Một đường trở về, bước khỏi thế giới trong cơ thể của Giao Long, hai người đều vô cùng trầm mặc, một câu cũng không nói.
Có lẽ hai người hơi xấu hổ, trong lòng cũng hơi kèn cựa nhau.
Hai người đi tới đầu Giao Long, La Chinh nhìn cái miệng Giao Long đang ngậm chặt, mấy cái răng rồng lớn xen kẽ nhau, trên răng rồng thậm chí còn khắc không ít ký hiệu. Chắc là lúc Huyết Ma Đại Đế chế tác con rối Giao Long này đã tiến hành cải tạo lại răng của nó.
Nhưng mà răng rồng ngậm chặt thì làm sao bọn họ đi ra ngoài được?
Cho dù ra ngoài được thì mấy tảng đá trôi nổi ở bên ngoài vực sâu kia có lẽ đã bị hủy diệt hơn nửa, mà bọn họ cũng không bay được nên chỉ sợ khó mà bò lên trên.
La Chinh đang tự hỏi về vấn đề đi ra ngoài thì Tiểu Điệp liền hừ lạnh một tiếng, bất ngờ cầm chìa khóa tinh thạch trong tay đánh vào vách tường bên cạnh. Vách tường này có thể xem như là phần sau khoang miệng của Giao Long, chẳng qua cũng đã bị cải tạo nên ở trên khắc rất nhiều hoa văn độc đáo.
Tiểu Điệp cầm chìa khóa tinh thạch hẹp dài đâm vào theo những hoa văn đó.
Vừa đâm vào xong thì La Chinh lập tức cảm thấy dưới chân rung lên, sau đó chợt nghe thấy tiếng xiềng xích bên ngoài dần dần được tháo bỏ. Hắn cảm thấy mình đang không ngừng bay lên, Tiểu Điệp vậy mà lại khống chế con rối Giao Long này!
La Chinh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu Điệp. Nàng cười lạnh nói: “Con rối Giao Long này chính là thánh thú hộ tông của Huyết Ma Đại Đế, dùng chiếc chìa khóa này có thể khống chế được nó cũng là chuyện rất bình thường.”
Đám dây xích gắn với hai bên vách tường trên vực sâu không ngừng được cởi bỏ. Khi con rối Giao Long này phá tan đến đỉnh thì lại là một trận chấn động kịch liệt, đồng thời tiếng từng sợi xích bị kéo đứt được truyền đến. Rõ ràng Tiểu Điệp thao túng con rối Giao Long, trực tiếp phá đứt những sợi xích trói buộc trên thân thể nó.
Trên bầu trời Thử Luyện Giả Chi Lộ chợt xuất hiện một con Giao Long thật lớn...
Nhóm người Trác Bất Phàm, Hoa Thiên Mệnh đã đi qua đường chết từ lâu, hiện tại một đường tiến thẳng, vượt trước tất cả những người còn lại. Sau khi ra khỏi đường chết, bọn họ trực tiếp tiến vào tầng thứ tư của Thử Luyện Giả Chi Lộ - Băng Nguyên Kinh Hồn. Hơn nữa còn phát hiện trên Băng Nguyên Kinh Hồn có một phần thưởng bí mật.
Thu hoạch của mấy người bọn họ đều cực lớn, đặc biệt Hoa Thiên Mệnh còn chiếm được một thanh tiên khí thượng phẩm. Đến ngay cả Trác Bất Phàm cũng không có được phần thưởng cao như thế. Chỉ có thể nói số của Hoa Thiên Mệnh còn tốt hơn Trác Bất Phàm.
Ngay lúc bọn họ vừa mới lấy được phần thưởng bí mật, chuẩn bị đi tiếp thì chợt thấy trên bầu trời xuất hiện một con Giao Long khổng lồ...
Mấy người nhất thời hoảng sợ, trên mặt đều toát ra vẻ kinh hãi.
Vì sao trên bầu trời lại xuất hiện một con Giao Long? Chẳng lẽ đó chính là con Giao Long dưới vực sâu kia? Không phải nó đã nuốt La Chinh và tên đệ tử Vân Điện kia sao? Vì sao lại bay lên không trung...
Nghi hoặc đầy mình mà chẳng thể nào lý giải được.
Nhìn con Giao Long đang bay lượn giữa không trung kia, Trác Bất Phàm cười lạnh một tiếng: “Mặc kệ nó, chúng ta đi tiếp. Qua được đường chết rồi, tầng thứ tư trong Thử Luyện Giả Chi Lộ của chúng ta đã không giống người khác, phần thưởng tiếp theo khả năng sẽ còn lớn hơn!”
Trên biển lửa Phần Thiên, đông đảo võ giả đã bước về phía đường sống. Tuy hơn trăm ụ đá đã bị phá hủy, nhưng sau khi lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ thì cũng không gặp nguy hiểm gì, mọi người vẫn thông qua được, chỉ có một vị võ giả bị bỏng vì dính phải nham thạch mà thôi.
Sau khi vừa mới đi qua đường sống, lúc này đám võ giả cũng nhìn thấy con Giao Long trên bầu trời.
“Trời ạ! Là một con rồng thật lớn!”
“Sao trong Thử Luyện Giả Chi Lộ lại có một con rồng lớn như vậy? Mục đích của nó là gì...”
Phần lớn các võ giả nhìn con Giao Long khổng lồ kia đều cảm thấy hết hồn. Cũng may con Giao Long đi xa dần chứ không bay về phía họ, nếu không thì chỉ sợ sẽ mang tới tai ương ngập đầu.
Ở ngoài Thử Luyện Giả Chi Lộ, đám người Phí Hàm nhận ra ánh mắt của đám đệ tử liền vội vàng điều chỉnh góc của Tín Khuê, nhìn lên không trung.
Trên tín khuê xuất hiện một con Giao Long thật lớn vô cùng rõ ràng.
“Đây là Giao Long, hơn nữa cũng là Giao Long trưởng thành đã sống trên năm vạn năm!” Nhìn con Giao Long thật lớn này, sắc mặt Phí Hàm cũng kinh hãi. Phí Hàm có thể nhìn ra số năm tuổi của Giao Long này thế nhưng lão lại không nhìn ra rằng thực tế con Giao Long này đã chết rồi, đây chẳng qua chỉ là một con rối Giao Long thôi.
“Giao Long trưởng thành đã sống trên năm vạn năm? Tại sao lại xuất hiện trong Thử Luyện Giả Chi Lộ?” Các tông chủ khác cũng nhíu mày.
Thứ thế này, cho dù là bọn họ cũng không thể chống lại chứ đừng nói tới mấy đệ tử trong Thử Luyện Giả Chi Lộ. Chỉ cần Giao Long này muốn thì có thể huỷ diệt hết đám đệ tử chỉ trong khoảng khắc.
Mấy tông chủ đó và Phí Hàm đại khái vẫn biết rõ lai lịch của Thử Luyện Giả Chi Lộ này. Dù gì Thử Luyện Giả Chi Lộ này của bọn họ cũng là di vật được tông môn lục phẩm để lại. Nếu đã là di vật thì sẽ có cấm chế gì đó, thậm chí còn có thánh thú bảo hộ tông môn.
Nếu vị đệ tử nào đó vô tình khởi động cấm chế này, thả thánh thú bảo hộ ra thì nghĩ cũng biết kết quả của các đệ tử trong Thử Luyện Giả Chi Lộ thế nào!
Thậm chí thánh thú bảo hộ tông môn này còn có khả năng lao ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ, công kích đám người bọn họ, cho nên bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm.
“Cũng may con Giao Long thành niên này đã bay đi...” Nhìn con Giao Long kia biến mất, mấy vị tông chủ và Phí Hàm trưởng lão mới yên tâm.
Tiểu Điệp không ngừng khống chế con rối Giao Long này thay đổi phương hướng. Thậm chí nàng còn lấy một hòn Tín Khuê ra để thông qua đó quan sát cảnh sắc bên ngoài. Lúc này bọn họ đang bay lượn trên biển lửa Phần Thiên rộng lớn.
“Ngươi đang tìm cái gì?” La Chinh tò mò hỏi.
Tiểu Điệp oán hận, liếc mắt nhìn La Chinh chằm chằm mà không nói gì, oán niệm trong lòng vẫn rất sâu. Cả đời này nàng chưa từng ăn thiệt lớn như vậy, thế mà còn phải đi cùng hắn!
Nàng chuyên tâm khống chế con rối Giao Long này, không ngừng tìm tòi trên bầu trời biển lửa Phần Thiên, tìm một cách vô cùng cẩn thận.
“Có rồi!” Tiểu Điệp nhìn thấy một hòn đảo nhỏ trơ trọi trong biển lửa, trên đảo này cũng không có con đường nào mà chỉ là một hòn đảo thôi.
Hơn nữa bên ngoài hòn đảo này còn có một kết giới màu đỏ thật lớn, bao trọn cả hòn đảo ở bên trong.
“Đi xuống!” Tiểu Điệp lập tức điều khiển đầu con Giao Long chúc xuống dưới. Khi con Giao Long đang nhằm về phía kết giới màu đỏ kia thì trên kết giới bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng thật lớn, nó liền chui vào theo lỗ hổng này.
Trên hòn đảo cũng có không ít tòa nhà, ngoài ra còn có một quảng trường, giữa quảng trường dựng một cây cột màu đen thật lớn.
La Chinh không hiểu vì sao phải dựng một cây cột trên quảng trường như vậy, chỉ thấy Tiểu Điệp nhanh chóng điều khiển con Giao Long bay đến bên cây cột màu đen, vòng quanh nó một vòng, rồi cuối cùng đầu nó rạp xuống trên mặt đất, há miệng ra.
La Chinh đi ra khỏi miệng rồng, ngẩng đầu nhìn cây cột màu đen, lúc này mới hiểu được rằng đây vốn là một trụ rồng. Thân thể Giao Long quá lớn nên không thể tùy tiện nằm rạp trên mặt đất được, nếu không thì cũng quá chiếm vị trí. Làm cây cột này là để Giao Long đáp xuống, vừa tiết kiệm không gian mà lại rất tiện. Huyết Ma Đại Đế này thật biết nghĩ.
Trên quảng trường thật lớn này có một tòa đại điện, trên bảng hiệu viết rõ ràng ba chữ to Huyết Ma Điện, xem ra nơi này chính là chỗ ở cũ của Huyết Ma Đại Đế.
Tiểu Điệp cũng không trực tiếp tiến vào chỗ ở cũ của Huyết Ma Đại Đế mà đi thẳng tới một cái đài đá ở giữa quảng trường. Nàng kéo theo chiếc lông vũ băng phượng thật dài, còn La Chinh thì đi ngay sát sau lưng nàng.
Trên đài đá này vậy mà lại có một khối tinh thạch vuông vức dài hai thước, lặng lẽ tản ra ánh sáng. Chẳng qua khối tinh thạch này lại thiếu mất một mảnh ở giữa.
Tiểu Điệp xem xét xung quanh một vòng rồi trừng mắt nhìn La Chinh một cái. Nàng nói ngay: “Tốt nhất ngươi tới gần đài đá một chút.”
“Vì sao?” La Chinh tới gần đài đá kia.
Tiểu Điệp không trả lời vấn đề của La Chinh mà trực tiếp đút chìa khóa tinh thạch kia vào bên trong phần khuyết của khối tinh thạch.
Khi tinh thạch vừa được đặt gọn vào trong xong thì mặt đất lập tức bắt đầu chấn động, giống như có động đất, toàn bộ quảng trường đều rung chuyển.
“Ầm ầm ầm...”
Trong quá trình chấn động, La Chinh nhìn thấy trên mặt quảng trường liền xuất hiện từng vệt sáng. Mấy vệt sáng này không phải do ánh mặt trời tạo thành mà trên thực tế thế giới này cũng không có mặt trời. Vệt sáng trên mặt đất chắc hẳn là ký hiệu đặc biệt nào đó.
Mấy ký hiệu đó có lớn có nhỏ, có vài ký hiệu giống như một đóa hoa thật lớn, lại có ký hiệu giống như bánh răng xoay tròn, hình dạng lớn nhỏ không giống nhau.
Điểm tương đồng duy nhất chính là những ký hiệu này đều không ngừng chuyển động về một hướng. Khi những ký hiệu này chuyển động đến tốc độ nhất định thì ký hiệu trung tâm liền có ánh sáng tỏa ra bốn phương tám hướng!
Những tia sáng dài nhỏ kéo ra thành từng vòng cung, giống như muốn kết nối toàn bộ Thử Luyện Giả Chi Lộ lại với nhau. Mà có điều La Chinh vẫn không hiểu lắm chính là, trong đó có một tia hướng về cửa thử luyện ẩn trong biển lửa Phần Thiên!
Khi tia sáng hướng về phía cửa thử luyện ẩn, Triệu Tiểu Hoa đang nằm trên đài đá ở tầng thứ hai, toàn thân đều cháy xém. Nếu không phân biệt cẩn thận thì thật khó tưởng tượng được đây là một người.
Trong sơn cốc, đám đệ tử Vân Điện khác cũng đã rời khỏi, Triệu Tiểu Hoa là người cuối cùng đi lên. Gã muốn có một sự chuẩn bị vẹn toàn nên mới đợi đến tận bây giờ.
Giống La Chinh và Bách Lý Hồng Phong, gã cũng lấy được rương báu màu đỏ ở tầng thứ nhất. Đương nhiên để lấy được thì Triệu Tiểu Hoa cũng hao phí mất một lượng chân nguyên và thể lực lớn, cho nên gã lựa chọn dùng mánh khóe. Dù sao trong cửa thử luyện ẩn cũng không giới hạn thời gian, vì thế gã ngồi lại tầng thứ nhất điều dưỡng trạng thái và thể lực đến mức tốt nhất!
Sau khi mất một khoảng thời gian lớn, Triệu Tiểu Hoa đã hồi phục hoàn toàn, đầy lòng tự tin bò lên tầng thứ hai. Tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng kia có thể lấy được rương báu màu bạc, gã là đệ tử đứng đầu trong đám đệ tử Vân Điện mà đến rương báu màu xanh ở tầng thứ hai cũng không lấy được, thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
Cho nên đối mặt với ngọn lửa và quả cầu lửa ở tầng thứ hai, gã gần như cắn răng, cứng rắn lao qua!
Khi sống qua được tầng thứ hai, Triệu Tiểu Hoa cũng đã sức cùng lực kiệt, trên người bị bỏng nghiêm trọng, thứ giúp gã chống đỡ để đi tiếp chính là lực hấp dẫn của rương báu màu xanh.
Chỉ cần lấy được Huyết Phách Cửu Đầu Long, có được khí huyết mạnh mẽ thì thân thể gã chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là có thể khôi phục được!
Chẳng qua thương thế của gã rất nặng, tốc độ bò trên đài đá quá chậm, cho dù khoảng cách không đến một trượng nhưng lại gian nan như xa tận chân trời.
“Khó thì đã sao? Vì Huyết Phách Cửu Đầu Long, đáng giá!” Gã cắn răng tiếp tục bò tới.
Tiêu mất nhiều khí lực như vậy, cuối cùng gã cũng tới trước mặt rương báu màu xanh lam kia. Nhưng khi đang chuẩn bị vươn tay mở rương báu ra thì chợt có một tia sáng chiếu xuống, bao phủ rương báu.
Sau đó gã liền thấy rương báu màu xanh xoay quanh một vòng rồi bay lên theo ánh sáng kia...
“Bay, bay...” Triệu Tiểu Hoa bị hun đến mức mặt đen như than, nhìn chằm chằm vào rương màu xanh đang chầm chậm bay đi mà đơ cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...