Hai cô gái vừa bước lên sàn đấu, lập tức thu hút vô số ánh mắt của quần chúng.
Đám đàn ông nhìn thấy gái luôn không tránh khỏi chuyện liếc mắt ngắm nhìn. Không bàn đến chuyện Tuyền Tiểu Yên hay Mạc Vũ Hinh đều là mỹ nhân tuyệt sắc tựa tiên nữ hạ phàm thì thực lực của hai người họ cũng rất cao cường, khiến bọn họ phải mở rộng tầm mắt.
“Các ngươi nói hai người này ai lợi hại hơn?”
“Ta đoán là Mạc Vũ Hinh. Dù sao cũng là đệ tử thân truyền, hơn nữa Mạc Vũ Hinh cũng lớn tuổi hơn Tuyền Tiểu Yên một chút.”
“Theo ta thì thực lực ngang nhau! Hai cô gái này phải đánh nhau đến độ người chết ta sống, xé nát quần áo đối phương, lộ ra chút cảnh xuân mới được!”
Đám đàn ông một khi bình luận về đàn bà con gái thường chẳng bao giờ kiêng dè, ngay cả giọng nói cũng không thèm hạ thấp.
Lời này truyền vào tai Tuyền Tiểu Yên thì không sao, chẳng qua nàng chỉ nghiêng đầu dùng đôi mắt đẹp hung hăng trừng một cái. Nhưng Mạc Vũ Hinh lại hoàn toàn khác biệt.
Trong phong, Mạc Vũ Hinh không quá nổi bật, nhưng trong nhóm đệ tử thân truyền thì chính là tiểu ma nữ nổi danh, ra tay tàn nhẫn, tính tình còn dữ dằn hơn đám đàn ông. Nếu ai đó nghĩ nàng giống những cô gái chưa hiểu sự đời kia thì nhất định phải ăn quả đắng.
Mạc Vũ Hinh dũng mãnh nhảy xuống khỏi võ đài.
“Nhảy xuống! Nàng rời khỏi võ đài!”
“Không phải đã lên sàn đấu thì không thể xuống sao? Không phải như vậy sẽ bị phán thua sao?”
“Ôi trời ơi, Tần sư huynh thật xui xẻo. Mạc Vũ Hinh hoàn toàn không để mắt tới quy tắc của trận đấu. Mấy lời Tần sư huynh vừa nói bị nàng nghe thấy rồi!”
Mạc Vũ Hinh đi băng băng tới khu vực nhóm đệ tử của Tiểu Vũ Phong. Người vừa nói muốn nhìn thấy cảnh xuân của hai vị đệ tử nữ là một đệ tử nội môn đứng thứ sáu trên Tiểu Vũ Phong, tên Tần Cương.
Mạc Vũ Hinh lạnh lùng đứng trước mặt Tần Cương, nhìn chằm chằm gã hồi lâu, bất chợt nở nụ cười. Nụ cười của nàng vô cùng ngọt ngào, duyên dáng, đường cong nơi khóe miệng càng làm tăng vẻ quyến rũ của nàng: “Vừa rồi ngươi nói muốn nhìn thấy cảnh xuân?”
Mặc dù tên Tần Cương này thích nói lung tung, nhưng gã không phải người ngu ngốc. Tuy Mạc Vũ Hinh đang cười, nhưng kẻ ngu cũng biết lúc này nàng đang cực kỳ tức giận.
Thực lực của Tần Cương có thể coi là đứng gần cuối đại hội toàn phong, thành tích hiện tại của gã là một thắng bảy thua, bị loại ngay từ lúc đấu vòng loại. Tính cách gã hay ba hoa lắm lời, vừa thấy Mạc Vũ Hinh đã sợ đến mức choáng váng.
Thừa nhận chẳng khác nào tự tìm đường chết, vậy nên Tần Cương lắc đầu hệt như trống lắc: “Mạc cô nương nghe nhầm rồi, vừa rồi không phải do ta nói.”
Nhưng Mạc Vũ Hinh căn bản không bận tâm đến chuyện Tần Cương có thừa nhận hay không, nàng tiếp tục cười nói: “Nếu ngươi muốn nhìn, không phải là không thể!”
“Cái gì?” Đông đảo đệ tử nghe được câu này, lập tức nghi ngờ không biết có phải mình nghe lầm hay không. Cô nhóc này thật sự không ngại để người khác nhìn?
“Có điều sau khi xem xong thì phải tự móc mắt ra.” Mạc Vũ Hinh nói tiếp.
Nghe vậy, nhóm đệ tử lập tức run bắn người. Bọn họ chắc chắn Mạc Vũ Hinh là người nói được làm được.
“Không nhìn, Mạc cô nương ta không muốn nhìn.” Tần Cương tiếp tục lắc đầu.
“Không nhìn sao?” Mạc Vũ Hinh nhoẻn cười: “Không nhìn cũng được, thế nhưng ngươi vừa dùng miệng nói, không cần móc mắt, vậy cắt lưỡi cũng được!”
Sắc mặt Tần Cương trắng bệch, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Văn đạo sư đang ngồi bên cạnh.
Văn đạo sư cảm thấy khó xử vô cùng. Tần Cương thành tích be bét, lại còn ăn nói lung tung, chọc tới sát tinh Mạc Vũ Hinh này, thật sự không biết sống chết. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chỉ là lắm mồm nói một câu thô bỉ đã bị cắt lưỡi, sự trừng phạt này quá tàn bạo. Cô nhóc này thật độc ác!
Dù sao Văn đạo sư cũng là đạo sư dẫn dắt nhóm đệ tử Tiểu Vũ Phong tham gia đại hội toàn phong, không thể để Tần Cương vì một câu nói đó mà bị cắt lưỡi. Vậy nên hắn đành bước lên nói: “Mạc cô nương, đệ tử Tiểu Vũ Phong chúng ta nói năng lỗ mãng, đúng là có sai trước, ta sẽ dựa theo quy định để răn dạy gã. Tần Cương, nhanh nhận lỗi với Mạc cô nương!”
Tần Cương vừa nghe được lời của Văn đạo sư, lập tức nói: “Mạc cô nương, vừa rồi là ta không đúng, ta không nên nói lời thô tục! Mong Mạc cô nương tha lỗi!”
Nhưng Mạc Vũ Hinh lại làm như mắt điếc tai ngơ, lặp lại lời cũ: “Móc mắt hay cắt lưỡi, ngươi chọn một cái thôi!”
“Chuyện này…” Vẻ mặt Tần Cương như đưa đám, đáy lòng hoang mang tột độ.
Văn đạo sư không còn cách nào khác, chỉ có thể dõi mắt xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ. Đại hội toàn phong ít nhất còn có trọng tài và nhóm trưởng lão để duy trì trật tự.
Nhưng trọng tài trên võ đài lại quay đầu sang nơi khác, dường như không muốn nhúng tay vào chuyện này. Ngay cả hai vị trưởng lão ngồi phía trước, giờ phút này cũng không thấy bóng dáng đâu, có vẻ không muốn gây sự với ma nữ Mạc Vũ Hinh.
Việc này thật phiền toái, Tần Cương quả thật là họa là từ miệng mà ra, nhưng Văn đạo sư thật sự không thể trơ mắt nhìn gã bị móc mắt cắt lưỡi được…
Cuối cùng Văn đạo sư nhìn về phía La Chinh.
Từ đầu tới cuối, La Chinh vẫn ngồi ở bên cạnh, tuyệt nhiên không lên tiếng.
Trong mắt hắn, tên Tần Cương này đúng là miệng tiện, nói lời thô bỉ.
Thật ra miệng tiện cũng không sao, trong trận đấu giữa các võ giả, la mắng để kích thích đối thủ, khiến đối thủ kích động rối loạn đến nỗi mắc sai lầm cũng là một thủ đoạn thường dùng.
