Vẽ được bức thần văn định thần cấp một rồi nhưng La Chinh cũng không dừng lại.
Vốn hắn mua những vật liệu này để luyện tập, cho nên đã chuẩn bị rất nhiều.
Mà đã còn nhiều vật liệu như vậy thì đương nhiên La Chinh sẽ không lãng phí, tay cầm bút phù văn bắt đầu vẽ thần văn định thần tiếp theo.
Cho dù là phù văn sư cũng không thể liên tục vẽ phù văn mãi được, bởi vì trong quá trình vẽ, lực linh hồn sẽ không ngừng tiêu hao, khi lực linh hồn tiêu hao đến một mức nhất định thì con người ta sẽ cảm thấy mỏi mệt, tinh thần khó mà tập trung được.
Với lực linh hồn hiện tại của La Chinh, vẽ bảy tám thần văn là đã đến cực hạn rồi. Khi vẽ thần văn thứ tám hắn đã miễn cưỡng lắm rồi. Đến lúc chuẩn bị bắt đầu vẽ cái thứ chín thì lập tức cảm thấy không thích ứng được, đầu khó chịu như muốn nổ tung, không cách nào tập trung lực chú ý được, đồng thời bút phù văn nhẹ nhàng vạch một cái, thế nhưng lại vẽ sai. Vẽ phù văn không thể qua loa được, chỉ cần hơi xuất hiện một chút sai lầm thôi thì cả cái phù văn coi như hỏng.
“Lần đầu tiên vẽ thần văn thì không thể tiêu hao quá nhiều lực linh hồn. Nếu bởi vậy mà bị linh hồn bị tổn thương thì sẽ mất nhiều hơn được.” Giọng nói của Thanh Long vang lên, một luồng cảm giác lạnh buốt thấm vào trong óc La Chinh, lập tức khiến cho hắn dễ chịu hơn rất nhiều.
Bởi vì cắn nuốt tinh phách và uống máu Giao Long nên trong khoảng thời gian này Thanh Long cũng sôi nổi hơn rất nhiều, quả thực cũng có một chút sức để giúp La Chinh.
Nghe thấy Thanh Long cảnh cáo, La Chinh thầm rùng mình, hắn cũng cảm nhận được mình quá vội vàng, chuyện gì cũng thế, không thể giải quyết được ngay trong chốc lát, vậy nên hôm nay tạm dừng ở đây thôi.
Thời gian còn lại La Chinh tiếp tục chuyên tâm tu luyện, ngoài việc muốn học thần văn ra, theo thường lệ hắn còn phải đối mặt với nhóm đệ tử Tinh Anh Đường kia...
Khiêu chiến Tinh Anh Đường gần như trở thành bộ môn bắt buộc mỗi một ngày của La Chinh, dù sao thì cứ đến sáng sớm là thân thể hắn lại bị Đại Mộng chân nhân khống chế, sau đó ném vào trong tòa nhà màu xám kia để luận bàn với đám đệ tử Tinh Anh Đường.
Để đánh bại đám đệ tử Tinh Anh Đường, La Chinh cũng dùng hết các thủ đoạn. Ban đầu hắn dựa vào thân thể mạnh mẽ và sức mạnh vảy rồng là có thể ứng phó được, thế nhưng người khiêu chiến hắn ngày càng nhiều, bọn họ cũng bắt đầu nhằm vào những điểm đó mà áp chế được La Chinh, cuối cùng La Chinh không thể không sử dụng Kinh Hồn Thứ, thậm chí còn phải để cho Yêu Dạ xuất chiến...
Phần lớn đệ tử Tinh Anh Đường cũng kinh ngạc phát hiện ra La Chinh ngoan cường như con gián đập mãi không chết. Thực lực các đệ tử mỗi lần xuất chiến đều cường đại hơn người trước đó, nhưng La Chinh vẫn luôn có cách đánh bại bọn hắn.
