Bạch long chi ước hệ liệt

Không khí trong căn phòng vốn ngập mùi thuốc đông y, nay lại tràn ngập mùi máu tươi. Bên ngoài là bốn tên thị vệ đều một bộ lạnh lùng, mắt điếc tai ngơ, như không quan tâm đến những gì đang xảy ra. Bọn họ không biết rằng chỉ cách một tấm cửa gỗ lại là hai sinh mệnh đang nối kết với nhau.
Kết nối bằng máu tươi và thi chú.
Cơ thể gầy yếu của Lương Khất bị rút đi không biết bao nhiêu máu. Khuôn mặt y vốn tái nhợt nay bị rút máu khiến cơ thể co rút lại dần như cái xác héo khô, cuống họng y đau đớn rên rỉ từng tiếng.
"Ta hận..."
"Hận..."
"Lương Quân Nhất… Ngươi từng nói yêu ta... Nói sẽ bảo vệ ta..."
"Nhưng cuối cùng lại khiến ta chết trong tay ngươi!!!”
“Có làm ma ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!!! Không tha thứ cho các ngươi!!!"
 Lương Khất như dùng hết sức của sinh mệnh mình mà rống lên trong uất ức và phẫn hận. 
Âm hồn Lương Quân Nhất đang đang đớn dằn vặt trong luồng tơ huyết, khi hắn nghe được sự thống hận của Lương Khất thì như bừng tỉnh.
Hắn đã yêu y như thế. 
Muốn trân trọng nâng niu bảo vệ y. 

Hắn vốn chỉ muốn trói buộc y bên mình bằng tình yêu của hắn. Chứ không phải bằng sinh mệnh của y. 
Hắn không cần.
Không cần Lương Khất phải vì hắn mà trả giá để rồi thống hận hắn.
Ý thức như được trở về đột ngột, cả cơ thể âm hồn Lương Quân Nhất căng lên. Các cơ thịt trên người hắn như muốn chèn ép xé toạc cái kén tơ huyết tinh đang ngày càng dày lên. Cái kén đầy máu tươi đó như muốn nuốt chửng linh hồn hắn, muốn ăn trọn thần hồn của hắn để dung nhập vào cái thể xác yếu ớt kia.
Mà lão thái thái vốn chỉ là người trần mắt thịt, lão ngoại trừ chỉ có thể cố gắng niệm huyết chú mà quý nhân kia đã chỉ dạy, thì bản thân lão không thể nhìn thấy âm hồn tôn tử của mình. Cái âm hôn cháu lão đó, hắn đang đau đớn thống khổ đến nỗi trong từng sợi tơ mạch linh hồn đều đang không ngừng phản kháng quyết liệt. Lão chỉ biết đắc ý khi nhìn từng luồng tinh huyết đang không ngừng chuyển đổi từ cơ thể Lương Khất sang thể xác của Lương Nhất. Lão cũng không thể cảm nhận được giữa không gian ngập mùi tanh tưởi, giữa những sợi tơ huyết đang căng chặ,t lại đang dần bị những luồng khí đen quấn quanh cắn xé.
Những luồng khí đen tự trong thất khiếu của âm hồn Lương Quân Nhất đột ngột tràn ra, chúng nó luồn lách qua từng khe hở của tơ huyết, tranh đấu, chúng xâu xé nhau.
 Âm hồn Lương Quân Nhất bị bao quanh giữa hắc ám và tinh huyết ngày càng căng phồng muốn nổ tung. Cho đến khi Lương Quân Nhất hét to một tiếng, cả không gian như bị một luồng khí đang nén đột ngột bị đâm phá khiến nó nổ tung. Những sợi tơ huyết vốn kết nối giữa Lương Khất và thể xác của Lương Quân Nhất bất ngờ bị đứt đoạn. Máu huyết vốn đang tuôn chảy theo dòng chú huyết bỗng vỡ tung tóe. Nơi cổ tay thể xác Lương Quân Nhất đang bị cột bởi những sợi tơ đỏ cũng nổ tung, gân mạch nơi cổ tay hắn vỡ ra, máu phun thành một đường không ngừng lại. 
Mọi người trong phòng như kinh hoàng. Hình như ngoại trừ Lương Khất còn đang hô hấp yếu ớt là có thể nghe được tiếng hét mạnh mẽ đầy uy lực của âm hồn Lương Quân Nhất, thì những người còn lại chỉ nhìn thấy sự rối loạn điên cuồng của huyết chú. Tơ máu bị hắc ám cắn nuốt, nó sợ hãi chạy trốn lại cơ thể chủ. Lương Khất vốn như một xác khô, y hô hấp yếu ớt lại bất ngờ được hấp thụ máu huyết, hai mắt y mở to, đôi môi khô nứt dần có sắc đỏ.
"KHÔNG!!!"
"DỪNG LẠI!!!" 
Lão thái thái và Lương phu nhân đồng loạt la lên.
Thể xác Lương Quân Nhất vốn đang lơ lửng giữa không gian hấp thụ máu huyết lại đột ngột rơi mạnh xuống giường. Máu trở ngược trào ra khỏi cơ thể Lương Quân Nhất. Cứ như một màn thi chú bị phản hệ, điên cuồng tần công rút máu vật chủ. Họ kinh hoàng, họ sợ hãi khi thấy máu từ cơ thể Lương Quân Nhất như đang điên cuồng trốn chạy khỏi sợi hắc ám rồi bị cơ thể Lương Khất hút lấy hút để. 

 Cơ thể Lương Khất từ một xác khô đang dần phục hồi. Thần sắc khuôn mặt từ tử thi trở lại thành người sống.
Lão thái thái nhắm chặt mắt, miệng lão đọc liên hồi chú huyết hy vọng vãn hồi, nhưng thật sư bị phản phệ, lão đột ngột phun một ngụm máu đen, ngã ngửa ra sau. Lương lão gia vốn đang bị mọi thứ trước mắt làm cho kinh hãi thấy lão thái thái ngã xuống hoảng hồn vội chạy tới đỡ.
 "Mẹ!!!"
Lương lão gia hai tay nắm lấy bả vai đỡ lão thái dựa vào người mình, cơ thể già gầy yếu run lên. Lương lão gia nhìn hai đứa con của mình nằm đang trong huyết nhục hỗn loạn, cắn răng nói một câu: "Mẹ dừng lại đi!"
 Rồi Lương lão gia ngập ngừng: "Đứa trẻ đó vô tội..."
"Hừ... ngươi nói hay... nếu không phải vì nó Lương Quân Nhất há bị như hôm nay?"
"Tiện chủng này nếu lúc trước không được ta thu nhận thì cũng đã chết nơi đầu đường với tiện nhân kia, sao nó có thể như bây giờ sống sung sướng chừng ấy năm trong Lương phủ ta?!!!"
Lão thái thái như gằn hết sức tàn mà gào lên trong điên loạn và tức giận. Lão hận xé da xé thịt đứa trẻ này.
"Tiện chủng!!!"
Lão đã không biết bao lần phỉ nhổ nó, nếu không phải vì tôn tử, lão đã để cho mẹ con chúng nó chết nơi đầu đường xó chợ.
"Mẹ... chẳng phải họ rơi vào đường cùng cũng cũng là do người hay sao?" Lương lão gia nhắm chặt mắt, tay nắm bả vai của lão thái cũng run lên, giọng ông nghẹn khuất như chứa chất sự bất mãn lại đầy bất lực đau đớn.
"Ngươi... Chỉ cần nhắc đến tiện nhân kia thì ngươi lại đau lòng chứ gì?!!! Đồ mềm yếu!!!”

“Ta đã làm gì hả?!!! 
Như chạm phải điểm ma chướng trong lòng, lão thái thái mắt long lên, đôi lòng trắng dã trợn to, quát lớn.
"Ta là muốn giữ gìn gia phong cho cái Lương phủ này!!! Ngươi hiểu không? Hiểu không?!!!"
Lão đã làm gì? Chẳng phải vì cái nhà này sao?
 Vậy mà giờ lại bị chính con trai mình chất vấn. Bà lão già này đã làm gì sai chứ? Lão không sai.
Sai là chính tiện nhân kia còn có cả nghiệt chủng của ả.
"Tránh ra!!!”
Lão thái thái hất tay Lương lão gia ra, không quay đầu lại nhìn đứa con trai vô dụng yếu hèn của mình, nhưng miệng không ngừng mắng nhiếc.
“Ngươi nhìn con mình sắp chết không cứu có thể gọi là phụ thân sao?!!!" 
Lão thái thái đau đớn, lòng tràn đầy căm tức khi thấy kế hoạch trù tính bao lâu phút chốc bị hủy hoại. Mà mạng sống của tôn tử lại sẽ như mành treo trước gió.
Lão bà tức giận, tay lão nắm chặt quải trượng nặng nề từng bước tiến tới Lương Khất.
Sau khi lão thái thái ngừng niệm huyết chú thì máu từ tơ đỏ ấy cũng ngừng truyền trả lại Lương Khất. Cả cơ thể như trút toàn sức lực, Lương Khất khụy người dưới sàn nhà giá lạnh, khuôn mặt y vẫn tái xanh. Miệng thở hổn hển như muốn nuốt trọn nhiệt khí, y muốn chắc rằng mình vẫn đang thở. 
Lương Khất nghiêng người, rũ vai, khuỵu cổ tay như muốn dùng hết sức tàn chống đỡ cơ thể không ngã xuống. Cả một vạt áo rách nát buông lỏng lộ ra những đường xương sườn mảnh mai, cả một cơ thể gầy yếu ớt trông thật đáng thương.
"Các ngươi... mặt người dạ thú... khụ khụ..." Lương Khất nhắm chặt mắt nghe tiếng khàn đục của lão thái bà đang hung hung dữ gào thét. Y run lên giận giữ và bất lực.

Lương Khất cảm nhận nỗi hận của mình ngày càng dâng cao. Nỗi oán hận cao đến mức nuốt chửng cuống họng y, khiến nó phát ra những âm thanh khàn đục ghê rợn.
Có lẽ vì cơ thể trải qua quá rút máu tàn nhẫn, đại não vì thiếu máu mà choáng váng khiến Lương Khất không cảm giác được rằng từ trên cao một bóng gậy gỗ thô cứng xấu xí đang vụt xuống hướng đến đỉnh đầu đen nhánh của y.
Lão thái thái mắt tràn đầy tơ máu, mặt già nua dữ tợn, trong đầu lão giờ chỉ có một ý niệm "mệnh đổi mệnh". Lấy mệnh của tiện chủng đổi lấy sự sống cho tôn tử cao quý của lão.
RẦM!!!
Một tiếng động mạnh khiến Lương Khất hốt hoảng nhìn lên: chiếc quải trượng trong tay lão thái thái như bị một thế lực vô hình đánh mạnh văng ra xa, đập mạnh vào tường gãy tan nát. Cả cánh tay già nua cũng run lên đau đớn.
Lương phu nhân đang ôm chặt lấy cơ thể con trai mình cũng vì tiếng động mà hoảng sợ. Bà cảm nhận được cả cơ thể Lương Quân Nhất run lên, nhưng chưa kịp đợi Lương phu nhân cảm thán thì một màn kinh khủng diễn ra.
Mọi đồ vật trong phòng bỗng vỡ tung. Những mảnh sứ từ bình hoa, chén trà đều vỡ nát thành những mảnh cắt lạnh lẽo. Những chiếc ghế gỗ chạm trổ hoa văn bỗng từ dưới sàn nhà như được một lực vô hình nâng lên, sau đó chúng lại tự đập phá lẫn nhau. Tiếng đập vỡ đồ vang lên hỗn loạn khiến thị vệ bên ngoài vốn mặt lạnh cũng rùng mình đổ mồ hôi hột, nhưng bọn họ vẫn nắm chặt quyền không dám tiến vào. Cho đến khi cánh cửa gỗ vốn khép chặt mở tung ra.
Hai tay gầy gò trắng tái đẩy mạnh cửa. Một đôi chân huyết nhục mơ hồ dẫm mạnh lên từng phiến đá lót đường, nó kéo theo từng vệt máu dài từ trong phòng ra theo.
 Lương đại thiếu gia quần áo xộc xệch rách nát, một mảng huyết tinh nhuộm thẫm đưỡm cả cơ thể, nó khiến y khi xông ra ngoài bị bao phủ bởi ánh trăng trông quá mức yêu mị. Thị vệ canh gác hai bên cửa bị một màn đột ngột gây chấn kinh, sửng sờ không biết phản ứng như thế nào.
"Bắt lấy tên nghiệt chủng lại cho ta!!!”
“Không được để nó chạy thoát!!!"
Khi tiếng thét già nua như gào đêm tối phát ra từ trong phòng. Giọng hiệu ra lệnh quen thuộc khiến bốn tên thị vệ giật mình. Bọn họ lấy lại bộ dạng cũ, mặt lạnh bình ổn tinh thần, mắt quắc lại sắc bén mà nhìn người gầy yếu kia. Ánh nhìn hung ác như mạng lưới bao vây khiến Lương Khất run rẩy, y không thể thoát được ư?
"Cho dù đánh gãy chân nó cũng không thể để nó thoát!!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận