Sau khi gặp phải cản trở to lớn dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, trong lòng sẽ nảy sinh một giới hạn khó có thể vượt qua. Lúc này, những cản trở đó sẽ hóa thành tâm ma, không ngừng quấy nhiễu thần trí, khiến linh hồn bị tổn thương ngày càng nghiêm trọng. Người khác rất khó nhúng tay, phá giải tình thế này.
Giờ phút này, sắc mặt Âu Dương đường tọa ngồi bên ngoài đấu trường cũng cực kỳ khó coi. Vương Yến Diêu là đại đệ tử thực lực cao cường, cũng là niềm tự hào lớn nhất của ông, nhưng ông không ngờ Vương Yến Diêu không những bại trận dưới tay La Chinh mà còn tẩu hỏa nhập ma!
Lúc này ông cũng không có phương pháp nào để giải quyết. Trong lòng ông biết rõ, một người đã tẩu hỏa nhập ma, nếu càng khuyên bảo thì càng dẫn tới tác hại khôn lường, cuối cùng sẽ hoàn toàn đẩy người đó xuống vực sâu muôn trượng.
Giống như lúc ấm ức, rất nhiều cô gái có thể nhẫn nhịn, nhưng một khi có người an ủi, họ sẽ không nhịn được mà gào khóc tức tưởi!
La Chinh chậm rãi bước lên đóa sen trắng. Lúc này, Vương Yến Diêu không rảnh để bận tâm đến nó nữa, không có chân nguyên bổ sung, đóa sen trắng này cũng đang dần dần tan biến.
La Chinh từng bước đi lên, đứng trên đỉnh đóa hoa mà nhìn xuống Vương Yến Diêu.
“Ta có thể cho ngươi một cơ hội, một cơ hội đuổi theo bước chân ta! Ba năm sau ngươi có thể đấu với ta một trận! Có điều ngươi nhất định không thể vượt qua ta. Nhưng nếu ngay cả dũng khí đuổi theo ta mà ngươi cũng không có, thì không bằng chết đi cho rồi. Thiên phú của ngươi xuất chúng, nhưng tâm cảnh không vững vàng, mới bị cản trở một chút đã khiến ngươi khó kiềm chế. Cho dù không gặp ta, ngươi cũng không đi được quá xa…”
“Thế giới này lớn như vậy, loài người trong Đông Vực cũng có hàng tỉ người. Nghe nói lãnh thổ Trung Vực còn lớn gấp mười lần Đông Vực, những đệ tử thiên tài từ nhỏ đã được dùng các loại linh dược để bồi dưỡng, đều tu luyện công pháp vượt xa thiên giai, thực lực sư phụ của bọn họ đều sâu không lường được. Chưa kể bọn họ lại kế thừa thiên phú của cha mẹ, có lẽ có những người mới mười tuổi, thậm chí vài tuổi đã có thể đánh thắng ngươi. Ngay cả ta hiện giờ cũng kém cỏi hơn họ. Cái gọi là kiêu ngạo của ngươi, chẳng qua chỉ là lời nói khoác lác huênh hoang mà thôi…”
“Nếu ngươi hiểu được những điều này, thì nên biết sự ngạo mạn kia chỉ là vô căn cứ. Hãy đập nát nó, tu luyện cho đến nơi đến chốn thì còn có cơ hội đuổi kịp ta. Nếu không, ngươi sống trên đời chẳng qua chỉ là một thứ bỏ đi! Không, không chỉ sau này ngươi là đồ vô dụng, mà trước kia ngươi cũng là đồ vô dụng!”
La Chinh tàn nhẫn nói một hồi, từng câu từng chữ hệt như lưỡi dao cứa vào tim Vương Yến Diêu, đâm xuyên qua tâm trí hắn.
Nghe được lời La Chinh nói, Âu Dương đường tọa không nhịn được quát to: “La Chinh! Ngươi đã thắng Vương Yến Diêu, đừng có khinh người quá đáng!”
Quả thật chèn ép người khác quá đáng, Vương Yến Diêu đã tẩu hỏa nhập ma, vậy mà La Chinh còn muốn bồi thêm một nhát dao chí mạng.
Mặc dù trước đây phần lớn mọi người đều đề cao Vương Yến Diêu, cho rằng hắn sẽ dễ dàng đánh bại La Chinh, nhưng trên thực tế không ít người vẫn đứng về phía La Chinh.
Dù sao trong mắt bọn họ, tình cảnh của La Chinh khá thảm, chỉ là một đệ tử bình dân, còn Vương Yến Diêu chính là đệ tử sĩ tộc, lại còn là đệ tử thân truyền của Âu Dương đường tọa. Hắn ta có thực lực cao cường, huống chi còn muốn nhúng chàm La Yên - muội muội của La Chinh, vậy nên trong tiềm thức của mọi người, họ đều thích đứng về phía kẻ yếu thế trong trận chiến với cường giả.
Nhưng khi La Chinh vừa dứt lời, tình huống lập tức có sự biến đổi.
Đúng lúc này lại bỏ đá xuống giếng, chẳng khác nào đẩy Vương Yến Diêu xuống hố lửa, quá mức tàn nhẫn.
Song La Chinh vẫn mắt điếc tai ngơ, phong thái như tắm gió xuân đứng vững vàng trên đóa hoa sen đang dần dần lụi tàn, nhìn thẳng vào Vương Yến Diêu. Giờ phút này La Chinh khẽ nở nụ cười bình thản, nhưng mọi người đều ngầm hiểu đó là sự trào phúng vô hạn.
Không ít người khẽ thở dài: Vương Yến Diêu xong đời rồi, sau này sợ rằng không thể thấy được vị đệ tử thiên tài được thiên vị vô hạn này nữa. Chỉ e Thanh Vân Tông sẽ có thêm một kẻ ngốc.
Nhưng đúng lúc này, dưới chân Vương Yến Diêu bỗng xuất hiện một đóa sen mờ ảo khổng lồ. Vẻ mờ mịt bi ai trên gương mặt Vương Yến Diêu đã bị cuốn trôi sạch sẽ, thay vào đó là sắc thái kỳ ảo khôn lường, cứ như hắn đang nhìn mọi người, nhưng dường như lại không nhìn vào một ai. Tình trạng quỷ dị này duy trì trong mấy nhịp thở, sau đó hắn liền nhắm mắt.
Cùng lúc đó, một đóa sen trắng vô cùng thuần khiết hiện ra dưới chân, tỏa ra hương thơm ngát thanh nhã rồi nhanh chóng nở rộ, dần dần vây kín thân thể Vương Yến Diêu.
“Đây là…” Âu Dương đường tọa hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc không thốt nên lời.
Thạch Kinh Thiên đứng phắt đậy. Mặc dù tin chắc La Chinh có thể có đánh bại Vương Yến Diêu, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Hắn nhìn chằm chằm trong giây lát, sau đó lắc đầu cười nói: “Quả thật đã xem thường La Chinh rồi. La Chinh biết rõ Vương Yến Diêu tẩu hỏa nhập ma, nhưng vẫn liên tiếp đả kích để giúp hắn khôi phục cái tâm của võ đạo của mình một lần nữa. Không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy, Vương Yến Diêu lại có thể đốn ngộ!”
Đốn ngộ…
Từ trưởng lão ngẩn người nhìn đóa sen trắng khổng lồ, trong mắt cũng toát ra vẻ hâm mộ.
Đối với mỗi võ giả, đốn ngộ là cơ duyên, không phải cứ mong muốn là đạt được. Từ trưởng lão sống nhiều năm như vậy mà chưa từng đốn ngộ. Hơn nữa thực lực càng mạnh mẽ, sự hiểu biết về võ đạo càng thâm sâu, muốn đốn ngộ lại càng khó khăn. Dù sao, chỉ khi võ giả rơi vào trạng thái mơ hồ, u mê mới có thể đột nhiên lĩnh ngộ, nhưng nếu bản thân đã tỏ tường đôi chút thì việc đốn ngộ không hề dễ dàng.
Vương Yến Diêu đã là cường giả Chiếu Thần Cảnh, lần đốn ngộ này, e rằng thực lực sẽ tăng lên không ít!
Ai có thể ngờ sự châm chọc của La Chinh lại mang tới hiệu quả như vậy?
Càng đáng sợ hơn là vẻ mặt La Chinh vẫn bình tĩnh thong dong, dường như đã sớm biết sẽ xuất hiện tình huống này!
“Vương Yến Diêu vốn đang dừng chân ở đỉnh Chiếu Thần Cảnh, thực lực đứng trong tốp đầu hàng ngũ đệ tử thân truyền, nếu lần này đốn ngộ, e rằng trong các đệ tử đó không ai là đối thủ của hắn!”
“Không thể phủ nhận, Vương Yến Diêu có thể đốn ngộ được đúng là cơ hội hiếm có, đặc biệt là đốn ngộ trong nỗi tuyệt vọng thế này, thông thường có thể đột phá bình cảnh trong nháy mắt. Có điều chuyện vô địch trong các đệ tử thân truyền thì không nói chắc được. Võ giả khi đối địch, cảnh giới tất nhiên quan trọng, nhưng ngươi nhìn La Chinh xem, cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng đã sớm phá vỡ lẽ thường!”
“Đúng, đúng. Ví dụ như Hoa Thiên Mệnh, ai biết sau khi rút kiếm hắn kinh khủng đến mức nào? Thực lực Tiên Thiên Đại Viên Mãn của Hoa Thiên Mệnh không chừng có thể quét sạch nhóm đệ tử thân truyền ấy chứ!”
Bởi vì Vương Yến Diêu tiến vào trạng thái đốn ngộ nên cuộc tỷ thí phải tạm dừng. Sau khoảng một nén nhang, đóa sen trắng bao quanh Vương Yến Diêu chợt xuất hiện một khe nứt, sau đó không ngừng lan rộng, cuối cùng phủ kín cả đóa sen. Thế rồi bất chợt, hoa sen ầm ầm sụp đổ, Vương Yến Diêu ngồi trong đó liền mở mắt.
Giờ phút này, Vương Yến Diêu dường như rực rỡ hẳn lên, ánh mắt lộ rõ vẻ phấn chấn sinh động. Sau khi đốn ngộ, dường như khí chất của hắn có chút thay đổi, khí phách dữ dội đầy tính công kích đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là một loại khí thế yên lặng mà cao quý!
“Từ trước tới giờ, ta luôn cho rằng chiến thắng ở đại hội toàn phong là chuyện đơn giản, dễ dàng, chỉ quơ tay là lấy được. Trận tỉ thí đầu tiên gặp ngươi, vốn tưởng có thể vượt qua không chút trở ngại, không ngờ lại thua thê thảm như vậy. Vừa rồi ta nghĩ mãi không ra, vì sao ta có thể thất bại trong tay ngươi? Nhưng bây giờ ta đã hiểu rồi!”
Thế giới rộng lớn vô cùng, cho dù là thiên tài lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự ngộ nhận mà thôi!
Làm một con ếch ngồi đáy giếng không đáng sợ, đáng sợ chính là tầm mắt bản thân nhỏ hẹp, lại không chịu được sự công kích từ bên ngoài, khiến chính mình tẩu hỏa nhập ma.
Trong thoáng chốc, Vương Yến Diêu chợt hiểu ra khiến tâm cảnh của hắn lập tức trở nên khoáng đạt hơn nhiều, thậm chí mơ hồ chạm tới một phần thiện ý trong Liên Hoa Bảo Giám.
Âu Dương đường tọa từng nói với Vương Yến Diêu, mặc dù Liên Hoa Bảo Giám là một quyển công pháp thiên giai, nhưng trên thực tế nó có uy lực vượt xa công pháp thiên giai bình thường. Bởi vì Liên Hoa Bảo Giám là vật lưu truyền từ một thế lực khổng lồ ở Trung Vực. Nếu muốn phát huy toàn bộ uy lực, cần lĩnh ngộ phần “thiện ý “ trong đó.
Mà bây giờ, Vương Yến Diêu đã chạm tới thiện ý đó, tin rằng chỉ cần cho hắn thời gian, nhất định có thể lĩnh ngộ hoàn toàn.
“Cảm ơn ngươi!” Vương Yến Diêu bình thản cúi gập người trước La Chinh, sau đó chậm rãi bước xuống khỏi võ đài, đi về phía Âu Dương đường tọa. Vương Yến Diêu lại cúi thấp người: “Sư phụ, đệ tử đã lĩnh ngộ sâu sắc, muốn bế quan tu luyện, sợ rằng không thể tham gia những trận còn lại trong đại hội toàn phong.”
“Chuyện này…” Nét mặt Âu Dương đường tọa thoáng vẻ chần chừ. Dù sao ông cũng cực kỳ coi trọng lần đại hội toàn phong này, nếu Vương Yến Diêu có thể lọt vào tốp ba người đứng đầu, ông cũng cảm thấy vẻ vang, hãnh diện. Huống chi ba thứ hạng đầu của đại hội toàn phong còn có cơ hội bước lên Thanh Vân Lộ. Chuyện này rất có lợi với Vương Yến Diêu.
Nhưng thấy dáng vẻ của Vương Yến Diêu, Âu Dương đường tọa chợt nghĩ, có lẽ vừa rồi Vương Yến Diêu đã lĩnh ngộ được điều gì đó vô cùng quan trọng, muốn bế quan tu luyện để thấu hiểu hoàn toàn. Như vậy là tốt nhất. Dù sao ba năm sau vẫn còn cơ hội đặt chân lên Thanh Vân Lộ, nhưng đốn ngộ chính là cơ duyên lớn, nhiều người cả đời cũng không gặp được một lần…
Cho nên ông gật đầu: “Yến Diêu, ta đồng ý.”
Diễn biến của trận đấu giữa La Chinh và Vương Yến Diêu có thể coi là cực kỳ rối rắm. Ai có thể ngờ trong tình huống Vương Yến Diêu đang chiếm ưu thế, lại còn lấy cả tiên khí thời viễn cổ ra, nhưng vẫn rơi vào kết cục bị La Chinh đánh cho trở tay không kịp. Đến tận bây giờ vẫn không ai nhìn ra, La Chinh đã lợi dụng lực dao động để hất văng kiếm của Vương Yến Diêu.
Sau khi trận đấu kết thúc, Vương Yến Diêu vốn đã tẩu hỏa nhập ma lại bị lời nói của La Chinh đả kích, cuối cùng bất ngờ đốn ngộ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...