Hôm nay vị đệ tử xuất chiến cuối cùng từ Tinh Anh Đường tên là Mộc Nhiễm, cảnh giới Chiếu Thần Lục Trọng. Tuy Mộc Nhiễm cũng không phải người đặc biệt mạnh trong đám cùng cảnh giới Chiếu Thần Lục Trọng, thế nhưng chênh lệch giữa mỗi tầng tu vi trong Chiếu Thần Cảnh là vô cùng lớn, vậy mà cuối cùng Mộc Nhiễm vẫn bại dưới tay La Chinh.
Ứng phó hết ba cuộc chiến hôm nay, La Chinh nhẹ nhàng đi ra, vội vàng chạy về phía chợ Vân Điện.
Hôm qua hắn tốn mất rất nhiều tiền để mua vật liệu về vẽ thần văn, hôm nay ngược lại hắn muốn ra chợ nghe ngóng xem có thể bán thần văn lấy tiền hay không.
Trên đường đến chợ, La Chinh vẫn hơi thấp thỏm không yên, dù sao những thần văn định thần chính là do La Chinh luyện viết ra, nhưng mà hôm qua La Chinh đã giúp ông lão trong Thiên Hạ Thương Minh giải quyết được một chuyện lớn như vậy, nên cho dù cái thần văn này không bán được thì chắc cũng không bị đuổi ra ngoài đâu nhỉ?
Tiểu Điệp trong Băng Cung lúc này lại thấy không hài lòng cho lắm, nàng hơi nhíu mày lại, chằm chằm vào La Chinh trong Tín Khuê.
“Đang yên đang lành tại sao hắn lại phải học vẽ phù văn? Thời gian tu luyện còn không đủ, lấy đâu ra tinh lực mà vẽ?” Tiểu Điệp vô cùng bất mãn. Sở dĩ nàng bồi dưỡng La Chinh là vì một kế hoạch ngầm trong lòng, chỉ là tu vi của hắn hiện tại quá thấp, thấp đến mức đáng thương cho nên mới phải dùng đệ tử Tinh Anh Đường thay nhau tôi luyện.
Đến thời gian tu luyện còn không có, vậy mà còn phí công phí sức vào cái thuật phù văn kia. Theo Tiểu Điệp, La Chinh rõ ràng đang lãng phí thời gian.
Dù sao thuật phù văn cũng quá mức uyên thâm, rất nhiều phù văn sư, ảo trận sư gần như hao phí tâm huyết cả đời mới có được một chút thành tựu. Lúc trước La Chinh cũng không có bất kỳ kiến thức cơ bản nào về phù văn, bây giờ lại nhất thời nảy sinh lòng tham muốn học vẽ phù văn thế này, thì lúc nào nói chẳng dễ hơn làm?
Đại Mộng chân nhân lại cười nói: “Điện chủ, người trẻ tuổi thì phải thử vài điều mới mẻ mới không thấy tiếc. Đến lúc hắn gặp phải khó khăn trong thuật phù văn thì tự nhiên sẽ biết khó mà lui, cũng không cần lo lắng.”
“Không được!” Đôi lông mày dài nhỏ của Tiểu Điệp giương lên: “Thời gian không có nhiều, La Chinh nhất định phải bước vào Chiếu Thần Cảnh, về phần tu tập cái thuật phù văn gì gì đó... Ta thấy hắn vẫn nên thôi đi!”
Nghe thấy lời Tiểu Điệp nói, Đại Mộng chân nhân thầm thở dài một hơi, nghĩ thầm có lẽ Điện chủ nên lo lắng cho bản thân hơn mới phải chứ? Cửu Thiên Huyền Nữ Tâm Kinh của Điện chủ đã bước vào giai đoạn cuối cùng, nhanh chóng tăng tu vi của bản thân mới là đúng đắn, dù La Chinh có thiên phú thì cũng chỉ là một tiểu bối mà thôi...
Nhưng dù trong lòng Đại Mộng chân nhân có nghĩ như vậy thì cũng không dám nói ra, Điện chủ tính tình bướng bỉnh, khắp Vân Điện này ai ai cũng biết, muốn thay đổi suy nghĩ của nàng, sợ là khó càng thêm khó.
Sau khi nói xong, Tiểu Điệp liền đốt một cái phù truyền âm: “Tông Duệ, đến chỗ của ta một chuyến!”
