Bạch long chi ước hệ liệt

"Phụng thiên thừa mệnh, Hoàng Đế chiếu viết: Vốn Trạng Nguyên - Bảng Nhãn đều thuộc về huynh đệ Lương gia. Nhưng Lương Quân Nhất tuổi trẻ bạc mệnh, anh trai tài cao không kém em mình, hoàng thượng anh minh trọng dụng hiền tài. Nay ban chức hiệu Trạng Nguyên cho Lương Khất thay em trai mình làm rạng danh gia tộc, hết lòng phụng sự đất nước. Khâm thử..."
"Tạ ơn hoàng thượng!"
Chiếu chỉ vừa ban, Lương Khất hai tay tiếp chiếu chỉ lĩnh ơn. Vị công công vừa xoay người bước ra cổng, phía sau đồng loạt khóc lóc ỉ ôi. Lương phu nhân nước mắt giàn giụa than khóc với trời, lão gia chỉ biết ôm bà vào lòng an ủi.
Lương Khất cầm trên tay phong vị Trạng Nguyên, nhưng lòng y như thắt lại. Rốt cuộc y đã có được điều y mong muốn. Nhưng đổi lại là gì? Đệ đệ của y...
"Sao ông trời lại nhẫn tâm thế này, Quân Nhất nó còn trẻ, còn cả một tương lai phía trước, ông trời ơi..."

Lương phu nhân như khóc ngất. Rồi bà bất ngờ quay qua Lương Khất, hét lên:
"Ngươi!!! Có phải chính ngươi đã hại Quân Nhất! Có phải vì cái chức Trạng Nguyên này mà ngươi..."
"Phu nhân!!! Bà nói quàng xiên gì đó?!!! Bà cũng biết rõ là do Quân Nhất say rượu tự nó té vào hồ sen. Sao có thể trách mắng vô cớ Lương Khất."
Lương lão gia nắm chặt lấy vai phu nhân mình lắc mạnh, quát lớn, khiến đám nô gia tái mặt.
Cớ sự đêm qua thật bất ngờ, Lương nhị thiếu gia ngã xuống hồ. Đến khi cứu lên thì người đã tái ngắt, giờ chỉ còn một thi thể nửa sống nửa chết trên giường, đại phu cũng bó tay. Lương lão gia dìu phu nhân vào phòng, ông chỉ khẽ quay lại nhìn cậu con trưởng mà thở dài. Điều đó càng khiến Lương Khất khó chịu, cái gai trong lòng mọi người quá lớn. Sự nghi ngờ của mọi người dành cho y cũng không thể trong phút chốc xóa tan được.
Lương Khất cầm chiếu chỉ, lặng lẽ về phòng. Bất giác bước chân vô thức đi đến căn phòng của đệ đệ mình.
Một cảm giác nặng nề. Mở cánh cửa phòng, nhấc từng bước chậm rãi tiến về đệ đệ đang nằm im trên giường kia. Người trên giường hơi thở nhè nhẹ, tựa có tựa không. Trước đến giờ, y vẫn chưa khi nào nhìn rõ khuôn mặt của đệ ấy. Vì y sợ, ngay còn nhỏ hắn đã cảm thấy sự thua kém của bản thân mình đối với tiểu đệ.
Đệ đệ Quân Nhất thông minh lanh lợi, hoạt bát, lại có thiên khiếu trong mọi lĩnh vực. Dù y cố gắng thì vẫn chỉ xếp sau đệ ấy. Cho đến bây giờ, cái chức Trạng Nguyên này cũng không phải do đệ ấy ban cho y sao?
"Quân Nhất, ta thắng rồi. Ta đã trở thành Trạng Nguyên. Đệ phải khao ta một lầu ở Túy Hương viện."
Nắm chặt chiếu chỉ trong tay, chặt đến độ Lương Khất muốn vò nát nó. Rồi y đưa bàn tay trái lên nhìn. Lòng bàn tay trái có dấu vết của vảy Bạch Long, rõ ràng rành mạch.
"Chẳng lẽ thứ để trao đổi với vảy Bạch Long chính là sinh mệnh của đệ ư? Nếu biết trước ta đã không..."

