Bách Luyện Thành Thần

Trong chớp mắt, hơn một trăm miếng vảy rồng liền sáng lên, sức mạnh mãnh liệt như nước lũ ở khe sâu tuôn trào mãnh liệt rót vào thân thể La Chinh. Bờ vai hắn căng phồng, từng sợi gân xanh nở căng như một con rồng có sừng!

Khi hai người va chạm, Vương Doãn quát to: “Cho ngươi tan xương nát thịt!”

La Chinh né qua cái sừng trên người chiến giáp bạch cốt, trực tiếp đụng vào bả vai Vương Doãn!

“Ầm ầm!”

Hai luồng sức mạnh khổng lồ tập trung một chỗ, phát ra một tiếng vang trầm đục.

Mọi người tận mắt chứng kiến cảnh tượng Vương Doãn mặc chiến giáp bạch cốt bị hất văng ngược lại, vút qua võ đài nặng nề đập vào kết giới!

Trong các trận tỷ thí trước, có không ít đệ tử bị đập trúng một quyền, sau đó va vào kết giới. Bởi vì kết giới này vốn được thiết kế hết sức mềm mại, dẻo dai, vậy nên cũng có tác dụng bảo vệ đệ tử tham gia tỷ thí. Nhưng cường độ va đập mà kết giới có thể chịu được là có hạn. Khi va chạm, La Chinh đã dẫn toàn bộ sức mạnh trong vảy rồng dội vào người Vương Doãn.

Nếu nói Vương Doãn mặc chiến giáp bạch cốt là một chiếc xe chiến thì trong khoảnh khắc đó La Chinh chính là một con thú hoang hung mãnh!

Sức mạnh cường thế mà thuần túy dội xuống khiến Vương Doãn bay thẳng ra ngoài. Luồng sức mạnh này vượt xa khỏi giới hạn mà kết giới có thể gánh chịu. Thế nên kết giới đó dao động kịch liệt, sau đó tựa như một tấm gương xuất hiện những vết rạn li ti rồi ầm ầm vỡ vụn.

Thân hình Vương Doãn không có bất kỳ dấu hiệu dừng lại nào, thuận đà rơi xuống đám người trên khán đài. May mắn đó là khu vực tập trung của nhóm đệ tử Thiên Nhất Phong. Đám người Hoa Thiên Mệnh, Ngô Tà, thậm chí cả Tạ Vân đang chữa thương vừa thấy cảnh tượng đó liền vội vàng ra tay, lúc này mới đỡ được Vương Doãn lại!


Đệ tử các phong khác thấy vậy, trong lòng đều run rẩy...

Đây là do trên Thiên Nhất Phong có vô số cường giả, nếu rơi xuống địa điểm tập kết của đệ tử Tiểu Vũ Phong, Thốc Thứu Phong, bọn họ không những không ngăn được Vương Doãn, mà sợ rằng còn có thể khiến mấy đệ tử bị thương.

Mặc dù La Chinh vừa bắt đầu đã bộc lộ thần lực trời sinh, nhưng hắn hoàn toàn không sử dụng toàn bộ thực lực của mình. Cho nên vào giờ khắc này, đầu óc mọi người đều trở nên rối loạn.

Thần lực trời sinh ý chỉ những người có sức lực lớn. Đối với võ giả mà nói, thần lực trời sinh có thể được coi là ưu thế hạng nhất, nhưng cũng không quá mức đề cao.

Sức mạnh lớn hay không, tất nhiên vẫn là nhân tố căn bản trong năng lực chiến đấu của võ giả. Có thần lực trời sinh quả thật là ưu thế. Nhưng sức mạnh mà thân thể mang lại cũng có hạn. Theo quá trình trưởng thành của chân nguyên, loài người lợi dụng chân nguyên gặt hái được nguồn sức mạnh lớn hơn thân thể mấy chục, mấy trăm lần, thậm chí hơn cả ngàn lần!

Tựa như thần lực trời sinh dù mạnh đến đâu cũng không thể giống như Thạch Kinh Thiên, nện ra một quyền cách không trung, đánh tan Thiên Khung chân nhân đã chạy thật xa kia!

Cho nên võ giả nơi Đông Vực đều coi trọng tu luyện hệ thống chân nguyên, đối với việc luyện thể đơn thuần đều không quá chú tâm.

Dù sao, khả năng phát triển của luyện thể cũng quá kém.

Nhưng La Chinh rốt cuộc đã làm thế nào?

Dựa vào thân thể của mình mà có thể hất văng một người mặc chiến giáp bạch cốt? Hay mọi người đều đầu váng mắt hoa, nảy sinh ảo giác?


Một người nhìn thấy thì có thể là ảo giác, nhiều người như vậy đều thấy thì không thể nào là ảo giác được.

Nhưng nghĩ tới việc La Chinh bộc lộ sức mạnh kinh khủng như vậy, trong lòng mọi người không nhịn được một phen kinh hãi... Lần đại hội toàn phong này, La Chinh đã mang tới cho Thanh Vân Tông quá nhiều kinh hãi.

Sắc mặt của Vương Doãn khi đứng ngoài võ đài vô cùng phong phú, một khắc trước khi va chạm với La Chinh là vẻ hưng phấn, hắn muốn mở to mắt nhìn xem kẻ không biết tự lượng sức mình này bị đè bẹp thế nào. Nhưng trong khoảnh khắc va chạm diễn ra, vẻ hưng phấn kia từ từ chuyển thành nghi ngờ, khi bị hất văng ra ngoài thì biến thành khiếp sợ, cuối cùng đến bây giờ là vẻ bất đắc dĩ...

La Chinh này thật là một người tàn nhẫn. Vương Doãn vẫn cảm thấy mình đã là một người tàn nhẫn rồi, nhưng không ngờ La Chinh còn ác hơn. Hắn dựa vào chiến giáp bạch cốt hung hăng tuyên bố muốn đè bẹp La Chinh, La Chinh lại hết lần này tới lần khác không hề trốn tránh, trực tiếp nghênh chiến, muốn dùng sức mạnh tuyệt đối quay ngược lại đè bẹp chính mình!

Vương Doãn chưa bại trận, bởi quy tắc của võ đài là phải nhận thua hoặc không thể đấu tiếp. Hắn bị La Chinh hất ra khỏi võ đài hoàn toàn là bởi kết giới không thể chống đỡ được.

Nhưng cảm giác trong lòng Vương Doãn thật sự không cách nào nói rõ. Giống như một vị tuyển thủ am hiểu cờ vây giao đấu với một vị tuyển thủ am hiểu cờ tướng, nhưng vị tuyển thủ cờ tướng kia hết lần này tới lần khác lại lợi dụng chiến thuật của cờ vây đánh thắng mình!

Bị đánh bại trong lĩnh vực mình chiếm ưu thế khiến người ta có cảm giác thất bại cực kỳ!

Vương Doãn vừa đi tới võ đài vừa nhìn chằm chằm La Chinh, trong mắt rốt cuộc xuất hiện vẻ nghiêm túc. Hắn biết mình phải dốc toàn lực ứng phó trận đấu này.

Lúc này, trong lòng Vương Doãn còn nảy sinh chút nghi ngờ. Chiến giáp bạch cốt của hắn có độ cứng kinh người, La Chinh dùng sức mạnh lớn như vậy đụng vào, nếu cường độ thân thể hắn chưa đạt, xương cốt tất nhiên sẽ vỡ nát. Cứ cho là thân thể hắn mạnh mẽ dẻo dai thì chỉ sợ cũng phải chịu thương tích nặng nề.

Nhưng bộ dạng La Chinh đứng trên sàn đấu làm gì có vẻ bị trọng thương. Chẳng qua hắn chỉ xoa xoa tay, nhếch miệng cười: “Còn muốn va đụng nữa sao? Ta có thể theo hầu!”


Nghe được lời La Chinh nói, Vương Doãn đột nhiên có cảm giác muốn hộc máu, đồng thời trong lòng dâng lên nỗi kinh ngạc sâu sắc.

Chiến giáp bạch cốt của hắn có thể dễ dàng ngăn cản sự công kích của linh khí thượng phẩm, trừ phi là vũ khí cấp bậc tiên khí, nếu không căn bản không cách nào xuyên thấu chiến giáp này. La Chinh va chạm với chiến giáp bạch cốt như vậy mà lại không xảy ra chuyện gì, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa thân thể La Chinh đã mạnh đến trình độ của linh khí thượng phẩm! Vậy hắn còn là người sao?

Vương Doãn luôn tự xưng là thiên tài, lúc nào cũng thích khiêu chiến đối thủ vượt cấp, lúc này trong lòng liền trào dâng cảm giác hoang mang tột độ...

Thật ra Vương Doãn là người đầu tiên thử dò xét cường độ sức mạnh trong thân thể La Chinh. Trước đây không ai thử dò xét xem cực hạn sức mạnh của thân thể La Chinh tới mức nào. Lần duy nhất hắn bị thương là do bị Mạc Vũ Hinh kích hoạt sức mạnh của Thanh Loan, dùng Nga Mi Thích gây ra thương tích, cho nên không cách nào đoán được.

Có điều Vương Doãn đã đánh giá cao cường độ thân thể La Chinh.

Hiện tại cường độ thân thể La Chinh thật ra tương đương với linh khí trung phẩm mà thôi. Thân thể hắn bước vào giai đoạn linh khí trung phẩm này đã một thời gian, sau khi tu luyện tối đa cũng chỉ đạt tới linh khí trung phẩm đỉnh phong, so với linh khí thượng phẩm vẫn có sự chênh lệch rõ rệt.

Khi La Chinh dùng bả vai va chạm với chiến giáp bạch cốt của Vương Doãn, da thịt bền chắc trên bả vai hắn có chút tác dụng làm giảm thiểu chấn động, còn sức mạnh sinh ra khi va chạm lập tức chui vào trong cơ thể, bị thân thể kỳ diệu của hắn tự động chuyển hóa thành luồng khí nóng để hấp thu.

Cho dù là linh khí trung phẩm thì cũng khiến người ta không thể hiểu nổi.

Trước đây mọi người đều quen nhìn cảnh tượng Vương Doãn dùng chiến giáp bạch cốt đè bẹp đối thủ, giờ phút này tình thế xoay chuyển, ai nấy đều hiểu được, Vương Doãn chắc hẳn phải ra tay thật rồi.

“Ngươi rất thú vị. Trước đây có lẽ ta đã đánh giá thấp ngươi. Muốn sử dụng sức mạnh đơn thuần để bóp nát ngươi thì cũng hơi không thực tế.” Vương Doãn lạnh giọng nói.


La Chinh khẽ nhướng mày: “Có thể nói là cực kỳ ngây thơ.”

“Ta thừa nhận là ngây thơ.” Vương Doãn không so đo với lời châm chọc của La Chinh, cười lạnh: “Ngươi thật sự có tư cách thử một chút về thực lực chân chính của ta. Nhắc nhở ngươi một chút, ngươi nhất định sẽ hối hận! Cực kỳ hối hận!”

Dứt lời, trong tay Vương Doãn bắt đầu tỏa ra từng luồng sương màu máu, chúng rõ ràng có hơi khác biệt, nồng đậm hơn so với trước, trong đó ẩn chứa khí thế cường đại hơn, dường như còn ẩn chứa dòng máu của dã thú thời viễn cổ.

Đến khi màn sương này dần tan biến, trong tay Vương Doãn xuất hiện thêm một chiếc xương nhọn. Xương nhọn nhuốm ánh sáng màu xanh trắng, trên xương cốt còn khắc sâu từng đường vân phức tạp.

Xương nhọn vừa nhô lên liền thuận tay đâm vào không trung, thậm chí còn có một tiếng rồng ngâm truyền tới!

“Đây là cốt mâu được chế tạo từ xương sống Giao Long, ngươi rất vinh hạnh trở thành người đầu tiên ở đại hội toàn phong được nếm thử uy lực của nó!” Vương Doãn chậm rãi nói.

Giao Long...

Mặc dù cùng là rồng, nhưng lại kém xa Chân Long tới vạn dặm. Giao Long không phải thần thú siêu cấp, thậm chí ngay cả thần thú cũng không được tính, so ra còn kém hơn Thanh Loan của Mạc Vũ Hinh!

Nhưng Mạc Vũ Hinh chẳng qua chỉ có dòng máu của Thanh Loan, thực lực của nàng bây giờ căn bản không cách nào khống chế trọn vẹn sức mạnh Thanh Loan. Còn trong tay Vương Doãn lại thật sự cầm một cây cốt mâu được chế tạo từ xương sống Giao Long. Uy lực của nó mạnh đến mức nào?

La Chinh nghe được tiếng rồng ngâm vọng ra từ cốt mâu liền cảm thấy có chút kỳ lạ. Hắn phát hiện Thanh Long khắc trên lò luyện khổng lồ khẽ chuyển mình, ngay sau đó liền truyền ra một tiếng rồng ngâm khe khẽ.

La Chinh không hiểu long ngữ bí ẩn, phức tạp. Trên thực tế, con người không thể nghe rõ hoặc hoàn toàn không nghe thấy rất nhiều âm tiết trong long ngữ. Nhưng giờ khắc này, La Chinh lại có thể hiểu một ít ẩn ý trong tiếng rồng ngâm.

“Cái gì? Ngươi muốn ăn cốt mâu Giao Long kia?” Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ kỳ quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui