Nghe thấy câu này, trên mặt Mạc Vũ Hinh cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười. Lên võ đài, đôi mắt xinh đẹp của nàng cười hì hì nhìn La Chinh: “Đợi rất lâu rồi. Cuối cùng cũng đợi được! La Chinh, lần này xem ngươi chạy đi đâu!”
La Chinh liếc nhìn Mạc Vũ Hinh, cười nhàn nhạt: “Ta ngược lại với ngươi, không quá mong đợi trận đấu này.”
“Vì sao?” Mạc Vũ Hinh hỏi.
“Bởi vì ta không biết nếu thắng rồi thì nên xử lý ngươi thế nào.” La Chinh nói.
Trước đây Mạc Vũ Hinh từng khiêu khích La Chinh, nếu hai bên ai thua thì sẽ mặc cho đối phương xử lý.
“Ngươi chắc chắn ngươi có thể thắng ta?” Cặp mày liễu thanh tú của Mạc Vũ Hinh nhẹ nhướng lên.
“Có lẽ không vấn đề.” La Chinh gật đầu vô cùng chắc chắn.
“Hừ! Vậy được. Vốn ta định thắng ngươi rồi chỉ có một trừng phạt nho nhỏ, nhưng hiện giờ ta đổi ý rồi. Nếu ta thắng ngươi, ta sẽ biến ngươi thành con ngựa ngốc ở bên cạnh ta, lúc nào tứ chi cũng phải chạm đất, để ta ngồi cưỡi!” Mạc Vũ Hinh nói vô cùng nghiêm túc, không hề có một chút ý đùa cợt nào.
Sau khi nói xong, Mạc Vũ Hinh giơ tay ngọc của mình lên, vươn ra sau đầu rút hai cây Nga Mi Thích ở trên tóc xuống.
Cặp Nga Mi Thích dài một thước này khi không chiến đấu cũng chỉ là một phụ kiện cài tóc của nàng mà thôi.
“A! Cuộc cá cược này cũng lớn quá đi chứ? Để La Chinh làm ngựa cho tiểu ma nữ kia?”
“Thật quá đáng! Nếu La Chinh thực sự thua thì chỉ có thể mặc nàng ta sai khiến!”
Có điều, có vết xe đổ của Tần Cương, mọi người đều không dám châm biếm Mạc Vũ Hinh. Có trời mới biết chọc giận tiểu ma nữ này sẽ có kết cục như thế nào? Nàng ta hoàn toàn không để ý đến quy tắc trên đấu trường.
“Ta đồng ý. Có điều, điều kiện trước tiên là ngươi thật sự có thể đánh bại ta!” La Chinh trả lời.
“Rất tốt. Xem ra ngươi vẫn coi thường ta.” Khóe miệng Mạc Vũ Hinh khẽ nhếch lên: “Ngươi sẽ phải hối hận!”
Sau khi nói xong, hai cây Nga Mi Thích trong tay Mạc Vũ Hinh đột nhiên biến thành hai mũi nhọn màu xanh xám, đâm về phía La Chinh.
Lúc trước Mạc Vũ Hinh đã thi triển ra tốc độ hơn người của nàng ta. Tốc độ đó thực sự khiến phần đông đệ tử Thanh Vân Tông nhìn mà ngưỡng mộ!
Mắt thấy hai mũi nhọn màu xanh xám đâm xuyên qua La Chinh, nhưng La Chinh chỉ động nhẹ dưới chân đã nhẹ nhàng tránh được hai đường mũi nhọn này. Kỳ lạ là La Chinh nhìn có vẻ chỉ lắc nhẹ cơ thể, nhưng hắn vẫn đứng nguyên ở mặt đất như trước!
Trận này, Mạc Vũ Hinh cũng toàn lực ứng phó.
Bùi Thiên Diệu từng đánh giá Mạc Vũ Hinh thế này: thiên phú của nàng đứng thứ hai Thanh Vân Tông thì e là không có ai dám đứng thứ nhất.
Đáng tiếc là thiên phú của Mạc Vũ Hinh tuy biến thái, nhưng bẩm sinh đã có tính ham chơi, không thích tu luyện, thường xuyên theo kiểu đánh cá ba ngày thì phơi lưới mất hai, lãng phí thiên phú to lớn một cách vô ích.
Có điều cho dù như vậy thì với thiên phú khủng bố của nàng, cũng chỉ cần một nửa thời gian tu luyện của người khác, thực lực cũng đã nâng cao đến mức vô cùng kinh người rồi.
“Thiên Vũ Huyễn Thích!”
Đột nhiên giữa chừng Mạc Vũ Hinh hóa thành từng tàn ảnh.
Dù là người hay đồ vật, sau khi tốc độ đạt đến cực hạn sẽ tự nhiên sinh ra tàn ảnh trong khi di chuyển tốc độ cao.
La Chinh cũng có thể nhẹ nhàng kéo ra từng đường tàn ảnh từ bóng dáng của bản thân.
Nhưng tàn ảnh của Mạc Vũ Hinh có vẻ đặc biệt, bởi vì những tàn ảnh này không chỉ là cái bóng mà còn có thể duy trì động tác giống hệt Mạc Vũ Hinh.
“Ồ!” Mắt La Chinh khẽ nhíu, trong nháy mắt xung quanh hắn đã xuất hiện mấy chục tàn ảnh, mỗi tàn ảnh đều là một Mạc Vũ Hinh, mà mỗi Mạc Vũ Hinh tay đều cầm Nga Mi Thích, đâm về phía La Chinh từng mũi nhọn màu xanh xám.
Thủ đoạn của Mạc Vũ Hinh cũng kha khá giống Khương Thế Ly, chỉ có điều những bóng đen của Khương Thế Ly chỉ có thể ẩn chứa bóng người, còn những tàn ảnh này của Mạc Vũ Hinh lại có thể tấn công.
Có điều Mạc Vũ Hinh dù gì cũng không có công pháp ẩn giấu cao minh như Khương Thế Ly, với năng lực cảm nhận linh hồn mạnh mẽ của La Chinh, gần như chỉ trong nháy mắt đã phân biệt được vị trí của Mạc Vũ Hinh.
Cho dù là mấy chục tàn ảnh, cho dù mỗi một tàn ảnh đều dùng Nga Mi Thích đâm ra hàng trăm mũi nhọn màu xanh xám, nhưng La Chinh lại không để mắt đến những công kích trong đó, tay cầm phi đao nát không ngừng vung vẩy, chống đỡ ở bên cạnh mình.
“Keng, keng, keng…”
Tay La Chinh cầm phi đao nát, trong thời gian cực ngắn đã chặn được hàng trăm mũi nhọn màu xanh xám, còn về những tàn ảnh khác đâm ra hàng trăm vạn mũi nhọn kia thì hoàn toàn xuyên thẳng qua cơ thể La Chinh, không hề tạo ra bất kì tổn thương nào cho hắn, những mũi nhọn đó chẳng qua là ảo ảnh mà thôi!
Nhìn thấy đòn tấn công của mình bị La Chinh dùng một kĩ xảo thi đấu nho nhỏ chặn lại, trong mắt Mạc Vũ Hinh lóe lên một tia kì lạ. Lần này nàng không di chuyển xung quanh La Chinh nữa mà lựa chọn đấu cận chiến với La Chinh!
La Chinh không dùng kiếm, cho nên hai người đều dùng binh khí ngắn!
Nga Mi Thích của Mạc Vũ Hinh tuy sắc bén, nhưng phản ứng của La Chinh cũng không hề chậm, sau khi hai người giáp lá cà, trong nháy mắt đã ra tay vô số lần.
Trên võ đài, giống như có một nhạc cụ đang diễn tấu, không ngừng kêu leng keng.
“Công kích của ngươi không có tác dụng với ta, nếu ngươi chỉ có trình độ như vậy, chỉ trong phút chốc ta liền có thể khiến ngươi bại trận.” Mỗi lần La Chinh dùng phi đao nát phòng ngự đều cực kì chính xác, hơn nữa về phương diện sức mạnh, La Chinh vẫn chiếm ưu thế tương đối lớn. Sức mạnh của Mạc Vũ Hinh căn bản không cùng trình độ với hắn. Mặc dù La Chinh chỉ đón đỡ thôi cũng đã khiến cánh tay của Mạc Vũ Hinh khẽ run.
Nghe thấy lời nói của La Chinh, công kích của Mạc Vũ Hinh dần chậm lại, sau khi thu hồi chiêu thức thì nhìn chằm chằm vào hắn, nhăn mày, miệng cũng cong lên: “Ta cũng đoán được kết quả này… Vốn dĩ ta còn do dự, không biết có nên dùng chiêu đó hay không, hiện giờ ta hình như không có lựa chọn…”
Dưới võ đài, Bùi Thiên Diệu nghe thấy lời Mạc Vũ Hinh nói thì đột nhiên đứng dậy, tính cách vốn trầm ổn như núi của hắn mà lúc này cũng không thể bình tĩnh được: “Mạc sư muội, chỉ là một trận đấu mà thôi, không cần dùng chiêu đó!”
Bùi Thiên Diệu biết rõ, nếu Mạc Vũ Hinh kích phát chiêu đó, cho dù là bản thân hắn cũng hơi khó chống đỡ! Chỉ là một khi kích phát sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới bản thân Mạc Vũ Hinh, không cần thiết sử dụng trong loại thi đấu như thế này!
“Nhưng… nếu muội không dùng chiêu đó thì muội sẽ thua hắn!” Trên mặt Mạc Vũ Hinh mang theo một tia ấm ức, rõ ràng rất không cam tâm.
“Thua thì thua, là kĩ năng của muội không bằng người ta, thua một trận thì sao? Nếu muội cảm thấy không địch được, vậy thì có thể trực tiếp nhận thua. Ta tin rằng La Chinh cũng sẽ không thực sự xử lý muội đâu. La Chinh huynh, ta nói đúng không?” Bùi Thiên Diệu nghiêm túc nói.
La Chinh cười cười nói: “Đúng là như vậy! Ta sẽ không làm khó ngươi.”
Cái miệng nhỏ của Mạc Vũ Hinh nghẹn lại, vẫn có hơi không tình nguyện, ngay khi La Chinh và Bùi Thiên Diệu đều cho rằng Mạc Vũ Hinh sắp nhận thua thì Mạc Vũ Hinh đột nhiên nói: “Không được, ngươi không muốn làm khó ta, nhưng ta rất muốn làm khó ngươi!”
Nói xong, hai cây Nga Mi Thích trong tay Mạc Vũ Hinh khẽ chuyển động, lần lượt giao nhau, từ hai bên đâm vào huyệt thái dương của mình.
Nàng ta cầm rất có chừng mực, mũi nhọn của Nga Mi Thích chỉ để lại một chấm đỏ trên huyệt thái dương. Sau khi đâm thủng huyệt đạo, nàng ta lại nhẹ nhàng đâm lên 16 huyệt vị của bản thân như cánh tay, cẳng chân, cổ.
Quá trình này tương đối nhanh, Bùi Thiên Diệu căn bản không kịp ngăn cản. Nhìn thấy cảnh này thì chỉ có thể thở dài một tiếng. Quả nhiên, muốn khuyên can tiểu sư muội này của hắn là chuyện không dễ dàng như vậy, xem ra La Chinh thảm rồi…
Sau khi 16 huyệt vị bị đâm thủng, khí thế của Mạc Vũ Hinh đột nhiên xảy ra biến đổi!
Từ trong 16 huyệt vị kia phát tán ra chân nguyên, bao bọc từng tia huyết khí, không ngừng ngưng kết phía sau Mạc Vũ Hinh.
“Thân thể Thanh Loan, kích phát!” Vốn dĩ giọng điệu của Mạc Vũ Hinh có chút dí dỏm đáng yêu, nhưng lúc này, tiếng nói của nàng lại mang theo một loại uy nghiêm vô thượng, đó là sự uy nghiêm xuất phát từ trong huyết mạch!
“Thanh Loan? Là thần thú Thanh Loan ư? Mạc Vũ Hinh tại sao lại có thân thể Thanh Loan? Lẽ nào nàng ta không phải là người, mà là một con thần thú?”
“Thanh Loan là thần thú cao quý cỡ nào chứ, làm sao có thể huyễn hóa thành một đệ tử Thanh Vân Tông? Có lẽ trong cơ thể nàng ta có dòng máu của Thanh Loan!”
“Có dòng máu của thần thú Thanh Loan, điều này… Lúc trước ta cảm thấy thực lực của Mạc Vũ Hinh không cường hãn quá mức, đại khái cũng chỉ lợi hại hơn Tuyền Tiểu Yên một chút, nhưng vẫn kém hơn so với đám người Tạ Vân, Ngô Tà. Không ngờ nàng ta lại có dòng máu thần thú. Chỉ là một phần dòng máu, nhưng Thanh Vân Tông có đệ tử nào có thể sánh được!”
Các loại truyền thuyết về thần thú, là một đệ tử của Thanh Vân Tông thì không thể nào chưa nghe qua.
Có điều nghe qua rất nhiều truyền thuyết về thần thú, nhưng không một ai thực sự gặp qua!
Mà bây giờ được biết đệ tử thân truyền Mạc Vũ Hinh có dòng máu thần thú Thanh Loan, điều này làm sao có thể không khiến người khác kinh ngạc.
Trong truyền thuyết, bốn chủng tộc thần thú mạnh nhất là Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, đây đều là thần thú siêu cấp. Mà bên dưới thần thú siêu cấp thì có Côn Bằng, Thanh Loan, Lộc Cửu Sắc…
Cùng với huyết khí cuồn cuộn của Mạc Vũ Hinh, chân nguyên tràn ra, chầm chậm ngưng kết thành ảo ảnh Thanh Loan nhàn nhạt ở phía sau nàng.
Luồng ảo ảnh Thanh Loan này vô cùng mờ nhạt, chỉ có một cái bóng mờ mà thôi. Nhưng một cái bóng mờ này cũng mang đến cho người khác cảm giác áp bức mãnh liệt.
Thậm chí là mấy vị trưởng lão duy trì trật tự, trên mặt cũng lộ vẻ thận trọng. Mặc dù với thực lực của Mạc Vũ Hinh thì không thể uy hiếp gì được họ, nhưng vẫn khiến trong lòng bọn họ sinh ra một cảm giác hồi hộp không hiểu làm sao. Sự uy nghiêm đến từ thần thú cường hãn như vậy, không nói lý lẽ như vậy.
“Không biết vì sao, ta rất ghét ngươi, ghét diện mạo của tên nhóc nhà ngươi, cho nên ta nhất định phải dạy dỗ ngươi!” Khí thế của Mạc Vũ Hinh lúc này đã hoàn toàn thay đổi, từ tính cách vốn dĩ quái đản nửa chính nửa tà đã trở thành nữ thần cao cao tại thượng!
La Chinh hơi cạn lời, nghe giọng điệu của Bùi Thiên Diệu, Mạc Vũ Hinh hình như không thể tùy tiện dùng thân thể Thanh Loan. Hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc đã đắc tội với tiểu ma nữ này ở chỗ nào mà nàng cứ nằng nặc liều với mình như vậy.
Vốn dĩ hắn cho rằng trận này sẽ thắng một cách nhẹ nhàng, không ngờ cơ thể Mạc Vũ Hinh lại đột nhiên xảy ra biến đổi như vậy.
Khí thế sau khi biến thân của nàng ta áp chế La Chinh, gần như khiến La Chinh không thở nổi.
“Xem ra phải nghiêm túc rồi.” nghĩ đến đây, La Chinh móc Lưu Quang Kiếm của mình từ trong nhẫn tu di ra.
Vốn dĩ, La Chinh muốn giữ kiếm này cho Hoa Thiên Mệnh hoặc Bùi Thiên Diệu, nhưng đối diện với Mạc Vũ Hinh sau khi biến thân, La Chinh không thể không lôi thanh bảo kiếm này ra. Bởi vì hắn biết, nếu tiếp tục che giấu thực lực, rất có khả năng hắn sẽ thua!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...