Bạch long chi ước hệ liệt

Khi luồng khí đen như mong muốn của Lương Khất đi ra, nhưng y lại cảm thấy một trận trống vắng khó chịu. Động nhỏ vẫn chưa khép lại, mà dần co rút vì ngứa ngáy. Lương Khất chỉ có thể cắn chặt răng không cho mình phát ra thêm tiếng cầu xin dâm loạn nữa. Nhưng nơi mắt cá sưng đỏ kia thỉnh thoảng luồng khí sẽ siết chặt khiến Lương Khất đau đớn nhưng không giãy giụa được. Mồ hôi chảy ướt đẫm cả xương quai xanh, cả lồng ngưc trắng mịn của Lương Khất, cơ thể y như phủ thêm một tầng dâm mỹ.
 
Lương Quân Nhất không đặt nam căn của mình vào nữa. Đến khí luồng khí đen đi ra hết, hắn híp mắt cúi gần xuống bộ vị đang run rẩy dần khép lại kia mà thổi một luồng khí lạnh vào bên trong. Lông tơ của Lương Khất nổi lên một trận, qua khe hở của kẻ đùi y chỉ thấy một đầu tóc đen đang dúi sát vào mông mình. Mặt y một trận đỏ bừng, xấu hổ cùng nhục nhã đan xen vì bị người đùa bỡn. Bị đệ đệ đùa bỡn như một thứ đồ chơi sắc tình nào đó.
 
Lương Quân Nhất cười gằn. Tay theo bắp đùi đi xuống, một ngón tay đưa vào, rồi thêm một ngón nữa. Cho đến khi bốn ngón đi vào, thì da đầu Lương Khất căng chặt, gân xanh cũng muốn nổi lên, lồng ngực hít thở không nổi. Đến khi ngón cái chen dần vào Lương Khất cảm nhận được nguyên bàn tay to lớn của Lương Quân Nhất bất đầu thăm dò từng vách động bên trong động huyệt của mình.
 
"Khốn... khốn... nạn..." Lương Khất run rẩy rít từng tiếng một, tiếng rít đứt quãng như không thở nổi. Không khí như theo cái đi vào của bàn tay Lương Quân Nhất, tất cả đều bị nuốt trọn vào đấy, không chừa cho y một chút nào để hô hấp.
 
Lương Quân Nhất chỉ nhếch mép. Khí đen dần tỏa ra. Con mắt vốn đen thẳm sâu hút dần có độ trong, luồng khí đen tản mác dần theo thời gian làm tình của Lương Quân Nhất. Tan đi theo sự khoái trá khi dằn vặt, khi nuốt trọn huynh trưởng mình của hắn.
 
Khác với bàn tay trắng mịn thon gầy tinh tế của Lương Khất, tay LươngQuân Nhất tuy không thô to nhưng cũng xương khớp rõ rệt, khiến tràng vách bị đụng chạm không ngừng run lên. Khi đến điểm gồ quen thuộc, Lương Quân Nhất tự cảm thụ đắc ý. Đây chính là nơi bao lần hắn đã đưa Lương Khất vào khoái cảm đến mất kiểm soát. Bàn tay chụm lại bóp mạnh vào điểm gồ, Lương Khất bị khoái cảm một lần nữa ập đến, cả cơ thể căng cứng, bên trong vừa rát vừa ngứa, lại tràn đầy thoải mái.
 
 
"Đau quá..."
 
"Ấn ở đó, nữa....a... thoải mái, sướng quá..."

 
"A... đừng nứt rồi, đã nứt rồi, xin đệ dừng... A!"
 
Lương Quân Nhất mỗi lần chuyển động tay, nơi mật huyệt càng căng ra thêm một chút, vách thịt như không chịu nổi mà muốn nứt toác. Lương Quân Nhất cứ bóp cứ ấn vào điểm căn cứ, Lương Khất không ngừng rên la. Vừa rên vừa cầu xin, không biết là xin gì, nói năng lộn xộn không đầu đuôi chứng tỏ thần trí Lương Khất đã mơ hồ. Lương Quân Nhất chơi đùa đến khi Lương Khất không còn gì để bắn. Mà hậu huyệt đã chảy dịch đỏ, xem ra y thương tổn như không hề nhẹ, Lương Nhất mới rút tay ra, thay vào đó là nam căn chân chính của mình rồi không ngừng chạy nước rút phòng lên giữa hai bắp chân thon thả đang bị ép chặt lại của Lương Khất.
 
 
 
Khi Lương Quân Nhất thả chân huynh trưởng của hắn xuống. Lương Khất đã hôn mê tự bao giờ, mồ hôi và nước mắt trộn lẫn không phân biệt. Cả khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn nhưng cũng vì khoái cảm đan xen. Lương Quân Nhất nhìn người trần truồng đang thở yếu ớt bên dưới giường, huyệt khẩu vì bị mở rộng quá sức mà vẫn chưa thể khép lại. Chất dịch đỏ thẫm không ngừng rỉ ra, Lương Quân Nhất thất thần, đến khi hắn nhìn tới nơi cổ chân Lương Khất sưng to nơi vết thương đã thâm tím thì mới hoàn hồn. Hắn biết mình đã làm quá đáng rồi.
 
 
Lương Quân Nhất bước chân nhẹ như không đến bên cạnh Lương Khất. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy y, bàn tay vòng qua người Lương Khất đem y đặt trong lòng mình, đầu cúi xuống chôn vào bả vai Lương Khất mà nỉ non.
 
"Không phải... không phải như vậy..." Giọng Lương Quân Nhất run lên, ngón tay run rẩy miết theo đường huyết dịch đang chảy xuống bắp đùi Lương Khất.
 
"Vốn phải là đối xử dịu dàng. Vốn phải là nâng niu chiều chuộng. Vốn phải là tẩn mẫn chăm sóc quan tâm bảo vệ."

 
Một đóa nhỏ trong lòng bàn tay phút chốc bị hắn hung hăng vò nát bóp hư. Hắn siết chặt người đang hôn mê trong lòng ngực, lẩm bẩm thì thầm vào tai người đó. Lương Khất ngất rồi, ngất vì đau đớn, ngất vì không muốn đối diện với hắn.
 
"Xin lỗi..."
 
Bả vai vốn có vết cắn đầy dịch đỏ đã khô dần giờ lại lần nữa thấm ướt.
 
 
-------------
 
Hoàng Hoa không nghĩ mình bị đuổi một cách dứt khoát và tàn nhẫn đến vậy.
Nhưng nhớ đên bộ dáng run rẩy nghiến răng nghiến lợi đuổi hắn của Lương Khất khiến trong lòng ngũ vị tạp trần. Hoàng Hoa biết mình quá sơ suất, lại quá mức hoang đường.
 
Đường đường một Trạng Nguyên lại bị một nam nhân đè dưới thân dâm loạn đến mức rên rỉ thì sao lại phẫn nhục, không một đao chém chết mình đã là may mắn lắm rồi.
 

Hoàng Hoa day day mi tâm, lông mày kiếm sắt nhọn chau thành một đường. Quãng đường từ Lương phủ về nhà Thám Hoa đại nhân đã không ngừng tự chửi rủa chính mình. Rồi một phút sau đó lại tự đổ lỗi cho cái ôm của Lương Khất, giây sau đó lại tự chửi mình đa tình có khi người ta đau quá mà vớ đại đầu hắn nắm cho đỡ đau. Sau đó, rồi lại sau đó, hắn cứ lặp lại hành động tự chửi, tự biện hộ trong đầu. Đến khi kiệu gia hô một tiếng báo đã đến Hoàng phủ Hoàng Hoa mới một bộ dáng soái khí bước xuống kiệu, thẳng lưng đến chính phòng.
 
Cho dù trong lòng cuộn trào lo lắng, nhưng khuôn mặt hung thần ác sát của Hoàng Hoa khiến người khác nhìn vào vẫn tưởng hắn đang căm thù muốn đồ sát thiên hạ. Gia nhân muốn châm trà gọi cơm cũng không dám tới gần hắn nửa bước.
 
Hoàng Hoa uể oải ngồi trên ghế chính phòng. Hắn ngửa cổ ra sau, đầu gác lên thành ghế, tay đưa lên che mắt, thở dài. Sau này lên triều hắn phải đối mặt sao với con thỏ nhỏ hễ tí xù lông kia đây. Mới thân cận được một chút, tìm được chút hảo cảm. Nay chắc đã mất sạch, có khi còn kèm thêm cái nhãn quỷ háo sắc hay bá vương ngạnh thượng cung nữa là.
 
Đầu óc Hoàng Hoa cho đến giờ vẫn chưa thoát khỏi hình ảnh Lương Khất. Như một cuộn tranh dài được vẽ lặp đi lặp lại: Lúc thì hình ảnh kinh hoàng khi xe ngựa mất cương lao tới. Lúc thì chiếc cẳng chân nhỏ gầy rướm máu. Khi thì là hai điểm nhỏ hồng nhuận câu nhân. Đến cuối cùng xoay vòng vẫn là khuôn mặt kinh hãi đầy khiếp sợ của Lương Khất, run rẩy như một con thỏ bị người dội nước ướt nhẹp. Bất chợt hắn ngẩng đầu, nhíu mày thật sâu, làm ám hiệu triệu cận vệ thân tín đến.
 
Rất nhanh chóng người đã quỳ diện kiến trước mắt Hoàng Hoa.
 
"Hoàng thiếu gia."
 
Giọng nói nhỏ nhẹ hết mức cung kính, Hoàng Hoa nghe dù đã quen nhưng vẫn có phần khó chịu. Một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, thân hình cao gầy. Một bộ y phục trưởng quản hộ vệ ôm sát cơ thể, phác họa nên đường nét cơ thể xinh đẹp nhưng không yếu đuối. Nơi vòng eo vì gút thắt đai lưng mà lộ rõ, hướng đến một đường lưng thẳng tắp đầy cứng cáp. Thiếu niên một bộ dáng nghiêm trang đầy cấm dục, tóc cột cao gọn phía sau, bên trên là vòng dây cột xanh đã cũ nhưng vẫn chưa bao giờ thay đổi.
 
Chưa được sự cho phép của chủ nhân thiếu niên cận vệ vẫn một mực duy trì trạng thái quỳ bên dưới.
 
"Được rồi, đã bảo khi không có người không cần câu nệ phép tắc. Ta và ngươi cũng thân huynh đệ bao năm." Hoàng Hoa trong giọng có phần buồn bực phát tiết, vẫy vẫy tay với người đối diện.
 

Hoàng Hoa nhìn tên cận vệ trẻ đang chỉnh trang lại vạt áo, hắn nhíu nhíu mày, bao năm rồi vẫn không thể quen được. Tên trước mắt được coi như lớn lên từ nhỏ với hắn. Người này tuy không cao lớn như hắn, nhưng cũng không quá mức nhỏ gầy như Lương Khất, lại một bộ dạnh anh tuấn khiến người khác cũng ganh tỵ. Võ công lại phải hơn hắn mấy bậc.
 
Phụ thân Hoàng Hoa suốt đời rong đuổi sa trường, ông chỉ có thể để lại nhóm cận vệ thân tín bảo vệ gia mẫu và hắn tại nơi kinh thành mặt sáng mặt tối đầy nguy hiểm này. Hắn thật cảm thán quá khứ. Lúc nhỏ thì là bạn bè, lớn lên lại thành chủ tớ. Dù hắn không ngại thân phận, nhưng tên này vẫn một bộ "quân thần". Cũng may hắn còn có một đám hồ bằng cẩu hữu, nên cũng không quá chấp nhất đối với tên nửa bạn nửa tớ này. Dù sao những việc cần làm đều phải nhờ đến tên này cùng đám hộ vệ kia.
 
Hoàng Hoa không bao giờ nghĩ mình là kẻ tốt. Tính khí hắn nóng này, có thù tất báo, nhưng đối với huynh đệ thân thì rất mực chú trọng. Người hắn để ý lại càng được đặt cao hơn. Tim hắn thì có nhiều ngăn, nhưng người một khi đã nhận định thì nhất định phải nhốt vào chỗ tốt nhất trong tim.
 
Kẻ muốn hại người hắn để tâm thì không cẩn thận sẽ không xong với hắn.
 
Sau khi phân phó xong, hắn lại thở dài một hơi, đi về thư phòng. Sơ đồ trị thủy kia vẫn còn cần phải hoàn thiện.
 
 
 
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận