Có thể trở thành đầu lĩnh của đám đệ tử sĩ tộc kia, hiển nhiên thực lực của tên công tử áo lam này cũng sẽ không yếu.
Nhìn thấy La Chinh dám lao người về phía hắn, tên công tử áo lam cười lạnh một tiếng. Sau đó hai nắm đấm liền hóa thành trảo, hướng thẳng về phía La Chinh.
- Thương Long Trảo! Ngươi nghĩ rằng có thể chạy thoát sao?
Uy thế của song trảo cực kỳ phi phàm, giương nanh giương vuốt chộp tới La Chinh.
La Chinh mặt không đổi sắc. Trảo ấn lao đến, bả vai La Chinh cũng thuận thế ngạnh kháng lại, tên đệ tử sĩ tộc áo lam kia liền ngã ngửa xuống mặt đất.
La Chinh cũng không có dừng lại. Ngay khi cơ thể của công tử áo lam còn chưa chạm đất, La Chinh liền xoay người, đi ra sau lưng công tử áo lam, dùng tay giữ cổ rồi trầm giọng nói:
- Ai dám tiến tới, ta liền tiễn hắn ra ngoài!
Đám đệ tử sĩ tộc kia nhìn thấy công tử áo lam bị quản chế, cả đám đều dừng lại bước chân.
Người công tử áo lam này chính là tiểu công tử của Gia Cát gia tộc, được gọi là Gia Cát Hồng. Từ nhỏ đã túc trí đa mưu, chốt thu Tinh Thạch này cũng là do Gia Cát Hồng thiết lập nên. Hắn mới chính là nhân vật trọng yếu trong đám đệ tử sĩ tộc đang đứng ở đây.
Mắt thấy Gia Cát Hồng đang bị đối phương khống chế, chỉ cần người kia phát lực nhẹ một cái thôi, Gia Cát Hồng sẽ ngay lập tức bị đào thải. Vậy nên cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Vị bằng hữu kia, hãy buông ra, ta… Ta có thể để ngươi rời đi…
Gia Cát Hồng cũng coi như là một người có đầu óc, bị khống chế nhưng lại không có chút hoảng loạn nào.
- Ngươi cảm thấy ta có thể tin được lời của ngươi hay sao?
Nghe vậy, La Chinh liền hỏi lại. Nếu như chỉ là quyền cước đơn thuần, kỳ thật bằng vào thân thể cường hãn của La Chinh hắn, hẳn không khó để mở đường máu xông qua chỗ này.
Thế nhưng, đám đệ tử sĩ tộc này trên cơ bản tay đều cầm Huyền Khí, thậm chí có người còn có Huyền Khí thượng phẩm. Thân thể dù cho có cứng rắn, mạnh mẽ như Huyền Khí đi chăng nữa, nhưng nếu như bị những thanh Huyền Khí kia chọc trước đánh sau, e là kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì. Vậy nên, khống chế tên gia hỏa này chính là phương pháp đảm bảo nhất hiện giờ.
- Kêu những tên kia tản ra!
- Ta họ Gia Cát, ngươi biết không?
Gia Cát Hồng lạnh lùng nói.
Trong sĩ tộc cũng có phân chia đẳng cấp khác nhau.
Trong Đế Đô, tất cả lớn nhỏ có tổng cộng ba mươi gia tộc được phong làm sĩ tộc. Nhưng gia tộc được coi là quái vật khổng lồ chân chính trong đó chỉ có bảy gia tộc mà thôi.
Theo thứ tự là Vị Thủy Bùi gia, Thầm Châm Chu gia, Thiên Long Hoàng gia, Tử Cấm Dư gia, Kỳ Lân Vân gia, Vong Xuyên Mạnh gia, và cuối cùng là Gia Cát gia.
Thất Đại Thế Gia, là trụ cột chính của cả toàn bộ vương triều, cũng có thể được xem như là hào phú đại tộc chân chính.
Gia Cát Hồng, mặc dù chỉ là đệ tử chi thứ của Gia Cát gia, nhưng so với đám đệ tử dòng chính của các sĩ tộc khác, địa vị và tiền đồ còn có phần cao hơn!
Đây cũng là lý do vì sao Gia Cát Hồng lại tự tin đến như vậy.
Hắn cho rằng, chỉ cần nói ra thân phận của mình, thì cho dù ở chỗ này cũng sẽ không có ai dám đụng đến Gia Cát Hồng hắn.
Nhưng đáng tiếc, hắn lại gặp phải La Chinh!
Thành thật mà nói, khi La Chinh nghe tên kia nói rằng, hắn họ Gia Cát, trong lòng La Chinh cũng nảy sinh một chút kiêng kị.
Thất Đại Sĩ Tộc, chính là những đại gia tộc đã cùng tiên đế ngày trước cùng nhau xây dựng nên vương triều này. Có thể nói rằng lịch sử của bảy đại gia tộc này cũng đồng hành cùng lịch sử của vương triều Phần Thiên.
Mà La Chinh chỉ là một cọng cây cỏ ven đường mà thôi. Sĩ tộc tầm thường đối với hắn mà nói, cũng là quái vật khổng lồ rồi, chứ đừng nói gì đến Thất Đại Sĩ Tộc.
- Uy danh của Gia Cát gia đúng là rất lớn, nhưng ta phải xin lỗi ngươi rồi. Huyết Sắc Thí Luyện này, ta buộc phải thông qua. Kêu bọn hắn tránh ra! Nếu không, ngươi sẽ bị đào thải!
Nói xong, lực đạo từ bàn tay đang nắm lấy cổ lại tăng thêm hai phần.
Khuôn mặt của Gia Cát Hồng chợt ửng đỏ. Đối với hắn, tham gia Huyết Sắc Thí Luyện, tiến vào Thanh Vân Tông, tất cả chỉ là một trò chơi mà thôi.
“Tên này thật không biết trời cao đất rộng, không biết hậu quả khi chọc giận Gia Cát gia tộc là gì sao?”
Bị vũ nhục, cơn giận dữ trong lòng Gia Cát Hồng lập chợt bộc phát.
“Dù sao thì cũng là ở trong Huyễn Trận, hắn cũng không thể chết được, cùng lắm thì tháng sau lại tham gia!”
Vì vậy, Gia Cát Hồng cũng không thèm để ý đến hai tay của La Chinh đang bóp chặt cổ, hắn lại muốn quay người phản kích.
Đáng tiếc, ngay khi Gia Cát Hồng vừa khẽ động, hai tay của La Chinh liền nhẹ xoắn lại. Cổ của Gia Cát Hồng lập tức phát ra một tiếng "Cùm cụp", đã bị La Chinh bẻ gãy đi.
Ảo ảnh của Gia Cát Hồng còn chưa thật sự chết đi, La Chinh đã đem thân thể của hắn giơ nâng, ném về phía đám đệ tử sĩ tộc.
Những tên đệ tử sĩ tộc kia thật không ngờ rằng La Chinh lại quyết đoán đến như vậy. Bọn hắn chỉ thấy thân thể Gia Cát Hồng đụng vào bọn hắn, khiến bọn hắn té xuống đất, sau đó bị một ít đạo ánh sáng vây quanh. Vào lúc này bọn hắn mới ý thức được rằng Gia Cát Hồng đã bị đào thải ra bên ngoài…
Ngay lúc đám đệ tử sĩ tộc còn đang ngây người ra, La Chinh cũng nhanh chóng nhân cơ hội đột phá vòng vây, hướng về phía tầng thứ ba chạy nhanh như bay.
Ngay sau đó đám đệ tử sĩ tộc kia liền kịp phản ứng, tay cầm Huyền Khí của mình lên đuổi theo sau La Chinh…
…
Cùng lúc đó, ở bên ngoài Huyết Sắc Sơn lại vang lên một tràng thanh âm ủng hộ.
- Tốt! Rất tốt!
- Tiểu tử này gặp nguy không loạn, rất có phong phạm của đại tướng!
- Ha ha, đúng thật là tiểu gia hỏa giảo hoạt!
Bên trong Huyết Sắc Sơn có động tĩnh lớn như vậy, cũng đã sớm hấp dẫn ánh mắt của các vị đạo sư.
Vốn ban đầu những vị đạo sư cũng không có chú ý đến La Chinh. Người mà bọn họ chú ý lúc đầu là vị đại hán tay vung cự kiếm kia.
Chỉ là, sau khi đại hán kia bước vào tầng thứ ba, La Chinh lại quay lại cứu người, một quyền đánh bay đệ tử sĩ tộc. Sau đó lại nhanh chóng khống chế Gia Cát Hồng, ngay lúc Gia Cát Hồng có ý đồ phản kích liền quả quyết tiêu diệt. Lại lợi dụng lúc Gia Cát Hồng bị đánh bại hấp dẫn ánh mắt của những người khác, nhanh chóng trốn thoát…
Chuỗi hành động này đã thu hút sự chú ý của tất cả các đạo sư.
Những đạo sư này liền thẩm tra tư liệu về La Chinh, đồng thời cũng chuyển đến hình ảnh của La Chinh ở Tin Khuê.
Lúc này, bọ họ mới phát hiện ra, hình ảnh La Chinh lại mơ hồ, căn bản không rõ ràng cho lắm.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Một vị đạo sư tính tình nóng nảy nhanh chóng quay người nhìn Trọng Minh mà quát lớn. Huyết Sắc Thí Luyện này đều là do một tay Trọng Minh phụ trách, bọn họ muốn chuyển hình ảnh đến La Chinh, nhưng lại không hiện lên hình ảnh như mong muốn. Hiển nhiên là đang muốn chất vấn Trọng Minh.
- Trọng Minh, vì sao không thể nhìn thấy hình ảnh của người này? Vấn đề nằm ở đâu?
Những vị đạo sư kia cũng có chút mất bình tĩnh. Lúc trước, bọn họ còn có thể thông qua góc độ hình ảnh của người khác quan sát được La Chinh. Thế nhưng, sau khi La Chinh chạy đi xa, bọn họ lại không thể nhìn thấy được gì về La Chinh nữa.
Trọng Minh cũng mình đầy phiền muộn. Trước khi Huyết Sắc Thí Luyện diễn ra, bất luận là Đệ Tử Danh Bài hay là hết thảy mấy nghìn ảo trận lớn nhỏ, tất cả đều được kiểm tra kỹ càng qua một lần. Rất hiếm khi xảy ra vấn đề gì. Hơn nữa, hơn mấy chục năm qua, căn bản cũng chưa từng xuất hiện trường hợp này.
“Sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện vấn đề?”
“Hình ảnh ở trong Tin Khuê, chỉ có duy nhất hình ảnh của tên tiểu tử kia là mơ hồ không rõ. Nhất định vấn đề nằm ở trên tiểu tử kia. Đệ Tử Danh Bài,…”
Đột nhiên Trọng Minh tựa hồ như nhớ ra điều gì. Trước khi tên tiểu tử kia tiến vào Huyết Sắc Sơn, Tô đạo sư từng kiểm tra Đệ Tử Danh Bài của hắn. Trọng Minh rốt cuộc cũng suy nghĩ minh bạch.
“Hẳn là Đệ Tử Danh Bài của tiểu tử kia bị Tô đạo sư giở trò rồi.”
Ngay khi Trọng Minh đang muốn mở miệng nói, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy rùng mình, lạnh cả sống lưng. Cỗ hàn khí giá buốt này lạnh đến thấu xương, làm hắn khó để có thể cử động. Trọng Minh quay đầu nhìn qua, liền thấy Tô đạo sư đang trừng mắt, lạnh lùng nhìn hắn.
“Có vẻ như chỉ cần ta nói ra, nàng sẽ giết ta ngay tại chỗ a!”
Vì vậy, những lời mà Trọng Minh muốn nói cũng theo đó được hắn nuốt xuống bụng…
Trên mặt Tô đạo sư như được bao phủ bởi một tầng hàn khí. Kỳ thực, nàng cũng không sợ nói ra chuyện nàng động tay động chân trên Đệ Tử Danh Bài của La Chinh. Mà điều khiến nàng căm tức chính là, La Chinh rõ ràng đã có thể dễ dàng vượt qua được, sao lại còn quay lại cứu người cơ chứ?
Cũng là bởi vì cứu người, nàng mới lâm vào phiền phức bên trong. Kết quả là, tất cả các đạo sư đều nhìn thấy biểu hiện của La Chinh. Giờ đây, Tô đạo sư cũng biết rõ, hôm nay chỉ sợ khó tránh khỏi một hồi ác chiến rồi. Dù cho thân phận của nàng cao cao tại thượng, có địa vị đặc biệt, nhưng dù vậy, nàng cũng là đạo sư của một trong ba mươi ba ngọn sơn phong. Để có thể giành được một đệ tử ưu tú, cái gì nàng cũng không thèm để ý đến.
Nhìn vào thân ảnh nhanh nhẹn đang chạy trốn của La Chinh, Tô đạo sư bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng cực lực, muốn âm thầm chiêu nhập hắn vào Tiểu Vũ Phong, nhưng tên tiểu tử này đúng thật cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Tô đạo sư khẽ cắn răng, nhỏ giọng nói:
- Tên tiểu tử này, chờ ta đem ngươi vào Tiểu Vũ Phong, xem ta xử lý ngươi như thế nào!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...