Lương Khất đau đớn quăng mạnh chiếu chỉ xuống nền nhà lạnh ngắt. Người nằm trên giường kia cũng thân thể lạnh ngắt, khuôn mặt tuấn lãnh kia giờ đã xanh ngắt, hơi thở yếu ớt, tựa như sinh mệnh có thể bay đi lúc nào.
"Không đúng... là do đệ ngu ngốc tự chuốc lấy.”
“Nếu ta không có tài, thì dù đệ có chết đi hoàng thượng cũng không trao chức Trạng Nguyên cho ta. Là ta... là ta tài hoa xuất chúng nên được hoàng thượng trọng dụng."
Giọng Lương Khất cực nhỏ, từng câu đứt quãng lại như rầm rì từ cuống họng trồi lên.

"Đệ chỉ là cái cớ cho chức Trạng Nguyên của ta mà thôi..." Nắm chặt lấy cánh tay lạnh giá của đệ đệ, Lương Khất giọng run rẩy.
Y cúi gầm mặt xuống đối diện với khuôn mặt nửa chết kia. Từng lọn tóc mềm mại rũ xuống che đi từng tơ máu đỏ rực đang hằn lên trong tròng mắt y, vài sợi tóc lại lất phất trên làn da lạnh toát của Lương Quân Nhất. Tất cả như muốn kiềm chế sự bộc phát uất ức oán hận, trên khóe miệng Lương Khất lại vô thức treo lên một nụ cười đáng sợ.
"Huynh... đang tự lừa gạt bản thân sao? Huynh đang lấy đệ làm cái cớ... cho sự bất tài của mình thôi..."
Một giọng nói chậm rãi vang lên...
Giật mình, Lương Khất tái mặt. Tiếng đệ đệ y như đang khinh khi nhạo báng hắn. Nhưng đệ đệ còn nằm đó, Lương Quân Nhất rõ ràng hôn mê bất tỉnh, sao có thể nói, có thể chửi rủa y.
BỘP!!!
Một cái vỗ vai sau lưng. Lương Khất người đổ mồ hôi, mặt tái xanh, tái như da mặt của đệ đệ y.
Lương Khất sợ hãi.
Tiếng nói đệ đệ ngay sau lưng y. Giọng nói chầm chậm đầy âm hàn ma quái: "Dù sao... chức Trạng nguyên cũng là do đệ cho huynh... Huynh cũng đừng phũ phàng cay nghiệt với đệ thế chứ..."
Lương Khất run run, hai mắt căng to cố nhìn cho rõ người đối diện đang nằm im bất động, cả người đã đổ một tầng mồ hôi lạnh. Nhưng y vẫn từ từ xoay đầu, sợ hãi, xác định giọng nói phía sau lưng.
"A a a..."
RẦM!!!

Lương Khất hét lên một tiếng rồi im bặt, mặt mày tái mét ngã lăn xuống giường.
Lương Quân Nhất - đệ đệ y đang lơ lửng trước mặt y. Cơ thể Lương Quân Nhất lõa lồ, như ẩn, như hiện trong không khí.
Lương Khất hết nhìn về khoảng không phía trước rồi lại quay qua nhìn người trên giường.
Sao lại có chuyện phi lý hoang đường thế này. Đệ đệ Quân Nhất của y rõ ràng vẫn còn hơi thở, rõ ràng vẫn chưa chết, nhưng sao lại có oan hồn vất vưởng ở đây? Chả lẽ là ba hồn bảy vía của đệ ấy xuất ra.
"Đại thiếu gia có chuyện gì sao?" Tiểu gia đinh đi ngang nghe tiếng hét hốt hoảng xông vào, chỉ thấy Lương Khất đang ngã sóng soài. Lương Khất trợn mắt nhìn tiểu gia đình. Tiểu gia đinh ánh mắt chỉ chuyên chú về phía y, Lương Khất bấm chặt móng tay xuyên qua da thịt, đau nhói. Giọng y run lên hướng tiểu gia đinh giải thích: "Ta không sao, chỉ là bị con nhện... làm giật mình... Ngươi cứ đi làm việc đi, ta muốn trông đệ đệ của ta một lát." Lương Khất lắc đầu, xua tay. Tiểu gia đinh nhìn vị nhị thiếu gia đang nằm thảm não trên giường bệnh, rồi gật đầu đóng cửa bỏ đi.
