàn mỹ, vì vậy đã hạ lệnh dù phải phải bỏ ra cái giá bao nhiêu cũng phải lôi kéo được La Chinh!
Mặc dù La Chinh là người của Vân Điện nhưng bình thường Thiên Hạ Thương Minh sẽ không tham gia vào tranh đấu giữa các tông phái, La Chinh với thân phận phù văn sư thì giữa bọn họ đều có không gian hợp tác rất lớn.
Sau khi La Chinh ngồi xuống, Mặc Nhạc Chương vỗ vỗ tay liền có hai thị nữ xinh đẹp như hoa đi lên dâng trà.
“La thiếu hiệp, lần này tới là muốn mua vật liệu hay là bán phù văn?” Mặc Nhạc Chương vào thẳng vấn đề.
“Phù văn ta cũng sẽ bán, có điều mục đích chính là muốn mua vật liệu và một chút thông tin.” La Chinh nói.
Mặc Nhạc Chương gật đầu, từ trong tay móc ra một lệnh bài hình vuông. Cả cái lệnh bài này được dùng vàng và ngọc thạch khảm thành, ở giữa có khắc hai chữ “La Chinh” nhìn có vẻ vô cùng tinh mỹ: “La thiếu hiệp, phân minh chúng ta đã làm tấm lệnh bài này cho ngươi. Có tấm lệnh bài này thì trong bất kì cửa hàng Thiên Hạ Thương Minh nào ngươi cũng đều được ưu đãi, là khách hàng chúng ta kính trọng nhất, tất cả vật liệu bán ra đều giảm cho ngươi 20%! Còn giá thu mua phù văn ngươi bán ra thì chắc chắn sẽ cao hơn giá thị trường một chút.”
Nhận lệnh bài tinh xảo từ trong tay Mặc Nhạc Chương, La Chinh cũng cười ha ha. Thiên Hạ Thương Minh quả nhiên có chiêu này, lệnh bài này rõ ràng là để tạo ấn tượng trước. Người của Thiên Hạ Thương Minh làm việc quả nhiên hào phóng, cho mình ưu đãi lớn như vậy nhưng lại không đề cập bất cứ điều kiện gì!
Thiên Hạ Thương Minh không phải là bọn ngốc, thương nhân sẽ không chịu làm ăn lỗ vốn, tất nhiên là muốn hợp tác với mình. Chỉ có điều, cách làm hiện giờ của bọn họ càng khiến người khác yêu thích.
Qua lại với người thông minh sẽ khiến người ta vui vẻ, huống hồ bản thân La Chinh cũng cần một con đường để bán thần văn. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Thiên Hạ Thương Minh chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Sau đó La Chinh liền giao mấy bức thần văn do mình tự vẽ cho Mặc Nhạc Chương.
“Mấy bức này đều là phù văn cấp một, có điều hiệu quả sau khi kích phát có thể sánh ngang với phù văn cấp hai thông thường…” La Chinh lập tức nói.
Mặc Nhạc Chương nhận về mấy bức phù văn trong tay La Chinh, nhìn thấy những đường đi khác hẳn thông thường thì bất giác gật đầu. Từ khi Mặc Nhạc Chương nhìn thấy bức phù văn định thần của La Chinh, ông đã đoán rằng có khi La Chinh được kế thừa phù văn của một trường phái khác. Nếu không thì cho dù thiên tư của La Chinh có cao đi nữa, cũng không thể vẽ ra phù văn có đường đi hoàn toàn khác biệt như vậy.
Hiện giờ Mặc Nhạc Chương coi như đã kiểm chứng được cách nghĩ của mình. Chỉ là Mặc Nhạc Chương không ngờ phù văn trong tay của La Chinh không phải là phù văn mà là thần văn!
Mặc Nhạc Chương tùy ý phóng chút chân nguyên ra. Sau khi thắp sáng mấy bức phù văn, nhìn thấy bút ý mượt mà tràn đầy thì trên mặt đã lộ ra nụ cười. Chỉ đường lối mới và bút pháp hoàn mỹ thôi đã đủ để bán được một cái giá tốt, vì thế ông ta đưa cho hạ nhân ở bên cạnh để bọn họ định giá.
Thực tế Mặc Nhạc Chương vốn không để ý tới phù văn cấp một, cấp hai, nhưng theo sự phát triển của La Chinh, sau này khi vẽ ra phù văn cấp bốn, cấp năm thậm chí là cấp sáu thì sẽ rất khủng bố!
“La thiếu hiệp, ngoài việc bán phù văn ra thì còn muốn mua vật liệu gì?” Mặc Nhạc Chương tùy ý hỏi.
Mặc Nhạc Chương vô cùng chắc chắn rằng, trong Trung Vực chưa có vật liệu nào mà ông ta không lấy được. Huống hồ với tu vi của La Chinh, vật liệu cần hiện giờ có lẽ sẽ không quá cao siêu. Mặc Nhạc Chương còn nghĩ, nếu vật liệu cần thiết mà La Chinh mở miệng lần đầu tiên không quá quý hiếm thì ông ta có thể lựa chọn tặng cho hắn một ít.
La Chinh gật đầu rồi lập tức nói: “Ta cần hai phần Thiên Khung Linh Dịch, một cây Tử Lôi Trúc từ năm vạn năm trở lên, và còn một cây Địa Khô Sâm ngàn năm, thêm…”
Nghe thấy lời của La Chinh, Mặc Nhạc Chương suýt chút nữa ngã khỏi ghế…
Tất cả những thứ mà La Chinh nói làm gì có cái nào không phải vật liệu cấp cao? Dù là Thiên Khung Linh Dịch hay là Tử Lôi Trúc năm ngàn năm, những thứ này đều có thể xưng là vật quý hiếm có, vài năm hoặc thậm chí là vài chục năm thi thoảng mới xuất hiện một lần. Hơn nữa cho dù Thiên Hạ Thương Minh có được cũng sẽ nhanh chóng bán qua tay, bởi vì nhu cầu đối với những vật này thực sự quá kinh khủng, những lão già ở Trung Vực đều giương mắt lên nhìn chằm chằm đó!
“La thiếu hiệp, không phải Thương Minh ta không chịu bán mà những thứ này thực sự quá quý báu, cho dù là mười năm cũng khó gặp một lần. Ta chỉ có thể đảm bảo, nếu có tin tức liên quan ta sẽ thông báo cho ngươi đầu tiên.” Mặc Nhạc Chương cười nói.
La Chinh gật đầu. Hắn sớm đã biết những thứ này quá quý hiếm, không thể tùy ý thu thập được, vì vậy lần này chủ yếu là nhắm vào tin tức để tới.
Mặc Nhạc Chương lập tức lại nói: “Có điều thông tin liên quan đến Tử Lôi Trúc thời gian trước vừa đúng lúc có người báo về.”
“Giá trị của thông tin này thế nào?” La Chinh hỏi.
Mặc Nhạc Chương cười khà khà: “La thiếu hiệp, thông tin này không coi là quá bí mật, giá trị không lớn. Cứ coi như là kết giao bạn bè, là cá nhân ta tặng cho ngươi.” Nói xong, Mặc Nhạc Chương đốt một phù truyền âm. Một lát sau có người đưa đến một tấm bản đồ, Mặc Nhạc Chương nhận tấm bản đồ rồi đưa cho La Chinh, đồng thời lại nói: “Có điều, ta không đề nghị La thiếu hiệp đích thân đi tìm Tử Lôi Trúc cho lắm.”
Vật quý hiếm có như vậy xuất hiện chắc chắn sẽ dẫn tới phần đông võ giả chen chúc tới, hơn nữa Tử Lôi Trúc lại ở Cực Âm Sơn, chính là một vùng đất dữ…
Trong mắt Mặc Nhạc Chương, La Chinh có bút pháp hoàn mỹ, thiên phú về phù văn không ai sánh bằng, nhưng nếu luận thực lực thì tu vi Tiên Thiên Cảnh của La Chinh vẫn mãi không đủ tư cách.
Có điều đôi chân là trên người La Chinh, Mặc Nhạc Chương có thiện ý nhắc nhở một phen nhưng ông ta không thể ngăn cản La Chinh được. Sau khi La Chinh rời đi, Mặc Nhạc Chương mới nhăn mày thì thào lẩm bẩm: “Người của Vân Điện chẳng lẽ bị ngu? Lại có thể để mặc La Chinh tự mình ra ngoài lưu lạc…”
Nếu tông môn khác phát hiện trình độ phù văn sư này của La Chinh thì e là sẽ nhốt nuôi như thần thú, sợ có gì sơ xuất. Nhưng Vân Điện lại để mặc La Chinh mạo hiểm như vậy, đây chính là điểm mà Mặc Nhạc Chương không lý giải được.
Một tháng sau, năm ngàn dặm phía Tây Nam thành Vân Hải, đi qua khu vực ải Tây Sơn được người đời gọi là Tây Vực, phong thổ trong Tây Vực và phong tục tập quán đều có biến hóa rất lớn so với Trung Vực.
Bóng dáng La Chinh bay nhanh dọc theo đường chính của Tây Vực tiến về phía trước. Không phải hắn muốn dùng đôi chân chạy điên cuồng như vậy, chẳng qua nửa tháng trước, phi thiên liễn của hắn đã bị rơi hỏng rồi, trong Tây Vực lại rất khó mua được một con ngựa giống như Truy Điện Câu, còn không bằng dựa vào chân mình điên cuồng mà chạy.
Một đường hướng về phía Tây, gió bụi vù vù.
Trong Tây Vực đất rộng người thưa, thông thường hơn trăm dặm không gặp nổi một người, hiện giờ trước mắt La Chinh xuất hiện một trấn nhỏ, bên cạnh đường đi có cắm một biển hiệu, bên trên là ba chữ Châu Mục Trấn.
Sau khi vào trấn nhỏ này, La Chinh bước vào một quán rượu.
Trong quán rượu, một tên sai vặt đầu để bím tóc, giọng nói trầm nặng, mang theo ý cười nồng đậm chào đón: “Khách quan, mời vào trong!”
La Chinh gật đầu đi theo tên sai vặt lên lầu.
Đúng lúc La Chinh vừa lên đến lầu hai thì cảm thấy có gì đó không đúng. Lầu hai gần như không có khách, hắn vừa lên tới nơi liền cảm thấy mấy tên sai vặt và cả chưởng quầy đều dùng ánh mắt không thiện cảm gì nhìn mình chằm chằm.
Những người này muốn làm gì? Trong lòng La Chinh lóe lên một tia nghi hoặc. Có điều sau khi thăm dò thực lực của những người này, hắn vẫn tùy tiện ngồi vào vị trí.
Tên sai vặt đầu để bím tóc mang thực đơn lên cười nói: “Khách quan, trên đây là những món đặc biệt của quán chúng tôi. Ngài có muốn chọn một phần?”
La Chinh tùy tiện quét qua thực đơn một lượt, gật đầu: “Có món gì đặc biệt mang hết lên đi!” Ra ngoài La Chinh không hề kén chọn cơm canh rượu thịt.
Tên sai vặt vâng một tiếng rồi quay đầu làm thế tay với chưởng quầy, sau đó mấy tên sai vặt đều mắt đi mày lại không biết đang trao đổi cái gì.
La Chinh ngồi im như núi, cũng không vạch trần hành vi của những người này. Có điều chỉ sợ là bữa cơm này ăn không ngon rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...