Hoa bà bà lại vỗ vỗ bả vai Hắc Minh: “Hắc Minh, làm tốt lắm! Nhưng lần sau phải kiềm chế, những phế vật trên Tiểu Vũ Phong kia không đáng để ngươi sử dụng Huyễn Ma Tinh!”
Huyễn Ma Tinh chính là tinh thạch mà các ảo trận sư thường dùng để gia tăng uy lực của ảo trận. Vừa rồi ảo trận của Hắc Minh cũng không hoàn toàn vây hãm được Tả Vân, thế nhưng sau khi sử dụng một viên Huyễn Ma Tinh, uy lực của ảo trận đột nhiên tăng lên mạnh mẽ, lúc này mới khiến cho Tả Vân không có chút năng lực phản kháng nào.
Văn đạo sư ôm Tả Vân chồng chất vết thương đi xuống, nghe được Hoa bà bà nói đệ tử Tiểu Vũ Phong bọn họ là phế vật liền giận đến mức râu ria cũng rung rung: “Bà!”
Hoa bà bà thản nhiên nhìn Văn đạo sư một cái, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười rộ lên mà nói: “Làm sao? Phong xếp nhất từ dưới đếm lên, chỉ có một Tiên Thiên Đại Viên Mãn duy nhất mà còn bị đệ tử Hắc Nham Phong chúng ta đánh như vậy, không phải phế vật thì là cái gì?”
Trong lòng các đệ tử Tiểu Vũ Phong đều căm phẫn, mặt đầy tức giận nhìn chằm chằm Hắc Minh và Hoa bà bà, nhưng họ cũng đành chịu, tài nghệ không bằng người nên thực sự cũng không có gì để nói.
Sau khi Văn đạo sư nhẹ nhàng thả Tả Vân xuống, lấy trong ngực ra một viên thuốc, chuẩn bị bỏ vào miệng Tả Vân.
Đúng lúc này, La Chinh lại đưa một viên đan dược đỏ như lửa tới: “Văn đạo sư, cho hắn ăn cái này!”
Văn đạo sư tập trung nhìn, khuôn mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, cái này chính là một viên Xích Vân Đan.
Đan dược ngũ phẩm tuy đắt, nhưng với giá trị trên người La Chinh hiện giờ thì vẫn ăn được, cho nên hắn luôn chuẩn bị một ít đan dược để đề phòng những lúc khẩn cấp.
Văn đạo sư cũng không nhìn ra La Chinh lại có tiền như vậy, trong lòng đoán chắc hẳn đây là đan dược do Tô Linh Vận ban tặng La Chinh. Nhưng La Chinh vừa ra tay đã bằng lòng tặng một viên đan dược ngũ phẩm cho Tả Vân nên cũng khiến Văn đạo sư thầm kinh hãi. Phải biết rằng giá một viên đan dược ngũ phẩm này đủ khiến các võ giả Tiên Thiên Cảnh phấn đấu biết bao năm. La Chinh quả thực là hào phóng.
Thế nhưng hắn không biết, giá trị trên người La Chinh bây giờ không hề thấp hơn so với những lão quái vật kia, thậm chí so với Tô Linh Vận thì hắn còn có tiền hơn nhiều.
Dù Tô Linh Vận là công chúa cao quý, thế nhưng kể từ khi sinh ra đến giờ, trên người nàng cũng chưa bao giờ có hơn mười vạn Phương Tinh, như vậy cũng coi như là một công chúa giàu có rồi, dù sao hoàng tộc cũng không làm ăn buôn bán, nhiều Phương Tinh quá cũng chẳng có tác dụng gì.
Còn La Chinh dựa vào việc chế ra Thiên Diễn Tinh Hoa, có thể nói đó là một cái mỏ không bao giờ cạn. Khi thiếu tiền, chỉ cần luyện một vài huyền khí, linh khí, thì Phương Tinh liền ào ào rơi vào túi..
Sau khi Tả Vân nuốt viên Xích Vân Đan, khuôn mặt tái nhợt cũng dần hồng hào trở lại. Dược hiệu của Xích Vân Đan này thật tốt, nhưng dược tính cũng tương đối mạnh mẽ. Dược hiệu trái xông phải đụng một trận trong cơ thể Tả Vân cũng khiến hắn hết sức đau đớn.
Chỉ chốc lát sau, Tả Vân đã tỉnh lại, thở hồng hộc. Hắn vươn tay lau mồ hôi trên trán xong mới nói với Văn đạo sư: “Xin lỗi Văn đạo sư, tu vi của đệ tử quá kém.”
Tả Vân cũng không cần phải nói những lời này với Văn đạo sư, bởi ông cũng không phải là sư phụ của hắn. Tả Vân vì bản thân và Tiểu Vũ Phong mà chiến đấu chứ cũng không phải là vì ai khác.
“Không sao. Tả Vân, ngươi an tâm dưỡng thương.” Văn đạo sư cười khổ nói: “Tiểu Vũ Phong chúng ta dù sao cũng đứng đầu từ dưới đếm lên, dù lần này có thua, cuối cùng cũng vẫn xếp thứ ba mươi ba, không đến mức rơi xuống ba mươi bốn đâu...”
Tả Vân cũng thở dài một hơi. Lần này xuất chiến, mục tiêu của hắn là nỗ lực tiến vào tốp 100. Trên thực tế, trận đánh vừa rồi hắn còn chưa phát huy được hết thực lực của mình, là bởi trình độ linh hồn của hắn vốn không cao lắm nên đối kháng với ảo trận sư thật sự là chịu thiệt.
Giờ đây, mới ngay trận đầu hắn đã bị thương nặng, đương nhiên không thể xuất chiến tiếp. Tuy dược hiệu của Xích Vân Đan vô cùng tốt, hoàn toàn có thể chữa trị thương thế của hắn, cũng sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng nào, nhưng để được vậy cũng cần phải nghỉ ngơi tới mấy ngày, vậy nên đại hội toàn phong lần này tự nhiên đã vô duyên với hắn.
Đúng lúc này, Tả Vân bỗng nhiên nhìn về phía La Chinh. Hắn cũng hiểu rõ rằng không thể trông cậy vào mấy vị đệ tử khác của Tiểu Vũ Phong, những đệ tử kia không có lấy một Tiên Thiên Đại Viên Mãn, không thể lấy được thành tích gì quá tốt. La Chinh trước mắt dù mới chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng, nhưng sức chiến đấu của La Chinh lại hoàn toàn không thể dùng cảnh giới để đánh giá.
“La Chinh huynh, hiện giờ chỉ có thể trông cậy vào huynh.” Tả Vân nhẹ giọng nói.
La Chinh cười nhàn nhạt rồi nói: “Tả Vân, huynh yên tâm. Ta sẽ khiến cho đệ tử Cửu Trượng Phong phải trả giá thật lớn, hắc hắc...”
Từ đầu đến cuối, trên mặt La Chinh đều không có biểu cảm dư thừa nào, nhưng chuyện này cũng không thể hiện rằng hắn không quan tâm đến các huynh đệ trên Tiểu Vũ Phong. Đặc biệt là tính cách Tả Vân cũng coi như không tệ, không bởi vì chuyện hắn tranh đoạt thân phận đệ nhất Tiểu Vũ Phong mà cố ý nhắm vào hắn, hơn nữa còn nói rõ toàn bộ quy tắc và không ít tin tình báo, để hắn hiểu được đại khái về đại hội toàn phong này.
Cho nên La Chinh đã thầm hạ quyết tâm, những gì Cửu Trượng Phong đã làm, hắn sẽ thay Tả Vân trả lại đầy đủ.
“Không nên khinh địch. Ảo trận kia cực kì lợi hại...” Cũng không phải Tả Vân coi thường La Chinh, nhưng muốn phá vỡ ảo trận thường phải dựa vào lực linh hồn mạnh mẽ, mà rèn luyện linh hồn lại vô cùng khó khăn. Cho dù với cảnh giới hiện tại của Tả Vân, lực linh hồn vẫn yếu đuối vô cùng. Huống hồ La Chinh chỉ mới là Tiên Thiên Nhị Trọng, đặc điểm trời sinh của La Chinh là thần lực, nếu muốn dựa vào thần lực trời sinh để phá vỡ ảo trận thì là chuyện không thể nào, vì vậy hắn mới chia sẻ nỗi lo lắng của mình.
Nhưng hắn lại không biết, linh hồn La Chinh sau khi được lò luyện khổng lồ rèn đúc thì đã chắc như đá từ lâu. Hơn nữa từ khi tu luyện Kinh Thần Thứ đến nay, lĩnh ngộ được cảnh giới Vong Ngã, độ dẻo dai của linh hồn càng là vượt xa người cùng cấp, cho dù là Tiên Thiên Đại Viên Mãn cũng không thể tìm ra người nào có cường độ linh hồn cùng cấp với hắn.
Tả Vân là có lòng tốt nên La Chinh cũng chỉ gật đầu, tỏ ý nếu có đối đầu với Hắc Minh thì bản thân nhất định sẽ cẩn thận.
Trong lúc bọn hắn nói chuyện lại có mười tám võ giả đồng thời lên đài so đấu, đợt chiến đấu này cũng không có đệ tử Tiểu Vũ Phong.
Nhưng ngay khi một người đi lên võ đài, mọi người đều lập tức sôi trào lên.
Người nọ thân mặc trường bào trắng, nhưng cũng không phải là trường bào trắng của các đệ tử ngoại môn mà là tơ lụa gấm vóc. Vị công tử kia vô cùng cao quý, sau lưng đeo Thanh Phong Kiếm dài ba thước.
“Là Hoa Thiên Mệnh của Thiên Nhất Phong! Không ngờ vòng thứ ba đã phân hắn ra sân, thế này thì cũng hơi sớm một chút.”
“Còn cách nào đâu. Thực lực của Hoa Thiên Mệnh có mạnh hơn nữa thì cũng không phải là đệ tử thân truyền, vẫn phải đánh từng vòng mà lên.”
“Có xem thì xem đi. Có thể quan sát nhóm cao thủ này đối chiến, cũng là cơ hội có được cảm ngộ mạnh mẽ với chuyện tu luyện võ đạo của mình!”
Tất cả mọi người đều bàn tán ầm ĩ về Hoa Thiên Mệnh.
“Hoa Thiên Mệnh...” La Chinh lắc đầu, đúng là hắn kiến thức nông cạn. Xem ra người này rất nổi danh trong Thanh Vân Tông, vậy mà hắn lại không biết.
Nói về cao thủ của Thiên Nhất Phong, La Chinh cũng chỉ biết mỗi Chúc Thiên Lai. Thực lực của đệ tử Thiên Nhất Phong quả thật không thể xem thường. Chúc Thiên Lai cũng không được coi là đệ tử đứng đầu Thiên Nhất Phong, nhưng đã có thực lực có thể đối phó với yêu tướng. Còn Hoa Thiên Mệnh trước mắt này, dù giơ tay, nhấc chân đều lộ ra uy thế quân lâm thiên hạ(1), cũng khiến cho La Chinh âm thầm đề phòng.
Văn đạo sư đứng bên cạnh thấy La Chinh không có biểu cảm gì liền giải thích cho hắn: “Hoa Thiên Mệnh chính là đệ tử bình dân. Xét về thiên phú có thể xưng là thiên tài năm trăm năm mới gặp được một lần, chỉ mới mười tám tuổi đã trở thành Tiên Thiên Đại Viên Mãn, đồng thời lĩnh ngộ được kiếm ý, đã từng đánh bại võ giả Chiếu Thần Cảnh... Nếu ngươi gặp phải hắn, lựa chọn tốt nhất là chịu thua.”
(1)Quân lâm thiên hạ: Hình dung đế vương thống trị cả thiên hạ, cũng chỉ người đạt được địa vị tối cao. Ở đây ý nói Hoa Thiên Mệnh tỏa ra khí phách hơn người thường rất nhiều.
Bởi vì Tả Vân bị người ta đánh đến mức hấp hối nên Văn đạo sư đã mất đi lòng tin vào việc so đấu này. Tuy hắn vẫn còn có một tia hy vọng trên người La Chinh, nhưng hy vọng này chính bản thân hắn cũng thấy xa vời.
Hoa Thiên Mệnh chính là kiếm khách, nếu như giao thủ với Hoa Thiên Mệnh, chỉ sơ ý một chút thì cũng không phải chỉ bị thương đơn giản như vậy, mà khả năng phải bỏ mạng rất lớn!
“Văn đạo sư, ta biết rồi.” La Chinh ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt. Tuy Văn đạo sư căn dặn là bởi muốn tốt cho hắn, thế nhưng Văn đạo sư vốn không biết tâm tư của hắn.
Đại hội toàn phong đúng là cao thủ nhiều như mây, cho dù chính La Chinh cũng không chắc rằng sẽ chiến thắng một vài người trong đó. Nhưng nếu đã lựa chọn tham gia đại hội toàn phong thì hắn nhất định phải xông mạnh về phía trước, nếu chưa chiến đấu đến giây phút cuối cùng, hắn nhất định sẽ không dừng lại.
Cho nên sau khi nhìn thấy thực lực của Hoa Thiên Mệnh, trong lòng hắn không ngừng run rẩy. Run rẩy không phải vì sợ hãi mà là không đè nén được sự hưng phấn!
Trong một rừng tiếng hô như vậy, Hoa Thiên Mệnh đứng ở giữa võ đài.
Đối thủ của Hoa Thiên Mệnh cũng là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, là Gia Cát Hưu - tới từ Thiên Nộ Phong.
So với Gia Cát Phong, tính cách Gia Cát Hưu tương đối trầm ổn, tuy thực lực cường đại nhưng lại không có danh tiếng lớn như Gia Cát Phong.
Nhưng Gia Cát Hưu gặp phải Hoa Thiên Mệnh nên cũng vô cùng thận trọng. Hắn rút kiếm trong tay ra, lạnh giọng nói: “Hoa Thiên Mệnh, rút kiếm đi!”
Hoa Thiên Mệnh lắc đầu, cười nhàn nhạt, nhưng không có dự định rút kiếm: “Đối phó với ngươi, không cần ta rút kiếm.”
Hoa Thiên Mệnh lại muốn tay không đối địch!
Gia Cát Hưu cắn răng. Hắn thân là người Gia Cát gia, thực lực cũng được coi là nổi bật trong Thiên Nộ Phong, nhưng hắn không ngờ Hoa Thiên Mệnh lại lớn lối như thế, không chịu rút kiếm đấu với hắn.
“Không chịu rút kiếm chứ gì? Ta đây liền ép ngươi phải rút ra!” Sau khi nói xong, Gia Cát Hưu tay cầm trường kiếm vọt về phía Hoa Thiên Mệnh.
“Phá Diệt Tam Tuyệt Kiếm!”
Uy lực trong kiếm pháp của Gia Cát Hưu cũng vô cùng lớn, hắn cũng biết điểm kinh khủng của Hoa Thiên Mệnh nên vừa ra tay đã là đòn sát thủ mạnh mẽ, lợi hại nhất của hắn. Phá Diệt Tam Tuyệt Kiếm chỉ có ba chiêu, thế nhưng uy lực chiêu nào chiêu nấy đều mạnh mẽ.
Đối mặt với Gia Cát Hưu, Hoa Thiên Mệnh bỗng nhiên di chuyển một cách quỷ dị. Thân pháp của hắn rất đặc biệt, rõ ràng người vẫn đứng tại chỗ, không hề động đậy, vậy mà lại quỷ dị tiến thẳng về phía Gia Cát Hưu. Trong nháy mắt đến gần Gia Cát Hưu, Hoa Thiên Mệnh bỗng nhiên đưa hai ngón tay ra đè trên chuôi kiếm của hắn ta.
“Ầm, bộp...”
Tốc độ của Hoa Thiên Mệnh quá nhanh, nhanh đến mức Gia Cát Hưu dù có phản ứng cũng không kịp. Hai ngón tay hắn chỉ là điểm nhẹ lên chuôi kiếm của Gia Cát Hưu, vậy mà thanh kiếm liền rơi xuống đất.
Ngón tay của Hoa Thiên Mệnh lại lập tức hướng tới cái trán của Gia Cát Hưu.
Gia Cát Hưu đứng như trời trồng ngay tại chỗ, không dám động dù chỉ một chút. Chỉ dựa vào ngón tay đã có thể đánh rơi kiếm của Gia Cát Hưu hắn thì cũng có thể điểm một phát làm nổ đầu hắn luôn.
“Ta... Ta chịu thua...”
Cách biệt thực lực quá lớn, loại chiến đấu này không hồi hộp chút nào, Gia Cát Hưu cũng thẳng thắn chịu thua.
Hoa Thiên Mệnh chẳng thèm liếc Gia Cát Hưu lấy một cái, lập tức xoay người rời đi.
Một cảnh thế này làm trọng tài cũng ngây cả người, đến khi Hoa Thiên Mệnh đi ra tới mép sàn đấu mới nhớ ra mình phải tuyên bố kết quả: “Hoa Thiên Mệnh thắng, Gia Cát Hưu thua!”
*Xôn xao*
Hoa Thiên Mệnh có phải đệ tử xuất sắc nhất Thanh Vân Tông hay không thì cũng chưa thể kết luận được, nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, hắn chính là đệ tử được hoan nghênh nhất.
Nguyên nhân lớn là bởi Hoa Thiên Mệnh là đệ tử bình dân đi thẳng một đường đến cảnh giới hiện tại, thậm chí còn có kinh nghiệm vượt cấp đánh bại cường giả Chiếu Thần Cảnh, bản thân hắn vì vậy mà nhuộm một tia sắc thái truyền kỳ.
Trên sàn đấu, từng vòng từng vòng đấu vẫn tiếp tục luân phiên.
Đấu vòng loại thì cần loại bỏ ba phần tư số đệ tử, mà mỗi đệ tử đều phải trải qua hai lượt thậm chí ba lượt so đấu luân phiên nên quá trình này khá dài.
Tiểu Vũ Phong lại có ba vị đệ tử lên so đấu, nhưng biểu hiện năm nay của Tiểu Vũ Phong thực sự không tốt lắm. Ngoại trừ một người là La Chinh thắng ở đợt thứ hai, các vị đệ tử còn lại đều bại trận.
Đến lượt đấu luân phiên thứ tám, rốt cuộc lại đến lượt La Chinh ra sân.
“La Chinh của Tiểu Vũ Phong, đánh với Thiên Hựu của Hậu Hải Phong!”
Khi lời của trọng tài truyền đến, vị đạo sư họ Vương của Hậu Hải Phong lập tức nở nụ cười, còn mặt Văn đạo sư thì lại biến sắc.
Vương đạo sư kia vô cùng coi trọng Thiên Hựu nên Văn đạo sư đương nhiên cũng nhận ra. Hôm nay Thiên Hựu chính là đệ tử hạt giống của Hậu Hải Phong, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường. Hậu Hải Phong yên lặng mấy năm nay, quả thực là để tích góp nền tảng, chờ đến đại hội toàn phong sẽ bùng nổ.
La Chinh đấu với Thiên Hựu chỉ sợ là nguy hiểm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...