Chu Phi Hàng quanh năm chinh chiến bên ngoài nên cũng đã có chút xa lạ với Thanh Vân Tông, ông chỉ nhớ rõ, trong Thanh Vân Tông có chia nội môn ngoại môn, còn về thực lực của ngoại môn có đến Tiên Thiên Cảnh hay không thì ông không rõ lắm.
Nhưng từng tia chân khí truyền đến từ trên người La Chinh khiến ông có thể khẳng định, tên nhóc cả người đẫm máu trước mắt, quả thực chỉ có thực lực Nửa Bước Tiên Thiên, có điều chân khí trong cơ thể hắn có chút cổ quái.
Với cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên mà có thể chiến đấu được đến mức này, cho dù là kẻ mạnh như Chu Phi Hàng cũng cảm thấy khó có thể tin nổi.
Chu Phi Hàng bước lên hai bước, nhìn La Chinh vẫn đứng sừng sững không ngã giống như một bức tượng, vươn ngón tay đặt lên một sợi kinh mạch trên gáy La Chinh.
“Ngũ tạng bị thương, kinh mạch đứt gãy... Thương thế như này mà vẫn có thể đứng vững không ngã, nghị lực này...” Chu Phi Hàng chậc chậc cảm thán, quay đầu lại hỏi: “Nha đầu Thiên Ngưng, tên nhóc này là gì của cháu?”
“Nhị bá, người không cần lo việc hắn là ai, người nhất định phải cứu sống hắn.” Chu Thiên Ngưng run giọng nói: “Hắn còn có thể cứu được không?”
Chu Phi Hàng cười hắc hắc: “Tên nhóc này thể trạng mạnh mẽ, bị thương nặng vậy mà vẫn còn có thể giữ lại một hơi, biện pháp cứu hắn thì tất nhiên là có, hơn nữa không chỉ có một, nhưng dù là biện pháp nào thì cũng phải trả cái giá không rẻ, cho nên ta mới hỏi, hắn là gì của cháu?”
Chu Phi Hàng đã chứng kiến quá nhiều chuyện sinh tử, vì Chu Thiên Ngưng, dù phải trả giá bao nhiêu ông cũng không quan tâm, nhưng nếu là vì một tên nhóc không rõ lai lịch, ông cũng không nhất thiết phải dốc toàn lực, cho nên mới hỏi như vậy.
“Hắn... Hắn là ân nhân cứu mạng của cháu, hắn là vì cứu cháu nên mới biến thành như vậy...” Chu Thiên Ngưng nhìn La Chinh với ánh mắt phức tạp.
Kỳ thật với kinh nghiệm của Chu Phi Hàng, chỉ nhìn qua ông đã biết La Chinh là vì cứu Chu Thiên Ngưng mới bị như thế. Câu hỏi vừa rồi, chỉ là để chứng minh một phỏng đoán của ông mà thôi. Ông nhìn Chu Thiên Ngưng mang vẻ mặt kia thì mỉm cười. Làm trưởng bối, ông cũng không tiện hỏi nhiều, vì thế liền nói: “Vậy được rồi. Nếu đã như vậy, người này, chúng ta nhất định phải cứu!”
Nói rồi, ngón tay Chu Phi Hàng búng khẽ một cái, trong tay ông xuất hiện một luồng chân nguyên sáng lấp lánh, luồng chân nguyên kia vừa xuất hiện liền biến thành một cây kim châm.
Thần Châm - Chu Gia không chỉ am hiểu ám khí, trên thực tế, Chu gia thành danh chính là nhờ một bộ châm pháp tên là Âm Dương Đại Thần Châm. Bộ châm pháp này không những có thể dùng để ngăn địch, mà còn có thể dùng để cứu người.
Trước mắt, Chu Phi Hàng không thể xử lý được thương thế của La Chinh, nhưng dùng Âm Dương Đại Thần Châm bảo vệ sự sống của hắn thì vẫn làm tốt.
“Bụp!”
Chu Phi Hàng điểm một cái, chiếc kim châm thật dài liền chui thẳng vào huyệt Thần Khuyết của La Chinh.
Sau đó hai tay Chu Phi Hàng điểm liên tục, từng cây kim xuất hiện trên tay ông, đi theo các huyệt Thiên Trung, Nhũ Căn, Quan Nguyên, Thái Uyên...
Chu Phi Hàng điểm liên tục mười bốn lần, phong ấn lại hết mười bốn huyệt vị quan trọng của La Chinh.
Sau khi hoàn thành một loạt động tác, hai mắt La Chinh nhắm chặt, miệng vết thương trên người hắn vốn đang trào máu tươi, giờ đây cũng ngừng chảy máu.
Lúc này, Chu Phi Hàng mới vươn tay rút từng chiếc xương nhọn cắm trên người La Chinh ra.
Cho dù là người chinh chiến lâu năm trên sa trường như Chu Phi Hàng, lúc rút xương nhọn ra trong lòng cũng cảm thấy kinh sợ. Thương thế của tên nhóc này quả thực có chút khủng bố, đồng thời Chu Phi Hàng cũng không hiểu nổi, Tiên Thiên Cảnh thông thường mà bị một chiếc xương nhọn đâm trúng thôi cũng đã đủ để bỏ mạng rồi. Nhưng tên nhóc này bị nhiều xương nhọn như thế đâm trúng mà vẫn có thể giữ được mạng, sức sống của hắn rốt cuộc là mạnh mẽ tới mức nào?
Rút hết tất cả xương nhọn ra, Chu Phi Hàng nắm lấy đầu vai của La Chinh, nhẹ nhàng đẩy một cái. Cùng lúc đó trên mặt đất hình thành một thanh kiếm nhỏ màu bạc từ chân nguyên, nâng La Chinh lên.
Làm xong mọi việc, ông mới đi về phía Chu Thiên Ngưng, kiểm tra xem nàng có bị thương hay không. Sau đó ông cũng mang theo Chu Thiên Ngưng bước lên thanh kiếm nhỏ màu bạc, đưa ba người phóng lên cao, bay vào sâu trong rừng rậm Thương Khung.
“Nhị bá, trong rừng Thương Khung còn có bạn bè của cháu...” Giờ phút này Chu Thiên Ngưng mới nhớ tới đệ tử Ngọc Nữ Phong, hơn nữa bên kia không chỉ có tỷ muội ở Ngọc Nữ Phong mà còn có người của Thiên Nhất Phong, Tiểu Vũ Phong.
“Yên tâm, lần này trong rừng rậm Thương Khung xảy ra việc ngoài ý muốn, không ít yêu tướng lọt vào, phía thành Bạch Đế đã phái không ít người tiến vào tìm cứu đệ tử Thanh Vân Tông.” Chu Phi Hàng nói.
Chu Thiên Ngưng chăm chú nhìn La Chinh nằm bên cạnh, lại hỏi: “Nhị bá, vì sao lần này lại có nhiều yêu tướng trà trộn vào rừng rậm Thương Khung như vậy? Cháu nhớ rõ trước kia trong rừng rậm Thương Khung rất ít khi xuất hiện yêu tướng. Trong ấn tượng của cháu, Thanh Vân Tông tổ chức thử luyện trảm yêu nhiều năm như vậy, chỉ mới có một hai lần gặp phải yêu tướng, nhưng lần này lại xuất hiện nhiều như vậy, chẳng lẽ là...”
Dù sao Chu Thiên Ngưng cũng là đệ tử sĩ tộc, con mắt và cái nhìn cũng khá sâu rộng, bên này xuất hiện nhiều yêu tướng như vậy nên nàng liền nghi ngờ không biết có phải thành Bạch Đế xảy ra vấn đề gì hay không?
Phải biết rằng, thành Bạch Đế tọa lạc ngay phía trước chiến trường Tu La, trải qua chừng ấy năm tới nay, vẫn luôn là quan ải kiên cố nhất, cũng quan trọng nhất của Vương triều Phần Thiên.
Ngoại trừ một vài yêu binh râu ria ngẫu nhiên xổng ra từ chiến trường Tu La, thì những con yêu tướng có thực lực cường đại vượt xa yêu binh rất khó thoát khỏi sự giám sát và đuổi bắt của thành Bạch Đế.
Nhưng lần này lại xuất hiện sự cố bất ngờ như vậy.
Chu Phi Hàng không phủ nhận, mà gật gật đầu nói: “Thành Bạch Đế quả thực đã xảy ra vấn đề, hiện tại Yêu tộc trên chiến trường Tu La đang dần mạnh lên. Nửa tháng trước, Đế Quân chiến đấu kịch liệt với đại quân Yêu tộc trên chiến trường Tu La, cuối cùng chiến bại, hai tháp Càn Khôn hiện tại đã thất thủ, tất cả Đế Quân đều đã lui về trong thành Bạch Đế.”
Trong mắt Chu Thiên Ngưng hiện lên vẻ kinh ngạc. Mấy năm nay trên chiến trường Tu La, để củng cố thành lũy nên Nhân tộc đã xây dựng hai tòa tháp lớn chắn trước thành Bạch Đế, một tòa tên là Càn Tháp, một tòa tên là Khôn Tháp, không nghĩ tới tình thế lần này lại ác liệt như vậy, Yêu tộc đã công chiếm được hai tháp Càn Khôn...
Tốc độ ngự kiếm phi hành nhanh hơn chạy bộ trong rừng rất nhiều.
Một đường đi thẳng về phía Tây Bắc, bóng kiếm phóng nhanh như chớp điện, không lâu sau, một tòa thành lớn màu trắng liền xuất hiện trước mắt Chu Thiên Ngưng.
“Thành Bạch Đế!”
Trong thành Bạch Đế, cho dù là kiến trúc hay tường thành thì đều dùng một loại nham thạch có tên Bạch Vân Nham để xây dựng, loại Bạch Vân Nham này có màu trắng tuyết, vô cùng cứng rắn.
Chu Phi Hàng mang theo Chu Thiên Ngưng và La Chinh đang hôn mê bất tỉnh, đáp xuống cửa thành.
Trên cửa thành có vài binh sĩ Đế Quân đi ra. Những binh sĩ đó nhìn thấy Chu Phi Hàng liền cung kính chắp tay thi lễ với ông: “Đại nhân, muốn vào thành thì mời ngài đưa ra ngọc bài, sau đó kiểm tra chân thân!”
Quy củ này, Chu Phi Hàng tất nhiên biết rõ, ông lấy ngọc bài từ bên hông ra, ném cho mấy binh sĩ kia.
Binh sĩ kiểm tra tỉ mỉ ngọc bài của Chu Phi Hàng rồi mới trả lại ông.
Sau đó, binh sĩ đó liền phất tay với những binh sĩ trên tường thành đang điều khiển một tấm gương lớn - chính là kính chiếu yêu.
Công dụng của kính chiếu yêu này giống với Đoạn Yêu Châm của Chu gia, có thể phát hiện ra từng luồng yêu khí dù là rất nhỏ, phòng ngừa có Yêu tộc ẩn giấu yêu khí, nấp trong thân thể con người để lẩn vào trong thành Bạch Đế.
Mặt kính chiếu yêu kia xẹt qua trên người La Chinh, Chu Thiên Ngưng và Chu Phi Hàng.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, đám binh sĩ hành lễ với Chu Phi Hàng rồi mới mở cửa thành cho ông đi vào.
Thành Bạch Đế là trọng địa quân sự, kiến trúc bên trong cũng đều thiên về mục đích phòng ngự, tất nhiên không thể xưng là đẹp được.
Vào thành thì không thể ngự kiếm phi hành như trước, Chu Phi Hàng chỉ dùng chân nguyên biến ra một thanh kiếm nhỏ màu bạc, đặt La Chinh ở bên trên, sau đó đi bộ cùng Chu Thiên Ngưng.
Cũng không lâu sau, ba người đi đến trước một tòa nhà thấp bé màu trắng.
“Nha đầu Thiên Ngưng, thương thế của La Chinh quá mức nghiêm trọng, nếu tìm đến vị thần y Tiết Thái Bình này của thành Bạch Đế để trị liệu thì sẽ ổn thỏa nhất, chỉ là giá mời người này cực kỳ đắt đỏ!” Chu Phi Hàng nhắc nhở.
Chu Thiên Ngưng vểnh môi nói: “Nhị bá, cho dù trả giá bao nhiêu cũng phải cứu sống La Chinh, cùng lắm thì cháu bán bộ Thái Ất Thần Châm mà gia gia ban cho...”
“Việc đó không được!” Vẻ mặt Chu Phi Hàng lập tức kinh hãi, bộ Thái Ất Thần Châm có thể nói là đồ gia truyền rất quan trọng của Chu gia. Năm đó Chu Phi Hàng muốn có nó mà cuối cùng cũng không lấy được. Nhưng gia chủ Chu gia - Chu Tiên Hà lại cực kỳ yêu thương đứa cháu gái này của ông, sau lại đem Thái Ất Thần Châm truyền cho Chu Thiên Ngưng.
“Thái Ất Thần Châm không thể bán sao?” Chu Thiên Ngưng ra vẻ ngây thơ hỏi.
“Đương nhiên không thể bán!” Chu Phi Hàng cảm thấy có chút váng đầu.
Vì thế Chu Thiên Ngưng lại bĩu môi: “Vậy được rồi, cháu liền bán Thiên Ky Tráp đi vậy...”
“Cái đó lại càng không thể được!” Đầu của Chu Phi Hàng càng lúc càng váng vất.
“Ngư Long Thổ Châu? Thiên Tinh Song Hoàn thì sao, còn có..”
Chu Phi Hàng nghe mấy món đồ gia truyền liên tiếp phun ra từ miệng Chu Thiên Ngưng, ông cảm thấy không phải là bị váng đầu nữa, mà đã sắp điên rồi!
Trong lòng thì càng oán thầm ông cụ nhà mình, thật sự là ông cụ quá chiều nha đầu Thiên Ngưng rồi, làm sao mà lại đem hết mấy món đồ gia truyền trao cả cho nha đầu này cơ chứ.
Cuối cùng Chu Phi Hàng ngắt lời Chu Thiên Ngưng: “Được rồi, được rồi. Phí trị liệu cho La Chinh cứ tính trên đầu ta là được!”
Nghe Nhị bá nói vậy, mặt Chu Thiên Ngưng mới lộ ra tươi cười giảo hoạt.
Sau đó Chu Phi Hàng đi gõ cửa tòa nhà màu trắng kia. Người ra mở cửa tuổi cỡ trung niên, lưng hơi còng, có hai vệt râu cá trê, mắt thì nhỏ như mắt chuột, lộ ra vẻ khôn khéo.
“Tiết Thái Bình, ta đến tìm ngươi cứu người!” Chu Phi Hàng tức giận nói.
Tiết Thái Bình nhìn thấy Chu Phi Hàng tới cửa thì cười hai tiếng rất âm hiểm, the thé nói: “Là ngươi à, Chu Phi Hàng. Không phải lần trước ngươi nói cả đời cũng sẽ không đến tìm ta nữa sao?”
Giữa hai người này đã từng có một vài mâu thuẫn.
Nguyên nhân là vì tên Tiết Thái Bình này quá mức tham lam, tuy y thuật của hắn cao, nhưng giá cả hắn báo ra cũng đủ để hù chết người.
Lần trước Chu Phi Hàng mang theo một vị chiến hữu bị thương từ trên chiến trường Tu La tới tìm Tiết Thái Bình, bị y gian ác xẻo thịt một đao, cho nên Chu Phi Hàng vẫn luôn vô cùng căm phẫn, thậm chí còn cho y bốn chữ đánh giá: diệu thủ lang tâm(1)!
Chu Phi Hàng còn nói, về sau dù chết trên chiến trường Tu La cũng sẽ không tới tìm Tiết Thái Bình trị liệu nữa.
“Ông đây trả tiền còn không được sao?” Chu Phi Hàng nói lùng bùng trong miệng. Ông cũng rất buồn bực, nếu không phải vì Chu Thiên Ngưng thì còn lâu ông mới tìm cái thằng cha tham lam này.
Tiết Thái Bình lại cười the thé rồi nói: “Cứ có tiền là được, con người của ta lúc nào cũng chỉ nhận tiền, không nhận người, đương nhiên cũng sẽ không nhớ hiềm khích lúc trước, hắc hắc!”
Sau đó Tiết Thái Bình liền dẫn ba người bọn họ vào trong phòng.
Chu Phi Hàng đặt La Chinh ở trên một cái giường ngọc cạnh đó.
(1)Diệu thủ lang tâm: Bàn tay kỳ diệu nhưng lòng dạ như chó sói. Ý chỉ tay nghề y thuật của Tiết Thái Bình thì rất tốt, chỉ có điều hắn lòng dạ độc ác, tham lam mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...