Một bóng người màu đỏ cách đó không xa rất nhanh liền bay tới. La Tuấn Dật cũng không ngừng bám theo phía sau.
Tất nhiên La Tuấn Dật nghe được tiếng kêu cứu của La Bính Quyền.
“Cái gì? La Chinh đánh bại nhị ca?” Nhất thời La Tuấn Dật cảm thấy có chút không tiếp nhận được sự thật này.
Ngay sau đó, gã nghe Huyết Tù gọi La Bính Quyền là đồ nhi, trong lòng lại chấn động.
La Bính Quyền bái Huyết Tù làm thầy từ lúc nào?
Tuy gã biết La Bính Quyền giấu Huyết Tù trong La gia là muốn lợi dụng lão
ta để đối phó với La Chinh, nhưng từ sâu trong lòng La Tuấn Dật gã vẫn
không quá thân cận với Huyết Tù.
Dù sao Huyết Tù cũng không theo
chính đạo, nuốt người sống, hút máu tươi khiến người ta giận sôi, cho dù hợp tác với người như Huyết Tù cũng là cưỡi trên lưng hổ, một ngày nào
đó sẽ bị Huyết Tù cắn ngược trở lại. Nhưng bởi vì có sự tồn tại của La
Chinh nên La Tuấn Dật cũng hiểu, La Bính Quyền không còn lựa chọn nào
khác.
Nhưng gã không hiểu sao La Bính Quyền lại bái Huyết Tù làm thầy!
Tuy trong lòng không hiểu, nhưng lúc này cũng không có nhiều thời gian cho gã suy nghĩ nữa. Dù sao giờ cũng là lúc nguy cấp.
Một quyền của La Chinh đánh văng La Bính Quyền vào trong phòng, sau đó hắn
cũng nhảy vào. Một quyền này mới chỉ vẻn vẹn có bốn năm phần thực lực
của La Chinh mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ để cho La Bính Quyền ăn
hành.
Chỉ chốc lát sau, mọi người liền nhìn thấy La Chinh xách
một người máu me đầy mặt, khí sắc suy sút ra khỏi phòng. Đây đúng là La
Bính Quyền.
Tùy tiện đánh ra một quyền, vậy mà La Bính Quyền đã thua ở trong tay La Chinh.
Trong lòng đệ tử La gia cũng là một trận cảm thán. Xem ra bọn họ cũng đánh giá quá thấp thực lực của La Chinh rồi.
Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy một bóng người màu đỏ xuất hiện cách đó
không xa. Khi nhìn thấy người nọ, sắc mặt bọn họ lập tức đại biến!
Toàn thân người nọ đều là màu đỏ tươi, giống như da và tóc đã bị lột sạch, chỉ còn lại máu thịt!
Mùi máu tươi vô tận lan ra từ thân thể người nọ khiến người khác cũng phải
nghi ngờ, không biết có phải mình đang ở chiến trường Tu La hay không.
Không cần nhìn đến dung mạo, dường như rất nhiều người đều có thể nhận ra lão ta.
Tên này tiếng ác truyền xa, trong thông cáo của quan phủ cũng miêu tả kỹ càng tỉ mỉ.
“Huyết Tù! Là Huyết Tù! Vậy mà lão ta lại ở trong nhà chúng ta!”
“Lão ta còn gọi La Bính Quyền là đồ nhi! Chẳng lẽ La Bính Quyền bái lão ta làm thầy?”
“Khó trách... Khó trách mùi máu tươi trên người La Bính Quyền lại nặng như
vậy, thì ra là học Huyết Sát Kình của Huyết Tù. Khó trách trong gia tộc
lại có người mất tích! Thì ra...”
Thực lực của đệ tử La gia không mạnh, nhưng họ không phải kẻ ngốc. Tuy chuyện có người mất tích trong
La gia đã bị La Bính Quyền phong tỏa chặt chẽ, nhưng chuyện ngay trước
mắt như vậy, có ai lại không thấy? Chẳng qua La Bính Quyền chỉ phong tỏa tin tức không cho mọi người bàn tán chuyện này mà thôi.
Mặc dù nhiều người cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng căn bản cũng chẳng có ai liên tưởng đến Huyết Tù.
Giờ này mọi người nhìn thấy Huyết Tù mới vỡ lẽ ra!
Cái tên được xưng danh ác ma thế kia lại trốn trong nhà bọn họ, còn trở thành thầy của gia chủ...
Huyết Tù bay bổng trên không trung, mái tóc không ngừng phất phới sau đầu,
một đôi con ngươi màu đỏ sít sao nhìn chằm chằm La Chinh. Lão ta liếm
liếm môi: “Thả đồ nhi ta xuống, ta có thể giết ngươi trước rồi sau đó
mới ăn thi thể ngươi. Nếu không, ta liền nuốt sống ngươi!”
Ăn
người sống là một sở thích của Huyết Tù, lão ta thích nhìn bộ dáng những người sống đó kêu la thảm thiết, cho nên lúc ăn lão ta đều bắt đầu từ
tay chân.
Vì kẻ trở thành đồ ăn của lão ta có thể nhìn thấy thân
thể của chính bản thân bị hắn cắn nuốt nên kêu la thảm thiết, loại biểu
tình vặn vẹo này kích thích cơn thèm ăn của Huyết Tù!
“Nuốt ta?” Trên mặt La Chinh toát ra vẻ mỉa mai, “Ngươi cũng không sợ ta đánh ngươi gãy răng?”
“Nhóc con. Ngươi mới chỉ là cảnh giới Tiên Thiên Tam Trọng mà thôi, có biết
ta ở cảnh giới gì hay không?” Huyết Tù bay lơ lửng giữa không trung cười lạnh nói.
“Mới vào Chiếu Thần Cảnh, Chiếu Thần Nhất Trọng, ngươi có gì để mà đắc ý? Vẫn cảm thấy mình rất lợi hại sao?” Vẻ mỉa mai trên
mặt La Chinh càng mãnh liệt hơn.
Huyết Tù nghe thấy La Chinh nói vậy, nhất thời đơ lại.
Vốn lão ta cho rằng La Chinh mới chỉ ở Tiên Thiên Cảnh, không rõ lão ta đã là Chiếu Thần Cảnh nên mới hỏi lại.
Không ngờ đối phương còn nói thẳng ra tu vi của lão ta, trên mặt lại còn
không có chút bối rối nào, điều này làm cho lão cảm thấy có gì đó không
đúng.
Nhưng lão lại không nghĩ ra rốt cuộc là lạ ở chỗ nào. Giữa
Tiên Thiên Cảnh và Chiếu Thần Cảnh có cách biệt rất lớn, đến nói rằng
khác nhau như trời đất thì vẫn không đủ. Tuy hiện giờ Huyết Tù cũng chưa khôi phục toàn bộ thực lực, nhưng lão tu luyện đạo sát lục, thực lực
vốn vượt qua võ giả cùng giai, nên Tiên Thiên Cảnh căn bản không đủ để
lão coi trọng.
Từ bao giờ mà Tiên Thiên Cảnh có thể xem thường Chiếu Thần Cảnh?
Thực tế kiến thức của Huyết Tù cũng chỉ có hạn.
Trong Thanh Vân Tông, nhân tài xuất hiện hết lớp này đến lớp khác, thực lực
và thiên phú của các loại đệ tử thường thường vượt qua sức tưởng tượng
của mọi người, cho nên chuyện chiến đấu vượt cấp ở Thanh Vân Tông cũng
không hiếm thấy.
Đương nhiên, Tiên Thiên Cảnh giống như La Chinh
chiến đấu vượt cấp với cường giả Chiếu Thần Cảnh mà giành được phần
thắng thì tương đối hiếm.
Mà bên trong quận huyện cấp dưới này ở
Đông Vực, thực lực của các võ giả vốn không mạnh, cho nên Tiên Thiên
Cảnh muốn khiêu chiến Chiếu Thần Cảnh thì dường như là không thể.
Đây là nguyên nhân Huyết Tù không nghĩ ra vì sao La Chinh không kích động?
Chẳng lẽ phía sau hắn còn có nhân vật nào cường đại hơn?
Đương
nhiên lão ta không rõ ở các quận huyện trong Đông Vực thì thực lực của
lão ta miễn cưỡng cũng được cho là không tồi, nhưng so với Thanh Vân
Tông thì cũng chỉ như con tép.
Lúc thực lực của Huyết Tù ở đỉnh
cao, chỉ sợ cũng kém hơn nhiều so với Châu Đan của Hắc Nham Phong, huống chi bây giờ lão ta còn bị thương trong người.
Nếu so với La Chinh, đương nhiên không đáng nhắc tới.
“Tên nhóc này thật cuồng ngạo, chờ lát nữa ngươi bị ta cắn xé từng miếng rồi nuốt ăn xem, hy vọng lúc đó ngươi vẫn còn có thể cuồng như vậy!”
Lời Huyết Tù vừa dứt, từng luồng tơ máu trực tiếp lan ra từ trong máu thịt của lão ta.
Cảnh này nhìn qua có hơi kinh khủng, giống như lão ta dùng sức lực để ép máu trong người ra, những tơ máu đó vừa xuất hiện liền bay về hướng La
Chinh.
La Chinh xách La Bính Quyền trong tay, cười lạnh nói: “Rất thú vị. Ta nghĩ ngươi đã súc sinh lắm rồi, không ngờ ngươi còn súc sinh hơn ta tưởng, bái kẻ như thế làm thầy! Chẳng qua La Bính Quyền, ta cho
ngươi biết, kẻ như thế cũng chỉ là rác rưởi mà thôi, ngươi đúng là chó
mù mắt!”
La Bính Quyền bị La Chinh xách trong tay nên không thể
chống lại, lúc này thứ duy nhất ông ta có thể trông cậy chính là mượn
tay Huyết Tù giết chết La Chinh! Nếu không, nhất định ông ta sẽ chết
không có chỗ chôn!
Cho nên dù đang bị xách như một con chó, khí tức suy bại nhưng trong mắt ông ta vẫn còn chút hy vọng.
Chỉ cần tiền bối Huyết Tù ra tay thì tốt rồi!
Loại trừ La Chinh, ông ta mới có thể bàn tới hy vọng.
“Ngươi sẽ bị tiền bối Huyết Tù ăn sống! Kết quả cuối cùng vẫn như trước thôi,
không có gì thay đổi... Ha ha!” La Bính Quyền lớn tiếng cười nói, vừa
cười được vài tiếng liền thở hổn hển.
“Vậy sao?” La Chinh không
thèm để tâm tới những tơ máu đang bay về phía mình mà tiếp tục nói với
La Bính Quyền: “Vậy ta tạm thời giữ lại mạng chó của ngươi, cho ngươi
sống lâu thêm chút nữa, để ngươi xem, chỗ dựa ngươi tự cho là đúng -
“tiền bối Huyết Tù” kia yếu ớt cỡ nào...”
Nói xong, La Chinh tiện tay ném La Bính Quyền ra, nghênh đón những tơ máu kia.
Huyết Tù vốn muốn lấy phương thức có tính áp đảo để xử lý La Chinh, nhưng
nghe La Chinh nói vậy, trong mắt lão ta lại thêm vài phần tàn khốc. Lão
ta lạnh giọng nói: “Tiên Thiên Cảnh đứng trước mặt ta mà dám cuồng vọng
như thế, thật sự không nhiều lắm! Hy vọng ngươi đừng hối hận!”
“Hối hận?”
La Chinh lắc đầu, lúc này hắn giơ tay ra, không tránh không né, trực tiếp quấn những tơ máu đó lên tay mình.
Thấy cảnh này, trái tim ai nấy trong La gia lập tức như bị treo lên.
Theo bọn họ thấy, La Chinh là đệ tử Thanh Vân Tông, sau khi tu luyện trong
Thanh Vân Tông có thể đánh bại La Bính Quyền, tạm thời cũng không coi là việc gì khó.
Nhưng ma nhân Huyết Tù kia chính là Chiếu Thần Cảnh!
Cho dù mới vào Chiếu Thần Cảnh thì đối với võ giả quận Sùng Dương mà nói, sự tồn tại đó chẳng khác nào một vị thần.
Một cao thủ Tiên Thiên cũng có thể xưng vương xưng bá trong quận huyện, vậy thì cường giả Chiếu Thần Cảnh chẳng coi là thần thì gì?
La Chinh cứ thế đưa tay ra, còn quấn lấy tơ máu mà Huyết Tù thả ra quanh mình? Vậy chẳng phải chết chắc sao?
Dù La Chinh tự tin cố ý để bị quấn quanh thì bọn họ cũng không thể tin
được, nhưng hắn tràn đầy tự tin như vậy, không tránh không né, cứ để
những tơ máu đó quấn vào...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...