Cờ trận được dùng để bố trí ảo trận.
Mục đích cuối cùng của ảo trận sư chính là vẽ được ảo trận. Trong lúc giao chiến, các ảo trận sư không thể vẽ ảo trận, cho nên họ phải vẽ vào trong cờ trận từ trước đó. Như vậy, đến lúc chiến đấu họ chỉ cần ném cờ trận ra bố trí là được.
Điểm quan trọng nhất khi đối kháng với ảo trận sư chính là phải ngăn cản bọn họ bố trí cờ trận, một khi để ảo trận sư bố trí xong cờ trận thì ảo trận sư sẽ vô cùng có lợi, cho dù là ảo trận thông thường hay huyễn sát trận thì đều có lực uy hiếp rất lớn.
Cho nên thương đầu tiên của Tả Vân không trúng Hắc Minh, thương tiếp theo liền đâm về phía cờ trận đen thùi lùi trên mặt đất.
Nhưng đúng lúc Tả Vân đâm ra một thương, từ bên trong cờ trận lại tản ra một màn sương dày đặc, sương mù vừa xuất hiện liền bao phủ về phía hắn.
Sương mù này chính là một loại phương thức công kích linh hồn của Hắc Minh.
Nghiêm túc mà nói, cờ trận này cũng không phải dùng để bố trí ảo trận mà chỉ là một mồi nhử mà thôi. Khi Tả Vân công kích vào đúng mồi nhử này, cờ trận màu đen sẽ phóng ra sương mù, trói Tả Vân lại.
Khi so đấu, không ai lại để cho ảo trận sư được bố trí ảo trận một cách dễ dàng, thế nhưng phương thức chiến đấu của ảo trận sư linh hoạt đa dạng, Tả Vân chỉ sơ ý một chút liền rơi vào tròng.
“Muốn phá cờ trận của ta? Nằm mơ!”
Hắc Minh nở một nụ cười lạnh, lập tức ném vài lá cờ trận đầy màu sắc xuống đất.
Lúc này Tả Vân đang bị cờ trận đầu tiên trói lại, đương nhiên không có cách nào phân tâm để phá hỏng những cờ trận sau này của Hắc Minh.
“Bộp bộp bộp...”
Hắc Minh ném ra sáu lá cờ trận liền một lúc. Những cờ trận này được sắp xếp thành một hình lục giác, vừa đúng vây Tả Vân ở giữa.
Hắc Minh lập tức lấy bàn ảo trận ra, truyền chân nguyên vào trong, sau đó sáu lá cờ trận đều sáng lên, ảo trận được kích hoạt.
Tả Vân vất vả lắm mới thoát khỏi đám sương mù của cờ trận màu đen, nhưng ngay sau đó lại rơi vào ảo trận của Hắc Minh. Lúc này trong ảo trận, Tả Vân như gặp phải kẻ địch mạnh mẽ, trường thương trong tay không ngừng đâm ra.
Bĩnh tĩnh mà nghĩ thì thấy thương pháp của Tả Vân rất mạnh, mỗi khi đâm ra một thương đều giống như một con rồng có độc bay ra, trên đầu thương đều lóe ra ánh sáng chân nguyên. Loại thương pháp này cũng không phải chỉ cần luyện một sớm một chiều là có thể luyện thành, mà trên Tiểu Vũ Phong hầu như không ai biết Tả Vân biết dùng thương, điều này nói rõ Tả Vân âm thầm luyện tập một loại công pháp cực mạnh.
Nhưng Tả Vân đang ở trong ảo trận, thương nào thương nấy đều đâm vào không khí, cho dù có đứng gần Hắc Minh trong gang tấc thì hắn cũng không cách nào phát hiện ra được!
Lúc này Hắc Minh cười cười, lấy ra một thanh Thủy Hỏa Côn từ trong nhẫn tu di, chậm rãi đi tới phía sau Tả Vân.
“Đứng trong ảo trận của ta, ngươi sẽ không thể phân biệt ảo ảnh thật giả, lúc này chỉ có thể để mặc cho ta làm thịt!”
Trận pháp của Hắc Minh cũng không phải huyễn sát trận mà là một loại ảo trận cực kì quỷ dị, ở trong loại ảo trận này sẽ không bị thương, nhưng nó có thể tạo nên rất rất nhiều ảo ảnh Hắc Minhl. Lúc này trường thương của Tả Vân đột nhiên đâm thẳng lên trời, giết chết một ảo ảnh của Hắc Minh.
Vậy nên, cho dù thương pháp của Tả Vân có lợi hại hơn nữa thì cũng không thể nhận biết ra đâu là Hắc Minh thật khi ở trong ảo trận. Vì vậy, trong trận chiến này Hắc Minh có thể dễ dàng giành được thắng lợi.
Thế nhưng khi Hắc Minh đi tới phía sau Tả Vân, chuẩn bị giơ Thủy Hỏa Côn lên cho Tả Vân một gậy, thì Tả Vân như cảm nhận được điều gì, bỗng nhiên xoay người bất ngờ đâm đến.
“Vù vù”
Trường thương từ trong tay Tả Vân đâm tới, mũi nhọn lạnh lẽo trên đầu thương lao thẳng về phía ngực Hắc Minh.
Hắc Minh căn bản không nghĩ đến Tả Vân có thể phát hiện được chân thân của mình trong vô vàn ảo ảnh như vậy, cho nên đột nhiên nhìn thấy một đòn mãnh liệt này liền không kịp phản ứng, nhất thời hít mạnh một hơi khí lạnh, dốc sức rụt người sang một bên!
“Xoẹt...”
Mặc dù Hắc Minh tránh rất nhanh, nhưng áo trên phần ngực vẫn bị trường thương của Tả Vân cắt trúng, truyền đến một tiếng vải vóc bị xé toạc ra.
Một thương này của Tả Vân đã trúng mục tiêu, ngay sau đó đôi tay rung lên một cái, tức khắc có vài đường thương đuổi theo Hắc Minh.
Hắc Minh dù bị dọa ngã lăn trên mặt đất nhưng cuối cùng vẫn tránh được mấy thương của Tả Vân.
“Tên, tên này...” Hắc Minh đen mặt lại. Hắn vốn nghĩ sau khi ảo trận của mình được mở ra thì trận này đã thắng chắc. Ai ngờ tên này lại bén nhạy như vậy, có thể tìm được chân thân của hắn trong biết bao ảo ảnh như thế!
Với thực lực về ảo trận của Hắc Minh, Tả Vân chắc chắn không thể phân biệt được ảo ảnh thật hay giả, điều này nói rõ chính bản thân Tả Vân có được một cảm giác vô cùng nhạy bén, có thể xác định được một tia sát ý của Hắc Minh.
Ảo giác trong ảo trận được tạo ra giống thật như đúc, thậm chí ngay cả sát ý cũng có thể làm giả được, nhưng thực lực của Hắc Minh còn chưa đến mức đó, cho nên mới phát sinh một màn kia.
“Không ngờ ngươi còn có cảm giác tốt như vậy nên đã xem thường ngươi! Vậy lần này thì thế nào?” Hắc Minh móc ra một viên tinh thạch nhỏ dài, ấn vào bàn ảo trận. Sau khi viên tinh thạch kia bị ấn vào, lập tức tạo ra một luồng năng lượng mãnh liệt.
Bàn ảo trận là nơi thao túng ảo trận, sau khi gia tăng năng lượng, uy lực của ảo trận mà Hắc Minh bố trí càng lớn hơn.
Chỉ thấy sắc mặt Tả Vân nhất thời đại biến, đứng như trời trồng giữa ảo trận giống như thấy thứ gì đó khủng bố lắm. Trường thương trong tay hắn liên tiếp đâm ra hai ba cái, thỉnh thoảng còn có vẻ hoang mang.
Hắc Minh cười cười, tay nâng Thủy Hỏa Côn, lại một lần nữa thong thả bước về phía trước, đi tới bên cạnh Tả Vân. Đến khi thương của Tả Vân đâm ra có khe hở, Hắc Minh liền đánh một gậy lên vai Tả Vân.
“Côn Pháp Thiên Hành!”
