Bên ngoài Huyết Sắc Sơn, bỗng có một tràng thanh âm vang lên.
Có thể trở thành đạo sư trong Thanh Vân Tông, hiển nhiên là phải có kiến thức không tệ.
Nhiều năm như vậy, có loại thiên tài nào mà bọn họ chưa từng gặp qua sao?
Thậm chí, một vài thiên tài tài năng nổi danh khắp thiên hạ cũng là do bọn họ một tay bồi dưỡng.
Thế nhưng, ngay lúc này đây, những vị đạo sư nào vẫn không nhịn được kinh ngạc mà hô lên.
Thực lực của Phương Ngọc Thư thế nào, bọn họ đều hiểu rõ. Thanh Linh Khí, Trảm Không Nhận, trên tay hắn có uy lực thế nào, bọn họ càng hiểu rõ hơn!
Những sợi thiết tơ bằng năng lượng kia lợi hại vô cùng, cực kỳ sắc bén, có thể dễ dàng cắt Linh Khí hạ phẩm thành hai. Muốn ngăn cản nó, coi như là Linh Khí trung phẩm chỉ sợ cũng không đủ sức, ít nhất cần phải là Linh Khí thượng phẩm mới có thể.
Thế mà, khung cảnh này không ngờ lại có thể quỷ dị đến vậy.
La Chinh vậy mà dùng chính thân thể của hắn để chặn đứng những sợi tơ kia!
Tất cả mọi người đều cho rằng, hành động đó của La Chinh chỉ là chút giãy giụa cuối cùng trước khi bị đào thải mà thôi, mà làm vậy chẳng khác gì tốn công vô ích. Đối mặt với Phương Ngọc Thư với Linh Khí được cầm trong tay, La Chinh không có bất kì một cơ hội thắng nào. Kết quả duy nhất có thể xảy ra, chính là bị những sợi thiết tơ kia cắt thành từng mảnh mà thôi.
Tuy nhiên, La Chinh không những chỉ phá nát những sợi tơ kia, mà còn tận dụng khoảnh khắc Phương Ngọc Thư đang bàng hoàng, kinh ngạc, đánh chết Phương Ngọc Thư, đào thải hắn ra ngoài.
Nhìn thấy một màn này, cũng khó trách những vị đạo sư kia lại kinh ngạc, sợ hãi than:
“Tên tiểu tử này rốt cuộc là đã rèn luyện như thế nào? Độ cường hãn của thân thể không ngờ lại có thể so sánh với Huyền Khí thượng phẩm?”
Phương Ngôn Chí nhìn vào hình ảnh lộn xộn ở trước Tin Khuê, miệng đầy vị đắng cay. Hắn vạn lần không thể ngờ rằng Phương Ngọc Thư sẽ thực sự bị loại. Lần này Phương gia đưa đến bốn đệ tử sĩ tộc, một lần liền bị đào thải tận ba người. Mặc dù vẫn còn một, nhưng tên này thực lực lại tầm thường, sợ rằng cũng khó có thể thông qua khảo hạch Huyết Sắc Thí Luyện. Hơn nữa, trong bốn người còn có một người là dòng chính, là thiếu gia của Phương gia. Xem ra, lần trở lại Phương gia lại hắn nhất định sẽ bị gia tộc quở trách rồi.
Mặc dù người của Phương gia muốn tiến vào Thanh Vân Tông cũng không khó khăn gì mấy. Thế nhưng, việc bốn đệ tử của Phương gia lại không thể thông qua, ngay cả một người cũng không. Đối với Phương gia mà nói, điều này làm bọn họ cực kì mất mặt.
- La Chinh!
Phương Ngôn Chí cắn chặt răng, hận hận khắc ghi cái tên này vào trong đầu. Trong Thanh Vân Tông có rất nhiều thiên tài chân chính, thế nhưng thiên tài chết yểu càng nhiều hơn. Hắn cũng muốn nhìn xem kết cục của người này rốt cuộc sẽ ra sao!
Sau khi tất cả các đạo sư nhìn thấy một màn kia, hình ảnh của La Chinh trong Tin Khuê ngay lập tức liền biến mất vô tung vô ảnh. Cả đám bọn họ đều muốn dõi theo La Chinh nhiều thêm nữa. Tuy nhiên, sau khi Phương Ngọc Thư bị loại, Tin Khuê của bọn họ lại không thể truy tung đến La Chinh. Một vài vị đạo sư giận đến mức nhảy cẫng cả lên. Không có nơi nào để bọn họ phát tiết, những vị đạo sư kia đành chỉ vào Trọng Minh mà chửi loạn lên.
Trọng Minh bị đám đạo sư trách mắng, sắc mặt lúc này cũng trở nên âm trầm đến mức muốn khóc lên. Trong lòng hắn muốn đứng lên giải thích vài câu, nhưng khi trông thấy Tô đạo sư đang đứng ở phía sau, hắn cũng chỉ có thể nuốt quả đắng nào vào trong bụng mà thôi. Nghe đồn rằng Tô đạo sư có một vài thủ đoạn vô cùng đáng sợ a.
Giờ đây trong nội tâm Trọng Minh tràn đầy oán hận. Một bụng lửa giận được nén trong lòng mà không thể phát tiết ra.
“Hôm nay đúng là một ngày đầy đau khổ mà! Những chuyện này… liệu có thể trách ai được đây? Tất cả đều tại tên tiểu tử La Chinh kia!”
Rốt cuộc hắn cũng tìm được một đối tượng để có thể phát tiết.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử La Chinh kia hắn đã cảm thấy khó chịu rồi. Một tên đệ tử Thử Luyện cỏ rác mà thôi, vậy mà lại dám phản bác lời của hắn, giờ đây còn làm hắn bị những đạo sư kia quở trách.
Càng suy nghĩ, Trọng Minh lại càng cảm thấy tức giận hơn. Hắn thoáng nhìn qua Ảo Trận Bàn ở bên người, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên.
“Hắc hắc, tiểu tử thối, muốn được thông qua Huyết Sắc Thí Luyện sao? Không có cửa đâu!”
Tất cả tầng tầng lớp lớp ảo trận của Huyết Sắc Sơn, chính là do một vị cao nhân của Thanh Vân Tông sở chế ra. Trong đó, tất cả những ảo trận lớn nhỏ, cùng với cả Huyễn Thú kia, đều được khống chế bởi Ảo Trận Bàn trong tay hắn.
“Nếu tiểu tử này dám làm cho ta khó chịu, vậy thì cũng đừng nghĩ đến chuyện thông qua Huyết Sắc Thí Luyện nữa đi!”
Trọng Minh lặng lẽ xoay người đi sang nơi khác. Ở một chỗ không người, hắn đưa tay ra, đặt ở vòng thứ nhất của Ảo Trận Bàn.
Ảo Trận Bàn có tổng cộng năm vòng, đại diện cho năm tầng Huyễn Trận bên trong Huyễn Sắc Sơn. Ở tầng bên trong cùng, chỉ có một con Huyễn Thú Ngũ cấp mà thôi, con Huyễn Thú này có thể so với cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh. Cũng bởi vì loại thực lực này cùng với thực lực của đám đệ tử tham gia Huyết Sắc Thí luyện chênh lệch nhau quá lớn, nên từ khi Huyết Sắc Sơn được tạo dựng nên đến nay, cơ bản không có một người nào dám đi khiêu chiến qua với con Huyễn Thú Ngũ cấp này.
Kỳ thực, đã có rất nhiều người đề cập qua về sự cần thiết cho sự tồn tại của con Huyễn Thú Ngũ cấp này. Bởi vì không có ai có khả năng chiến thắng được con Huyễn Thú này, vậy nên một hư ảnh Huyễn Thú Ngũ cấp đặt ở chỗ này không có bất kì một ý nghĩa nào cả. Hơn nữa, dùng ảo trận hư hóa ra Huyễn Thú Ngũ cấp, năng lượng cần thiết để cung cấp cũng rất lớn, hay nói đúng hơn là quá lãng phí.
Chỉ là, khi đề nghị nào được đưa lên, đã bị người khác bác bỏ ngay lập tức.
Cao tầng của Thanh Vân Tông đưa ra ý kiến. Con Huyễn Thú Ngũ cấp này nếu như đã hư hóa ra, vậy cứ đặt ở một nơi nào đó là được rồi, làm để bài trí cũng tốt, không cần phải thay đổi gì cả.
Trọng Minh lặng lẽ xóa đi vòng tròn ở trung tâm của Ảo Trận Bàn, đồng thời thao túng con Huyễn Thú Ngũ cấp kia đi ra khỏi khu vực trung tâm, chạy như điên đến chỗ của La Chinh.
"Ngay cả Trảm Không Nhận cũng có thể ngăn cản, không biết liệu ngươi có thể chống đỡ được Huyễn Thú Ngũ cấp hay không a!"
Khuôn mặt của Trọng Minh bỗng lộ ra một nụ cười ranh mãnh.
Giờ đây, đang ở bên trong Huyết Sắc Sơn, La Chinh cũng không biết rằng động thái cúa hắn đã gây ra một trận náo động lớn đến như vậy.
Loại Phương Ngọc Thư ra khỏi Huyết Sắc Thí Luyện, hơn mười mảnh Tinh Thạch rơi vãi trên mặt đất kia tất cả đều thuộc về La Chinh hắn. Hiện tại, số lượng Tinh Thạch hắn nắm trong tay đã vượt xa khỏi con số mà Huyết Sắc Thí Luyện yêu cầu. Xem ra, chỉ cần tìm một nơi vắng vẻ, rồi chờ đến khi kì thi kết thúc, là hắn có thể ngoại môn đệ tử của Thanh Vân Tông rồi.
Vết thương trên người thoạt nhìn trong rất khủng khiếp, nhưng trên thực tế cũng không nghiệm trọng cho lắm.
Những sợi tơ kia tuy để lại trên tay, chân của hắn một mảnh máu thịt be bét. Nhìn thấy thôi cũng phải giật mình. Thế những những vết thương này đều ngoại thương mà thôi, không có thực sự đả thương La Chinh hắn.
La Chinh dùng lực toàn thân, miệng vết thương trên cánh tay và đùi lập tức chảy ra máu tươi. Dưới lực đè ép của bắp thịt, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, đồng thời cũng ngừng chảy máu. Khống chế bắp thịt toàn thân để cầm máu, làm vết thương khép lại nhanh, đến Luyện Nhục Cảnh đỉnh phong là hoàn toàn có thể làm được loại chuyện này.
Sau khi đi tới đi lui hai, ba bước, cảm thấy rằng thân thể không còn trở ngại gì, La Chinh mới chọn một phương hướng để đi.
Từ đáy lòng La Chinh vẫn còn có chút tiếc nuối.
“Cái thứ bảo khí Phương Ngọc Thư cầm trên tay là Linh Khí a! Nếu như đem Linh Khí kia để cho hắc hỏa trong đầu hắn thôn phệ đi, không biết có thể thắp sáng được mấy miếng vảy rồng đây? Ba miếng? Cũng có thể phải năm miếng!”
La Chinh cũng không biết rõ cho lắm. So với Huyền Khí thượng phẩm, hẳn là lượng nước thép tinh hoa được luyện chế ra sẽ lớn hơn nhiều.
Đáng tiếc, sau khi giết Phương Ngọc Thư, cả cơ thể liền được từng điểm sáng bao phủ. Nhưng mà nếu như La Chinh hắn thật sự cướp đoạt bảo khí bậc này, chỉ sợ rằng Phương gia sẽ cùng hắn không chết không ngừng mất. Hiện tại hắn vẫn còn chưa có tư cách cướp đoạt Linh Khí của người ta.
Về phần đống mảnh vỡ Tinh Thạch trên tay, La Chinh lại không biết nên xử lý hết thảy như thế nào. Nếu như tìm được Mạc Xán, trái lại còn có thể đưa cho Mạc Xán một ít.
Chỉ là, tầng thứ ba rộng lớn như vậy, bảo hắn phải đi chỗ nào tìm Mạc Xán đây?
Sau khi đi được một đoạn, La Chinh bỗng cảm giác được mặt đất lay động một cách mãnh liệt. Ngay sau đó, hắn chợt nghe "Đùng" một tiếng. Dường như đang có một thứ gì khổng lồ đang bước đi trên mặt đất vậy, từng thanh âm trầm đục vang lên.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Thanh âm kia mỗi lần một lớn, một gần hơn. Mặt đất chấn động, lắc lư liên hồi.
Chấn động cũng càng ngày ngày mạnh hơn.
Trong nội tâm La Chinh cả kinh, có vật gì hướng về phía hắn xông đến sao? Không trùng hợp như vậy chứ! Làm sao mà trong một Huyết Sắc Thí Luyện hắn lại liên tục gặp phải nhiều loại chuyện thất điên bát đảo như vậy cơ chứ?
Kết quả thật đúng với những gì La Chinh suy đoán. Hắn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy ba, bốn đệ tử Thử Luyện cùng với hai đệ tử sĩ tộc đang điên cuồng chạy bán sống bán chết. Sau lưng đám người này, rừng đá bỗng nhiên sụp đổ, ngay sau đó từ bên trong lại có một con quái vật to lớn chạy ra!
Thân hình của con quái vật kia khá đặc thù, trên đầu mọc hai cái sừng nhọn hoắc, còn trong đôi mắt thì như đang có ánh lửa, cháy sáng lên hừng hực.
- Đây là Ma Tộc sao?
Trông thấy con quái vật cao đến sáu mét, La Chinh có chút kinh ngạc, sững sờ. Từ hai cái sừng nhọn mà phán đoán, con quái vật kia hẳn là một tên Ma Tộc.
Ma tộc, là một chủng tộc, so với nhân loại còn mạnh mã hơn rất nhiều. Tại thời Thượng Cổ, Ma tộc vẫn luôn là tử địch của Nhân tộc. Truyền thuyết về Ma tộc được ghi chép khá đầy đủ ở trong sách vở.
Thị sát, khát máu, tàn bạo, ăn thịt người…
Những loại chuyện về Ma tộc, dù chỉ là truyền miệng mà thôi, nhưng cũng đủ để làm cho người lớn mặt biến sắc, trẻ em miệng khóc thét.
Nhưng đây không phải là mấu chốt của vấn đề. Điều trọng yếu là tên Ma tộc này chắc hẳn không thể nào xuất hiện xuất hiện ở tầng ảo cảnh thứ ba này được!
Tên Ma tộc lao người tới, nhắm vào một đệ tử Thử Luyện tát một cái. Ngay lập tức người này liền bị đánh bay đi, thân thể còn chưa có chạm mặt đất đã có vô số điểm sang bao phủ, hiển nhiên người này đã bị đào thải ra ngoài.
Một đệ tử sĩ tộc khác còn có kết cục bi thảm hơn, trực tiếp bị tên Ma tộc kia bắt lấy. Chỉ có thể nghe được một tiếng kêu bén nhọn, thảm thiết vang lên mà thôi, sau đó hắn liền bị đưa vào miệng đầy răng nanh. Ngay sau đó, trong miệng tên Ma tộc xuất hiện vô số điếm sáng. Lại thêm một người nữa bị đào thải!
Vào lúc này, La Chinh rốt cuộc cũng kịp thời phản ứng.
“Tên Ma tộc này ít nhất cũng phải là Huyễn Thú Ngũ cấp!”
Về phần vì sao Huyễn Thú Ngũ cấp lại có thể xuất hiện ở tầng thứ ba, La Chinh tạm thời cũng không có tâm tư nghĩ đến. Hiện tại, suy nghĩ duy nhất của hắn chính là nghĩ cách để có thể chạy thoát mà thôi!
La Chinh không ngờ rằng tới chuyện chạy thôi mà hắn cũng xui xẻo đến như vậy. Ngay lúc hắn chạy đi, tên Ma tộc liền không thèm để ý những người khác nữa. Đôi chân to lớn kia lập tức hướng về phía hắn mà đuổi tới.
Thoạt nhìn tên Ma tộc này hành động có vẻ chậm chạp, nhưng mỗi một bước của nó cũng phải bằng bảy, tám bước của La Chinh. Tốc độ so với La Chinh còn nhanh hơn nhiều.
Trong một khoảng thời gian ngắn, La Chinh điều chỉnh hô hấp của bản thân đến trạng thái tốt nhất, cố gắng lấy hết sức chạy nhanh nhất có thể, bỏ tên Ma tộc lại hít khỏi phía sau.
Hiện tại, hắn coi như là đã thông qua Huyết Sắc Thí Luyện rồi. Nếu như ngay giai đoạn mấu chốt này, lại bị Ma tộc chụp chết, vậy cũng quá oan uổng đi!
Tuy nhiên, dù cho La Chinh có lấy toàn lực, chạy với tốc độ nhanh nhất của hắn đi chăng nữa, khoảng cách giữa hắn và tên Ma tộc vẫn càng ngày càng gần hơn. Thực lực của cả hai căn bản không cùng một đẳng cấp, tốc độ theo đó cũng có một khoảng cách rất lớn!
Ngay khi tên Ma tộc còn cách La Chinh khoảng năm, sáu trượng, hắn đột nhiên nhảy lên một cái. Đồng thời, bàn tay to lớn vẫy lên, hướng về phía La Chinh chụp xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...