Về những thứ huyền bí như tạo hóa, quy tắc của trời đất, kiếm ý, võ ý thì phần lớn các đệ tử đều hiểu kiểu nửa vời.
Ví dụ như kiếm ý rốt cuộc là cái gì? Cấu thành như thế nào? Làm sao để sử dụng? Những điều này thật khó lĩnh ngộ, thậm chí khó có thể tưởng tượng được, nếu không kiếm ý cũng không khó tu luyện đến thế.
Tuy bọn họ không hiểu cái gì là tạo hóa của trời đất, nhưng phần lớn các đệ tử ở đây đều là cao thủ Tiên Thiên, một số nhỏ thì đã bước chân vào Chiếu Thần Cảnh nên vẫn tương đối hiểu rõ về việc biến hóa chân nguyên.
Sau khi bước vào Tiên Thiên Cảnh, trong đan điền ngưng kết ra chân nguyên, sau đó thông qua “quán tưởng” để biến chân nguyên của bản thân thành các loại hình dạng khác nhau.
Chỉ cần đủ sức tưởng tượng thì chân nguyên có thể hóa thành bất kỳ vật gì.
Ví như chân nguyên của Châu Đan hóa thành một loại mực nước đen tuyền, có thể dùng lông bút để viết.
Cũng có vài người, chân nguyên có thể hóa thành từng thanh dao găm, hoặc là một cây đại đao, thậm chí có chân nguyên còn hóa thành một căn phòng ở để che gió che mưa...
Nếu so ra, chân nguyên của La Chinh biến ra sáu Thiên Ma Mị Ảnh thật sự không có gì lạ, ngay từ đầu mọi người cũng chẳng coi trọng gì, phần lớn đều cảm thấy sáu Thiên Ma Mị Ảnh mà La Chinh vội vàng triệu ra kia chắc chắn kém hơn Thập Tam Tuyệt Sát Trận của Châu Đan.
Mười ba chữ Sát kia, cho dù là nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được sát ý ngập trời trong đó, há lại có thể bị chân nguyên của La Chinh - một Tiên Thiên Nhị Trọng nho nhỏ ngăn cản?
Nhưng kết quả lại vượt xa dự đoán của mọi người. Sáu Thiên Ma Mị Ảnh của La Chinh kia cứng đến biến thái, chỉ một Thiên Ma Mị Ảnh đã chặn được lực xoắn của Thập Tam Tuyệt Sát Trận, không chỉ có thể ngăn cản, thậm chí chỉ dựa vào độ cứng đơn thuần đã làm vỡ ba Sát Tự Quyết của Châu Đan.
Thật sự làm cho người nghe kinh sợ!
Nếu như nói một Thiên Ma Mị Ảnh được tùy ý ngưng kết ra đã làm người ta kinh sợ, vậy chuyện Thiên Ma Mị Ảnh vừa vỡ tan lại tự ngưng kết lần nữa đã đến mức bọn họ khó có thể lý giải rồi. Theo bọn họ nghĩ thì đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
“Cái này... hóa thân chân nguyên này lại ngưng kết một lần nữa. Chuyện này... chuyện này... cũng quá vô sỉ đi à nha!”
“La Chinh thật biến thái. Thân thể đã mạnh tới mức biến thái thì chớ, mấy cái bóng kia sao cũng mạnh như vậy? Thằng này thật sự chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng?”
“Ta đã nói rồi, người khác có lá bài tẩy thì chẳng lẽ La Chinh lại không? Chỉ có điều tu vi của La Chinh quá thấp nên không ai điều tra hắn mà thôi. Cũng chính vì vậy nên mọi người không biết gì về lá bài tẩy của hắn!”
“Vấn đề không phải ở chỗ hắn có hay không, mà là lá bài tẩy này của hắn có vấn đề! Hóa thân chân nguyên đã bị nghiền nát rồi còn tự ngưng tụ lại, ngươi nghe nói đến bao giờ chưa? Rèn luyện thân thể từ nhỏ đến lớn, đến giờ đã trở thành cao thủ Tiên Thiên, ta vẫn chưa từng thấy hóa thân chân nguyên của ai đã nghiền nát rồi còn có thể ngưng lại!”
Nhất thời mọi người đều xôn xao, bàn tán.
Bên phía bên Thiên Nhất Phong, hai thanh niên có vóc dáng cao ngất đứng thẳng ngay phía đầu, bọn họ đều dùng ánh mắt hờ hững nhìn qua trận đấu trên võ đài.
Hai vị này một là Ngô Tà, một là Tạ Vân, có thể nói họ là Định Hải Thần Châm, cũng là nhân tố mấu chốt giúp Thiên Nhất Phong đảm bảo vị trí đệ nhất trong ba mươi ba phong.
Ba năm trước đây, khi bọn họ tham gia đại hội toàn phong đã lấy được vị trí thứ bảy và thứ mười. Ba năm sau trở lại, mục tiêu của cả hai đương nhiên chính là lên đỉnh! Cho đến bây giờ, trong vòng đấu loại hai người đều giữ vững kỷ lục toàn thắng.
Không thể không nói Thiên Nhất Phong là nơi tụ tập toàn yêu nghiệt, có hai vị đệ tử thiên tài là Ngô Tà và Tạ Vân đã đành, vậy mà giờ lại có thêm một Hoa Thiên Mệnh lại càng biến thái. Thực lực ba người này đều không thua những đệ tử thân truyền kia, cho nên đại đa số mọi người đều cho rằng năm nay Thiên Nhất Phong vẫn có thể ngồi trên cái ghế lão đại của ba mươi ba phong.
Tướng mạo Ngô Tà cũng bình thường, trên mặt lúc nào cũng giữ vững nụ cười thản nhiên, khi nói chuyện dường như chẳng bao giờ có thể đoán ra tâm tư thực sự của hắn. Lúc này Ngô Tà bỗng nhiên quay đầu lại cười nói: “Hoa sư đệ, ngươi thấy thế nào?”
Lông mày Hoa Thiên Mệnh hơi hơi nhíu lại nhìn chằm chằm La Chinh đang thi đấu trên võ đài, lắc đầu nói: “Ta cũng không hiểu, hình như hắn tu luyện một loại công pháp rất cao, ta chưa từng tiếp xúc với thứ gì ở trình độ này.”
Ngô Tà quay đầu đang định nói chuyện với Tạ Vân.
“Hoa sư đệ có tư chất vô cùng nổi trội cũng không rõ thì ta cũng không nhìn ra nổi đâu. Ngô Tà, ngươi đừng hỏi ta!” Tạ Vân đứng bên cạnh lắc đầu nói.
Tuy ba người cùng ở một phong nhưng vẫn có quan hệ cạnh tranh với nhau. Đặc biệt là trong đại hội toàn phong, đụng phải Hắc Nham Phong và những phong mạnh khác, ba người bọn họ tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực ứng phó, nhưng là nếu như chẳng may ba người lại bị phân làm đối thủ của nhau thì bọn họ cũng sẽ không nương tay!
Bọn họ đã đạt tới tu vi mức này, thắng bại chưa chắc là mấu chốt, thế nhưng nếu nương tay sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của bọn họ.
Tạ Vân và Hoa Thiên Mệnh cũng biết Ngô Tà muốn dụ bọn họ nói, nhưng với sự khôn khéo của Tạ Vân, cho dù thật sự biết rõ thì cũng sẽ không nói ra, ngược lại Hoa Thiên Mệnh còn trẻ, có lẽ tuyệt đối tự tin vào thực lực của mình nên nghĩ một lát liền lên tiếng: “Nếu ta đoán không sai, hắn hẳn là tu luyện công pháp có giai cao hơn bình thường.”
“Công pháp giai cao hơn bình thường?” Kết luận này của Hoa Thiên Mệnh hiển nhiên vượt ngoài dự liệu của Tạ Vân.
Hoa Thiên Mệnh gật gật đầu: “Mọi người đều biết, công pháp được lưu truyền trong Đông Vực đại khái chia thành các phẩm giai là Thiên - Địa - Huyền – Hoàng. Có một số công pháp được lưu truyền trong đại sĩ tộc, một số được lưu truyền trong Thanh Vân Tông, cũng có số được truyền lại từ thời viễn cổ. Chẳng lẽ công pháp chúng ta tu luyện lại chỉ có bốn phẩm giai như vậy? Đông Vực chỉ là một trong năm vực, hơn nữa so với Trung Vực rộng lớn, Đông Vực chỉ bằng hai ba phần mười. Thanh Vân Tông nằm trong Đông Vực cũng được coi là đồ sộ, nhưng nếu đặt ở Trung Vực thì có lẽ cũng chẳng đáng gì. Như vậy liền có vấn đề, ta không tin những tông môn lớn ở Trung Vực lại không có loại công pháp nào vượt qua Thiên - Địa - Huyền – Hoàng. Ta nghĩ nhất định là có, chỉ là chúng ta không biết trên công pháp thiên giai, còn có công pháp gì nữa mà thôi! Nhưng tất cả những chuyện này cần phải ra khỏi Đông Vực, trải nghiệm trong đại thế giới kia thì mới có khả năng vạch trần.”
Hoa Thiên Mệnh nói vậy lại khiến Tạ Vân trầm mặc.
Đối với Hoa Thiên Mệnh thiên tài đột nhiên xuất hiện này, Tạ Vân vẫn luôn không phục.
Tạ Vân hắn và Ngô Tà từ trước tới nay vẫn làm đối thủ của nhau, từng lên lôi đài giao thủ vô số lần, cũng có thắng, có bại. Nay bỗng nhiên trong Thiên Nhất Phong lại xuất hiện một Hoa Thiên Mệnh, tuổi còn trẻ, tu vi lại chỉ mới ở Tiên Thiên Đại Viên Mãn, vậy mà có thể chống lại cường giả Chiếu Thần Cảnh.
Vì thế, Tạ Vân đã từng muốn chèn ép Hoa Thiên Mệnh mấy lần, hơn nữa còn mời hắn lên lôi đài thi đấu, nhưng Hoa Thiên Mệnh chỉ toàn phòng thủ mà không tấn công, chính vì vậy trong Thiên Nhất Phong đã xuất hiện một vài tin đồn. Nghe đồn thực lực của Hoa Thiên Mệnh chỉ có ba phần là bản lĩnh, còn bảy phần khác đều chỉ là khoác lác.
Nhưng những trận chiến trên đại hội toàn phong đã làm những lời đồn này tự sụp đổ. Không chỉ như thế, bây giờ nghe Hoa Thiên Mệnh nói chuyện, càng làm cho Tạ Vân có chút rung động.
Tầm mắt Tạ Vân chỉ vẻn vẹn ở trong Thanh Vân Tông, chỉ ở trong Đông Vực. Hắn đã từng suy nghĩ về con đường đời của mình. Có lẽ cả đời này, hắn sẽ tu luyện trong Thanh Vân Tông, cuối cùng có thể lăn lộn đến vị trí chân nhân, tốt hơn một chút thì là vị trí trưởng lão. Một con đường khác là tòng quân vào Đế Quân, đối kháng với Yêu tộc, rèn luyện thành một vị tướng quân trên lưng ngựa.
Nhưng hắn chưa từng có nghĩ tới việc ra khỏi Đông Vực.
Đông Vực đã rất lớn rồi, đủ để chứa chấp hắn.
Nhưng Hoa Thiên Mệnh thì khác. Tuy hắn đã vào Thanh Vân Tông, trở thành một ngôi sao sáng ở nơi này, nhưng hắn lại không hề thỏa mãn, tầm mắt của hắn căn bản không phải Đông Vực mà là toàn bộ Đại Thế Giới!
Tầm mắt của một người giống như là một cái hộp, mà người trong hộp lại giống như là một con bọ không ngừng nhảy lên, cho nên tầm mắt của một người quyết định độ cao của người đó.
Tầm mắt Tạ Vân chỉ ở trong Đông Vực, còn tầm mắt Hoa Thiên Mệnh lại là toàn thế giới. Mặc dù Tạ Vân cảm thấy thực lực của Hoa Thiên Mệnh bây giờ có thể còn không bằng hắn, nhưng thành tựu cuối cùng Hoa Thiên Mệnh đạt được sẽ cao hơn Tạ Vân rất nhiều!
Sau khi nghe Hoa Thiên Mệnh nói, hai người Tạ Vân và Ngô Tà đều hơi trầm mặc, còn trận đấu trên võ đài lúc này cũng càng kịch liệt.
Đối mặt với Thiên Ma Mị Ảnh gần như vô lại của La Chinh kia, áp lực của Châu Đan lập tức gia tăng lên vài lần.
Hắn không ngừng vung vẩy ngọn bút trong tay, lần lượt từng Sát Tự Quyết không ngừng xuất hiện dưới ngòi bút của hắn, vừa xoay quanh vừa bổ sung vào Thập Tam Tuyệt Sát Trận.
Lúc mới đầu cách làm này coi như cũng hữu hiệu. Tuy rằng khi Sát Tự Quyết bắt đầu xoắn lấy Thiên Ma Mị Ảnh thì sẽ bị vỡ mất vài cái, nhưng đối với Châu Đan có chân nguyên thâm hậu mà nói thì không thành vấn đề. Chẳng phải chỉ là chân nguyên thôi sao, chân nguyên trong cơ thể hắn chỉ tiêu hao có chút xíu, chẳng đáng là bao, nếu như vậy cứ chậm rãi bổ sung là được rồi.
Nhưng chỉ chốc lát sau, Châu Đan lại đối mặt vấn đề mới.
Thiên Ma Mị Ảnh của La Chinh cũng không phải chỉ có một, nhưng chỉ cần có một cái đã có thể ứng phó với Thập Tam Tuyệt Sát Trận của Châu Đan. Năm Thiên Ma Mị Ảnh còn lại liền chia làm hai đường.
Một bên, hai Thiên Ma Mị Ảnh chặn không cho Châu Đan bổ sung Sát Tự Quyết. Cứ khi Châu Đan viết ra một Sát Tự Quyết, còn cách một khoảng để nó hợp vào Thập Tam Tuyệt Sát Trận thì đã có hai Thiên Ma Mị Ảnh chặn lại ở giữa, ngăn cản Sát Tự Quyết tiến vào Thập Tam Tuyệt Sát Trận.
Thiếu đi uy lực của Thập Tam Tuyệt Sát Trận, một mình Sát Tự Quyết căn bản không phải là đối thủ của Thiên Ma Mị Ảnh. Dưới sức va chạm như vậy, Sát Tự Quyết lạc đàn kia ầm ầm vỡ ra, còn bản thể của Thiên Ma Mị Ảnh lại không hư hao chút nào. Chuyện này càng chứng thực sự mạnh mẽ của Thiên Ma Mị Ảnh, chỉ khi bị Thập Tam Sát Tự Quyết xoắn lại thì Thiên Ma Mị Ảnh mới vỡ nát. Nhưng dù vậy nó vẫn có thể phản công làm vỡ mất mấy Sát Tự Quyết. Còn nếu là một chọi một thì cả hai căn bản không cùng đẳng cấp.
Trong lòng Châu Đan bắt đầu buồn bực, nếu như Thập Tam Sát Tự Quyết không được bổ sung thì chỉ sợ chốc lát sau trận pháp này sẽ bị phá.
Nhưng việc khiến hắn phiền muộn hơn chính là, hắn còn phải đối mặt với ba Thiên Ma Mị Ảnh khác. Năm Thiên Ma Mị Ảnh chia làm hai đường, ba Thiên Ma Mị Ảnh trong đó tất nhiên là xông về phía hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...