Làm ảo trận sư, trình độ trận pháp của Hắc Minh cũng thuộc diện kinh người, chẳng qua lực công kích của bản thân hắn không lớn là bao. Chỉ có điều, dù gì hắn cũng đã đạt cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, nên một côn này đã đánh Tả Vân đang không chút phòng bị ra xa mấy mét.
“Ầm!”
Tả Vân bị trúng một côn thật đau, cả người lăn một vòng dưới đất, nhưng lại dùng tốc độ cực nhanh đỡ lấy trường thương, nhảy lên một cái, trường thương tay quét ngang một mảng quanh người.
Đáng tiếc, sau khi đánh Tả Vân một côn thật nặng, Hắc Minh cũng đã lui ra xa, nên một thương này của Tả Vân quét hụt rồi.
“Ta cho rằng một côn này có thể đập vỡ xương vai ngươi, không ngờ phòng ngự của ngươi không tệ. Không sao, còn nhiều thời gian...” Hắc Minh cười nhạt, tiếp tục tránh khỏi hướng công kích của Tả Vân, rồi lại tiến đến phía sau hắn.
“Ầm!”
Lại thêm một côn đánh trúng vào lưng Tả Vân.
Trúng phải một côn này, rốt cuộc Tả Vân cũng bắt đầu không chống đỡ nổi, phun ra một ngụm máu tươi...
“Ài! Tả Vân đụng trúng ảo trận sư cũng khá xui, không phá được ảo trận của hắn nên chỉ có thể chịu đòn!” Văn đạo sư lắc đầu, đệ tử có cảnh giới cao nhất Tiểu Vũ Phong bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, cho nên hắn cao hứng không nổi.
“Tả Vân chịu thua là được, vì sao còn phải cố sức kiên trì đến cùng! Bại một trận cũng sẽ không bị loại, ta không nghĩ hắn còn bướng bỉnh đến vậy!” Một đạo sư nhíu mày nói.
Ánh mắt La Chinh sáng quắc nhìn Tả Vân đang bị đánh ở giữa võ đài. Chịu thua đối với Tả Vân mà nói quả thực là một chuyện đơn giản, thế nhưng La Chinh hiểu được, tâm võ đạo của Tả Vân cứng cỏi dị thường.
Loại tâm võ đạo này, quan trọng nhất chính là kiên trì! Cũng là một trong những loại tâm võ đạo quý giá nhất của võ giả.
Hắn không chịu tùy tiện nhận thua là bởi vì không muốn làm mất đi cái tâm võ đạo của chính mình! Nếu như hắn tùy tiện nhận thua, tâm võ đạo sẽ sụp đổ, sau này dù thấy bất kể đối thủ nào cũng sẽ nhận thua, vậy hắn còn có động lực gì để trưởng thành được nữa?
Trừ khi khiến Tả Vân hắn hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, bằng không hắn sẽ liều mình cho đến chút sức lực cuối cùng. Đây chính là lòng kiên trì của một võ giả!
Nghiêm túc mà nói thì thiên phú của Tả Vân cũng không được coi là xuất chúng, thế nhưng cái tâm võ đạo cứng cỏi đã giúp hắn tiến thẳng một mạch tới Tiên Thiên Đại Viên Mãn. Vậy mới thấy, con đường tu luyện không chỉ có thiên phú là được mà còn cần nỗ lực và kiên trì của chính bản thân!
“Bụp!”
“Bụp!”
“Bụp!
Các đệ tử Tiểu Vũ Phong không sao ngờ được rằng, trận chiến đầu tiên của Tả Vân lại bị bại tới mức thảm như vậy.
Thoạt nhìn qua thì Thủy Hỏa Côn của Hắc Minh trông như cây côn gỗ thông thường, nhưng nếu là luyện khí sư có kiến thức uyên bác thì đều có thể nhận ra, cây côn kia chính là dùng Huyền Kim Mộc trăm năm mà chế thành.
Sau khi chặt Huyền Kim Mộc xuống thì còn phải đun trên dầu sôi nửa năm, đến khi bên ngoài vừa chín mềm thì mới dùng đao kiếm để khắc ký hiệu lên trên, thêm trận pháp vào đó, bọc thêm một tầng sắt nguội rồi mới có thể chế tạo ra Thủy Hỏa Côn đã gần đạt linh khí thượng phẩm này.
Cây côn này không chỉ nặng mà còn cứng hơn rất nhiều so với kim loại thông thường. Nếu bị nó đập phải, không chừng đang sống sờ sờ cũng sẽ chết ngay.
Tả Vân bị đánh tới mười mấy gậy, toàn thân đều là vết thương, xương cốt cũng nứt không biết bao nhiêu chỗ, nhưng hắn vẫn dựa vào một phần ý chí mà gắng gượng chống đỡ.
Trên mặt Hắc Minh lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nụ cười này giống như là một đứa trẻ ngây thơ mà tàn nhẫn, tươi cười mà chia năm xẻ bảy con ếch vừa chộp được.
“Được rồi!” Văn đạo sư giận dữ đứng dậy, đi tới bên cạnh võ đài hô to: “Trận so đấu này, đệ tử Tả Vân Tiểu Vũ Phong chúng ta chịu thua!”
Hắc Minh ném Tả Vân đang sống dở chết dở xuống, đối mặt Văn đạo sư cười nói: “Điều này không đúng với quy định nhỉ? Ngươi không thể nhận thua thay hắn được, hắc hắc.”
Dựa theo quy tắc, Văn đạo sư đúng là không thể thay Tả Vân nhận thua, chỉ chính miệng Tả Vân nhận thua mới được chấp nhận.
Nhưng hiện tại, Tả Vân đã hấp hối nằm trên mặt đất, chẳng lẽ hắn lại trơ mắt đứng nhìn Tả Vân bị thằng nhóc này đánh chết tươi?
“Nhóc con, ngươi là đệ tử Hắc Nham Phong?” Văn đạo sư lạnh giọng hỏi, trong lời nói mơ hồ có ý uy hiếp.
Tuy quyền lợi của các đạo sư trên ba mươi ba phong không lớn, nhưng nếu phía sau Hắc Minh không có chỗ dựa gì, các đạo sư vẫn có thể chặn hắn được. Huống hồ Văn đạo sư còn có thể dựa vào Tô Linh Vận. Nàng luôn rất bênh vực người mình, mặc dù không quan tâm Tả Vân bằng La Chinh, nhưng nếu để nàng biết đệ tử Tiểu Vũ Phong bị đệ tử của phong khác đánh rồi làm nhục như vậy, sợ là cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hôm nay Tô Linh Vận không ở đây, nếu không chắc hẳn nàng đã xông lên từ lâu rồi.“Là đệ tử của Hắc Nham Phong thì thế nào? Sao? Văn đạo sư, ngươi có ý kiến gì?” Lúc này một bà lão cầm quải trượng đi ra. Bà lão này chính là đạo sư của Hắc Nham Phong, tuy tu vi không cao nhưng cũng có vai vế. Nghe nói cho dù là một vài chân nhân gặp mặt, thì cũng phải gọi bà một tiếng Hoa bà bà.
Nghe lời của Hoa bà bà, Văn đạo sư nhất thời không biết nói gì. Hoa bà bà này đúng là một nhân vật khó có thể ứng phó.
Nhưng nhìn đến dáng vẻ hấp hối của Tả Vân, trong lòng Văn đạo sư vô cùng tức giận. Đại hội toàn phong cũng không phải là trận đấu một mất một còn, không ngờ tên nhóc này thật tàn nhẫn. Hắn đã nhẫn nại đến cực điểm rồi!
Đúng lúc Văn đạo sư đang định nói lý, trọng tài bỗng nhiên tuyên bố Hắc Minh thắng, thì ra Tả Vân đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Quy tắc trong đại hội toàn phong có nói, một bên trực tiếp nhận thua hoặc mất đi sức chiến đấu tức là đã thua. Tả Vân thực sự không chịu đựng được nữa nên đương nhiên trọng tài tuyên bố Hắc Minh thắng lợi.
Văn đạo sư hung hăng trợn mắt liếc một cái rồi nhảy lên sân đấu, ôm lấy Tả Vân đưa xuống dưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...