Bạch Lộ FULL


Dùng cơm trưa xong, Bạch Thiều trở lại văn phòng, kẹp bức ảnh của dì Tiền Hà vào trong album, trong cuốn album dày nặng toàn là hình của người quá cố, bên dưới còn có ghi họ tên cùng thời gian.
“Những ngày tháng năm này là?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Ngày họ qua đời.” Bạch Thiều nói, “Mọi người thường hay ghi nhớ ngày sinh nhật, cũng cần có người nhớ đến thời điểm một ai đó mất đi.” Anh khép lại cuốn album, đặt vào ngăn kéo bên trái ngoài cùng bàn làm việc.
“Anh thật là một người lãng mạn.” Lộ Sơ Dương cảm thán.
Bạch Thiều mím môi, vành tài ửng hồng, anh không quen nghe được lời khích lệ dành cho bản thân, chán ghét lúc ban đầu do khí chất thiếu gia nhà giàu của Lộ Sơ Dương gợi lên cũng tiêu tan một chút.

Anh không có ý kiến gì với bản thân Lộ Sơ Dương, dù gì anh cũng chưa từng gặp hắn, nhưng anh rất không thích kẻ lắm tiền.
Cực kỳ không thích.
Cũng không phải là anh căm hận cái giàu, chuyện này giống như là ám ảnh tâm lý, khiến cho anh không tự giác nhớ tới bạn trai cũ.
Người bạn trai bỗng dưng đột ngột biến mất hai năm trước.
“Tôi muốn nghỉ trưa.” Bạch Thiều nói, “Nếu anh mệt, có thể ngủ trên ghế sô pha.”
“Vậy anh ngủ ở đâu?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Phòng nghỉ có giường.” Bạch Thiều nói, anh thích sạch sẽ, phòng nghỉ nhiều người ồn ào, cho nên anh luôn ngủ trên ghế sô pha trong văn phòng, nhưng theo phép lịch sự, anh đồng ý đến phòng nghỉ để ngủ.
“Tôi không ngủ trưa.” Lộ Sơ Dương nói, “Tôi đi xem tiến độ ghi hình, anh nghỉ ngơi đi.” Hắn vẫy tay một cái, ra khỏi văn phòng.
Bạch Thiều chớp mắt, anh khom lưng mở cái tủ thấp cạnh ghế sô pha, lấy ra một tấm chăn mỏng, đắp lên trên người, rồi nằm xuống, nhắm mắt lại thả lỏng đầu óc, từ từ rơi vào giấc ngủ không sâu.
Lộ Sơ Dương đi ra cổng chính, hắn nhớ ngay cửa bệnh viện có một tiệm hoa tươi, bèn đi mua một bó hoa cẩm chướng mang trở về phòng bệnh.
“Dì Tiền ơi, dì nghỉ ngơi rồi à?” Lộ Sơ Dương ôm bó hoa đứng bên giường.

Đôi mắt hơi lim dim của Tiền Hà chậm rãi mở ra, bà hơi ngồi dậy, nói: “Dì vừa ăn xong, có chút buồn ngủ.”
Lộ Sơ Dương khom lưng đặt bó hoa xuống, nói: “Cháu tặng dì.”
“Cảm ơn Tiểu Lộ.” Tiền Hà khá thích thú, ánh mắt bà nhìn chăm chú vào đóa hoa tươi đẹp ướt át.
Cậu trai ngồi canh máy quay đang ngủ gà ngủ gục ở một bên, nhìn thấy Lộ Sơ Dương, cố gắng tỉnh táo lại, “Đạo diễn Lộ.”
“Tiểu Lý, nhân lúc nghỉ trưa, chúng ta đi quay cảnh vật.” Lộ Sơ Dương nói, “A Cầm đâu?”
“Chị Cầm dẫn người đi quay cái khác rồi.” Lý Nghiêu nói.
“Ừ.” Trước đây khi Lộ Sơ Dương quay phim điện ảnh, thái độ vô cùng nghiêm khắc, nhiều lần trau chuốt, không cho phép phạm sai lầm dù chỉ một chút, nhưng lúc quay phim tài liệu thì lại tự do tản mạn, cổ vũ thành viên trong đoàn phim chú ý công tác đồng thời có cách nghĩ của riêng mình, tùy ý phát huy, không hạn chế cấm đoán.

