Rạng sáng những ngày cuối thu, khi sắc trời còn chưa sáng tỏ, không khí mang theo hơi lạnh nồng đậm, khắp nơi vẫn còn là một mảnh đen kịt.
Trong tầng hầm ngầm của nhà họ La, một chiếc đèn dầu đang lặng lẽ chiếu sáng, ánh sáng chiếu đến từ ánh đèn bị La Chinh che khuất hơn phân nửa. Hắn đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, lặng lẽ rút ra một quyển sách cũ nát.
La Chinh năm nay tuổi vừa tròn mười bảy, dáng người gầy gầy. Dáng vẻ chưa nói đến anh tuấn, nhưng trên người lại có một loại khí chất nhu hòa, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ có thần. Dù là dưới ánh đèn mờ như đom đóm, hai mắt vẫn sáng lên rạng rỡ.
- Quyển Thiên Luận Vấn Hiến này tốn mất một tháng mới xem xong. Những đạo lý, giáo huấn được nêu ra trong cuốn sách này đều tốt, nhưng chỉ có "Lấy ơn báo oán", bốn chữ này, ta tuyệt đối không thể gật bừa!
La Chinh nhẹ giọng nói nhỏ, mắt nhìn ánh lửa bé như hạt đậu ở kia, trên khuôn mặt hiện ra một nét đau thương:
- Nếu không phải phụ thân quá nhân hậu, tin vào bốn chữ này. Ta thân là đích tôn nhất mạch sẽ không rơi vào tình cảnh này, phụ thân càng không phải chết…
La Chinh suy tư một hồi lâu, bỗng nhiên cửa hầm truyền đến tiếng mở khóa, La Chinh lập tức đem thần sắc đau thương trong mắt lau sạch đi, thay vào đó là một khuôn mặt kiên nghị, đồng thời nhanh nhẹn thổi ngọn đèn dầu tắt đi, sau đó lấy một cái chăn bông cũ nát che người lại.
Cửa hầm bị khóa được mở ra, tiếng bước chân từ xa đến. Người đi đầu bước lên phía trước, giơ chân đạp La Chinh đang nằm trên giường, giọng the thé hô:
- Còn đang ngủ sao? Mau dậy cho lão tử… Con mẹ ngươi, còn cho là mình còn là đại thiếu gia của La gia hay sao?
Người nọ là một vị quản sự của La gia, lớn lên xấu xí, trên trán có một cái nhọt. Liếc nhìn về phía trên trán của hắn làm cho lòng người sinh ra một cảm giác chán ghét.
La Chinh đem chăn xốc lên, cố ý dụi dụi mắt, từ trên giường đứng lên, không nói một lời nào, mặc quần áo, giày, tất vào… Những thứ quần áo này tuy đã cũ nát, nhưng La Chinh vẫn cẩn thận mặc chỉnh tề.
Quản sự trợn trắng mắt, trong miệng nhảy ra một câu "đức tính" rồi vẫy vẫy tay, mấy người thuộc hạ đi theo phía sau lưng liền hướng về phía La Chinh đi tới, cho La Chinh mặc giáp da dày đặc, còng tay với xiềng chân vào.
Làm xong hết một hồi, La Chinh dưới sự dẫn dắt của mấy người thuộc hạ của vị quản sự kia, đi ra khỏi hầm, hướng về phía diễn võ đường của La gia mà đi.
La gia là một đại gia tộc tại Sùng Dương Quận, trong tộc có vạn mẫu ruộng tốt, trăm quả núi quặng, trong Sùng Dương Quận tiếng tăm lẫy lừng.
Chỉ là, trong toàn bộ Đông Vực có hơn một nghìn quận thành, trong đó hào môn vọng tộc nhiều vô số. La gia tại toàn bộ Đông Vực còn chưa được tính là gì.
La Chinh siết chặt quần áo, leo ra tầng hầm u ám, đi qua vô số đình đài, lầu các, kiều lang tạ phảng mới đến cửa ra vào của diễn võ đường.
Vị trí của diễn võ đường khá rộng rãi, là nơi để cho đám đệ tử của La gia tu luyện. Cửa ra vào được chạm khắc hình Long - Phượng - Sư Tử bằng cẩm thạch, dưới mặt đất là một thước vuông được lót nền bằng Hắc Huyền Vũ Thạch dày đặc, đứng ở cửa vào liền có thể cảm nhận được thanh thế to lớn mạnh mẽ.
Ở chính giữa diễn võ đường, hơn mười người mặc áo bào xám, đều là đệ tử của La gia, dưới sự dẫn dắt của giáo đầu, đang khắc khổ luyện quyền.
Quyền phong từng trận, từng tiếng hô to quát lên liên tục.
Những đệ tử này đều hơn mười tuổi, vì muốn đạt được địa vị nhất định trong La gia, nên mỗi ngày đều chăm chỉ, không ngừng khổ tu luyện thể.
Cuối thu, gió lạnh rét đến thấu xương, trên người bọn họ lại thấm ra một thân mồ hôi, thậm chí trên đầu còn có nhiệt khí bốc hơi, sương trắng lượn lờ…
Mà ở bên cạnh diễn võ đường, đã có hơn mười người nam nhân cũng giống như La Chinh, tay mang còng, chân mang xiềng xích, thân mặc giáp da. Những người này đều có một vẻ khí tức suy bại, mặt mũi thì bầm dập, trên người chỗ sáng, chỗ tối đều bị thương tổn.
La Chinh được đưa vào bên trong diễn võ đường, cùng những người nam nhân kia đứng chung một chỗ.
Những nam nhân khí tức suy bại này đa số đều là tử tù được La gia mua về để làm gia nô. Mà tác dụng của gia nô, chính là làm tấm bia thịt để cho đệ tử của La gia luyện quyền.
Loại này bị người tùy ý bị người khác đánh đập, hơn hai năm qua, La Chinh không biết đã trúng phải bao nhiêu là quyền cước, bị vũ nhục bao nhiêu lần.
- Hôm nay luyện quyền dừng lại ở đây, hãy tự chọn lựa bia thịt cho mình! Đánh vào cơ thể của con người mới có thể làm cho các ngươi lĩnh ngộ được đầy đủ kỹ xảo trong thực chiến, làm quen nhược điểm của cơ thể, hiểu rõ hơn về cốt cách con người!
Giáo đầu hạ lệnh, sau đó đám đệ tử kia đều đi tìm bia thịt cho mình. Trong diễn võ đường liền rất nhanh vang lên từng đợt gào thét cầu xin. Những đệ tử của La gia này đâu có chút nào đem những tên gia nô này đặt ở trong mắt, từng quyền từng quyền tiếp xúc da thịt, không có chút nào gọi là nương tay.
Trong đó, có không ít người tìm tới La Chinh, đánh càng thêm hăng hái, càng dùng sức nhiều hơn. Bởi, đánh đập, chà đạp người đã từng là thiếu gia chủ ngày trước làm bọn họ có cảm thấy hiệu quả hơn, có kết quả hơn!
Đối mặt với những quyền cước này, La Chinh bảo vệ những bộ vị yếu hại của cơ thể. Trên mặt không chút biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh ứng phó. Những thứ này, đối với hắn… đã trở thành thói quen rồi.
Cũng không lâu sau đó, bỗng từ cửa ra vào của diễn võ đường có mấy thân ảnh bước vào, đi đầu là một thiếu niên thân mặc cẩm y, mặt mày hớn hở.
- Thiếu gia chủ đến rồi!
- Thiếu gia chủ, ngài rốt cuộc cũng đã xuất quan. Xem ngài tinh thần lanh lẹ, hẳn tu vi tịnh tiến lên rất nhiều!
- Thiếu gia chủ tư chất thông minh, chính là thiên tài của La gia ta. Chắc hẳn là đã tiến vào Luyện Cốt Cảnh!
Ở trong diễn võ đường, đám đệ tử dừng việc đánh đập lại, cùng nhau nhao nhao đáp lời, ra vẻ nịnh nọt người thiếu niên mặc áo gấm kia.
Khi ánh mắt của La Chinh rơi vào người thiếu niên thân mặc áo gấm kia, thì lửa giận trong lòng hắn lại lặng lẽ bốc lên. Người thiếu niên mặc áo gấm kia, từ miệng của đệ tử của La gia, được gọi là "Thiếu gia chủ", hắn tên là La Phái Nhiên, cũng trạc tuổi La Chinh.
Sau khi La Chinh bị trở thành gia nô, La Phái Nhiên liền thừa thế thay La Chinh, trở thành thiếu gia chủ của La gia.
Một thời gian trước đây, nghe nói La Phái Nhiên đã đang bế quan tu luyện, chưa xuất hiện một khoảng thời gian rồi. Hiện tại đã xuất quan, xem ra thực lực của La Phái Nhiên lại tịnh tiến!
La Phái Nhiên cực kỳ nhạy cảm, nhận ra được ánh mắt mang theo hàn ý của La Chinh, quay đầu nhìn lại. Trên mặt lộ ra dáng vẻ hài hước tươi cười, đi thẳng đến trước mặt La Chinh rồi nói:
- La Chinh, ta bế quan lâu như vậy, không nghĩ rằng ngươi còn chưa bị đánh chết?
- Nhờ phúc của ngươi, lão tử vẫn còn chưa chết.
La Chinh buồn bực trả lời.
- Muốn làm càn sao, đây là khẩu khí gì? Dám nói chuyện với thiếu gia chủ như vậy sao?
- Rõ ràng là gia nô, còn không mau tạ tội? Mau rạp đầu xuống đất, dập đầu xin lỗi thiếu gia chủ. Nếu không sẽ cho ngươi cảm thấy hối hận.
Mấy người đệ tử của La gia kêu lên, nhìn cảnh này, cứ như là La Chinh đào mộ gia tổ của bọn hắn vậy.
La Chinh lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng. Những tên đệ tử của La gia này, lúc trước ở trước mặt mình thì như con chó, đến thở mạnh cũng chẳng dám. Hôm nay chính mình thất thế, nguyên một đám trở mặt, so với lật sách còn nhanh hơn, lập tức biến thành đàn chó của La Phái Nhiên.
La Phái Nhiên vung tay lên ngăn cản đám người kích động kia, mặt mỉm cười nói:
- La Chinh, ngươi có biết vì sao ta phải bế quan không?
La Chinh không nói gì, sắc mặt chỉ trầm xuống, nhìn La Phái Nhiên.
- Ngươi nên biết, La gia chúng ta có hai viên Thiên Địa Tạo Hóa Đan? Đoạn thời gian trước đây, ta đã ăn hết một viên.
La Phái Nhiên chép miệng một cái rồi lại nói:
- Thiên Địa Tạo Hóa Đan này quả nhiên không bình thường, dược lực tinh thuần cọ rửa nhục thể của ta, cho ta thoát thai hoán cốt. Từ Nhất trọng Luyện Nhục Cảnh, nhảy một cái đến Luyện Cốt Cảnh, hơn nữa dược hiệu cũng chỉ phát huy được một phần mười mà thôi. Dược lực bên trong cơ thể ta, không ngừng cung cấp dinh dưỡng nuôi dưỡng nhục thể, muốn tiến vào Luyện Tạng Cảnh cũng chỉ có cách nhau một đường mà thôi, Luyện Tủy Cảnh cũng đã ở trong tầm tay!
Thiên Địa Tạo Hóa Đan!
Cái này chính là chí bảo của La gia, là thuốc tiên do tổ tiên để lại. Nghe nói được lưu giữ trong mật thất bí mật của gia tộc, người bình thường căn bản không được phép sử dụng.
Căn cứ theo tổ huấn, chỉ có người trong con cháu của La gia đạt đến Luyện Cốt Cảnh trước mười sáu tuổi mới có tư cách sử dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan.
Thân thể con người có năm trọng cảnh giới, chia làm Nhất trọng Luyện Bì Cảnh, Nhị trọng Luyện Nhục Cảnh, Tam trọng Luyện Cốt Cảnh, Tứ trọng Luyện Tạng Cảnh và Ngũ trọng Luyện Tủy Cảnh. Ngũ đại cảnh giới. Trong đó, sự khác biệt giữa từng cảnh giới đều cực kỳ lớn, người bình thường muốn đột phá đều gặp muôn vàn khó khăn. Không có mấy chục năm rèn luyện, căn bản rất khó để có thể đột phá.
Người bình thường trước ba mươi tuổi đạt đến Tam trọng Luyện Cốt Cảnh, thiên phú cũng được coi như là tốt rồi.
Mà tổ huấn quy định, muốn dùng Thiên Địa Tạo Hóa Đan, nhất định phải đạt đến Tam trọng Luyện Cốt Cảnh trước lúc mười sáu tuổi mới có được tư cách này!
Mười sáu tuổi đạt đến Luyện Cốt Cảnh, không thể nghi ngờ là thiên tài trong thiên tài. Đừng nói là La gia, coi như là toàn bộ Sùng Dương Quận cũng chưa từng đã xuất hiện loại thiên phú này. Cho nên ba trăm năm trở lại đây, Thiên Địa Tạo Hóa Đan vẫn chưa từng được sử dụng.
Vốn La Chinh là người có hi vọng được dùng Thiên Địa Tạo Hóa Đan nhất.
Năm mười bốn tuổi hắn đã tiến vào Nhị trọng Luyện Nhục Cảnh đỉnh phong, được Sùng Dương Quận Vương nói là niềm hi vọng chấn hưng gia tộc của La gia, là con cưng được ông trời chiếu cố, là thiên tài trong thiên tài!
Đáng tiếc rằng, một năm trở lại đây, gia tộc bị hao tổn, phụ thân hắn bởi vì tâm địa thiện lương, bị huynh đệ trong nhà hãm hại. La Chinh thì liền bị cách chức, trở thành gia nô, trở thành một bia thịt. Biến thành tù nhân, tu vi trì trệ không tiến, cùng với Thiên Địa Tạo Hóa Đan xa xa không hẹn.
Mà La Phái Nhiên thiên phú bình thường, mười sáu tuổi mới mới tiến vào Nhị trọng Luyện Nhục cảnh, căn bản không có tư cách sử dụng Thiên Địa Tạo Hóa Đan. Nhưng dù vậy hắn vẫn dám động.
Thiên Địa Tạo Hóa Đan đích thực là thuộc về mình, vậy mà lại bị loại phế vật không có chút thiên phú nào này phục dụng. Mặc dù hai năm qua tâm tính của La Chinh đã hoàn toàn bình tâm tĩnh khí, nhưng hiện tại vẫn không thể nhịn được nữa, kích động giận dữ nói:
- La Phái Nhiên, ngươi lại dám bưng bít tổ huấn của La gia, tùy ý sử dụng thánh dược, quả thực ngươi so với súc sinh cũng không bằng!
- Hừ, ngươi trong mắt ta, ngay cả con côn trùng cũng không bằng! Ta đã bước vào Luyện Cốt Cảnh đỉnh phong, một tay có thể nắm cầm ngàn cân. Ngươi chỉ là một tên gia nô mà thôi, ta một tay cũng có thể nghiền nát. Hôm nay ta xuất quan, tâm trạng vui vẻ, trước hết tìm một bia thịt để thử nghiệm vậy!
La Phái Nhiên không hề đem lời nói của La Chinh để vào lòng. Hắn nói đến đây, tiện tay chỉ ra một ngón tay:
- Vậy thì, dùng ngươi đi!
Hắn cũng không có chọn La Chinh mà là tìm một người nam nhân trung niên. Người kia nhìn thấy La Phái Nhiên chỉ vào mình, toàn thân lập tức lắc lư, rung động một hồi. Tuy ngực hắn đã mặc giáp da dày đặc, có thể chống cự được không ít tổn thương, nhưng khi đối mặt với La Phái Nhiên có thực lực Luyện Cốt Cảnh thì vẫn là nhịn không được lạnh run, dưới háng lập tức ẩm ướt.
Sau đó La Phái Nhiên thở ra một hơi thật dài, hai tay nắm chặt, bày ra tuyệt học của La gia "Tử Đàn Quyền". Trong lòng hắn cũng có ý khoe khoang, đem tâm pháp vận chuyển tới cực hạn, toàn thân loáng thoáng được bao phủ trong một mảnh hào quang màu tím nhàn nhạt.
- Tha mạng… Thiếu gia chủ, xin người lưu thủ!
Người trung niên kia nhìn thấy khí thế của La Phái Nhiên, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Một quyền này đánh tới tuyệt đối chỉ có chết, hắn một bên cầu xin tha mạng, một bên muốn quỳ xuống.
Ba!
La Phái Nhiên đâu chịu nghe bia thịt kia cầu xin. Quyền lao thẳng đến giữa ngực của bia thịt kia, lập tức truyền đến một thanh âm trầm muộn. Lớp giáp da phòng ngự của người trung niên kia ngạng kháng lại rồi lập tức bị đánh ra chia năm xẻ bảy. Ngực của người trung niên kia toàn bộ bị nứt vỡ, người trực tiếp đâm vào vách tường của diễn võ đường rồi bắn ngược ra mặt đất phía đằng trước, không còn nhúc nhích chút nào nữa.
Một quyền này liền đem bia thịt sống được võ trang đầy đủ kia đánh chết.
- Một quyền này của thiếu gia chủ thật uy vũ, trong La gia ta, trong lứa tuổi thiếu niên sợ rằng không tìm được người thứ hai!
- Thiếu gia chủ chắc chắn sẽ chấn hưng La gia, đem La gia phát dương quang đại!
Đám đệ tử không bỏ lỡ cơ hội, lại bắt đầu tâng bốc cuồng nhiệt.
La Phái Nhiên tựa hồ cũng rất hài lòng với hiệu quả của một quyền này, sau đó hắn nhìn qua La Chinh, trong mắt không có chút hảo ý gì.
La Chinh theo bản năng lui phía sau một bước. Tuy nhiên, so với người nam nhân trung niên kia thì hắn mạnh hơn không ít, nhưng cũng không thể chịu được một quyền này của La Phái Nhiên.
La Phái Nhiên cười "hắc hắc" hai tiếng, sau đó vươn tay hung hăng vỗ vỗ bờ vai La Chinh hai cái, nói:
- Yên tâm đi! Ta giờ vẫn chưa muốn lấy mạng ngươi đâu. Ta muốn cho ngươi xem, so với loại rác rưởi như ngươi, La Phái Nhiên ta phải mạnh hơn!
La Phái Nhiên nói xong, đang muốn rời đi thì chợt nhớ tới cái gì, lại quay lại nói:
- Đúng rồi, quên mất một việc. Nghe đường muội thiên tài của ta tại Thanh Vân Tông sinh hoạt tu luyện cũng không được như ý, đắc tội đại nhân vật, bị đưa đến Luyện Ngục Sơn để suy nghĩ lại hành động của mình! Chờ ta tiến vào Luyện Tạng Cảnh, sẽ đi Thanh Vân Tông cứu nàng, ha ha ha…
Nghe được câu này, trong lòng La Chinh lập tức nóng lên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...