Bách Luyện Thành Thần

Đã học phương pháp thần văn của Thượng Giới từ Thanh Long thì thuật phù văn nào trong Trung Vực có thể khiến La Chinh để ý?

Chẳng qua nghe Thương lão đầu nói thì người trước mắt này cũng là phù văn sư đứng đầu Vân Điện, đương nhiên La Chinh cũng sẽ không thất lễ. Hắn cung kính lễ độ như trước, chắp tay nói với Tông Duệ: “Nhưng ta mới chỉ bắt đầu học thuật phù văn, coi như là chơi giấy thử mực mà thôi, e là lĩnh giáo không nổi. Nếu ngày sau có chỗ nào chưa hiểu, kính xin ngài chỉ điểm một phen.”

Tông Duệ cười hắc hắc không nói tiếp mà híp mắt nhìn La Chinh. Tông Duệ vô cùng kiêu ngạo về trình độ phù văn của mình, huống chi hôm nay hay ông phụng mệnh Tiểu Điệp đến chèn ép La Chinh, làm sao có thể chỉ điểm cho hắn?

Nhưng dù sao Tông Duệ cũng vẫn hỏi: “Ngươi đã học sơ qua thuật phù văn, ta lại muốn thử xem ngươi có tác phẩm gì?”

La Chinh gật gật đầu. Vốn dĩ hắn đã định tới đây để đánh giá thần văn định thần hôm qua vừa vẽ xem thế nào. Tuy là tác phẩm của người mới học nhưng vẫn muốn xem thử xem có giá trị thế nào. Tốt nhất là có thể đổi lại số tiền mua vật liệu, vì vậy La Chinh lại nói với Thương Lỗi: “Hôm qua sau khi mua vật liệu về thử tay nghề, hai bức thần... Không đúng, là phù văn, phiền ông đánh giá qua giá trị một chút.”

Thứ La Chinh vẽ thực sự không phải phù văn mà là thần văn nên nhất thời suýt chút nữa lỡ lời.

Lời La Chinh vừa thốt ra, trên mặt Tông Duệ và Thương Lỗi đều kinh ngạc vô cùng. Thế là có ý gì? Hôm qua vừa mới mua vật liệu về, hôm nay đã chế tạo ra phù văn để lại đây đánh giá giá trị?

Đặc biệt Thương Lỗi cảm thấy lạ nhất, hôm qua ông ta đã biết rõ La Chinh căn bản là người mới học, thậm chí còn là chưa nhập môn, mua vật liệu về thì hơn nửa cũng là lãng phí. Hôm qua ông ta thậm chí còn đau lòng thay cho đám vật liệu kia, cầm vật liệu quý đắt tiền như vậy đi thử tay, thật sự là lãng phí!


Bất kỳ một phù văn sư nào cũng đều đang không ngừng lớn lên trong “lãng phí”, cho nên đào tạo một phù văn sư thậm chí còn đốt tiền hơn đào tạo một võ giả, những gia tộc bình thường căn bản không bồi dưỡng nổi. Huống chi La Chinh còn cầm vật liệu vẽ phù văn cấp bốn đi để thử tay, không phải lãng phí bình thường.

Cho nên hôm nay khi Thương Lỗi nhìn thấy La Chinh liền hỏi có phải hắn muốn mua thêm vật liệu không, kết quả La Chinh nói hắn cầm phù văn đến để định giá...

La Chinh coi phù văn là cái gì? Cho rằng dùng vật liệu quý vẽ nên hai bút thì đã có được một phù văn? Chuyện này đâu phải như mấy đứa trẻ con vẽ nguệch vẽ ngoạc!

Thương Lỗi cười hắc hắc nhưng cũng không vạch trần mà chỉ hứng thú lặp lại một lần: “La thiếu hiệp hôm qua mới học vẽ phù văn lần đầu thế nào mà hôm nay đã thành công rồi? Ta quả thực rất tò mò. Nào nào nào, ta giúp ngươi đánh giá một chút!”

Tông Duệ suýt chút nữa cười ra tiếng, đại khái cũng hiểu rõ vì sao La Chinh kiêu ngạo như vậy, dám đi khiêu chiến toàn bộ đệ tử Tinh Anh Đường. Người này không chỉ là cuồng vọng, mà là đầu óc có vấn đề! Lần đầu tiên vẽ phù văn đã nghĩ là thành công? Có khi phù văn là cái gì ngươi không biết ấy chứ?

“Hắc hắc. Ta cũng có chút hứng thú, để xem tác phẩm của La thiếu hiệp rốt cuộc có bao nhiêu giá trị.” Tông Duệ cười tà nói. Điện chủ giao cho ông ta nhiệm vụ này không khỏi quá đơn giản, có lẽ chưa nói mấy câu đã có thể đả kích tên nhóc này đến mức thương tích đầy mình!

La Chinh gật gật đầu, sau đó lấy thần văn định thần ra khỏi nhẫn tu di rồi nói: “Chê cười rồi. Lần đầu học làm, chỉ là phù văn cấp một thôi, phiền ngươi xem qua.”


Dứt lời, La Chinh liền đem thần văn định thần kia đặt trên mặt bàn.

Ánh mắt Thương Lỗi và Tông Duệ nhìn vào thần văn định thần, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm. Đây là vẽ cái mọe gì vậy?

Phù văn và thần văn tuy giống nhau, nhưng thần văn đã truyền thừa qua ngàn vạn thế hệ, độ phức tạp trong đó vượt xa tưởng tượng của phù văn sư trong Trung Vực rất nhiều. Vậy nên hai người này vừa nhìn thì chỉ cảm thấy đường hoa văn trên phù văn không bình thường, không thành hệ thống!

Thương Lỗi vẫn không nói gì, ngược lại Tông Duệ lại mở miệng trước. Dù sao ông ta cũng còn phải gánh cái nhiệm vụ đả kích niềm tin của La Chinh. Dựa theo yêu cầu của Điện chủ thì chính cắt đứt cái mong muốn luyện phù văn của hắn. Nhưng theo Tông Duệ thấy thì có đả kích hay không cũng chẳng quan trọng, tên nhóc này căn bản còn chẳng hiểu phù văn là cái gì, cứ cho rằng cầm bút tùy tiện vẽ vài nét là có hiệu quả!

“Nhóc con, phù văn nói trắng ra là một loại trận pháp nhỏ, phải dựa vào đường nét trong đó để kết nối với nhau, như vậy mới có thể phát huy ra hiệu quả. Phù văn cấp một quả thực dễ vẽ, nhưng tuyệt đối không phải như tờ này của ngươi. Ta thấy hay là ngươi đừng đi con đường này nữa là tốt nhất. Thuật phù văn không phải là thứ loại người như ngươi có thể học!” Tông Duệ thản nhiên nói, trên mặt hiện ra giọng điệu mỉa mai nặng nề. Trong giây phút này, thậm chí ông ta đã quên lời dặn của Tiểu Điệp, ông ta thật sự cảm thấy La Chinh không có cái thiên phú này.

Nghe Tông Duệ nói vậy, La Chinh cảm thấy ù ù cạc cạc. Hắn và Tông Duệ không hề quen biết, thế nên mình vẽ tốt hay không thì liên quan quái gì tới ông ta? Kỳ quái thì cứ kỳ quái, La Chinh vẫn nhịn xuống nỗi khó chịu trong lòng, quay đầu nói với Thương Lỗi: “Thương lão bản, phiền ngươi định giá phù văn định thần này một chút.”

Thương Lỗi lại khoát khoát tay nói: “Cái này... Đến Tông tiên sinh cũng nói như vậy rồi, ngươi nói xem ta còn cần đánh giá nữa sao?” Thực tế trong lòng Thương Lỗi thầm cười lạnh. Định giá cái rắm! Nếu không phải hôm qua ngươi giúp ta dịch chữ Phượng tộc thời thượng cổ thì ông đây đã đuổi ngươi ra ngoài từ lâu rồi.


Nghe nói như thế, La Chinh lập tức rối rắm, chẳng lẽ phù văn mình vẽ tệ như vậy?

“Thanh Long, Thanh Long! Không phải ngươi lừa ta đấy chứ?” La Chinh kết nối nói với Thanh Long trong đầu. Lúc này Thanh Long cũng đã thấy hết những gì xảy ra bên ngoài, nó truyền thụ cho La Chinh thuật thần văn, La Chinh cũng được coi như là nửa đồ đệ của nó rồi, hơn nữa đến nó còn phải thấy La Chinh cực kỳ có thiên phú về mặt thần văn, bút pháp hoàn mỹ không phải một người nào đó tùy tiện là có được.

Lời Thương Lỗi và Tông Duệ nói được coi là điều sỉ nhục lớn đối với Thanh Long, vì vậy nó cười lạnh nói: “Để ý đến cái đám thích chết này làm gì! Hai lão này không hiểu cái rắm gì hết, chỉ biết nói bừa!” Việc này khiến lão Long đã sống không biết bao nhiêu năm tháng cũng không nhịn được mà phải mắng, phải chửi.

“Vậy làm sao bây giờ?” La Chinh lại hỏi.

“Ra khỏi đây! Hai thằng này căn bản không biết nhìn hàng, để ý đến đám bọn họ làm gì?” Thanh Long cả giận nói.

Tuy Thanh Long bảo hắn rời đi nhưng La Chinh cũng không đi. Hắn rất rõ Thanh Long bản lĩnh cao cường, tuy cũng tin rằng thần văn này ít nhiều gì cũng phải có chút giá trị, nhưng còn chưa chờ hắn nói thì Tông Duệ lại nói vài lời ý vị sâu xa: “Cái phù văn này hay là ngươi ném đi cho rồi, chuyên tâm tu luyện võ đạo cũng còn có tiền đồ. Nhóc con, lời này của ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi!”

“Các ngươi không kích hoạt phù văn này thì làm sao biết được nó tốt hay xấu?” La Chinh lạnh lùng nói.

Thương Lỗi cùng Tông Duệ liếc nhau một cái, lập tức lại cười.

Phù văn trong Trung Vực được truyền thừa mấy ngàn năm, lại chia làm hai loại phái Nam và phái Bắc. Tông Duệ với tư cách phù văn đại sư của Vân Điện, dù là hội pháp phù văn phái Nam đẹp đẽ hay hội pháp phù văn phái Bắc đại khai đại hợp, rồng bay phượng múa ông ta đều tinh thông cả, tờ phù văn xấu như quỷ trong tay La Chinh không thuộc phái Nam cũng chẳng thuộc phái Bắc, ông ta chưa từng gặp qua loại phù văn định thần này. Vì vậy Tông Duệ nói: “Cái này không cần. Có phải ngươi cho rằng tùy tiện dùng bút phù văn vẽ một hoa văn là có thể kích hoạt? Thần văn định thần này của ngươi... căn bản không thể kích hoạt.”


Nghe thấy lời này của Tông Duệ, La Chinh mới thở dài ra một hơi, quả nhiên... giống như suy đoán của Thanh Long, hai kẻ ngu ngốc này căn bản không xem được thần văn, xem ra không phải thần văn của hắn không tốt mà là bọn họ căn bản không hiểu.

Đã biết điểm này, La Chinh cũng chẳng buồn đấu võ mồm với bọn họ nữa mà chỉ vung tay lên, một đường chân nguyên đánh vào trong thần văn định thần.

Chân nguyên tỉ mỉ rót vào trong đó, thần văn định thần bỗng nhiên bị đốt sáng lên, từng đường vân tách ra ánh hào quang màu xanh bên trên, đó là dấu hiệu cho thấy Liệt Tính Cát Căn được kích hoạt hoàn toàn. Cùng lúc đó, một luồng sóng năng lượng dao động vô hình được phát ra từ trong thần văn định thần, đánh về phía ba người trước mặt.

Dưới ánh sáng màu xanh, ba người lập tức cảm nhận được tinh thần sảng khoái một hồi, giống như được thoát ra khỏi một nơi không khí bị đè nén, tiến vào một nơi vắng vẻ, tinh thần cả người lập tức chấn động!

Trong nháy mắt thần văn định thần được thắp sáng lên, trong hai mắt Tông Duệ đã tràn đầy vẻ kinh ngạc!

Thương Lỗi rõ ràng cũng khiếp sợ, nhưng ông ta gần như chỉ hiểu việc xem xét giá trị phù văn chứ bản thân cũng không phải là phù văn sư, chỉ là một thương nhân mà thôi.

Còn Tông Duệ là phù văn sư hàng thật giá thật, người có trình độ phù văn cao hơn ông ta trong Trung Vực cũng không có mấy ai!

Đầu tiên, thứ khiến Tông Duệ cảm thấy khiếp sợ nhất chính là bút pháp trên phù văn trước đó không hề sáng, nhìn qua rất bình thường không có gì lạ, nhưng bây giờ chứng kiến ánh sáng màu xanh hiện ra trên bút pháp, Tông Duệ đã nói không nên lời: “Cái này, cái này, cái này, cái này...” Sau khi nói liên tiếp bốn chữ “cái này”, Tông Duệ nói được hết câu: “Đây là bút pháp hoàn mỹ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui