Tích lũy suốt bao nhiêu năm của thành Bạch Đế, tuy kém Thanh Vân Tông và Phần Thiên Cung, nhưng so với bảy đại sĩ tộc thì vẫn nhiều hơn không ít.
Các loại bảo vật linh khí được đặt tùy tiện trên giá gỗ nơi vách tường, tựa như mấy thứ này cũng không phải thứ quý hiếm gì.
Nếu có thể thoải mái chọn lựa ba món bảo vật, La Chinh sẽ không khách sáo.
Hiện tại, hắn không hứng thú lắm với linh khí. Trong tay hắn còn có không ít Thiên Diễn Tinh Hoa, chỉ cần bán ra rồi đổi lấy một món linh khí là được, rất đơn giản.
Vì vậy, khi quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt La Chinh không dừng lại trên mấy món linh khí.
Hình Thiên Tố thực sự kinh ngạc. Tuy trong mắt cường giả Chiếu Thần Cảnh thì linh khí cũng chẳng là gì, nhưng với địa vị của La Chinh mà nói thì phải có hứng thú lớn với linh khí mới đúng. Nhìn bộ dạng bình tĩnh kia của La Chinh, Hình Thiên Tố cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Vì thế Hình Thiên Tố chỉ vào hai thanh bảo kiếm cạnh đó, nói: “Đôi bảo kiếm này tên là Đoạt Mệnh Song Hoàn Kiếm, là hai thanh linh khí thượng phẩm đi thành một đôi, uy lực phi phàm. Nếu ngươi chọn nó thì chỉ tính là một món bảo bối, tuyệt đối là đáng giá!”
La Chinh gật đầu, nhưng không nói gì. Hắn còn muốn xem những thứ khác một lát.
Hình Thiên Tố thấy La Chinh quả thật không có hứng thú quá lớn với linh khí liền dẫn hắn tiếp tục đi về phía trước.
Đi thêm một đoạn, bước chân La Chinh đột nhiên khựng lại, ánh mắt dừng trên vách tường cách đó không xa.
Trên đó treo ba món bảo vật. Tuy ba món bảo vật này tỏa ra hơi thở không tầm thường, nhưng chúng đều không trọn vẹn.
Món thứ nhất là đao. Đó là một thanh đao xanh biếc như được khắc từ ngọc bích, chỉ tiếc mũi đao và chuôi đao đều đã không còn, chỉ còn phần thân đao.
Thứ hấp dẫn La Chinh không phải đoạn thân đao còn lại kia mà là một viên tinh thạch màu tím được khảm trên đó. Xung quanh khối tinh thạch này có một vòng ký hiệu dày đặc.
Những ký hiệu này, La Chinh vừa mới thấy hôm nay. Sau khi dòng linh văn thứ hai xuất hiện thì thân thể hắn đã tương đương với linh khí trung phẩm. Cũng vào lúc xuất hiện linh văn, trên hai cánh tay của hắn xuất hiện hai vòng ký hiệu cực kỳ giống ký hiệu trên thanh đao này!
La Chinh cau mày nhìn ba món vũ khí sứt mẻ này, lẳng lặng suy tư.
Hắn nghĩ ký hiệu trên tay hẳn là ký hiệu dùng để khảm nạm!
La Chinh vốn đã cảm thấy ký hiệu trên cánh tay hắn vô cùng quen mắt, nhưng hắn không nhớ được từng thấy ở đâu.
Trên thực tế, dù là bí tịch luyện khí của Tà Lang hay trong Luyện Khí Tông Pháp của Xa Đạo Tử đều nhắc tới loại ký hiệu này. Nó là ký hiệu để khảm tinh thạch.
Bởi vì nó chưa từng xuất hiện trên thân thể con người nên nhất thời La Chinh không thể nghĩ ra. Nhưng lúc này, La Chinh đột nhiên phát hiện những ký hiệu này trên ba món vũ khí sứt mẻ thì nháy mắt đã hiểu.
Nói cách khác, thân thể La Chinh giống như những linh khí đó, có thể khảm tinh thạch lên!
“Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi coi trọng mấy cái này?” Hình Thiên Tố cười nói: “Mấy món vũ khí sứt mẻ này từng là vũ khí của cường giả Chiếu Thần Cảnh. Thanh đao tên Ngọc Hồ Điệp này từng là bội đao của Ngọc Diện thư sinh, cũng là một linh khí thượng phẩm. Tiếc rằng trong cuộc chiến với Yêu tộc, Ngọc Hồ Điệp bị một con Yêu Vương phá hủy. Thanh đao bị gãy, chỉ còn lại thân đao. Thân đao này đã không đáng một đồng, thứ duy nhất có giá trị có lẽ là tinh thạch Phượng Tường khảm trên đó.”
“Tinh thạch Phượng Tường này còn có thể khảm lên vũ khí khác được chứ?” La Chinh hỏi.
“Đương nhiên rồi. Ngọc Hồ Điệp sở dĩ lợi hại như vậy cũng là nhờ tác dụng của tinh thạch Phượng Tường! Ta nhớ rõ lúc trước Ngọc Diện thư sinh dùng thanh đao này có thể chém trăm nhát chỉ trong nháy mắt! Tốc độ khủng khiếp đó chính là nhờ tác dụng của tinh thạch Phượng Tường.” Hình Thiên Tố giới thiệu: “Cho nên chúng ta mới giữ lại thân đao này.”
La Chinh gật gật đầu, chỉ vào thanh đao, nói: “Món bảo vật thứ nhất, ta chọn cái này.”
“Ồ? La Chinh, ngươi còn tinh thông luyện khí?” Theo hiểu biết của Hình Thiên Tố, chỉ có luyện khí sư mới thấy hứng thú với tinh thạch. Chẳng lẽ La Chinh thật sự biết cách luyện khí? Có thể khảm được tinh thạch Phượng Tường lên thân vũ khí?
“Luyện khí?” La Chinh lắc đầu. Bởi vì đọc Luyện Khí Tông Pháp, nên La Chinh đúng là có hiểu được bước đầu của phương pháp luyện khí. Nhưng hắn còn chưa tự thực hành, còn lâu mới có thể xưng là tinh thông luyện khí.
Hình Thiên Tố tuy cảm thấy quái dị nhưng vẫn gật đầu: “Nếu ngươi lựa chọn thanh đao này làm món bảo vật thứ nhất thì nó thuộc về ngươi.”
Linh khí sứt mẻ này treo ở đây đã rất lâu rồi. Dù sao có thể bước vào bảo khố của Đế Quân, đa phần đều là thành viên trong Đế Quân. Dù trong Đế Quân có luyện khí sư, nhưng họ thường không trực tiếp ra chiến trường giết địch, bởi vậy, họ hiếm khi có cơ hội lập được chiến công hiển hách để có tư cách tiến vào bảo khố rồi chọn lựa phần thưởng.
Cho nên rất ít người chọn tinh thạch làm phần thưởng. So ra, những linh khí thượng phẩm có sẵn sẽ càng thích hợp với bọn họ hơn.
“Cái bên cạnh thì sao?” La Chinh hỏi.
Bên cạnh thanh đao Ngọc Hồ Điệp cũng là một vũ khí sứt mẻ. Đó là một cây thương dài màu đỏ thẫm bị gãy thành mấy đoạn. Trên mũi thương khảm một viên tinh thạch đỏ như máu.
Lúc này, viên tinh thạch kia đang tỏa ra hào quang đỏ rực, tựa như trái tim đang đập, lúc sáng lúc tối.
“Cây thương này tên Xuyên Sơn, cũng là một linh khí thượng phẩm. Tinh thạch khảm trên mũi thương là tinh thạch Huyết Phỉ. Sau khi Xuyên Sơn được khảm tinh thạch lên liền có khả năng xuyên thủng cực mạnh, là đối thủ không đội trời chung của các loại kết giới.” Hình Thiên Tố kiên nhẫn giải thích.
“Xuyên thủng kết giới?” La Chinh kích động. Hắn bị Vân Lạc nhốt trong kết giới trong suốt đến phát sợ. Tuy hắn hiểu được rằng dù có vũ khí như Xuyên Sơn cũng chưa chắc có thể phá được kết giới của Vân Lạc, nhưng ngày sau gặp phải những kết giới khác thì cũng coi như có cách đối phó.
Hình Thiên Tố gật đầu nói: “Đúng vậy! Khả năng đâm xuyên của tinh thạch Huyết Phỉ rất mạnh mẽ. Xuyên Sơn này đã bị hủy trong tay Thần Ấn Yêu Vương vốn thông thạo sử dụng kết giới. Năm đó các cường giả Chiếu Thần Cảnh trong thành Bạch Đế phải bó tay chịu trói, nhưng dựa vào tinh thạch Huyết Phỉ đã phá được kết giới của Thần Ấn Yêu Vương, cuối cùng đánh bại nó. Tiếc rằng Xuyên Sơn cũng hỏng rồi…”
Nhìn Xuyên Sơn gãy thành mấy đoạn, La Chinh có thể tưởng tượng trận chiến năm đó kịch liệt đến mức nào.
“Ta cũng muốn cái này!” La Chinh chỉ vào Xuyên Sơn.
“Không thành vấn đề! Lát nữa ta giúp ngươi lấy ra một thể.” Hình Thiên Tố cười nói: “Còn một viên tinh thạch nữa, ngươi có muốn không?”
La Chinh nhìn thoáng qua cây búa còn lại, khẽ lắc đầu. Tuy tinh thạch trên cây búa cũng tỏa ra hào quang mê người, nhưng hiện giờ trên cánh tay La Chinh chỉ có hai vòng ký hiệu, chỉ có thể khảm hai viên tinh thạch. Nhiều tinh thạch hơn nữa cũng không có tác dụng quá lớn với hắn.
Lấy được hai viên tinh thạch rồi, La Chinh tiếp tục đi sâu vào trong.
Mức độ phong phú của bảo vật trong bảo khố Đế Quân vượt quá sức tưởng tượng của La Chinh. Ngoài vũ khí đủ loại kiểu dáng ra thì các bảo vật khác như pháp bảo phòng ngự, ngọc phù, ám khí, đan dược… cũng nhiều không đếm xuể.
Gần như muốn cái gì có cái đó.
Hơn nữa cái nào cũng có tác dụng cực kỳ lớn, suýt nữa khiến La Chinh hoa mắt.
Đáng tiếc La Chinh chỉ còn một cơ hội cuối cùng. Nếu không phải hai khối tinh thạch kia có tác dụng với hắn thì hắn cũng muốn bỏ lại một trong hai viên.
La Chinh tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trước một cái hộp nhỏ trông khá tầm thường. Đó là một cái hộp đựng đan dược. La Chinh bước tới, chăm chú đọc mấy chữ trên đó: “Thất Bảo Niết Bàn Đan!”
Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ thận trọng, hắn hỏi: “Đây là đan dược cấp sáu trong truyền thuyết do thánh thủ luyện đan – Tử Đạo Nhân luyện chế, Thất Bảo Niết Bàn Đan sao?”
Thấy La Chinh chọn trúng viên đan dược này trong đống đan dược ở bảo khố, Hình Thiên Tố cũng cười khổ. Ánh mắt của thằng nhóc này thật sự rất độc. Tuy bảo vật trong bảo khố Đế Quân phong phú như vậy, nhưng thứ có giá trị thật sự cũng chỉ có mấy chục món. Thất Bảo Niết Bàn Đan này chính là một trong số đó.
Nếu nuốt một viên Thất Bảo Niết Bàn Đan, đầu tiên sẽ chữa khỏi vết thương trên cơ thể dù có nghiêm trọng thế nào, chỉ cần còn thở thì khi nuốt viên đan dược này vào, vết thương sẽ lành chỉ trong nháy mắt. Thậm chí nó còn có thể nuôi dưỡng linh hồn. Cho dù linh hồn bị tổn thương, Thất Bảo Niết Bàn Đan cũng có thể chữa được.
Hơn nữa, Thất Bảo Niết Bàn Đan còn có thể nâng cao sức mạnh cho người dùng lên ba cấp. Ví dụ cảnh giới Tiên Thiên Ngũ Trọng, sau khi dùng đan thì trong vòng ba ngày tiếp đó, thực lực sẽ tăng cao, trở thành cao thủ Tiên Thiên Bát Trọng.
Thất Bảo Niết Bàn Đan này thần kỳ như thế, nhưng có một nhược điểm cực lớn, đó là chỉ có người từ Chiếu Thần Cảnh trở xuống mới có thể sử dụng. Đối với cường giả Chiếu Thần Cảnh như Hình Thiên Tố thì không có tác dụng gì cả.
Dù vậy, nó cũng đủ để khiến các đại sĩ tộc mơ ước.
Rất nhiều gia tộc lớn để bồi dưỡng đệ tử tinh nhuệ đều sẽ ban cho rất nhiều bảo vật giữ mạng.
Mà Thất Bảo Niết Bàn Đan không thể nghi ngờ là đan dược tốt nhất. Sau khi sử dụng không chỉ chữa khỏi thương tích toàn thân mà còn có thể nâng cao thực lực trong thời gian ngắn.
Tiếc rằng Tử Đạo Nhân - người luyện chế Thất Bảo Niết Bàn Đan - mới bốn mươi ba tuổi đã qua đời. So với những võ giả có được mấy trăm năm thọ mệnh thì Tử Đạo Nhân được xem là cực kỳ đoản mệnh, cho nên số lượng Thất Bảo Niết Bàn Đan mà hắn để lại cũng không nhiều.
Hơn nữa Thất Bảo Niết Bàn Đan này dùng một viên là bớt đi một viên, dần dần trở nên khan hiếm. Ban đầu giá bán loại đan dược này không phải quá đắt, nhưng sau này thì càng ngày càng cao, cuối cùng cao đến mức một viên đan dược có giá mấy chục vạn Phương Tinh! Mức giá này đã vượt xa khả năng mua của những người trong Tiên Thiên Cảnh.
Có điều người mua Thất Bảo Niết Bàn Đan cơ bản đều là trưởng bối trong gia tộc, dùng để ban cho những hậu bối tinh anh.
Người mua được thì không thể ăn, người ăn được thì không mua nổi, lời này đã chứng tỏ mức giá đắt đỏ của Thất Bảo Niết Bàn Đan.
“Bảo vật thứ ba mà ta chọn là Thất Bảo Niết Bàn Đan.” La Chinh vừa lòng gật đầu.
Thật ra trong lòng Hình Thiên Tố đã định giữ viên Thất Bảo Niết Bàn Đan này cho một hậu bối trong nhà. Chỉ cần chờ hậu bối kia đạt được công trạng liền có thể đường đường chính chính ban thưởng đan dược này cho kẻ đó.
Đáng tiếc lúc này La Chinh nhanh chân đến trước. Lời nói ra như bát nước hắt đi. Huống chi Hình Thiên Tố chính là Tổng soái Đế Quân, càng không thể lật lọng, cho nên hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý. Muốn trách, thì trách ánh mắt La Chinh quá sắc bén.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...