Khi con Bạch Hổ này bước ra khỏi rừng cây khổng lồ ở bên ngoài kết giới thì liền phát hiện ra La Chinh. Nó chậm rãi đi về phía La Chinh, đôi mắt nó to như một căn nhà, đồng tử cực lớn của nó nhìn chằm chằm La Chinh một hồi, sau đó bỗng nhiên gầm lên một tiếng thật to.
“Ngào!”
Một tiếng hổ gầm này, đinh tai nhức óc.
Chỉ một tiếng gầm của nó, các loại động vật kỳ lạ quý hiếm liền nhao nhao lao ra khỏi rừng. Đến loài chim cũng có kích thước cực kỳ to lớn, cho dù là con nhỏ nhất cũng phải tới mấy trượng.
Tiếng hổ gầm này tạo thành một trận gió lớn, có thể so với vòi rồng hung dữ nhất!
Sức gió cực lớn không hề bị cản trở mà trực tiếp xuyên qua kết giới màu hồng, cuốn La Chinh lại, đập thật mạnh vào giữa một cây đại thụ cách đó không xa.
“Bộp!”
La Chinh giống như bị một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh đánh trúng một quyền ngay chính diện, cả người lún thật sâu vào trong thân cây tới mấy chục thước, một lúc lâu sau vẫn không thể nhúc nhích.
La Chinh bị gắn chặt vào thân cây, trong miệng đầy máu tươi, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. May là thân cây này xốp mềm, chứ nếu con Bạch Hổ kia rống một tiếng mà làm cho mình bay thẳng lên tảng đá, thì với lực va đập lớn như vậy chắc chết tươi luôn rồi.
Đây rốt cuộc là cái nơi quái quỷ gì vậy? Sao lại khủng bố như thế?
Bị dính chặt vào trong thân cây, La Chinh nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó mới rút người ra. May mắn thân thể hắn vô cùng cứng rắn, chứ đổi lại là người khác thì chỉ cần con hổ này rống một tiếng là biến thành một cái xác nát bấy.
Sau khi chậm rãi leo ra khỏi cái “hốc cây” do chính mình tạo ra thì La Chinh thấy con Bạch Hổ vẫn chưa rời đi, còn đang nằm nghỉ ngơi bên ngoài kết giới.
Lúc này, hắn vừa mới leo ra nên lập tức lại gây chú ý với Bạch Hổ.
La Chinh thấy thế vội vàng rúc người vào trong hốc, nhưng lần này Bạch Hổ cũng không tiếp tục gầm thét mà là muốn nhào qua.
Bạch Hổ nhảy lên một cái, bổ nhào về phía kết giới màu hồng phấn. La Chinh chớp mắt một cái, cũng hiểu được, nếu kết giới màu hồng này không ngăn được Bạch Hổ thì chính mình sẽ phải chết.
Con hổ vừa mới tiếp xúc với kết giới thì trên bề mặt kết giới lập tức phóng ra vài tia chớp nhỏ, nháy mắt những tia chớp này đã vây quanh nó!
Chỉ trong khoảnh khắc, Bạch Hổ cao mấy trăm trượng đã bị tia chớp màu trắng kia phân giải. Đầu tiên là da lông, sau đó là máu thịt, cuối cùng là khung xương, tất cả đều bị tia chớp kia ăn mòn sạch sẽ. Cuối cùng chỉ còn lại một viên yêu đan nặng nề rơi xuống đất, tạo thành một cái hố to.
Mà chỉ một viên yêu đan thôi cũng đã to bằng cả một căn nhà.
Yêu đan kia tỏa ra ánh sáng lộng lẫy kỳ dị, nguồn năng lượng trong đó nhảy nhót không ngừng, ẩn chứa một loại sức mạnh gì đó mà La Chinh cũng không nhận ra, nhưng chắc chắn cực kỳ mạnh mẽ!
“Nếu phóng hết năng lượng của yêu đan này ra, chỉ sợ toàn bộ Đông Vực cũng sẽ bị phá hủy?”
Nhìn thấy viên yêu đan bên ngoài kết giới, trong lòng La Chinh âm thầm cảm thán, không biết cầm một viên yêu đan này đến Đông Vực bán sẽ được bao nhiêu tiền?
Mặc dù yêu đan gần trong gang tấc, nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
Chưa nói đến chuyện yêu đan khổng lồ như thế, vốn đã không thể mang đi nổi, mà ngay cả nhẫn tu di của La Chinh căn bản cũng không thể chứa được.
Hơn nữa, La Chinh càng chẳng có cách nào đi qua được kết giới màu hồng này. Nếu thật sự muốn đi qua, e là kết quả sẽ giống con hổ kia, tuyệt đối không sống được.
Nhìn chằm chằm viên yêu đan cực lớn kia, La Chinh chỉ có thể lắc đầu bỏ qua. Muốn trách thì chỉ có thể trách mình quá yếu.
Nhưng mà nghĩ lại, cái chỗ thần kỳ này, rốt cuộc là chỗ nào? Vì sao lại có sinh vật to lớn như thế?
May là trên đỉnh đầu còn có kết giới, chứ nếu không cẩn thận một chút để Bạch Hổ này vào trong Đông Vực, thì sợ là Đế Vương trong Phần Thiên Cung hay thậm chí tông chủ Thanh Vân Tông cũng không thể may mắn thoát được?
Dẹp gọn rối rắm trong lòng, La Chinh tiếp tục thăm dò cái rừng rậm cổ quái này. Hắn bước đi thật cẩn thận, từng li từng tí một dưới những tán lá cực lớn. Đi trong rừng rậm với những gốc cây cao tới ngàn trượng này khiến hắn cảm thấy mình giống như là một con kiến đang bò chậm rãi trên mặt đất.
Có vẻ như là vì kết giới màu hồng này nên trong kết giới, ngoại trừ cây cối xanh um tươi tốt thì cũng không còn sinh vật nào khác.
Nghĩ thử xem, nếu như ở đây có bất cứ sinh vật nào dù là tầm thường nhất, cho dù là một con côn trùng thì tính mạng La Chinh liền như ngàn cân treo sợi tóc...
Ở giữa cánh rừng cây lớn này, có một con đường rộng chừng trăm trượng, chắc chắn không phải là đường cho người thường đi lại. La Chinh có thể tưởng tượng được, con đường này là được tạo nên cho tộc người khổng lồ nào đó. Nếu như dựa theo tỉ lệ mà suy đoán, sợ là hắn chỉ bé bằng một phần nghìn của họ.
La Chinh chạy theo con “đường mòn trong rừng”, chạy một mạch hơn trăm dặm đường cũng mất chừng gần nửa canh giờ. Cuối cùng, trước mắt hắn xuất hiện một tòa Tiên Phủ rất to lớn!
Tòa Tiên Phủ kia được xây dựng lộng lẫy đẹp đẽ, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, khắp nơi đều lộ ra một luồng tiên khí thanh cao, thoát tục, đồng thời tỏa ra những tia sáng bảy màu rực rỡ mà thần bí, không giống đồ vật trong nhân gian.
Tòa Tiên Phủ này tọa lạc tại chính giữa kết giới màu hồng, ở giữa có một cột ánh sáng màu hồng liên tục phóng lên trời cao, sau khi đạt tới đỉnh liền khuếch tán ra, tạo thành lớp màng sáng màu hồng kia.
“Thì ra kết giới to lớn kia là do tòa Tiên Phủ này tạo ra, nhưng không biết chủ nhân Tiên Phủ này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là Tiên Nhân sao?” Đối với suy đoán của mình, La Chinh có sáu phần khẳng định. Cũng chỉ có Tiên Nhân trong truyền thuyết mới có được bản lĩnh như thế.
Mấu chốt chính là, tin tức được lưu lại trong Luyện Khí Tông Pháp của Xa Đạo Tử rốt cuộc là gì? Có liên quan gì đến Tiên Phủ này?
Chỉ chốc lát sau, La Chinh đã đi tới cửa ra vào của Tiên Phủ.
Hắn ngẩng đầu nhìn, cổng chính của Tiên Phủ này ít nhất cũng cao năm trăm trượng. Hắn khó có thể tưởng tượng, dáng người của chủ nhân Tiên Phủ này sẽ khổng lồ đến cỡ nào?
Cánh cổng của Tiên Phủ đã mở ra, chỉ một cái ngưỡng cửa đã cao tới ba tầng lầu. La Chinh đi tới trước cánh cửa, một chân giẫm lên mép cửa rồi nhảy lên trên, cả người như một con diều hâu bay vào trong cửa.
Nhưng ngay khi La Chinh vừa mới nhảy vào trong thì thấy có tới mấy chục người đang đứng đó, dựa theo quần áo thì hẳn là người của bảy đại sĩ tộc.
Sắc mặt bọn họ đều vô cùng căng thẳng, dường như đang chú ý gì đó. Nhưng La Chinh tạo ra động tĩnh lớn như vậy nên bọn họ đều đồng loạt nhìn sang.
“Ồ! Sao vẫn còn cá lọt lưới?”
“Ta đã nói rồi, cứ giết chết luôn đám người Trúc Diệp Bang kia đi, đỡ cho bọn chúng đi ra ngoài bàn ra tán vào.”
“Khà khà! Cho tới bây giờ, Thiên Long - Hoàng gia chúng ta chưa từng làm chuyện mờ ám, cho dù toàn bộ người trong thiên hạ biết thì đã sao? Ai dám tranh giành với Hoàng gia chúng ta?”
Mấy chục người đó bàn cãi xôn xao, trong đó có một người phụ nữ tóc dài nhìn La Chinh rồi nói rất thờ ơ: “Nhạn Cửu, giết chết tên nhóc kia đi. Chặt đầu, treo ở Ngọc Long Cốc để nhắc nhở mấy tên không biết sống chết khác, đừng có tùy tiện xông vào.”
Sau khi nghe lệnh, Nhạn Cửu liền đi ra khỏi đám người, trên mặt nở một nụ cười quỷ dị, gã rút con dao găm treo ở eo ra.
Con dao găm của Nhạn Cửu dài hơn so với dao găm bình thường, lưỡi dao uốn lượn như hình con rắn. Ngay khi Nhạn Cửu đi về La Chinh, dưới chân hắn liền tỏa ra từng luồng chân nguyên, sau đó những chân nguyên này liền biến thành từng đám sương mù màu đen.
“Lại là sương mù đen!”
La Chinh cười lạnh trong lòng. Bảy đại sĩ tộc không nói lý lẽ, gặp mặt là muốn giết, hắn dĩ nhiên đã từng được mở mắt nhiều lần.
Hắn cũng hiểu rõ, những sĩ tộc này đã quen cao cao tại thượng, bọn họ chỉ biết nói lý với nhau, chứ nhất quyết không nói lý với người ngoài bảy đại sĩ tộc, như thể tính mạng tất cả những người trong thiên hạ, đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là chuyện cỏn con.
Đối với loại thái độ này, La Chinh chỉ có một biện pháp, chính là giết!
Giết đến khi bọn họ sợ hãi!
Chân nguyên thiên biến vạn hóa, đại đa số các sát thủ đều thích nhất là chuyển hóa chân nguyên thành làn sương mù đen, nên đương nhiên trước đây La Chinh cũng đã gặp qua hai lần.
Lần đầu tiên là đối mặt với Hắc Bạch Song Sát. Chẳng qua lúc đó làn sương mù đen do Hắc Sát tạo ra cũng không có ảnh hưởng gì lớn tới La Chinh. Ngược lại, hắn lợi dụng thần thức linh hồn của mình tìm ra vị trí của Hắc Sát, giết chết gã luôn.
Lần thứ hai chính là lúc chống lại Thiên Yêu Thánh Hỏa của Hắc Thiết Yêu Vương không lâu trước đây. So sánh ra, Thiên Yêu Thánh Hỏa kia khủng bố hơn nhiều, nó không chỉ có có thể ngăn cách thần thức, cản trở tầm mắt, lại còn có thể ăn mòn vạn vật!
Cái vị được gọi là Nhạn Cửu trước mắt này, nhìn trang phục thì hắn hẳn là thích khách, vậy trình độ tạo ra màn sương mù đen có lẽ cũng tương đương mức độ của Hắc Bạch Song Sát, có lẽ hơi mạnh mẽ hơn Hắc Bạch Song Sát một chút, nhưng đối với La Chinh mà nói thì cũng không khác nhau lắm.
La Chinh đưa lưng về phía ngưỡng cửa cao tới ba tầng lầu kia, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích. Nhạn Cửu chậm rãi đi về phía hắn, đến lúc tới gần thì màn sương mù đen kia cũng đồng thời tỏa ra, vây quanh La Chinh.
Ngay lúc tầm nhìn của La Chinh bị hắc vụ cản trở, Nhạn Cửu đột nhiên bắt đầu hành động!
Bóng dáng Nhạn Cửu giống như một làn gió không có trọng lượng, khuấy tung màn sương đen đặc kia lên khiến chúng quay cuồng không ngừng.
La Chinh nhìn đám sương đen dày đặc cuồn cuộn trước mắt, phi đao nát trong tay đã lặng yên vọt lên, hai tay đặt chéo trước ngực trong trạng thái đề phòng.
“Ngươi tên là gì?” Trong màn sương mù bỗng truyền đến một tiếng nói mềm mại đáng yêu.
Rõ ràng là một người đàn ông mà giọng nói lại ẻo lả như thế. Sau khi nghe được, lông mày La Chinh nhịn không được mà nhíu lại: “Bảy đại sĩ tộc các ngươi, chẳng phải lúc nào muốn giết là giết sao? Còn muốn biết tên ta làm gì?
“À. Điều này không liên quan gì đến sĩ tộc mà ta đại diện, hoàn toàn chỉ là sở thích cá nhân. Từ lúc phụng sự cống hiến ở Bùi gia đến nay, ta đã ám sát tổng cộng hai ngàn bốn trăm sáu mươi mốt người, tên mỗi người ta đều nhớ rõ ràng, nếu giết chết ngươi mà không biết tên, thì chẳng phải là phá vỡ quy tắc của ta sao?” Tiếng của Nhạn Cửu lại bay ra từ bên trong.
“Ngươi không cần biết tên của ta.” La Chinh thản nhiên nói.
“Vì sao?” Nhạn Cửu vội vàng truy hỏi.
“Bởi vì người chết nhất định là ngươi. Biết hay không đối với ngươi mà nói dĩ nhiên chẳng có ý nghĩa gì.” La Chinh đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...