Hắn đã dồn hết toàn lực nhưng lại không mảy may chạm được vào La Chinh, hơn nữa từ đầu tới cuối La Chinh chỉ dùng tốc độ cùng thân thể để chiến đấu, thậm chí ngay cả một chút chân nguyên cũng không đụng tới!
Người này là Tiên Thiên Nhị Trọng sao? Hắn biến thái quá vậy?
Nhìn thấy La Chinh cười lạnh đi về phía mình nhưng trong mắt không có chút ý cười nào, ánh mắt băng lãnh giống như đang nhìn một người chết. Thiên Hựu giật mình một cái, vội vàng hô lên với trọng tài: “Ta... nhận thua! Thiên Hựu ta nhận thua!”
Lúc này mặt trọng tài vẫn không thay đổi tuyên bố kết qua tỷ đấu: “La Chinh thắng, Thiên Hựu bại!”
Sau khi trọng tài nói xong, màn sáng kết giới liền mở ra, lúc này Thiên Hựu mới che ngực lăn một vòng, lao xuống khỏi sàn đấu như có một ác ma đuổi theo phía sau hắn.
“La Chinh, giỏi lắm!”
“Đối phó với loại người không giữ chữ tín này cứ phải hung hăng giáo huấn!”
Đệ tử Tiểu Vũ Phong hưng phấn không thôi, trái lại bên phía Hậu Hải Phong lúc này là cả một đám mặt mày xám xịt.
Hậu Hải Phong lần này đã thua người lại còn thua trận. Nếu như Thiên Hựu có thể thắng La Chinh thì bọn họ còn có thể phản kích. Dù sao thế giới của võ giả chính là thành bại luận anh hùng, thắng là thắng, không tuân thủ hứa hẹn thì sao chứ? Tiểu Vũ Phong các ngươi cứ như oán phụ kêu trời thì được gì? Không ít đệ tử Hậu Hải Phong đã chuẩn bị xong những ngôn từ sắc bén để phản kích.
Thế nhưng...
Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của đệ tử Hậu Hải Phong, Thiên Hựu vậy mà lại thua!
Chuyện này hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của đệ tử Hậu Hải Phong. Bọn họ không hiểu nổi vì sao Thiên Hựu đã nói chắc như đinh đóng cột rằng có thể dùng ba chiêu để giải quyết La Chinh, vậy mà ba chiêu không đủ, hơn trăm chiêu cũng vẫn không giải quyết được La Chinh, sau đó còn bị La Chinh dùng một chiêu đánh bại...
Sự chênh lệch này thực sự quá lớn, trong chốc lát đệ tử Hậu Hải Phong phản ứng không kịp, đến nỗi bị đệ tử Tiểu Vũ Phong châm chọc như vậy mà một câu bọn họ cũng không móc đâu ra được. Thua người đã đành lại còn thua cả trận, bọn họ dốc hết tâm tư cũng không tìm ra từ nào mà phản kích.
Tuy trong trận này La Chinh cũng không dùng hết toàn lực nhưng vẫn thu hút không ít sự chú ý, những đạo sư kia không ngừng sửa lại đánh giá của mình về La Chinh.
Ví như thiên tài được xưng trăm năm mới gặp một lần của Thiên Nhất Phong, Hoa Thiên Mệnh.
Từ trước tới nay, Hoa Thiên Mệnh rất tự tin vào tốc độ của mình, bởi vì hắn từng vô tình đạt được một quyển bí kíp tu luyện thân pháp tên là “Huyễn Thần Bộ”. Tuy nói Huyễn Thần Bộ này là thân pháp, nhưng trên thực tế lại là một loại nhịp chân đặc biệt, chỉ là loại nhịp chân này ẩn chứa một ý cảnh đặc biệt, có thể khiến tốc độ của hắn tăng lên đến cực hạn.
Dựa vào Huyễn Thần Bộ, Hoa Thiên Mệnh đã từng lấy được một thanh quỷ kiếm, đánh bại một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh.
Thế nhưng trong nháy mắt vừa rồi, tốc độ La Chinh bộc phát ra đã khiến cho Hoa Thiên Mệnh nhìn thấy một điểm quái dị. Về tốc độ của La Chinh, Hoa Thiên Mệnh cũng chưa coi là gì, dù sao cũng còn chênh lệch không ít với Huyễn Thần Bộ của hắn. Nhưng hắn lại chú ý tới thời điểm La Chinh di chuyển mà không dùng tới thân pháp gì, lúc đó giống như hoàn toàn dựa vào sức bật để chuyển động.
Không phải tu luyện thân pháp mà lại có tốc độ linh hoạt như vậy, điểm này mới là mấu chốt khiến Hoa Thiên Mệnh giật mình.
Nếu như La Chinh tu luyện thân pháp giúp gia tăng tốc độ, chẳng phải còn có thể nhanh hơn một bậc? Người này thật sự là một tên quái dị, đây là đánh giá mà Hoa Thiên Mệnh dành cho La Chinh.
La Chinh đương nhiên không rõ việc Hoa Thiên Mệnh đánh giá mình như vậy, hắn trở lại Tiểu Vũ Phong như không có chuyện gì xảy ra, tìm một cái góc ngồi thẳng xuống, tĩnh lặng đợi trận so đấu tiếp theo.
Văn đạo sư và những đệ tử Tiểu Vũ Phong khác đương nhiên sẽ không đi quấy rầy hắn. Hiện tại La Chinh đấu hai trận thắng cả hai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn chính là tia hy vọng duy nhất của Tiểu Vũ Phong.
Những trận so đấu trên võ đài cứ lần lượt diễn ra.
Đại hội toàn phong lần này, trong Thanh Vân Tông xuất hiện không ít đệ tử có thực lực kinh người.
Dù là ở những ngọn núi xếp hạng chót như là Thốc Thứu Phong, Nộ Đào Phong... hay là Thiên Nhất Phong, Hắc Nham Phong xếp hạng ở tốp trên thì đều xuất hiện những đệ tử có thực lực cực kì mạnh mẽ, khiến cho cạnh tranh ở vòng đấu loại cực kì kịch liệt.
Thế nhưng đệ tử Tiểu Vũ Phong lại có biểu hiện khá khó coi, ngoại trừ La Chinh giữ vững hai trận toàn thắng và một đệ tử khác đánh hai thắng một thì cơ bản những người còn lại đều thua toàn bộ.
Rất nhanh đã tới trận đấu thứ ba của La Chinh.
“La Chinh của Tiểu Vũ Phong, đánh với Hắc Minh của Hắc Nham Phong!”Nghe được hai chữ Hắc Minh, sắc mặt Văn đạo sư trầm xuống, các đệ tử trên Tiểu Vũ Phong cũng toát ra vẻ giận dữ.
Hắc Minh là ảo trận sư, thực lực rất mạnh, thủ đoạn cũng nhiều, nhưng mấu chốt ở chỗ hắn còn là người vô cùng tàn nhẫn. Ban đầu trừ La Chinh ra, Tả Vân vốn là một tuyển thủ hạt giống khác của Tiểu Vũ Phong, nhưng ngay trận so đấu đầu tiên đã bị Hắc Minh hành hạ đến mức trọng thương!
Trong thi đấu vòng loại của đại hội toàn phong, thua một trận cũng không sao, chỉ cần sau đó thắng một trận thì vẫn có cơ hội tiến vào vòng kế tiếp. Nhưng sau khi Tả Vân bị thương, cho dù có dùng thần đan thần dược để chữa trị đi nữa cũng không có khả năng tiếp tục chiến đấu ngay trong một khoảng thời gian ngắn!
Như vậy, Tiểu Vũ Phong từ trên xuống dưới làm sao không hận?
“La Chinh, chú ý ảo trận của Hắc Minh. Ảo trận mà tên nhóc đó bố trí cực kì quỷ dị.” Trước khi La Chinh lên sân đấu, Tả Vân ở bên cạnh liền nhắc nhở. Hắn từng trải qua ảo trận của Hắc Minh mà đến giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
La Chinh gật gật đầu nói: “Hiểu rồi, ta sẽ chú ý.”
Văn đạo sư dặn dò: “Nếu địch không lại thì cứ nhận thua, không cần phải chống đỡ đến cùng, tên nhóc này quá mức tàn nhẫn!”
La Chinh đã thắng liên tiếp hai trận, cơ bản đã có thể tiến vào vòng trong, cho nên Văn đạo sư căn dặn như vậy cũng là để cho ổn thỏa.
Nghe Văn đạo sư nói vậy, La Chinh gật đầu nhưng cũng không đồng ý. Võ giả so đấu, nhiều khi chỉ hơn thua nhau ở lòng quyết thắng. Hắn nếu đã tới tham gia đại hội toàn phong thì chính là ôm lòng tin tất thắng mà tiến lên!
Sau đó La Chinh mới đi lên võ đài.
“Ồ? Lại là đệ tử Tiểu Vũ Phong? Hôm nay ta có duyên với Tiểu Vũ Phong ra phết.” Hắc Minh nhìn thấy La Chinh, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô, nhưng nụ cười này vẫn không thể che giấu bản tính tàn nhẫn của hắn.
“Cũng thật có duyên.” La Chinh nhàn nhạt đáp lại. Tuy khi Tả Vân bị Hắc Minh hành hạ, La Chinh cũng không thể hiện ra quá nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng hắn lúc đó đã vô cùng kiềm chế kích động muốn xông lên, hung hăng đánh thằng nhãi này một trận! Nhưng dù sao đây cũng là đại hội toàn phong, ở trên sân có không ít chân nhân, trưởng lão, thậm chí cả tông chủ cũng đều ở đây, mặc dù La Chinh khá tự tin với sức mạnh của mình nhưng cũng không thể xông lên trước mặt nhiều người như vậy.
Hắc Minh liếm liếm môi mình rồi nói: “Tên nhóc Tả Vân là người lợi hại nhất Tiểu Vũ Phong các ngươi nhỉ? Ngươi không thấy kết quả của hắn sao? Nếu ngươi sợ thì có thể nhận thua!” Hắc Minh nói xong thì nở một nụ cười rất ngây thơ, chỉ chỉ sang phía trọng tài bên cạnh.
Không thể không nói, thoạt nhìn Hắc Minh là một thiếu niên rực rỡ, làn da ngăm đen làm cho hắn trông khỏe mạnh mà lại tràn đầy sức sống, nhưng thủ đoạn và hình tượng của hắn lại không giống nhau lắm.
“Nhận thua?” Lông mày La Chinh nhướn cao, chậm rãi đi về phía Hắc Minh, bẻ khớp xương ở hai bàn tay răng rắc: “Ngược lại, thật ra ta lại muốn xem thử, ngươi có tư cách gì khiến ta phải nhận thua!”
“Rắc! Rắc! Rắc!”
Từng tiếng nổ vang giống như từng luồng sấm sét vang vọng khắp nơi.
Tám cặp đệ tử khác đã bắt đầu tranh đấu rồi. Tiếng các loại khí giới va chạm, tiếng hò hét cũng bị tiếng bẻ tay bên này của La Chinh làm chùng xuống.
Không ít đệ tử đều đưa ánh mắt ngạc nhiên qua đó, bọn họ nào có thể tưởng tượng được bẻ ngón tay lại có thể tạo ra tiếng vang lớn như vậy?
“Chút tài mọn! Con đường luyện thể, đến Luyện Tủy Cảnh đã là cực hạn rồi, thân thể ngươi có mạnh mẽ thì cũng mạnh được đến mức nào? Hừ!” Hắc Minh thu lại nụ cười trên mặt, một cái cờ trận liền xuất hiện trong tay, hắn lập tức ném nó xuống đất rồi lui nhanh về phía sau.
Nghiêm túc mà nói, sức chiến đấu của Hắc Minh cũng không được gọi là lợi hại trong cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, nếu để hắn cứng rắn đọ sức cùng với La Chinh thì chắc chắn sẽ thua.
Thế nhưng Hắc Minh trước nay vẫn coi thường luyện thể, dù sao trong Đông Vực, võ giả vẫn dựa vào chân nguyên là chính.
Sau khi tu luyện đến cảnh giới cao thâm, chỉ dựa vào việc thúc giục chân nguyên là đã có thể cường hóa cơ thể đến mức tận cùng, một chiêu có thể hủy diệt núi sông. Mà võ giả Đông Vực sở dĩ luyện thể hoàn toàn bởi đó là trụ cột để bước vào Tiên Thiên Cảnh.
Một khi tiến vào Tiên Thiên Cảnh, thao túng được chân nguyên thì còn ai tốn công phí sức đi luyện thể làm gì nữa?
Đây cũng là lí do Hắc Minh khinh thường việc luyện thể, trên thực tế không chỉ hắn mà phần lớn võ giả Đông Vực đều như vậy.
La Chinh nhìn thoáng qua cờ trận trên mặt đất, khóe miệng có hơi nhếch lên, sau đó đạp chân, đột nhiên tiến về hướng Hắc Minh. Có vết xe đổ của Tả Vân, dù có thế nào La Chinh cũng không để Hắc Minh dễ dàng bố trí ảo trận!
“Xung Quyền!”
Trong vòng đấu loại, La Chinh cũng không muốn sử dụng Thiên Ma Thần Quyền cho nên chỉ sử dụng một quyền pháp bình thường.
Nhưng cho dù là một Xung Quyền bình thường, khi phối hợp với sức mạnh và tốc độ kinh khủng của La Chinh thì lực uy hiếp cũng cực kì lớn!
Hắc Minh nhìn thấy La Chinh lao tới như như một trận gió, trên mặt toát ra vẻ sợ hãi. Ảo trận sư sợ nhất không phải là thực lực của đối thủ mạnh bao nhiêu, dù đối thủ có mạnh mẽ hơn nữa nhưng chỉ cần bọn họ có thể khống chế ảo trận thì luôn luôn có biện pháp đánh bại đối phương.
Điều khiến ảo trận sư sợ nhất là không có cơ hội bố trí ảo trận, chuyện này cũng như một kiếm khách mà trong tay không có kiếm, một đao khách mà trên tay không có đao, cơ bản là không có cách ứng phó!
Sau khi ý thức được tốc độ của La Chinh, Hắc Minh bắt đầu khởi động chân nguyên trong tay, nhẹ nhàng chỉ tay vào cờ trận trên mặt đất.
“Phồng!”
Cờ trận dâng tràn ánh sáng, đón gió mà phồng lên, hóa thành một lá cờ to lớn phần phật bay trước người Hắc Minh.
“Ồ? Cờ trận này hơi kỳ lạ!”
La Chinh rõ ràng vọt về phía trước, nhưng lá cờ bay phấp phới kia lại dẫn hắn quay tròn xung quanh, vô cùng quái lạ.
“Đây cũng là một loại ảo trận? Ta phá cờ trận của ngươi xem ngươi làm được gì!” La Chinh dừng bước, đập một quyền về phía cán của cờ trận kia.
“Ầm!”
Với lực đạo to lớn của La Chinh, một quyền này đập xuống khiến cán cờ xuất hiện từng luồng ánh sáng màu xanh biếc. Thì ra có một cái kết giới bảo vệ cán cờ.
“Hắc hắc, cờ trận này của ta là một linh khí thượng phẩm, có tên Vật Đổi Sao Dời, làm sao có thể bị ngươi phá hỏng được!” Hắc Minh dương dương tự đắc nói. Lá cờ này giúp hắn có đầy đủ thời gian để bố trí một cái ảo trận lớn để đối phó với La Chinh, vì vậy trên mặt hắn lại khôi phục lại biểu cảm lười biếng. Chỉ thấy hắn từ từ móc ra một cái cờ trận, chuẩn bị bố trí ảo trận.
“Ta không phá được ư?” La Chinh cười lạnh một tiếng, lập tức hung hăng đập vào lá cờ Vật Đổi Sao Dời.
“Choang!”
Một quyền này, La Chinh dùng tay trái để tiến công. Trong lực của một quyền này ẩn chứa một tia năng lượng tinh thạch Huyết Phỉ.
Loại kết giới này, đối với hắn mà nói thì cũng chẳng là gì, so với kết giới của Vân Lạc càng là cách biệt một trời một vực! Vì vậy chỉ cần sử dụng một tia năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ là đủ rồi.
Rất nhanh trong cờ trận đã xuất hiện từng vết rạn đỏ máu, chỉ trong khoảnh khắc kết giới đã tan rã.
“Cái gì?”
Trong tay Hắc Minh còn đang nắm mấy cái trận kỳ chưa kịp bố trí, thấy cảnh này, tròng mắt hắn cũng mở lớn tới mức muốn rớt cả ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...