"Ngươi... rốt cuộc là gì...?" Lương Khất run rẩy chỉ tay về phía hồn ma của đệ đệ của y, sợ hãi chất vấn.
Lương Quân Nhất đưa hai tay lên nhìn nhìn, rồi quay đầu qua nhìn cơ thể mình đang nằm trên giường, rồi lại nhìn huynh trưởng của mình mà thở dài.
"Là đệ đây... Xem ra chỉ có mình huynh thấy được đệ..."
"Ngươi nói láo!!! Đệ đệ ta chưa chết sao lại có âm hồn thế kia. Ngươi là dạ quỷ phương nào giả dạng đệ đệ..." Lương Khất mặt tái, nhưng miệng mồm vẫn cứng. Y muốn phủ định hoàn toàn những gì đang xảy ra trong căn phòng này. Nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị hai bàn tay của âm hồn áp chặt má mình. Tất cả cảm nhận xuyên qua làn da Lương Khất chỉ là sự lạnh lẽo, hàn khí. Nhưng âm hồn sao lại có thể chạm vào người.
"Là đệ, huynh có cần ta chứng minh không..." Âm hồn nói một loạt liên hồi những chuyện của hai huynh đệ. Từ chuyện thuở nhỏ Lương Nhất đi chơi té ngã được Lương Khất cỗng về mà y đã quên từ thuở nào, cho đến cuộc tranh đua chức Trạng Nguyên của hai người. "
Nhưng quan trọng hơn, đệ không ngờ huynh lại ghét ta đến mức, có thể cười trên sự sống chết của ta..."
"Ngươi... đệ... ta... ngươi hiểu lầm rồi..."
Lương Khất tái mặt, ngay cả chuyện lập khế ước với Bạch Long còn tồn tại, thì cái chuyện hoang đường âm hồn xuất thể này cũng không còn là hư cấu rồi. Y cảm thấy xấu hổ, mọi sự xấu xa của y đều bị đệ đệ mình bóc trần.
"Ta không trách huynh. Ai cũng có ước mơ, có khao khát dục vọng riêng của bản thân. Xem ra việc huynh lập khế ước với Bạch Long chính là chức Trạng Nguyên này."
Lương Quân Nhất, nhíu mày, lượn người tới tờ chiếu chỉ đang lăn lông lóc dưới sàn. Hắn muốn cầm lấy nó, nhưng khi chạm vào lại xuyên qua, khiến hắn cảm thấy khó chịu.
"Ta... Sao đệ lại biết việc này?" Lương Khất giựt mình, y ngước lên nhìn đệ đệ đầy nghi hoặc. Rồi lại chợt nhớ đêm qua, trong lúc say rượu Lương Nhất đã nói điều gì lung tung mơ hồ không rõ ràng. Lương Khất vội chồm lên giường, y tung chăn, nắm lấy cổ tay trái, gỡ từng ngón tay đang nắm chặt, mồ hôi y lạnh toát. Mắt Lương Khất trợn trừng lên, giữa lòng bàn tay trái của đệ đệ y, cái xác không hồn đang nằm trên giường kia dấu ấn vảy Bạch Long hiện rõ ràng.

Nắm chặt bàn tay Lương Quân Nhất, Lương Khất chậm rãi đặt xuống, xoay người lại, nhíu mày, đôi lông mày sắc bén chau lại, ánh mắt đỏ au lộ rõ sự tức giận cùng cực.
"Rốt cuộc, chuyện này là sao? Quân Nhất... ngươi cũng đã lập khế ước với Bạch Long..." Lương Nhất răng cắn chặt, chữ rít qua từng kẽ răng. Rồi như tên điên dại hắn lao tới, hai tay bấu chặt lấy cổ Lương Quân Nhất. Một âm hồn không thể chạm vào đồ vật, nhưng lại bị huynh trưởng mình siết chặt cổ.
"Dù huynh có bóp chặt thế nào ta cũng không thấy nghẹt thở đâu." Âm hồn Lương Quân Nhất lạnh lùng, cười khẩy. Lương Khất nghe câu nói đó thì bàn tay buông lỏng. Lương Khất không ngờ, cả hai huynh đệ y đều cũng lập khế ước với lão già kia. Nhưng Lương Khất lại được địa vị cao cao ngời ngợi mà y luôn khao khát, còn đệ ấy... Đệ ấy ước điều gì, để cái giá phải trả lại đắt như vậy... Quả là lừa gạt người mà.
"Không ngờ cái giá phải trả đắt thật. Lão già đó đúng là gian thương..." Lương Quân Nhất cười khổ.
"Rốt cuộc đệ đã trao đổi điều gì với lão ấy...?" Lương Khất nhìn đệ đệ mình mà thở dài. Lương Khất dường như đã chấp nhận âm hồn của đệ mình thực tồn tại song song với thể xác đang hấp hối kia. Trái với những gì Lương Khất nghĩ, gương mặt đệ đệ cảu y bỗng nhiên cười rạng rỡ.
"Chẳng phải đêm qua đệ đã nói với huynh rồi sao?"
"Ta không nhớ, đệ lúc đó say xỉn nói vớ vẩn, ta không để ý." Lương Khất vẻ mặt hoang mang phất tay nhíu mày. Y không thể đoán nổi cái tên đệ đệ ngông cuồng, đến lúc chỉ còn là một hồn ma vẫn muốn trêu ngươi y.
"Dù sao đệ cũng không quan tâm đến cái chức hiệu này. Nhưng huynh có được nó chẳng phải cũng nên biết ơn đệ một chút chứ?" Lương Quân Nhất lượn một vòng quanh người Lương Khất, rồi thổi nhẹ vào tai y. Hàn khí làm tai Lương Khất đau buốt.
"Ha ha!!! Đệ giờ chỉ là một hồn ma thì muốn ta đền ơn ra sao?" Lương Khất tay nhéo nhéo mi tâm, mà lòng bàn tay rõ ràng đã uots sũng, y cười gằng đầy chế giễu.
"Huynh quên rằng ngoại trừ mọi thứ thì ta vẫn có thể chạm vào huynh sao?" Lương Quân Nhất nhếch mép, ưỡn lên cơ ngực hoàn mỹ, cơ thể thiếu niên trưởng thành, phát triển đầy nam tính. Một cơ thể lõa lồ ẩn hiện trong không khí quấn lấy người huynh trưởng.
Âm khí lạnh buốt khiến Lương Khất một trận rùng mình.
"Có biết đệ đã ước điều gì với Bạch Long không?" Lương Nhất mặt đối mặt, ánh mắt buồn bã, có đôi chút ủy khuất nhìn Lương Khất lời nói lấp lửng, khiến Lương Khất càng thêm căng thẳng. Nhưng với bản chất huynh trưởng cao ngạo, cho dù đệ ấy có là hồn ma Lương Khất cũng không muốn thua đệ đệ của mình.
"Rốt cuộc là điều ngu ngốc gì, mà khiến đệ đánh đổi cả sinh mạng của mình?" Lương Khất nhíu mi, nhếch miệng, hếch chiếc cằm thon gọn đầy khiêu khích.
Cái nhếch mép có sự chế nhạo trong lời nói khiến Lương Nhất như phát điên, hắn hét lên:
"Đúng!!! Đó là điều ngu ngốc nhất mà đệ đã làm!!!"
"Đệ đã không nghĩ chỉ vì cái điều ước nực cười của mình mà đã khiến bản thân hồn lìa khỏi xác!!!"
"Nhưng huynh cũng thật khiến đệ thất vọng!!! Lương Khất đúng là kiêu ngạo cùng cực, nhưng bản chất lại xấu xa tồi tệ! Nếu lúc đó huynh nắm lấy tay đệ thì đệ đâu có ra nông nổi này!!!"
Lương Quân Nhất hét vào mặt Lương Khất. Kẻ huynh trưởng tồi tệ, bản chất âm hiểm kia, khi đệ đệ mình rơi xuống hồ, Lương Khất người này một cái nắm tay cứu lấy đệ đệ cũng không đưa ra. Y chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn cánh tay hắn vùng vẫy, rồi dần chìm. Lương Khất giật mình, lời kết tội của Lương Nhất khiến y nhớ ra đêm đó, đệ đệ của y nằm đó có đúng là do tự té...
"Ta..."

"Nhưng xem ra lão già kia cũng không phải phường lừa gạt. Đệ tuy là âm hồn, nhưng lại có thể tự do chạm vào huynh. Huynh đoán xem điều mà đệ mong muốn nhất là gì?" Lương Quân Nhất nở nụ cười quái dị, cái cười vừa cao ngạo, vừa khinh bỉ lại có chút bi thống.
"Ta không đoán được..." Lương Khất cúi gầm mặt, mồ hôi chảy dài trên mặt y, rơi xuống cổ, lại một trận lạnh buốt, hoảng sợ và khủng khoảng. Cái lưỡi lạnh giá nhưng ẩm ướt của Lương Quân Nhất đang trải dài từ cằm trượt nhẹ xuống cổ y. Quá bất ngờ, như phản ứng tự nhiên Lương Khất dùng hết sức đẩy đệ đệ của mình ra. Nhưng dường như không thể, cái cơ thể lõa lồ ẩn hiện lúc như làn khói, lúc như thực thể kia đã siết chặt lấy y.
Bàn tay như hư không kia luồng lách vào trong cổ áo, rồi vạch mạnh kéo xuống. Lương Quân Nhất bất ngờ cắn xuống một cái thật mạnh, thật đau đến rướm máu vào cổ của Lương Khất, khiến y đau đớn muốn hét lên. Nhưng Lương Khất vẫn còn tỉnh táo, y hiểu rằng y không muốn mọi người nghĩ mình là kẻ điên, la hét trong phòng đệ đệ mình.
"Ngươi..." Lương Khất hít một ngụm hàn khí, y cắn răng, nghiến từng chữ trên kẽ răng.
Lương Quân Nhất thấy máu ở cổ huynh trưởng rỉ ra, hắn nhả ra, rồi lại liếm lại nơi vết cắn. Một trận lạnh lẽo xuyên thấu da thịt Lương Khất đi theo đường máu chạy thẳng đến từng tế bào từng đại mạch, dây thần kinh nơi đại não cũng run lên sợ hãi.
Lương Quân Nhất đưa tay bấu lấy hai má của Lương Khất mà nhếch cười đắc ý.
"Không dám hét sao?"
"Ta..."
"Đệ chính là muốn thấy vẻ mặt bất lực này của huynh. Là muốn chà đạp đến tận cùng sự kiêu ngạo của huynh. "
"Ngươi..."
"Huynh trưởng tội nghiệp của đệ. Kẻ mà không bao giờ để đệ trong tầm mắt, kẻ không bao giờ thèm nhìn thẳng mặt đệ."
Lương Khất trợn mắt nhìn âm hồn đệ đệ của mình đang bất mãn phát tiết rồi lại rũ mắt, mi tâm nhíu chặt. Y tự biết bản thân không phải không muốn nhìn thẳng mặt đệ đệ mà là không có can đảm đối diện với tài hoa thiên bẩm của Quân Nhất.
Thân là trưởng tử trong phủ, nhưng tài năng lại thua kém đệ đệ, có chết Lương Khất cũng không nói chuyện này ra.
"Là đệ tự hạ thấp bản thân không phải do ta..." Lời nói dối trắng trợn, Lương Khất cảm thấy câu này là y nói cho bản thân mình mới đúng.
"Hừ, để ta đặt huynh ở dưới thân ta, xem huynh còn có thể buông những lời cay độc này không."
Vừa dứt lời Lương Quân Nhất hai tay thò vào trong áo, nắm lấy hai hạt nhỏ của huynh trưởng mà kéo giựt mạnh một phát. Lương Khất bị bất ngờ không cầm được rên một tiếng.
 
Lương Khất trước giờ chuyên tâm học hành, mong mỏi thi cử không quan tâm chuyện trai gái nữ tình, càng không đến thanh lâu. Nay bị đệ đệ vốn là kẻ ăn chơi nơi thanh lâu bất ngờ "tấn công" khiến Lương Khất cảm thấy ghê tởm tột cùng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận