Bạch long chi ước hệ liệt



 Không khác với bên ngoài sơ sài của Đình phủ, bên trong Đình phủ cũng đơn giản mộc mạc. Vị quản gia già lễ phép cung kính mời hai vị khách trẻ đi vào viện phủ. Vòng qua hậu viện nhỏ, đi đến gian phòng gỗ bình thường. Trong phòng thỉnh thoảng phát ra tiếng ho nhẹ cùng âm điệu mệt mỏi: "Mời vào..."Lương Khất và Hoàng Hoa đồng dạng bước vào.Căn phòng tuy nhìn vẻ ngoài đơn sơ mộc mạc nhưng khi bước vào trong thì lại là một sự xa hoa ngấm ngầm.Hoàng Hoa và Lương Khất vốn cũng là công tử phú gia nên chỉ cần nhìn sơ cũng biết bày biện trong phòng tuy đồ vật đơn giản nhưng chất liệu đều là hàng tiến cống. Không phải dân thường có thể sở hữu được.Lô noãn trầm hương Tây Vực, hương thơm dịu nhẹ khiến tinh thần thoải mái. Bàn gỗ trà làm từ thân cây Mộc Đinh trăm tuổi quý hiếm. Ngay cả đệm lông người kia nằm cũng là lông bạch hồ cao quý hiếm có được nước Hoa Nam tiến cống.Rõ ràng vị chủ nhân căn phòng này được vị kia chăm sóc đến thập phần chu đáo.Mà người trên giường sắc mặt trắng bệch, vốn đã trắng nay còn tái nhợt như một thi thể mới vớt từ dưới sông lên. Thiếu niên dường như không để ý gì đến những đặc quyền này, cả người suy yếu nằm trên giường, ánh mắt mơ màng không rõ tiêu cự như thất thần. Chỉ khi nghe thấy tiếng thông báo của quản gia thì giật mình hồi hồn. Khi thấy người bước vào thì gắng gượng chống tay muốn ngồi dậy, trên miệng cố gượng ra một nụ cười trêu đùa: "Cả Trạng Nguyên và Thám Hoa cùng đến, ta thật là vinh hạnh a..." Sau đó là một tràn ho đau thấu tâm phế.Lương Khất vội vàng chạy tới đầu giường, đỡ lấy bả vai Đình Vân. Tay kia của y nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm lưng gầy guộc của người bệnh, như muốn xoa dịu sự mệt mỏi của thiếu niên sau đó vội đỡ cậu ngồi dựa vào thành giường.Hoàng Hoa thấy một trận quan tâm của Lương Khất đối với Đình Vân dù biết là phải phép, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cỗ khó chịu kỳ lạ. Hắn dường như còn chưa biết mình đang ăn một vại giấm chua lắm a."Ngươi đây là tự thân chuốc lấy sao? Một kẻ sinh ra ở biên cương không biết bơi sao có thể bất cẩn đi đến gần Thủy Linh Đình chứ?"Một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng lại đáp đến một đáp án sâu xa đầy khó chịu."Hừ, ngươi còn muốn che giấu đến khi nào. Lời đồn trong cung đã ngập tràn mọi nơi. Dù vị kia có vì ngươi mà cố ém xuống thì sao? Hoàng cung rộng lớn, miệng lưỡi cung nô đầy dẫy. Sao có thể không lọt được khe nào?"Lời nói đầy trách cứ thẳng thừng, nhưng Hoàng Hoa biết dù có khó chịu và khinh thường hạng người lấy sắc thị quân như thế nào, thì cũng không thể động chạm trực tiếp đến vị trên cao kia.Biết lời của Hoàng Hoa khó nghe. Nhưng Lương Khất cũng là một bụng kinh thư, thật cũng không thể bỏ lơ những lời thị phi đáng xấu hổ đối với vị thiếu niên vốn tài hoa xuất chúng trước mặt. Thậm chí thiếu niên này, giờ vì sự tranh sủng hậu cung mà hại đến xuống giường không được, xém nữa thì cái mạng cũng không lượm về được."Đình Vân, việc này ngươi không buông xuống được sao? Nếu còn tiếp tục dây dưa, thì lần sau không biết bọn họ sẽ còn gây ra trò gì nữa đâu. Chuyện hậu cung phức tạp. Ngươi còn trẻ, lại cũng chỉ có một cái mạng mà thôi, không phải lần nào cũng may mắn như vậy..."Lương Khất ngồi bên cạnh giường Đình Vân, y nhìn thiếu niên bằng ánh mắt đầy nghiêm túc, nhẹ giọng khuyên lơn nhưng cũng đầy ý vị khuyến cáo.Đình Vân nghe hiểu, nhưng chỉ nhẹ mỉm cười. Bản thân biết mình đã hãm sâu đến bước đường này, há có thể quay lại sao. Chỉ cần là một hơi thở cũng không muốn rời xa người đó, chỉ có thể ràng buộc cho đến khi sinh mạng mình chấm dứt mà thôi.Hoàng Đế cao cao tại thượng. Người đã từng là ân nhân, là thần, là người mà thiếu niên Đình Vân tưởng sẽ vĩnh viễn không thể chạm tới. Nay lại có thể đồng da chạm thịt, nói lời ân ái. Thiếu niên cảm thấy chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến bản thân không thể buông bỏ rồi.Thị phi thì sao? Đình Vân không tin mình không vượt qua được."Ta tự biết biết cân nhắc."Đình Vân chỉ có thể thở dài đáp lại sự quan tâm của hai vị bằng hữu trước mắt bằng sự thất vọng của họ."Thục phi đã bị hoàng thượng giam vào lãnh cung với lý do thông đồng Tể Thượng Thư kết bè kết phái mưu hại triều thần."Hoàng Hoa liếc mắt ưng sắt bén về phía tên bệnh nhân khó ưa. Trong lời nói của hắn đầy chất mỉa mai: "Cái lý do thật chính đáng.""Là nàng tự chuốc lấy. Nàng vốn dựa vào Tể Thượng Thư chân vững bên ngoại nên ỷ thế lớn, không kiêng kỵ người khác. Ỷ từng được sủng ái, nay thất sủng đột ngột nên mới làm chuyện dại dột. Dù gì nàng cũng còn quá trẻ, suy nghĩ không chu đáo dễ bị người khác lợi dụng."Đình Vân nhếch môi cười khẩy, ánh mắt có phần thâm trầm. Nằm trên giường tiếp lấy ly trà từ tay Lương Khất, Đình Vân nhấp nhẹ một ngụm rồi nhìn hai người đồng bạn trước mặt trấn an."Như vậy cũng không phải điều gì xấu.""Phải a..." Lương Khất như nhớ tới điều gì thì thốt lên. Tể Thượng Thư vốn dẫn đầu trong phe chống đối việc thực thi chính sách đổi mới sơ đồ sửa chữa đê điều. Nay lão lại vướng án phạm, xem ra việc này không phải đơn giản. Sau đó là một trận kinh hoảng, Lương Khất và Hoàng Hoa như ngộ ra điều gì đồng loạt nhìn về thiếu niên suy yếu trước mắt."Hừ, lợi hại!!!”“Dành cả cái mạng của mình để đấu với lão già đó, ngươi cũng thật liều mạng." Hoàng Hoa nghiến răng, cười như không cười nhìn về phía kẻ bệnh tật kia.Lương Khất nhìn người trước mắt cũng cảm thấy có một phần bội phục, nhưng vẫn cảm thấy thật không đáng. Từ khi nhận thức Đình Vân, thì Lương Khất càng thấy rõ người trước mắt là thiếu niên tuổi trẻ tài cao. Cậu có sách lược mưu đảm, nhưng bộ dáng lại quá tinh sảo xuất sắc. Mà bản thân thiếu niên dường như hiểu rõ ưu điểm của mình, tận dụng triệt để điều đó để lót đường cho quan trường trước mắt. Dường như điểm đến của thiếu niên thật quá xa so với lý tưởng phục quân tề quốc của các tân quan thường nhật bọn họ.Đình Vân, người này một bộ ngoài xinh đẹp rạng rỡ, đôi khi lời nói bỡn cợt không đứng đắn, song đôi lúc lại thâm trầm suy tính đáng sợ. Lương Khất tự nhận trong lòng mình thật không thể so được. Lương Khất có thể tranh đấu vì lý tưởng bản thân, nhưng lại không thể dùng mưu mô xảo trá để đối đầu những mưu độc quan trường."Ta nói thật, hiện tại ngươi được vị kia sủng ái nhưng việc Thục phi hãm hại ngươi đều đã lan truyền khắp hậu cung. Ngươi có nghĩ khi lên triều sẽ phải đối đầu với bao nhiêu ánh mắt chế giễu cay nghiệt của các đồng quan khác không?" Lương Khất đỡ lại ly trà từ tay Đình Vân rồi nhìn cậu đầy ý vị giải thích thế cuộc hiện tại."Họ không dám. Cho đến khi ta vẫn còn được hoàng thượng sủng ái." Đình Vân híp mắt cười đầy tự tin. Mỹ thiếu niên cố ý nhắc đến danh hào của người kia một cách rõ rệt không kiêng kỵ. Trên khuôn mặt tái xanh vẫn là một bộ dạng lười biếng mỹ lệ."RẦM!!!"Hoàng Hoa tức khí đập mạnh tay xuống mặt bàn, rồi chỉ tay về phía Đình Vân mà quát lớn: "Lấy sắc thị quân! Ngươi thật muốn làm xấu mặt đồng quan bọn ta?!!!"Hoàng Hoa như không kiềm được cơn tức giận bởi sự vô sỉ của người trước mặt mà bạo phát. Sau đó nắm lấy tay Lương Khất kéo đi ra khỏi cửa một cách dứt khoát. Lương Khất chỉ đành quay đầu nhìn Đình Vân thở dài rồi gật đầu, nhỏ giọng chào tạm biệt một cách miễn cưỡng: "Bảo trọng."Đình Văn một tay chống cằm, tay kia vẫy vẫy miệng chỉ đành cười khổ: "Đa tạ." Đình Vân thấu hiểu sự khó xử của hai bằng hữu, nhưng bản thân thì lực bất tòng tâm với chính mình rồi.Rời khỏi Đình phủ, Hoàng Hoa vẫn một bộ dạng sinh khí nghiêm trọng. Lương Khất cũng âm trầm không nói gì. Vốn tưởng một đoạn đường dài buồn tẻ im ắng nhưng Lương Khất lại là người mở miệng trước: "Có lẽ Đình Vân ấy, không như chúng ta nghĩ. Cậu ta có thể là thật tâm đối với vị kia.""Cho dù vậy thì sao? Con đường tên nhóc đó chọn quá nguy hiểm. Cái giá phải trả quá lớn. Xứng sao?"Hoàng Hoa nhíu mi cúi nhìn người kế bên đang song hành với mình. Khuôn mặt ynhỏ nhắn, nước da trắng trẻo. Đôi mắt tuy âm trầm lạnh lẽo, nhưng lời nói của y lại có phần ấm áp nhỏ nhẹ, cứ như nước ban mai từ thượng nguồn rót xuống tâm hắn, làm dịu đi hỏa khí trong lòng hắn lúc này.Nhưng Hoàng Hoa vẫn không thể chấp nhận được tư tưởng đầy bại hoại và ngang ngược của Đình Vân. Hắn đưa tay day day mi tâm giữa trán. Hai hàng mày kiếm nhíu lại thành đường, rồi thở dài như chịu mệnh. Hắn tay kia lại đưa lên xoa xoa mái đầu đen nhánh của Lương Khất, rồi như bày ra một bộ dạng nghiêm túc như quản trẻ nhỏ đối với con người nhỏ gầy mong manh trước mắt. Một bộ bảo hộ rõ ràng."Trời cũng sắp tối để ta đưa ngươi về. Việc của Đình Vân từ từ suy tính.""Được. Phiền ngươi."Lương Khất trong lòng nặng trĩu tâm sự cũng không quản cái tay càn quấy trên đầu mình. Sau đó như phát hiện sự tình không đúng mới nhíu mày khó chịu, gỡ cái tay xằng loạn trên đầu mình ra nhỏ giọng bất mãn."Ta cũng không phải tiểu oa nhi để người sờ đầu."Hoàng Hoa vì lời trách cứ kia nghe vào tai như có phần nũng nịu mà một trận tâm hồn dao động vô thức buộc miệng: "Phải a, ngươi là tiểu tâm can bảo bối của ta nha."Cả hai cùng ngưng động.Lương Khất sững sờ ngước nhìn tên hán nam anh tuấn trước mắt. Tên kia sau khi buộc miệng thì mắt cũng trợn to cúi nhìn con người thấp gầy dưới mắt mình.Hoàng Hoa hình như cũng kinh ngạc trước sự lỡ lời của chính mình. Mặt hắn đỏ bừng lan đến tận mang tai. Sau đó hắn nghe tiếng tim đập loạn nhịp của mình. Một tay bịt miệng, tay kia quơ loạn xạ phía trước chống chế."Ngươi nghe lầm rồi. Ta là nói đùa mà thôi..."Lương Khất nhíu mi, ánh mắt thoáng qua một tia bất mãn, nhưng nhanh chóng quay về vẻ lãnh đạm âm trầm thường ngày của mình."Ta dù gì cũng lớn tuổi hơn ngươi nhiều. Xét về vai vế có thể tính là trưởng bối của ngươi. Lần sau lựa lời mà nói cho đúng mực." Nói xong, bước một bước dài hơn thường lệ, bỏ mặc tên nam nhân ngu ngốc đằng sau lại."Cẩn thận!!!""RẦM!!!"Một tiếng hét lên. Sau đó là tiếng va chạm mạnh mẽ. Hai bên đường mọi người hốt hoảng kinh hoàng. Một chiếc xe ngựa lớn lật nhào về phía trước làm đổ ào hết tất thẩy mọi thứ nó đụng phải. Cả người đánh ngựa cũng mất thế mà văng ra. Lương Khất lúc đó chỉ cảm thấy một mảng trắng mịn của lông ngựa phóng đại trước mắt mình và bên tai là tiếng hét thất thanh của tên nam nhân ngốc nghếch hay nộ khí kia. 



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận