Đối mặt với kiếm ý đến từ huyền khí hạ phẩm, Lưu Quang Kiếm trong tay La Chinh lóe ra ánh sáng màu bạc rực rỡ, lập tức cắn nát toàn bộ kiếm ý
kia.
Sau khi cắn nát kiếm ý, La Chinh tiếp tục tiến lên phía trên.
Lúc này, La Chinh đối mặt với kiếm ý đến từ huyền khí trung phẩm, kiếm ý
chất chứa trong huyền khí trung phẩm lại mạnh hơn một phần so với trong
huyền khí hạ phẩm.
Nhưng chúng vẫn bị đánh nát bấy như trước.
Con đường dưới chân núi này, La Chinh đi rất nhẹ nhàng, kiếm ý bên trong huyền khí căn bản không ngăn được La Chinh.
Mỗi khi La Chinh chém vỡ kiếm ý bên trong một thanh kiếm, những kiếm đó
liền đi vào nề nếp, không cử động nữa. Cùng lúc đó bên trong kiếm lan ra một vài đốm sáng như đom đóm, bay vào cơ thể La Chinh.
Ngay từ
đầu khi đối mặt những đốm sáng kia, La Chinh còn muốn tránh né, nhưng
khi xem thử thì thấy có tránh cũng không thoát, hơn nữa những đốm sáng
này cũng không gây tổn thương gì cho mình nên hắn liền không tránh nữa.
“Những đốm sáng này rốt cuộc là cái gì?” La Chinh hỏi.
“Haha. Những đốm sáng này chính là kiếm linh, là linh tính chứa trong kiếm.
Chúng là hình thức ban đầu của kiếm, chẳng qua kiếm linh trong huyền
khí hạ phẩm và huyền khí trung phẩm quá ít, đành góp gió thành bão, chờ
tới khi ngươi tích lũy kiếm linh đến độ nhất định, kiếm của ngươi sẽ
xuất được kiếm anh!” Thanh Long nói.
Thì ra là thế...
Như vậy thì mình chém càng nhiều kiếm ý sẽ thu được càng nhiều kiếm linh.
Sát Lục Kiếm Sơn cũng không lớn, không đến một nén nhang, La Chinh đã chém nát vô số kiếm ý của huyền khí hạ phẩm, huyền khí trung phẩm. Lúc đến
chân núi, La Chinh đã gặp huyền khí thượng phẩm.
Những huyền khí
thượng phẩm, hay nói là kiếm ý của huyền khí thượng phẩm, lúc bắt đầu
chém cũng không khó khăn lắm, chỉ là kiếm ý mạnh hơn một chút, hoặc hung hiểm hơn một chút mà thôi.
Hắn từng bước một vượt qua, Lưu Quang Kiếm trong tay như là một tấm lụa màu trắng vây quanh hắn, xoắn giết không ngừng.
“Vù...”
“Vù...”
Từng luồng kiếm ý bị chém vỡ, từng thanh trường kiếm khuất phục dưới chân hắn, kiếm linh đủ mọi màu sắc tràn vào cơ thể hắn.
Từ chân núi tiến lên, La Chinh lại đi từ chỗ linh khí hạ phẩm, dần dần đến linh khí thượng phẩm, dần dần đã sắp tới sườn núi.
“Sát Lục Kiếm Sơn không khó trèo như trong tưởng tượng.” Thấy càng ngày càng gần sườn núi nên La Chinh thản nhiên nói.
Có lẽ bởi vì lúc trước nói quá đầy đủ, nên khi nghe La Chinh nói vậy,
Thanh Long cười ha ha nói: “Điều này cho thấy, cảnh giới thấp nhất của
chủ nhân mỗi thanh kiếm ở đây đều là kiếm ý viên mãn, chỉ có điều kiếm ý của ngươi quá no đủ, leo lên một mạch vẫn tương đối dễ dàng. Chẳng qua, tuy kiếm ý của ngươi no đủ, sắc bén, nhưng cực hạn ngươi có thể leo lên chắc chỉ là sườn núi. Ngay lần đầu lên Sát Lục Kiếm Sơn, thành tích
này coi như cũng khá lắm rồi.”
Coi như khá lắm rồi...
Trong lòng La Chinh yên lặng tiêu hóa đánh giá của Thanh Long, xem ra cái thành tích này của mình miễn cưỡng cũng đủ nhìn.
Nhưng La Chinh không định cắm kiếm ở chỗ này, hắn nhất định phải thử xem cực
hạn của mình đến đâu! Đến khi bản thân ngã xuống mới có thể để kiếm lại!
“Coong....”
Ngay lúc hắn vừa mới leo lên sườn núi, một thanh bảo kiếm phía trước bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to bén nhọn.
“Tiên khí sao?” La Chinh nhìn chăm chú một thanh bảo kiếm màu tím cách đó
không xa, trên chuôi kiếm có khắc một đường tiên văn, đây là một thanh
tiên khí hạ phẩm.
La Chinh vốn cho rằng trong bảo kiếm màu tím sẽ xuất ra kiếm ý như trước, thế nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện
mình sai rồi.
Bên trong tiên khí kia lại bay ra ảo ảnh một cô gái tóc tím, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại không có thực thể mà chỉ nhàn nhạt như là linh hồn. Nàng khẽ vươn tay, bảo kiếm màu tím đột ngột bị rút lên khỏi mặt đất. Sau đó không ngờ nàng lại cầm trường kiếm
trong tay chém về La Chinh.
“Cái này... Cái quái gì vậy? Trên Sát Lục Kiếm Sơn còn có linh hồn?” La Chinh mặt mũi đầy vẻ quái dị mà hỏi.
“Đây cũng không phải là linh hồn! Chỉ là kiếm linh trưởng thành mà thôi.
Giết nàng, ngươi sẽ có được càng nhiều kiếm linh!” Thanh Long nói thêm.
La Chinh cẩn thận dò xét, thiếu nữ tóc tím này không có chút sinh khí nào, trên mặt cơ bản cũng không có biểu cảm gì. Nếu là linh hồn thì cũng
giống người, sẽ có tình cảm, đây hiển nhiên không phải linh hồn rồi,
xem ra nàng chính là kiếm linh như Thanh long nói.
“Vỡ!”
“Keng keng keng!”
La Chinh tiện tay chém ra ba kiếm, nhưng không ngờ, kiếm pháp của cô nàng
tóc tím này lại tinh diệu như thế. Nàng sử dụng một loại kiếm pháp vô
cùng hoa lệ, thoải mái đỡ ba kiếm của La Chinh.
Không chỉ thế, sau khi đỡ ba kiếm của La Chinh, nàng còn cầm kiếm phản công lại!
Kiếm pháp của cô nàng cực kỳ huyền ảo tinh diệu, tuy rằng kiếm ý xuất ra
lại kém hơn La Chinh, nhưng La Chinh lại không thể không nghiêm túc ứng
phó.
“Quải Kiếm, Liêu Kiếm, Trảm Kiếm!”
Ba chiêu kiếm pháp căn bản tấn công ra, tuy là kiếm pháp đơn giản nhưng lại ẩn chứa sức mạnh to lớn.
“Xì, xì!”
Hai phát kiếm trước chém vào cô nàng tóc tím, sau đó một chiêu cuối cùng trực tiếp chém nàng thành mảnh nhỏ.
Thiếu nữ tóc tím biến thành mảnh nhỏ, thanh kiếm trong tay nàng lại cắm trở
về vị trí cũ, mảnh vỡ hóa làm từng đốm sáng màu tím đánh vào thân thể La Chinh.
Kiếm linh chất chứa bên trong tiên khí nhiều gấp mấy chục lần linh khí!
Đều là tiên khí hạ phẩm nhưng Lưu Quang Kiếm không thể ngưng kết ra kiếm
linh, về phần kiếm linh hóa hình người thì càng không có khả năng. Chắc
hẳn lai lịch chủ nhân của bảo kiếm này cũng không phải thuộc diện bình
thường.
Đứng tại chỗ nhìn bảo kiếm màu tím kia, La Chinh liền vượt qua, tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đến cấp bậc tiên khí này, áp lực La Chinh phải đối mặt bắt đầu tăng.
Người có được tiên khí làm vũ khí, chắc chắn tu vi và cảnh giới đều không kém La Chinh, thủ đoạn của bọn họ đã không phải là kiếm ý đơn thuần.
Ví dụ như cô nàng tóc tím trong bảo kiếm màu tím kia, đây chẳng qua mới
chỉ là bắt đầu, càng về sau, đủ loại kiếm linh kỳ lạ xuất ra từ trong
tiên khí.
Mãnh hổ, mãng xà, cá sấu, thậm chí còn có rồng, đủ loại kiếm linh kỳ quái cần có đều có hết.
Ứng phó với kiếm linh có độ khó tăng dần này, mức độ tiêu hao của La Chinh
càng lúc càng lớn. Lúc đối mặt với tiên khí hạ phẩm, La Chinh có thể
khống chế chúng trong vòng trên dưới ba kiếm, còn sau khi tới tiên khí
trung phẩm, thường thường cần tới mười kiếm, thậm chí hơn mười kiếm,
cho nên tốc độ leo cũng dần dần chậm lại.
“Nhóc con, cảm nhận
được khó khăn rồi chứ?” Thanh Long nhàn nhạt cười nói: “Đi tiếp lên
trên, độ khó càng lúc càng lớn, nhưng ngươi có thể đi đến sườn núi đã
không tồi rồi. Chỉ cần cắm kiếm vào sườn núi là có thể hòa làm một thể
với Sát Lục Kiếm Sơn, khi đó ngươi sẽ có được lợi ích vô hạn!”
“Cắm vào sườn núi sao?” La Chinh ngẩng đầu quan sát phía trước, qua sườn núi sẽ là chóp núi, kiếm cắm trên chóp núi chính là thánh khí! Cường giả
nắm giữ thánh khí, thực lực vượt xa La Chinh. Với thực lực của La Chinh
bây giờ, trước mặt cường giả cũng chỉ giống như con kiến, tiện tay là có thể đập chết.
“Ta muốn cắm kiếm trên chóp núi!” Trên mặt La Chinh toát ra vẻ cương nghị, dường như đã hạ quyết tâm!
Cắm kiếm càng cao thì kết nối càng chặt với Sát Lục Kiếm Sơn hơn, lợi ích
đạt được cũng càng lớn, ai cũng hi vọng có thể cắm kiếm của mình ở chỗ
cao!
“Chóp núi? Ha ha...” Thanh Long cười cười, lập tức nói:
“Không có khả năng. Với thực lực của ngươi bây giờ, sợ là sườn núi cũng
không thể vượt qua. Kiếm ý chất chứa bên trong tiên khí thượng phẩm đã
mạnh mẽ hơn ngươi, còn phía trên lưng núi kia là thế giới của thánh khí. Người có thánh khí không phải là đối thủ mà ngươi có thể địch lại.”
“Vậy thì thử xem.” Trong lòng La Chinh quyết không chịu thua mà quật cường tiến lên.
“Ài, vậy thì cứ thử xem.” Thật ra Thanh Long cũng đã đoán được La Chinh sẽ
nói như vậy. Nó thức tỉnh trong đầu La Chinh bao lâu nay, tuy phần lớn
thời gian đều ở trạng thái hôn mê, thế nhưng với quan sát của nó thì
cũng hiểu tâm tính của La Chinh. Cái tâm võ đạo của thằng nhóc này cứng
rắn như đá, vượt xa người bình thường.
Nhưng thế giới này, chung
quy lại thì quan trọng vẫn là thực lực. Có đôi khi ngươi một lòng muốn
mạnh, nhưng hiện thực sẽ cho ngươi biết sự tàn khốc của nó.
Hơn
nữa quy tắc của Sát Lục Kiếm Sơn này vô cùng mạnh, cho dù là Thanh Long
cũng không thể ra tay trợ giúp La Chinh, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.
Trong tình huống này, La Chinh làm sao vượt qua phẩm cấp tiên khí để đặt chân lên chóp núi?
“Ồ! Ở đây thậm chí còn có một thanh huyền khí hạ phẩm!” Hai mắt La Chinh
sáng lên. Trên sườn núi mà lại có một thanh huyền khí hạ phẩm. Thanh
kiếm kia bề ngoài hết sức phổ thông, là trường kiếm bình thường trong Đế Quân, không có điểm nào kỳ lạ.
Nhưng trên chuôi kiếm lại khắc hai chữ “Yêu Dạ”.
“Ngươi xem, vì sao ta không thể cắm tiên khí vào chóp núi? Người ta còn cắm
được một thanh huyền khí hạ phẩm trên sườn núi cơ mà!” La Chinh chỉ vào
thanh bảo kiếm huyền khi hạ phẩm kia rồi nói.
Xung quanh huyền khí đều là bảo kiếm tiên khí được cắm sừng sững cho nên càng dễ làm người khác chú ý.
Thanh Long cũng sững sờ, sau đó mới nhàn nhạt cười: “Thì ra là thế, Yêu Dạ
tộc. Ha ha… Có thể cắm huyền khí hạ phẩm trên sườn núi cũng chẳng có gì
lạ.”
“Yêu Dạ tộc?” La Chinh chỉ nhìn thấy hai chữ được khắc trên kiếm, chứ không rõ ý tứ trong đó.
“Người Yêu Dạ tộc khác với nhân loại các ngươi, hay nên nói là chủng tộc này
đã vượt qua đại đa số chủng tộc khác, là tộc có thực lực kinh khủng
nhất! Con cái của tộc này lúc còn là thai nhi đã không ngừng tu luyện
trong bụng mẹ, đứa trẻ vừa mới sinh đã có khí huyết nồng đậm, cường độ
thân thể chẳng khác nào Tiên Thiên Cảnh của con người các ngươi. Nói
đúng hơn… chúng trời sinh đã là cao thủ Tiên Thiên.” Thanh Long nhàn
nhạt cười nói.
“Trời sinh đã là cao thủ Tiên Thiên…” La Chinh cũng hít một hơi khí lạnh.
Bao nhiêu võ giả khổ luyện suốt vài chục năm, chỉ là để đột phá lên Tiên
Thiên Cảnh. Nhưng thật không ngờ, trên thế giới này còn có chủng tộc vừa ra đời đã là cao thủ Tiên Thiên…
Chuyện này cũng quá biến thái?
Khó trách kiếm khách của Yêu Dạ tộc này lại có thể cắm huyền khí hạ phẩm
vào sườn núi. Quả nhiên là một chủng tộc yêu nghiệt đến cực hạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...