Lò luyện thần bí trong đầu La Chinh có chín con rồng lớn, mỗi con đều rất sống động.
Chín con rồng lớn này thoạt nhìn như được điêu khắc trên lò luyện, nhưng La Chinh lại nghi chúng căn bản không phải điêu khắc mà là rồng thật, hơn nữa còn có ý thức riêng.
Chẳng qua đến bây giờ mới chỉ có vẻn vẹn một Thanh Long thức tỉnh, La Chinh dùng Thiên Diễn Tinh Hoa rót vào nên dường như Thanh Long này cũng đã lấy lại được ý thức, nhưng từ đầu tới giờ Thanh Long cũng chưa từng nói gì với hắn.
Nhiều nhất là khi La Chinh gặp nguy cấp thì liền ngâm một tiếng trợ giúp hắn ngăn cản nguy cơ hai lần, một lần là lúc chọn công pháp trong Thiên Thư Các, ứng phó với uy áp của Hình Thiên Thú, một lần khác là ứng phó với oán linh trong Tiên Phủ.
Ngoài chuyện đó ra, chín con rồng lớn này thật sự giống như điêu khắc, căn bản không có sự sống gì.
Nhưng hôm nay, Thanh Long kia lại chủ động nói chuyện với La Chinh? Lại muốn ăn cây cốt mâu kia...
Không hề nghi ngờ, La Chinh có thể đi đến bây giờ thì lò luyện thần bí to lớn này cũng có không ít công lao. Nếu như lúc đầu không có nó rèn thân thể, rèn linh hồn thì hắn thật khó mà rời khỏi La gia. Còn La Chinh mặc dù không rõ lai lịch của lò luyện này, nhưng cũng hiểu được chín con rồng và Hắc Hỏa trong lò luyện thần bí này đều không phải thứ mình có thể tưởng tượng ra, tuyệt đối không thể là đồ của con người.
Cho dù dùng Hắc Hỏa bên trong lò luyện để luyện binh khí tạo thành Thiên Diễn Tinh Hoa, La Chinh cũng thật cẩn thận ủy thác cho Chương Vô Huyền đi bán đấu giá, sợ trung gian mắc sai lầm gì sẽ bị người khác để ý đến.
Cái gọi là thất phu vô tội, hoài bích có tội, với thực lực của La Chinh bây giờ một khi bí mật loại này bị tiết lộ ra, ngoại trừ có người tìm tới giết thì cũng không có lấy nửa điểm tốt.
Nhưng mà hiện tại Thanh Long lại truyền tin muốn mình giúp nó cắn nuốt cây cốt mâu kia?
Giao Long là một loại rồng cấp bậc thấp, coi như là một loại rồng bậc hai, chẳng qua tuy rằng cấp bậc thấp nhưng nó vẫn thuộc họ nhà rồng.
Nói vậy xương sống Giao Long chứa khí tức của Long tộc khiến cho Thanh Long chú ý, không thể chờ đợi được mà muốn cắn nuốt cây cốt mâu này, cho nên mới nói chuyện với La Chinh.
Nhưng mà Thanh Long này đã cho La Chinh một vấn đề nan giải.
Thực lực bản thân Vương Doãn cũng rất mạnh, tuy La Chinh vừa mới mượn sức mạnh của vảy rồng làm Vương Doãn suy chuyển một lần, trực tiếp làm hắn văng khỏi võ đài, nhưng cũng không phải La Chinh chiếm thế thượng phong, chẳng qua Vương Doãn đã đánh giá thấp thực lực của La Chinh, muốn dùng cái loại phương thức mạnh mẽ này để nghiền áp hắn, nhưng mà lại bị hắn nghiền áp lại.
Nói cách khác, thực lực Vương Doãn chưa thực sự bộc lộ.
Mà lúc này Vương Doãn đang cầm cốt mâu Giao Long trong tay. Đây mới là phương thức chiến đấu thực sự của hắn. Đoạn cốt mâu kia truyền đến từng luồng khí tức uy nghiêm, loại khí tức này tới từ huyết mạch, là lực uy hiếp được truyền thừa!
Vương Doãn thực sự có tư cách cuồng ngạo, La Chinh cũng không chắc sẽ chiến thắng được hắn.
Dưới tình huống như vậy còn muốn cướp cốt mâu của hắn rồi cắn nuốt, khó khăn không nhỏ.
Ngay lúc La Chinh đang suy nghĩ xem nên hành động thế nào thì Vương Doãn đã bắt đầu động. Hắn cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng gõ cốt mâu lên võ đài, chân nguyên của hắn không ngừng di chuyển trong cốt mâu.
“Long Uy Tối Thượng!”
Cốt mâu chính là vật chết, chẳng qua dù sao cũng là một đoạn xương sống của Giao Long, được chân nguyên của Vương Doãn kích phát huyết mạch trong đó, khiến luồng uy áp đến từ huyết mạch Long tộc kia gia tăng gấp trăm lần!
“Rồng sinh ra đã mạnh! Hàng vạn hàng nghìn sinh linh chỉ có số phận phủ phục dưới chân. Dưới long uy này, La Chinh ngươi cũng quỳ xuống cho ta!” Vương Doãn thản nhiên cười nói. Vừa rồi La Chinh làm hắn văng ra khỏi võ đài, sử dụng sức mạnh càng mạnh hơn để áp chế hắn, đối với Vương Doãn mà nói đây là chuyện vô cùng nhục nhã. Trận so đấu này hắn không chỉ muốn thắng mà còn muốn La Chinh thua hắn một cách nhục nhã!
Được chân nguyên kích phát, uy áp từ huyết mạch của Long tộc phát ra như thể sóng thần, tựa như dời núi lấp biển mà trút về hướng La Chinh!
Thực tế, uy áp của Long tộc rất giống khí thế của nhân loại. Khí thế của cường giả chân chính, ví dụ như Thạch Kinh Thiên, đích thật có thể áp chế chân tay người khác đến mức không có sức lực, thậm chí quỳ xuống.
Mà uy áp của Long tộc lại càng khủng bố, hung hiểm hơn!
Luồng uy áp dũng mãnh đó không chỉ hướng về phía La Chinh, mà còn lan ra xung quanh võ đài.
Khi đệ tử trong các phong tiếp xúc luồng uy áp kinh khủng này, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, đệ tử nào có tu vi hơi thấp thì như đứng giữa băng tuyết, hai hàm răng không nhịn được va đập vào nhau phát ra tiếng vang.
“Bịch!”
Một vị đệ tử không hề có triệu chứng gì mà ngất đi, ngã thẳng xuống đất.
Thạch Kinh Thiên nhìn Từ trưởng lão một cái: “Đại hội toàn phong lần này, hình như ta đã nói rất nhiều từ ‘không ngờ’. Không ngờ Vương Doãn lại có được một đoạn xương sống của Giao Long.”
Xương sống của Giao Long có thể dùng để rèn ra binh khí, cũng có thể luyện chế đan dược, nếu nuốt thì có thể tạo ra một tia huyết mạch Giao Long trong thân thể mình! Đối với báu vật loại này, cho dù là Thạch Kinh Thiên cũng sẽ động tâm!
Đương nhiên, với thân phận của Thạch Kinh Thiên thì tất nhiên không cướp cốt mâu của Vương Doãn.
“Ba năm trước đây ta đã từng nói, Vương Doãn này là người có vận may lớn, có lẽ hắn càng trưởng thành sẽ càng có nhiều cơ duyên hơn. Sợ là La Chinh sẽ gặp nguy hiểm.” Từ trưởng lão bình luận như vậy.
Thạch Kinh Thiên lại cười nói: “Vương Doãn có vận may lớn, có được cơ duyên, chẳng lẽ La Chinh thì không mạnh? Ngươi xem trong tay La Chinh có phi đao, tu luyện được Thiên Ma Thần Quyền, còn lĩnh ngộ được ‘kiếm pháp căn bản’, có cái nào là bình thường?”
“Tông chủ nói đúng, do ta thấy tu vi của La Chinh quá thấp, nên cũng hơi có thành kiến. Uy áp của Giao Long kia làm phần lớn các đệ tử đều xuất hiện phản ứng không tốt, ta đi xuống giúp một chút!” Từ trưởng lão nói xong liền từ trên đài cao nhảy xuống. Lúc vẫn còn trên không trung, cánh tay già nua nhẹ nhàng vung lên, một luồng chân nguyên màu xanh hóa thành một quầng sáng, bao phủ xung quanh võ đài.
Bởi vì uy áp của Giao Long làm cho chúng đệ tử cảm giác như mình trần như nhộng đứng giữa núi băng, căn bản không thể chống đỡ. Nếu tiếp tục duy trì, loại uy áp này thậm chí sẽ làm tổn thương linh hồn họ.
Quầng sáng trong tay Từ trưởng lão kia vừa nhẹ nhàng lướt qua một cái, mọi người đều cảm thấy mình như được phủ thêm một tầng áo bông thật dày, chợt ấm áp hẳn lên, đủ để ngăn cản luồng uy áp kia.
Nhưng mà chỉ là dư âm của uy áp lan tới đã có thể làm nhiều đệ tử khó chịu như vậy, thì một mình La Chinh làm sao ứng phó với uy áp của Giao Long?
Mọi người được Từ trưởng lão trợ giúp nên chống đỡ được luồng uy áp của Giao Long, lúc này mới chú ý tới tình hình trên võ đài. Bọn họ muốn nhìn xem La Chinh thế nào.
Linh hồn của La Chinh mạnh hơn người bình thường nhiều, lúc trước khi La Chinh tiến vào đại sảnh công pháp thiên giai trong Thiên Thư Các, cũng không nhờ Thanh Long trợ giúp mà là dùng chính linh hồn của mình để ngăn cản uy áp của Hình Thiên Ý. Nhưng lúc tiến vào gian phòng bị che giấu trong đại sảnh thiên giai, bị linh hồn Hình Thiên Thú đánh chính diện nên Thanh Long mới ra tay ngăn cản.
Mà uy áp phát ra từ cây cốt mâu của Giao Long khi được truyền chân nguyên vào kia còn mạnh hơn uy áp của Hình Thiên Thú ba phần!
Dưới mức độ uy áp này, nghĩ cũng biết trạng thái La Chinh lúc này thế nào!
Nhưng La Chinh vẫn cắn răng, lựa chọn cứng rắn chống đỡ.
Sau khi La Chinh lựa chọn bản công pháp Kinh Thần Thứ, thông qua phương pháp trong đó để rèn luyện linh hồn chính mình, tiến vào cảnh giới Vong Ngã làm linh hồn hắn càng thêm mạnh mẽ.
Cho nên uy áp của cốt mâu Giao Long tuy mạnh, nhưng nhất thời cũng không cách nào làm gì được La Chinh!
Chẳng qua sắc mặt La Chinh cũng không dễ nhìn lắm, khuôn mặt vốn hồng nhuận giờ đã tái nhợt như tờ giấy.
“Thật sự là làm ta cảm thấy thật bất ngờ. Vậy mà ngươi còn có thể chịu đựng, để xem ngươi có thể kiên trì tới khi nào!”
Nói xong, cốt mâu trong tay Vương Doãn gõ lên võ đài, lúc này một tiếng Giao Long gầm rống truyền đến.
“Gàooo!”
“Qùy xuống cho ta!”
“Gàoo!”
“Quỳ xuống!”
“Gàoo!”
“Quỳ xuống!”
Vương Doãn liên tục gõ cốt mâu xuống mặt đất ba lần! Uy áp kia giống như từng đợt sóng nối nhau, sóng sau lại mạnh hơn sóng trước! Mà chữ “quỳ xuống” trong miệng Vương Doãn cũng chất chứa một sự uy nghiêm thực sự, giống như là mệnh lệnh của vương giả trong đất Phần Thiên!
“Làm sao chống đỡ được... Nếu là ta, chỉ sợ lúc này linh hồn đã thành tro bụi!”
“Mọe! Vương Doãn quá biến thái, cho dù Từ trưởng lão đã giúp chúng ta chặn uy áp lại, thế mà đầu gối ta đây cũng như nhũn ra, muốn quỳ xuống...”
“Ài, lúc trước hắn dùng chiến giáp bạch cốt công kích, đơn giản mà thô bạo, không ngờ công kích linh hồn của hắn cũng thô bạo mãnh liệt như thế. Phương thức công kích thô bạo tới mức không ai có thể phản kháng!”
Cho dù có Từ trưởng lão trợ giúp mọi người ngăn cản cỗ uy áp kia thì khi xem tình hình chiến đấu trên võ đài, cả đám vẫn kinh hồn bạt vía.
Bùi Thiên Diệu ngồi dưới đất, nghe được một tiếng rồng ngâm thì hơi mở mắt, mặt cứng lại một chút. Một lúc sau, hắn lại bình tĩnh nhắm hai mắt lại. Với công pháp Phật môn bác đại tinh thâm, có lẽ hắn đã có phương pháp ứng phó.
Hoa Thiên Mệnh lưng đeo trường kiếm, khi nghe thấy ba tiếng rồng ngâm kia, ngón tay khẽ run lên, nhịn không được mà đặt tay lên kiếm của mình. Ngay lúc hắn vừa chạm khẽ vào thanh kiếm sau lưng thì mới thở ra một hơi, trong hai mắt phóng ra tinh quang sáng quắc, nhìn chăm chú lên võ đài.
Trên võ đài, linh hồn La Chinh không ổn định, như một cái lá trên cành cây, lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
Nhưng kỳ lạ là hắn vẫn cứng rắn chống đỡ như trước, chỉ là tình huống không tốt lắm thôi.
Trận so đấu này là trận đấu nguy hiểm nhất của La Chinh. Một đường thắng liên tiếp tới bây giờ, La Chinh chưa có lúc nào gần với thất bại như vậy!
Thực tế, chênh lệch giữa La Chinh và Vương Doãn cũng không lớn như vậy, bởi vì Vương Doãn không dựa vào thực lực của chính mình mà là cốt mâu Giao Long trong tay, nhưng La Chinh thì thật sự dựa vào linh hồn của chính mình cứng rắn chống đỡ.
Một vệt máu tươi chậm rãi chảy xuống từ khóe miệng La Chinh, công kích linh hồn có thể biến người ta thành kẻ ngốc, có thể ép nát đầu con người ta, nhưng sẽ không khiến cho người ta bị thương.
Máu đó là do La Chinh cắn lưỡi để giữ cho mình tỉnh táo mà thôi.
La Chinh thở hổn hển, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Kêu ta quỳ ta sẽ quỳ? Chỉ bằng ngươi thì không đủ tư cách!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...