Mạc Vũ Hinh duyên dáng yêu kiều đừng ở trung tâm võ đài, ảo ảnh Thanh Loan phía sau lúc ẩn lúc hiện. Dưới uy áp to lớn phảng phất một vị nữ thần cao cao tại thượng, bóng dáng thanh lệ vô song kia khiến người ta không cách nào đến gần để nhìn được.
Không một ai ngờ tới, trên võ đài sẽ xuất hiện biến cố như vậy.
Không một vị đệ tử nào đoán trước được, trên cơ thể đệ tử Thanh Vân Tông lại có người có thứ ngoài tầm với như dòng máu thần thú.
Lúc này, không một ai nghĩ rằng La Chinh có thể thắng được Mạc Vũ Hinh đã khởi động thân thể Thanh Loan. Mọi người cảm thấy lựa chọn tốt nhất của La Chinh lúc này chính là trực tiếp nhận thua.
Nhưng chính thời điểm này, La Chinh lại móc ra một thanh kiếm.
“Kiếm? La Chinh lấy ra một thanh kiếm? Hắn là một tên kiếm khách? Có phải ta nhìn nhầm rồi không?”
“Nhảm nhí! Ngươi chắc chắn không nhìn nhầm. La Chinh chính là đã lấy ra một thanh kiếm… Hơn nữa, phẩm cấp của thanh kiếm đó không thấp, là một thanh tiên khí!”
“Trời ơi, vậy thì lúc trước La Chinh căn bản không hề dùng hết sức? Tấn công linh hồn và phi đao của hắn đều không phải là con át chủ bài thực sự? Rốt cuộc hắn có bao nhiêu con bài đây!”
Chấn động mà thân thể Thanh Loan tạo thành vẫn chưa tiêu tán, lúc này mọi người lại thấy La Chinh lấy ra một thanh kiếm, phần đông đệ tử lập tức kinh hãi.
Ai có thể tưởng tượng được một võ giả Tiên Thiên Nhị Trọng chú trọng luyện thể, sau khi đánh bại từng lớp Tiên Thiên Đại Viên Mãn, đánh bại một đám cường giả Chiếu Thần Cảnh, đánh bại đệ tử thân truyền, vậy mà vẫn chưa dùng hết toàn bộ sức lực? Hình tượng La Chinh trong suy nghĩ của mọi người bất ngờ trở nên thâm sâu khó lường.
Cái gọi là thâm sâu khó lường chính là khó để dự đoán, bởi vì khi nhìn thấy La Chinh đánh ra từng con bài của mình tựa như chúng vô cùng vô tận, mọi người đều mất đi tiêu chuẩn phán đoán thực lực của La Chinh.
Vừa rồi thân thể Thanh Loan mang đến cho mọi người cảm giác áp bức to lớn, bọn họ cho rằng La Chinh chắc chắn sẽ thua. Nhưng lúc này, ấn tượng thâm sâu khó lường của La Chinh lại khiến cho suy đoán của mọi người trở nên lung lay không ổn định.
Quá biến thái rồi… một nam một nữ trên võ đài có vẻ đều đạt đến độ cao mà rất nhiều người bọn họ cả đời cũng khó có thể với tới!
Hoa Thiên Mệnh vẫn luôn trầm lặng quan sát trận đấu, cặp mắt giống như hai đường kiếm sắc nhìn La Chinh đang cầm kiếm. Trong mắt hắn lúc này tràn đấy ý chí chiến đấu.
Hoa Thiên Mệnh và La Chinh rất giống nhau.
Đều là ngựa ô xuất hiện ngang trời, hai người đều có thể khiêu chiến vượt cấp. Chỉ là La Chinh càng là ngựa ô triệt để hơn, trực tiếp lấy thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng khiêu chiến với Chiếu Thân Cảnh, còn Hoa Thiên Mệnh thì lấy cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn để khiêu chiến. Nếu so sánh, Hoa Thiên Mệnh có vẻ yếu hơn một chút.
Có điều… Hoa Thiên Mệnh là kiếm khách, nhưng cho đến hiện tại vẫn chưa có ai có thể khiến hắn rút kiếm. Nhìn từ điểm này thì mức độ khủng bố của Hoa Thiên Mệnh cũng không yếu hơn La Chinh.
Từ sau khi Hoa Thiên Mệnh từng thấy qua kiếm bộ của La Chinh, hắn liền nảy sinh hứng thú và rất muốn được giao đấu với La Chinh. Đáng tiếc là ông trời thật xấu tính, bốc thăm suốt từ đầu đến giờ mà kiên quyết không để hai người chạm trán nhau.
Nhưng lúc này, Hoa Thiên Mệnh nhìn thấy La Chinh rút kiếm ra thì mới hiểu, La Chinh có thể dùng kiếm bộ không phải là ngẫu nhiên! Hắn căn bản là kiếm khách, hơn nữa cũng đã lĩnh hội được kiếm ý!
Cho dù là đã lĩnh hội được kiếm ý, muốn dùng được kiếm bộ cũng không phải một sớm một chiều là có thể học được. Điểm này Hoa Thiên Mệnh cũng có hiểu biết sâu sắc. Sau khi hắn lĩnh hội kiếm ý, tu luyện kiếm bộ cũng mất thời gian ba tháng, nhưng lúc trước La Chinh nhìn thấy hắn dùng kiếm bộ, sau đó lại có thể học được ngay trong thời gian ngắn như vậy…
Thiên tài thì đều kiêu ngạo, mặc dù Hoa Thiên Mệnh trước giờ chưa từng tự mãn, nhưng bên trong xương cốt vẫn vô cùng kiêu. Có điều cho dù như vậy, hắn cũng không thể không thừa nhận, thiên phú của La Chinh quả thực quá đáng sợ.
“Cũng tốt, xem ra trên đại hội toàn phong này, thể nào chúng ta cũng sẽ có một trận đấu. Ta rất mong chờ trận đấu này!” Hoa Thiên Mệnh hít sâu một hơi, âm thầm nói trong lòng.
Thạch Kinh Thiên trên đài cao khẽ cười khà khà hai tiếng: “Ôi, nha đầu Mạc Vũ Hinh này thật là liều lĩnh. Tổn thất khi kích hoạt thân thể Thanh Loan đối với nó cũng rất lớn, vậy mà lại kích hoạt trên võ đài. Nha đầu này thật sự quá đáng quá. Nhưng cũng tốt, không ngờ Mạc Vũ Hinh khởi động thân thể Thanh Loan lại ép tên nhóc La Chinh ra con át chủ bài. Hắn vậy mà còn biết dùng kiếm! Ta muốn xem xem, hắn lĩnh hội kiếm ý đến mức nào rồi!”
Từ đạo trưởng sững sờ nhìn chằm chằm võ đài một lúc lâu mới nói: “Ta đúng là già thật rồi. Thấm thoắt, Thanh Vân Tông đã xuất hiện nhiều hậu bối thiên tài như vậy. Đây đúng là cái phúc của Thanh Vân Tông chúng ta.”
“Ừm, Từ trưởng lão, thân thể Thanh Loan của nha đầu kia đấu với kiếm của La Chinh, ông nói ai sẽ thắng?” Thạch Kinh Thiên đột nhiên hỏi.
Từ trưởng lão nhăn mày nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Nếu La Chinh đã chịu rút kiếm trong thời điểm này, vậy thì kiếm này nhất định là điểm tựa lớn của hắn, nếu không hắn sẽ không lựa chọn rút kiếm, thà lợi dụng phương pháp chiến đấu lúc trước còn hơn. Có điều… cứ cho La Chinh đã lĩnh ngộ kiếm đạo, nhưng muốn đánh bại Mạc Vũ Hinh có thân thể Thanh Loan thì vẫn rất khó. Ta không trông đợi La Chinh lắm.”
“Vậy sao?” Thạch Kinh Thiên nhìn võ đài nói: “Nếu dựa theo suy đoán thông thường thì quả thực như vậy. Thân thể Thanh Loan của Mạc Vũ Hinh vẫn rất yếu, nhưng đã tiến vào Chiếu Thần Cảnh, e là không thể tìm được đối thủ. Nhưng không biết vì sao, ta luôn cảm thấy La Chinh vẫn có thể tạo nên kỳ tích.”
“Kỳ tích nếu thường xuyên xảy ra thì đó không phải là kỳ tích nữa” Từ trưởng lão không đồng ý với lời nói của tông chủ: “Trên người La Chinh đã xảy ra quá nhiều kỳ tích rồi, không ai có thể tạo ra kỳ tích suốt cả một chặng đường.”
Lời của Từ trưởng lão rất có lý, Thạch Kinh Thiên cũng không phản bác, chỉ nói: “Nếu đã như vậy, thì ta xem tiếp thôi.”
Lưu Quang Kiếm màu bạc rực rỡ để ngang ngực La Chinh, mũi kiếm chỉ xuống đất, hắn đột nhiên nói với Mạc Vũ Hinh: “Trước khi ra tay, ta có một câu muốn hỏi, tại sao cô lại ghét ta như vậy?”
Chưa gì đã bị người khác ghét, đặc biệt là bị một cô gái xinh đẹp có thực lực cường hãn ghét, La Chinh không thích cảm giác này. Đồng thời bản thân La Chinh cũng hơi oan uổng, có vẻ như hắn không hề làm chuyện gì hèn hạ quá đến mức làm người khác ghét thì phải? Vậy sao Mạc Vũ Hinh này lại có thể như vậy?
“Ta không biết, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt bình thản của ngươi, ta liền thấy ghét, rất muốn hung hăng chà đạp ngươi một trận!” Tiếng nói của Mạc Vũ Hinh trở nên vô cùng trong trẻo lạnh lùng.
La Chinh bĩu môi bất đắc dĩ: “Vậy ta mỏi mắt mong chờ, xem ngươi chà đạp ta thế nào vậy!”
Sau khi nói xong, mũi kiếm của La Chinh nhẹ nhàng cắt một đường trên mặt đất, trong chớp mắt kiếm ý mãnh liệt từ cơ thể hắn phát ra.
Hoa Thiên Mệnh chỉ dựa vào kiếm ý, kiểm soát kiếm bộ và một số thủ đoạn khác đã có thể đại sát tứ phương suốt cả chặng đường, vượt qua khó khăn tiến lên phía trước, điều này cũng cho thấy rõ sự đáng sợ của kiếm ý. Cho dù Tạ Vân lĩnh hội được đao ý tiểu thành cũng đã đủ để hắn cười kiêu ngạo trên ba mươi ba phong, trở thành đệ tử cấp cao.
Ý cảnh vốn dĩ là một thứ không thể nói rõ, huyền ảo mơ hồ nhưng lại cực kì mạnh mẽ!
Lời nói của La Chinh vừa dứt, Mạc Vũ Hinh đột nhiên chuyển động.
Thanh Loan là một loài chim thần, còn gọi là Thương Loan, là một phân nhánh của thần thú siêu cấp Phượng Hoàng. Thanh Loan được di truyền tốc độ của Phượng Hoàng, nhưng lại không được di truyền thần hỏa bất diệt của Phượng Hoàng, cho nên sở trường của nó là khống chế gió!
Khi Mạc Vũ Hinh bắt đầu chuyển động, gió ở khắp đấu trường cũng bắt đầu nổi lên.
Sức gió nổi lên này hoàn toàn khác với phương pháp khống chế lực gió của Gia Cát Hi. Gia Cát Hi là lợi dụng chân nguyên và Lưỡng Nghi Phiến để điều khiển lực gió. Hắn đẩy chân nguyên ra, lợi dụng sự chấn động của chân nguyên để khuấy động sức gió. Nhưng Mạc Vũ Hinh lại không như vậy, nàng ta lợi dụng lực tương tác của bản thân với gió, trực tiếp khống chế gió!
Cũng chính là nói, Mạc Vũ Hinh khi kích phát cơ thể Thanh Loan là chủ nhân của gió.
Cơ thể nhanh nhẹn kia giống như mặc cho gió thổi, đột nhiên biến mất trong tầm mắt của La Chinh, tốc độ di chuyển đạt đến cực hạn gần như khiến La Chinh không thể phân biệt.
“Vù vù…”
Một luồng gió nhẹ khó có thể nghe được cuộn về phía La Chinh.
Làn gió này rất mềm mại, giống như làn gió ấm áp trong ngày xuân tháng ba, nhưng chính làn gió nhẹ này lại khiến La Chinh cảm nhận được sát khí mãnh liệt.
Ngay lập tức, Mạc Vũ Hinh đã xuất hiện bên cạnh La Chinh, hai cây Nga Mi Thích màu xanh sáng lấp lánh trong tay đã lần lượt hung hăng đâm về phía La Chinh từ hai bên trái phải.
“Kiếm ý hộ thể!”
Đối mặt với sự đánh lén quỷ thần khó lường của Mạc Vũ Hinh, La Chinh theo phản xạ có điều kiện thi triển kiếm ý hộ thể, tầng tầng lớp lớp từng đường kiếm ý sắc nhọn cắt về phía Mạc Vũ Hinh.
“Keng keng keng…”
Lại là tiếng va đập liên tiếp, lần này là tiếng kiếm ý hộ thể của La Chinh va chạm với Nga Mi Thích của Mạc Vũ Hinh.
Kiếm ý của La Chinh tuy mạnh, nhưng lại không cách nào ép được Mạc Vũ Hinh lùi lại. Chỉ nhìn thấy trong cặp mắt trống rỗng của Mạc Vũ Hinh lóe lên một luồng sáng màu xanh, hai cây Nga Mi Thích kiên quyết đối phó với kiếm ý hộ thể của La Chinh, đâm về phía La Chinh.
“Phập phập!”
Sau khi ý thức được kiếm ý hộ thể không cách nào ngăn cản được Mạc Vũ Hinh, La Chinh nhanh chóng khởi động năng lượng của tinh thạch Phượng Tường, nghiêng về sau, đồng thời lộn một vòng, nhưng vẫn không tránh được bị thương. Hai cây Nga Mi Thích lần lượt cắm trên bả vai La Chinh, để lại hai lỗ, máu tươi chảy ra xối xả.
“Mạnh quá!” La Chinh giơ tay lau máu trên vai, lạnh lùng nhìn Mạc Vũ Hinh.
“Vốn dĩ chỉ muốn đâm trên vai ngươi hai nhát là đủ, nhưng hiện giờ ta đổi ý, muốn đâm thêm nhiều một chút. Ta quyết định đâm mười cái sẽ tốt hơn!” Mạc Vũ Hinh lạnh lùng nói, tính cách Mạc Vũ Hinh khi khởi động thân thể Thanh Loan trở nên lạnh nhạt hơn, có điều bản tính của nàng ta vẫn tồn tại.
“Vậy sao?” Trên mặt La Chinh treo một nụ cười nhàn nhạt.
“Ngươi cười một lần, ta sẽ đâm thêm một phát, nhận thua cũng không có tác dụng, bây giờ là mười một cái!” Mạc Vũ Hinh lạnh lùng nói.
“Lại còn tăng?” Lông mày La Chinh giương lên, không hề để ý đến lời cảnh cáo của Mạc Vũ Hinh, tiếp tục lộ ra nụ cười khiến Mạc Vũ Hinh vô cùng chán ghét.
“Mười hai cái!” Mạc Vũ Hinh nghiến răng nói.
“Ha ha… Muốn đâm bao nhiêu cái thì cứ tới đi! Chỉ cần ngươi có năng lực đó!” La Chinh đột nhiên nhấc Lưu Quang Kiếm trong tay lên, bày ra tư thế. Vừa rồi hắn mới chỉ là muốn thử xem kiếm ý có đủ uy hiếp tới Mạc Vũ Hinh hay không, hiện giờ phải nghiêm túc thật rồi.
Nhưng khi La Chinh bày ra tư thế đó, tất cả đệ tử Thanh Vân Tông, bao gồm đệ tử thân truyền và các vị trưởng lão thậm chí là Thạch Kinh Thiên đều trợn mắt há mồm.
“Kiếm pháp cơ bản?”
Tư thế mà La Chinh bày ra, bất ngờ chính là thức đầu tiên của kiếm pháp cơ bản…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...