Tông Duệ? Đại Mộng chân nhân sững sờ, vẻ mặt đầy kỳ quái hỏi: “Điện chủ, người gọi Tông Duệ tới làm gì? Chẳng lẽ muốn hắn đi dạy La Chinh thuật phù văn?”
Tông Duệ là phù văn đại sư mạnh nhất trong Vân Điện, lúc Tiểu Điệp lấy được đại trận hộ tông trong Thử Luyện Giả Chi Lộ đã giao cho Tông Duệ xem xét. Đại trận hộ tông của tông môn lục phẩm phức tạp đến mức nào? Muốn bố trí ra đại trận hộ tông thì chỉ sợ phải tốn rất nhiều nhân lực vật lực. Thế nhưng ngẫm lại thì nếu có thể bố trí ra được đại trận hộ tông của tông môn lục phẩm thì chỉ e Vân Điện có thể ngăn cản được bất cứ thế lực nào tiến công Trung Vực!
Từ điểm này thì thấy, dù có tốn công tốn sức thế nào để bố trí ra đại trận hộ tông thì đều có lợi.
Cho nên trong khoảng thời gian này, Tông Duệ không bước chân ra khỏi cửa, cả ngày lẫn đêm đều nghiên cứu đại trận hộ tông kia.
Lúc này nghe thấy Điện chủ triệu tới, Tông Duệ lập tức hóa thành một vệt sáng, nhanh chóng đi vào Băng Cung, bái chào Tiểu Điệp: “Thuộc hạ tham kiến Điện chủ!”
Tiểu Điệp khẽ gật đầu rồi lập tức hỏi: “Tông Duệ, đại trận hộ tông kia nghiên cứu thế nào rồi?”
“Hồi bẩm Điện chủ, để chế tạo đại trận hộ tông này cần có vật liệu, ta còn đang tính giá, sợ là phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể tính toán chu toàn.” Tông Duệ đáp lời.
“Ừ. Hôm nay ta còn có một việc tìm ngươi hỗ trợ.” Tiểu Điệp nói.
Đại Mộng chân nhân nhìn Điện chủ, vẻ mặt buồn bực. Chẳng lẽ Điện chủ thật sự định để cho Tông Duệ đi dạy La Chinh thuật phù văn? Ông đang nghĩ vậy thì nghe thấy Tiểu Điệp nói: “Có một tên không biết tự lượng sức mình, muốn học thuật phù văn, ngươi đi đả kích hắn một phen cho ta. Tốt nhất là làm suy sụp sự tự tin của hắn, để hắn phải từ bỏ.”
Nghe thấy Tiểu Điệp nói vậy, Đại Mộng chân nhân suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất. Ông không ngờ Tiểu Điệp lại đặc biệt gọi Tông Duệ tới vì chuyện này. Chuyện này cũng quá...
Được rồi! Nàng là Điện chủ, chúng ta làm thuộc hạ nên tất cả nàng là đúng nhất. Đại Mộng chân nhân bất đắc dĩ nghĩ vậy.
Ngược lại Tông Duệ nghe thấy thế, trên mặt dường như sinh ra một nét hứng thú: “Không biết tên nhóc mà Điện chủ nói tới là ai? Có thể vẽ được phù văn cấp mấy?” “Cái tên này chắc hẳn ngươi cũng nghe thấy rồi, hắn tên là La Chinh. Về phần thuật phù văn, hẳn là vừa mới bắt đầu học.” Tiểu Điệp nhếch môi nói.
Tông Duệ cười hắc hắc: “Thì ra là cái tên có tiếng khiêu chiến toàn bộ Tinh Anh Đường! Thuộc hạ đã rõ! Ta cam đoan sẽ làm suy sụp lòng tự tin của tên nhóc này, để cho hắn đời này cũng không hứng thú gì tới món đồ chơi này nữa!”
“Ừ! Giờ hắn đang ở chợ, ngươi có thể qua đó.” Tiểu Điệp gật gật đầu. Trình độ về thuật phù văn của Tông Duệ không thể nghi ngờ được, nếu không Tiểu Điệp cũng sẽ không giao đại trận hộ tông cho ông ta.
Nhận được mệnh lệnh của Tiểu Điệp, Tông Duệ bay thẳng ra khỏi Băng Cung, tiến về phía chợ. Trên đường đi, Tông Duệ tính toán xem nên làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ Điện chủ giao cho này. Với thành tựu của Tông Duệ trong thuật phù văn, muốn đả kích sự tự tin của một người mới học thật sự rất đơn giản, thậm chí ông ta còn chắc chắn rằng mình chỉ nói một câu thôi cũng có thể khiến La Chinh đời không chạm vào phù văn nữa.
Chỉ chốc lát sau Tông Duệ đã tới chợ, cũng đúng lúc La Chinh đi đến cuối đường, tiến vào cửa tiệm Thiên Hạ Thương Minh.
“Cảnh giới Tiên Thiên Tứ Trọng, có lẽ chính là hắn rồi.” Tông Duệ gật gật đầu. Trong đám đệ tử của Tinh Anh Đường chẳng có mấy ai là Tiên Thiên Cảnh, cũng chỉ có mình La Chinh là cảnh giới Tiên Thiên Tứ Trọng. Nghĩ vậy, Tông Duệ cũng đi vào cửa tiệm kia.
Ông lão trong cửa tiệm Thiên Hạ Thương Minh lúc này đang cầm một cây bút trong tay, viết vài chữ lên khối ngọc cổ kia! Ông nhớ rõ ràng những lời La Chinh đã dịch từ chữ của Phượng tộc thượng cổ, nên đang dùng thể chữ khải(1) viết lại từng chữ từng chữ.
(1)Thể chữ khải: Là một loại thể viết của chữ trong tiếng trung. Thể chữ khải cứng cáp, thường là kiểu chữ in, có thể hiểu nó tương tự như kiểu chữ in hoa của tiếng Việt.
Lúc này La Chinh bỗng nhiên đến cửa cũng khiến ông ta rất bất ngờ, nhưng dù sao ông vẫn cực kỳ khách khí: “La thiếu hiệp! Hôm nay đến nhà, không biết muốn làm gì? Phải chăng lại cần mua thêm vật liệu?”
Nếu như La Chinh thật sự muốn học thuật phù văn, những vật liệu hôm qua mua có lẽ đã đủ để La Chinh dùng trong một khoảng thời gian rồi.
Còn không đợi La Chinh mở miệng, ngoài cửa bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến: “Thương lão đầu! Đã lâu không gặp, gần đây buôn bán được chứ?”
Ông lão trong Thiên Hạ Thương Minh này tên là Thương Lỗi, quanh năm suốt tháng làm ăn buôn bán ở chợ Vân Điện, còn Tông Duệ thân là phù văn sư nổi danh nhất Vân Điện nên cũng thường xuyên đến đây chơi, hai người coi như cũng khá quen thân.
Nghe thấy là Tông Duệ nên trên mặt Thương Lỗi hiện lên vẻ tươi cười. Trên thực tế, không phải đối với ai ông ta cũng xấu tính, nếu không ông ta cũng không thể lên được vị trí chấp sự trong Thiên Hạ Thương Minh. Loại khách hàng như Tông Duệ này, Thương Lỗi ông tuyệt đối sẽ không đắc tội.
“Làm ăn chán lắm, còn phải mong ông đến thăm nhiều một chút.” Thương Lỗi cười hắc hắc nói, vội vàng mời người tới pha trà.
Tông Duệ vừa vào cửa, ánh mắt lại rơi vào người La Chinh, khẽ mỉm cười nói: “Vị này chính là...”
“Đây là đệ tử Tinh Anh Đường của Vân Điện các ông, gần đây muốn luyện thuật phù văn. Đúng rồi!” Thương Lỗi cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào La Chinh nói: “Vị này chính là phù văn sư lợi hại nhất Vân Điện các ngươi. La thiếu hiệp, nếu ngươi thật sự muốn học thuật phù văn, tìm ông ấy thỉnh giáo chắc chắn không sai.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...