Nhưng miệng tiện cũng phải có thực lực! Nếu tên lắm lời này không phải Tần Cương mà là Hoa Thiên Mệnh hoặc những đệ tử thân truyền khác, Mạc Vũ Hinh chưa chắc dám xông tới ép người đó móc mắt cắt lưỡi đâu. Tần Cương thực lực đã thấp kém còn dám ăn nói lung tung, đây không phải là muốn chết sao?
Theo suy nghĩ của La Chinh, đệ tử cùng phong thì sao?
Hắn giúp Tả Vân dạy dỗ Hắc Minh là bởi vì Tả Vân từng giúp đỡ hắn, ít nhất đã cung cấp chút thông tin về đại hội toàn phong cho hắn.
Tính cách La Chinh xưa nay đã như vậy, người khác giúp mình một lần, hắn nhất định sẽ dốc sức báo đáp!
Còn Tần Cương, mặc dù là đệ tử cùng phong, nhưng miệng tiện, ăn nói lung tung khiến hắn vốn đã không vui, bị Mạc Vũ Hinh dạy dỗ một trận đúng là đáng đời.
Chẳng qua ánh mắt Văn đạo sư ngập tràn vẻ van nài, cho nên La Chinh không nhịn được thở dài. Thôi, cuối cùng vẫn là đệ tử Tiểu Vũ Phong. Mấy vạn đệ tử Tiểu Vũ Phong đang nhìn về phía này qua hòn Tín Khuê, nếu thật sự vì một câu nói mà bị móc mắt cắt lưỡi, Tiểu Vũ Phong sẽ mất hết thể diện.
Cho nên La Chinh đứng dậy, mỉm cười nói với Mạc Vũ Hinh: “Mạc cô nương, Tần Cương đã nói xin lỗi rồi. Ta thấy chuyện này cũng không có gì, nếu cô nương không hài lòng, ta có thể bảo Tần Cương xin lỗi thêm vài lần nữa.”
Trong mắt Mạc Vũ Hinh, đám người Tiểu Vũ Phong chỉ là thứ vô dụng không đáng nhắc tới, ngay cả Văn đạo sư đứng trước mặt nàng cũng không có bất kỳ phân lượng nào. Nhưng La Chinh lại có chút khác biệt.
Lần đại hội toàn phong này, La Chinh đột nhiên quật khởi. Từ lúc đại hội bắt đầu đến giờ, La Chinh và Hoa Thiên Mệnh có thể coi là hai ngôi sao nổi bật nhất.
Hoa Thiên Mệnh còn tin được, dù sao trước đây thanh danh của hắn đã lan truyền rộng khắp, là kiếm tu trẻ tuổi nhất và mạnh nhất trên Thiên Nhất Phong. Còn La Chinh? Trước đây hắn không có chút danh tiếng nào, cũng không biết xuất thân từ đâu, bất ngờ bộc lộ tài năng lại giữ vững thành tích thắng liên tiếp đến tận bây giờ, thậm chí cả Vương Yến Diêu cũng bại trận dưới tay hắn.
Nếu nói Hoa Thiên Mệnh có thể xưng tụng là một con “ngựa ô”, như vậy La Chinh chính là ngựa ô trong ngựa ô.
“Nói xin lỗi?” Mạc Vũ Hinh cười lạnh: “Lời xin lỗi đáng giá bao nhiêu? Nếu nói xin lỗi là giải quyết được mọi chuyện trên thế giới này, mọi người đã chẳng cần tu luyện võ đạo hay xảy ra phân tranh rồi. Ngươi cảm thấy ta nói đúng chứ?”
La Chinh gật đầu: “Mạc cô nương nói rất có lý. Nói xin lỗi đúng là vô dụng, chẳng qua là một phương thức thỏa hiệp của kẻ yếu đối với cường giả mà thôi. Nếu thực lực của Tần Cương vượt xa Mạc cô nương, gã căn bản không cần giải thích với cô, thích nói gì thì nói, tin rằng Mạc cô nương cũng không làm gì được. Nhưng bởi vì gã là kẻ yếu, nếu Mạc cô nương nhất quyết đòi móc mắt cắt lưỡi, thủ đoạn này quả thật có hơi quá đáng.”
“Quá đáng? Nếu thực lực hắn không bằng ta, như vậy bản cô nương làm gì cũng không quá đáng.” Mạc Vũ Hinh phản bác.
“Như vậy, nếu thực lực của Mạc cô nương không bằng ta, có phải ta làm cái gì với ngươi cũng đều không quá đáng, phải không?” La Chinh đột nhiên nói.
La Chinh vừa dứt lời, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
Ma nữ Mạc Vũ Hinh này khó dây dưa, nhưng La Chinh hình như không hiểu. Lá gan của hắn quá lớn rồi, lại có thể thẳng thắn nói với Mạc Vũ Hinh như thế!
Những lời này bao hàm rất nhiều ẩn ý, đặc biệt là khi một người đàn ông nói với một cô gái, phần lớn mọi người sẽ nghĩ tới phương diện bỉ ổi, hạ lưu.
Mạc Vũ Hinh nhìn thẳng vào mắt La Chinh, cười lạnh: “Nếu ngươi thật sự mạnh hơn ta, vậy ngươi làm gì cũng không quá đáng! Nhưng nếu ngươi bại trận, ngươi cũng phải mặc ta xử lý!”
“Được, nhưng chuyện của Tần Cương cũng phải bỏ qua.” La Chinh bình thản gật đầu.
La Chinh vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của Tần Cương, nhưng nếu hắn đã ra mặt thì nhất định phải gánh vác chuyện này.
Thật ra La Chinh biết, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đụng độ Mạc Vũ Hinh ở vòng đấu luân phiên, bây giờ chỉ là qua chuyện Tần Cương lắm mồm mà đặt thêm một cái hẹn thách đấu thôi. Thật ra lời hứa hẹn này chẳng có nghĩa lý gì cả.
Không nghĩa lý thì không nghĩa lý, nhưng phiền toái thì vẫn còn đây.
La Chinh thắng thì không sao, hắn không có hứng thú xử lý tiểu ma nữ này. Nhưng nếu thua, có trời mới biết nàng sẽ nghĩ ra biện pháp gì hành hạ mình.
Nghe được lời La Chinh nói, Mạc Vũ Hinh bỗng lắc đầu: “Bỏ qua? Mạo phạm ta nào có dễ dàng bỏ qua như vậy!” Trong tay nàng chợt xuất hiện một mũi nhọn màu xanh xám, bắn về phía Tần Cương.
La Chinh không ngờ Mạc Vũ Hinh lại đột ngột ra tay, huống chi nàng cách Tần Cương gần như vậy, nhận thấy không còn kịp ngăn cản, La Chinh chỉ có thể gầm lên một câu: “Mạc cô nương, không thể!”
Nhưng đã muộn, mũi nhọn xanh xám kia đã mạnh mẽ xuyên thủng lồng ngực Tần Cương.
Tần Cương trợn trừng mắt, sắc mặt tái nhợt, cuống quýt lấy tay che kín lồng ngực mình. Nơi đó chính là vị trí của trái tim, một khi bị tổn thương thì chính là chí mạng.
Có điều La Chinh sử dụng thần thức quét một vòng, trên mặt lại chẳng hề tỏ vẻ bối rối. Mạc Vũ Hinh tuy thích gây sự, nhưng lần này ra tay cũng có chừng mực, mũi nhọn của nàng tấn công cực kỳ chuẩn xác, xẹt qua một khe hở nhỏ ngay cạnh trái tim của Tần Cương, cũng không làm tổn hại đến mạch máu quan trọng của gã. Vậy nên thoạt nhìn thương tích có chút đáng sợ, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí sẽ không để lại mầm bệnh gì.
Chẳng qua là để Tần Cương ăn quả đắng mà thôi.
Người miệng tiện, nói chung vẫn phải nếm mùi khổ sở.
Mạc Vũ Hinh một đòn thành công, tươi cười xoay người, một lần nữa bước lên võ đài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...