Ngũ Trảo Hắc Long đúng là đã hoàn toàn bị Ngũ Trảo Kim Long xé thành từng mảnh nhỏ, thế nhưng ngay sau khi bị xé nát, từng luồng chân khí Thiên Ma kia liền ào ào chui vào cơ thể Ngũ Trảo Kim Long...
Vì vậy, chỉ trong khoảnh khắc Ngũ Trảo Kim Long lại biến thành Ngũ Trảo Hắc Long, hơn nữa thoạt nhìn thì hình thể còn to lớn hơn so với trước đây! Uy thế càng thêm kinh người!
La Chinh mỉm cười: “Vừa mới thua một trận, vậy mà vẫn không nhớ...”
Tướng lĩnh Đế quân nhìn Ngũ Trảo Hắc Long to lớn hơn tới hai lần thì há hốc miệng, lắp bắp nói: “Chuyện này... Chuyện này... Tại sao có thể như vậy!”
Rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông đang xem cuộc chiến ở phía sau, lúc này cũng hết chỗ nói.
Chân khí màu tím đen trong cơ thể La Chinh không khỏi quá biến thái, quá vô lại rồi.
Ngũ Trảo Hắc Long to lớn gấp hai lần quanh quẩn trên không trung một vòng, sau đó lại nhào về phía tướng lĩnh Đế Quân kia.
Chứng kiến uy thế này, sắc mặt vị tướng lĩnh Đế Quân trở nên tái nhợt, trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra cách gì hóa giải, rốt cuộc lại đánh ra một chiêu Ngũ Trảo Kim Long.
Lúc này đây, ngay cả đệ tử Thanh Vân Tông cũng không thể nhìn nổi.
“Vị tướng lĩnh Đế Quân đó là cường giả Chiếu Thần Cảnh, sao lại ngu xuẩn đến vậy, đây chẳng phải là mỡ dâng miệng mèo sao?”
“Không biết sao hắn có thể tu luyện được đến Chiếu Thần Cảnh, thật không thể tưởng tượng được... quá ngu rồi!”
Đệ tử Thanh Vân Tông đánh giá rất chính xác, bởi vì khi Ngũ Trảo Kim Long xông lên tới lần thứ ba thì vẫn bị Ngũ Trảo Hắc Long cắn nuốt, vì vậy Ngũ Trảo Hắc Long của La Chinh lại biến lớn hơn tới ba lần.
Một con Ngũ Trảo Kim Long cũng đã cực kì to lớn, có thể quấn quanh một ngôi nhà.
Hiện tại Ngũ Trảo Hắc Long của La Chinh lớn hơn gấp ba so với Ngũ Trảo Kim Long, hoàn toàn biến thành một gã khổng lồ, quanh quẩn trên không trung. Nếu cứ như vậy mà đánh xuống vị tướng lĩnh Đế Quân kia thì có lẽ uy lực có thể đủ để hủy thiên diệt thế!
Nhìn vị tướng lĩnh Đế Quân phía xa, La Chinh cũng không thương cảm chút nào, vung tay lên, Ngũ Trảo Hắc Long khổng lồ phát ra một tiếng rồng ngâm hùng hồn, sau đó cứ vậy mà phóng điên cuồng về phía tướng lĩnh Đế Quân kia.
Trong đầu ướng lĩnh Đế Quân lúc này hoàn toàn trống rỗng, trong lòng hối hận vạn phần.
Hắn và Gia Cát Thanh Vân chỉ có chút giao tình mà thôi!
Trong thành Bạch Đế biết bao nhiêu người, vì sao hắn phải thò đầu ra lo chuyện của Gia Cát Thanh Vân cơ chứ? Không nghĩ tới cứ như vậy mà lại góp cả mạng mình vào!
Nhưng nguyên nhân trong đó cũng không thể trách hắn! Tên nhóc kia chẳng qua mới chỉ là cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên nhãi nhép, bản thân hắn lại là cường giả Chiếu Thần Cảnh, chẳng lẽ ngay cả việc xử lý một tên Nửa Bước Tiên Thiên lại làm không được? Nghĩ tới đây, tướng lĩnh Đế Quân cũng mất hết can đảm, ngoài sợ hãi hắn còn cảm thấy một cảm giác thất bại dâng lên từ nơi thật sâu trong lòng.
Đúng lúc Ngũ Trảo Hắc Long đáp xuống, sắp đến trước mặt hắn thì đột nhiên có một lớp bình phong quỷ dị xuất hiện phía trước.
Lớp bình phong này vuông vắn bao quanh bốn phía, giống như một cái hộp nhỏ, hoàn toàn bao vây vị tướng lĩnh Đế Quân ở bên trong.
Dù cho Ngũ Trảo Hắc Long kia không ngừng va đập, gặm nhấm, ăn mòn... cũng không thể phá tan lớp bình phong tứ phương này dù chỉ một chút.
La Chinh đứng cách đó không xa nhìn cảnh này, liền thở dài một hơi, xem ra có nhân vật lớn can thiệp rồi!
Thật ra La Chinh cũng biết, hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy ở thành Bạch Đế, không thể không kinh động đến cường giả tuyệt thế trong thành.
Dù hắn thao túng Ngũ Trảo Hắc Long kia như thế nào cũng không phá nổi lớp bình phong tứ phương, cuối cùng sau khi Ngũ Trảo Hắc Long dùng hết chân khí Thiên Ma thì cũng tiêu tán giữa thiên địa...
Vào giờ phút này, bên trên bầu trời liền xuất hiện một cô gái mặc váy dài chín màu.
Cô gái này vung tay ngọc lên giữa không trung, bình phong bên người tướng lĩnh Đế Quân liền biến mất.
Hiển nhiên, bình phong này là do thiếu nữ kia xuất ra.
“A! Chẳng lẽ nàng là...” Trong đám đệ tử Thanh Vân Tông, có người kinh ngạc hô lên.
“Nàng là Vân Lạc!” Một vị đệ tử Thanh Vân Tông gọi tên của nàng.
“Trời ạ! Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Lạc. Quá xinh đẹp! Nhưng nàng giống y như trong truyền thuyết, lạnh như băng vậy. Nàng thật sự không có chút tình cảm nào sao?”
“Được xưng là Sát Lục Thiếu Nữ, ngươi cảm thấy nàng sẽ có tình cảm sao?”
Các vị đệ tử Thanh Vân Tông nhao nhao bàn tán, rõ ràng rất hứng thú với cô gái ở giữa không trung kia, hơn nữa còn biết không ít thông tin về nàng, cái nào cũng thuộc như lòng bàn tay.
Cô gái ở giữa không trung kia chậm rãi đi xuống bậc thang.
Chỉ có Chiếu Thần Cảnh mới có thể bay trên trời, nhưng là cách thức của cô gái này lại vô cùng đặc biệt, dưới chân nàng không ngừng xuất hiện từng khối từng khối bậc thang trong suốt. Nàng đi xuống rất từ tốn, chiếc váy dài chín màu nhẹ nhàng lay động, bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết xỏ trong một đôi guốc gỗ, đi trên bậc thang tạo ra tiếng lạch cạch.
Thoạt nhìn tốc độ của nàng rất chậm, nhưng chỉ đi vài bước đã tới trước mặt La Chinh.
Lúc này, La Chinh chỉ yên lặng đánh giá cô gái có tên Vân Lạc trước mặt.
Nhìn qua bề ngoài, nàng chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt có cảm giác hơi bụ bẫm như trẻ con, lộ ra vẻ dịu dàng mà đáng yêu. Thế nhưng đôi mắt nàng lại là một mảng trắng xóa, như là bị bao phủ trong một mảng sương mù. So với Chu Thiên Ngưng và Tô Linh Vận, đôi mắt nàng thiếu đi sự linh động. Ít nhất La Chinh cũng không thể nắm bắt được bất cứ tia cảm xúc nào tồn tại trong mắt nàng.
Không có bi thương, không có vui mừng, không có kinh ngạc cũng không có thất vọng...
Nếu một người không có cảm xúc, vậy nàng chẳng phải giống con rối gỗ sao?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đương nhiên La Chinh không dám nói ra. Đối mặt với Vân Lạc, hắn vẫn còn có chút căng thẳng.
Mặc dù nàng chỉ cứu vị tướng lĩnh Đế Quân kia ra, nhưng mà thực lực thể hiện ra như vậy, không thể không khiến hắn e ngại. Ít nhất trong lòng hắn hiểu rõ, ở gian đoạn hiện nay, hắn còn lâu mới là đối thủ của nàng, thậm chí còn không thể chống cự!
“Ngươi tên gì?” Vân Lạc bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Tiếng nói của nàng rất êm tai, êm hơn so với bất kỳ cô gái nào La Chinh từng gặp, dù là Chu Thiên Ngưng, Tô Linh Vận hay kể cả Thanh Linh cô nương ở Kim Phong Tế Vũ Lâu hát rong kiếm sống cũng không êm tai bằng.
Nhưng La Chinh tuyệt đối lại không thích loại tiếng nói này!
Bởi vì giọng của nàng không có một tia cảm xúc nào cả, không mặn, không nhạt, không nghiêm khắc, cũng không dịu dàng, giống như là một tảng đá, hoặc là con rối.
“Ta tên La Chinh.” La Chinh vẫn gật đầu, trả lời vấn đề của nàng.
Vân Lạc “Ồ” một tiếng, đồng thời nói thêm: “Ngươi rất kỳ quái. Rõ ràng thực lực chỉ mới là Nửa Bước Tiên Thiên, vậy mà có thể đánh bại Hứa Hưu, thật sự rất kỳ quái!”
Nhìn vẻ mặt lúc nói chuyện của Vân Lạc, trong lòng La Chinh cảm thấy buồn cười. Miệng nàng nói kỳ quái, nhưng lại khiến người khác cảm thấy nàng chẳng có cảm xúc gì. Nói chuyện với một người như vậy, La Chinh mới cảm thấy kỳ quái!
“Vừa rồi hình như ngươi đã sử dụng một loại chân khí rất đặc biệt, chuyển hóa Ngũ Trảo Kim Long của Hứa Hưu, chẳng qua nếu ta là Hứa Hưu, muốn phá giải chiêu của ngươi thì rất đơn giản.” Vân Lạc nhìn thoáng qua vị tướng lĩnh Đế Quân tên Hứa Hưu kia rồi nói: “Với thực lực của ngươi, căn bản không thể nào kéo dài thời gian điều khiển Ngũ Trảo Hắc Long. Hứa Hưu chỉ cần cách ngươi xa một chút, chẳng bao lâu sau là ngươi không chống đỡ nổi rồi.”
Đối với phân tích của Vân Lạc, La Chinh cũng vô cùng đồng ý. Trong một khoảng thời gian ngắn đã tìm ra phương pháp phá giải, xem ra cô gái này cũng không phải là không có trí tuệ... Nhưng sao lại trông giống như hoàn toàn không có cảm xúc gì?
“Nhưng không cần thảo luận mấy thứ này làm gì nữa, ngươi đang ở thành Bạch Đế, dám mạo phạm Đế Quân ta đã là tội chết, chọn một loại phương pháp ngươi có thể tiếp nhận, ta ban thưởng cho ngươi cái chết.” Vân Lạc nói mà mặt không đổi sắc.
Cô gái này...
La Chinh hoàn toàn nghẹn lời. Miệng nàng nói muốn lấy mạng người khác mà lại đơn giản giống như giết một con gà vậy.
Điều khiến La Chinh buồn bực hơn chính là nàng không nói đạo lý mà chỉ muốn hắn chết mà thôi.
“Chuyện gì cũng có phải trái đúng sai. Nếu không phải hắn chọc ta trước, vì sao lại phải đi trêu chọc hắn?” La Chinh trầm mặt lại.
Người trong thành Bạch Đế chẳng ai nói đạo lý gì hết!
“Chỗ này của ta không có cái gì gọi là phải trái đúng sai, chỉ có quy tắc. Thành Bạch Đế chính là do Đế Quân xây nên, bất cứ hành vi nào mạo phạm đến Đế Quân, đều là tử tội.” Vân Lạc nói cực kì ngang ngược, vô lý, nhưng nàng lại thuận miệng nói ra, hơn nữa rất nghiêm túc, không có tới nửa câu vui đùa.
“Nếu ta không muốn chết?” La Chinh hỏi ngược lại.
“Không phải do ngươi.” Dứt lời, Vân Lạc khẽ giơ tay, một khối tứ phương trong suốt xuất hiện trên đỉnh đầu La Chinh, nó vừa xuất hiện liền bao trùm hết cả người La Chinh.
La Chinh biết rõ không địch lại, nhưng quyết định sẽ không bó tay chờ chết. Hắn lộn một cái trên mặt đất, lăn ra xa mấy mét, khối tứ phương kia liền chụp xuống khoảng không.
Trên mặt Vân Lạc không có chút cảm xúc nào, giẫm trên guốc gỗ, chậm rãi đi về phía La Chinh, tay vừa vung lên, trên trời liền xuất hiện vô số khối tứ phương, chúng không ngừng chụp xuống phía đầu La Chinh.
La Chinh không ngừng tránh trái tránh phải, nhưng những khối tứ phương kia thật sự quá nhiều, cuối cùng hắn cũng bị dồn vào trong góc chết, rốt cuộc bị một khối tứ phương gắt gao bao phủ lại.
La Chinh nhìn khối tứ phương trong suốt trước mắt, khẽ cắn môi, đánh lên trên một quyền.
Thông thường, cho dù là vật cứng rắn đến đâu, nếu bị một lực mạnh mẽ tác động vào thì cũng sẽ chấn động hoặc là lắc lư.
Giống như Cửu Xích Phân Quang Kính mà trước đây Gia Cát Thanh Vân đã triệu hồi ra, tuy La Chinh dùng sức mạnh cũng không phá được, nhưng vầng sáng đó dù sao cũng bị ảnh hưởng nên vẫn lay động không ngừng.
Nhưng khối tứ phương trong suốt mà Vân Lạc tiện tay tạo ra này, lại có vẻ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ sức mạnh, mặc cho La Chinh nện một cách mãnh liệt đến cỡ nào, cũng không chút nhúc nhích!
“Phá cho ta!”
Hơn một trăm cái vảy rồng trong cơ thể La Chinh bỗng nhiên phát sáng, dù La Chinh dùng toàn lực nện trên khối tứ phương, nhưng nó vẫn không chút sứt mẻ như trước.
“Chân khí Thiên Ma, cắn nuốt!”
La Chinh phóng ra chân khí Thiên Ma, muốn cắn nuốt khối tứ phương, đáng tiếc chân khí Thiên Ma vẫn luôn thuận lợi, lúc này cũng đã mất đi hiệu quả.
“Phi đao!”
La Chinh lấy phi đao ra khỏi nhẫn tu di, dùng thanh phi đao sắc bén trước nay vẫn cắt chém vạn vật, vậy mà lại không có ảnh hưởng gì tới khối tứ phương!
Cái váy chín màu của Vân Lạc chậm rãi phất phới, đôi guốc gỗ nhỏ đi trên mặt đất vang lên những tiếng cạch cạch, bước tới trước mặt La Chinh: “Vô dụng thôi. Công kích của ngươi, không có khả năng phá vỡ kết giới của ta.”
“Kết giới? Thứ này chính là kết giới?” La Chinh cau mày nghĩ.
“Ngươi đã không chọn cách chết, vậy để ta giúp ngươi lựa chọn!” Vân Lạc giơ bàn tay như ngọc trắng, mấy ngón tay búp măng vẫy nhẹ một cái, một mảnh kết giới trong suốt vuông vức mỏng như cánh ve xuất hiện trên tay nàng.
Sau đó nàng chậm rãi đẩy mảnh kết giới này về phía khối tứ phương.
Lúc này La Chinh đang đứng thẳng, nếu mảnh kết giới trong suốt mỏng như cánh ve kia lao đến, sẽ trực tiếp chặt đứt cổ La Chinh...
(1)Thiếu nữ giết chóc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...