Loại thái độ như vậy đã tạo nên đoàn phim hoàn chỉnh của hắn, khoảng chừng hai mươi người, vừa bước vào bệnh viện tựa như cá gặp nước, phân tán ở khắp các phòng bệnh để quay tư liệu.
Nghỉ trưa nửa tiếng, từ một giờ đến một giờ rưỡi, không đợi chuông báo thức vang lên, Bạch Thiều đã bị tiếng chuông báo động làm cho tỉnh ngủ, anh mơ màng mang giày, cất điện thoại vào túi, hơi chạy vội ra khỏi văn phòng, men theo tiếng chuông hướng đến quầy trực của y tá.
“Bác sĩ Bạch, bệnh nhân giường số mười chín phòng số năm đã lâm vào tình trạng nguy kịch.” Y tá nói.
“Được rồi.” Bạch Thiều bước nhanh như gió, đi vào phòng bệnh số năm, anh liếc nhìn máy theo dõi, chỉ trong thoáng chốc, nhịp tim đập từ bốn mươi đã giảm xuống còn ba mươi, nồng độ oxy trong máu thấp, đường điện tâm đồ có xu hướng đi ngang.

Ông lão trên giường bắt đầu khó thở, là dấu hiệu chính của sự suy kiệt hô hấp, Bạch Thiều bảo với y tá thực tập: “Thông báo cho người nhà đến mau.”
Nghe thấy tiếng chuông, Lộ Sơ Dương mang theo máy quay phim chạy tới, hắn hỏi: “Không làm gì cả sao?”
Bạch Thiều lắc đẩy: “Đẩy vào phòng cáo biệt.”
Bệnh nhân của khoa chăm sóc cuối đời không cần cấp cứu, Bạch Thiều và y tá đẩy ông cùng máy theo dõi vào phòng cáo biệt.


Diện tích của phòng cáo biệt không lớn, khoảng chừng mười mét vuông, tường trắng, nền trắng, bóng đèn cũng trắng, không có cửa sổ, tựa như thiên đàng trong phim khoa học viễn tưởng.

Giường bệnh mới được đưa vào phòng cáo biệt khoảng hai phút, nhịp tim trên máy theo dõi đã về 0, tiếng “Tích ——” chói tai vang lên.
“Người nhà khi nào đến?” Bạch Thiều hỏi.
“Bọn họ đã bắt xe đến, nói là khoảng mười lăm phút.” Y tá trả lời.
“Ừm.” Bạch Thiều tắt thiết bị, anh cùng y tá rút xuống những cái ống cắm trên người ông, để lại một thân xác khô gầy yếu ớt.
Sinh mệnh, trống rỗng ghé đến, rồi lại trống rỗng đi mất.
Lộ Sơ Dương đứng tại cửa, sững sờ một lát, lúng túng hỏi: “Thật sự không hề làm gì à…”
“Ừ.” Bạch Thiều nói, “Ở đây không phải phòng cấp cứu.”
Lộ Sơ Dương ngồi xuống băng ghế dài trước cửa, yên lặng đờ đẫn, đây không phải lần đầu hắn nhìn thấy tử vong, nhưng chưa từng thấy con đường đến tử vong nào bình tĩnh như vậy, không có tiếng gào khóc tan nát cõi lòng của thân nhân, không có bác sĩ căng thẳng dùng mọi biện pháp cứu chữa, chỉ có bình thản, bước về phía tử vong như một chuyện đương nhiên, tựa như một mảnh lá khô héo rơi khỏi chạc cây, tựa như một giọt bọt nước tan vào biển cả.
“Ban đầu tôi cũng không quen.” Bạch Thiều ngồi xuống bên cạnh Lộ Sơ Dương, “Gặp qua nhiều lần rồi, bèn thành thói quen.

Con người cùng các loại động vật khác không có gì khác nhau, sinh lão bệnh tử, rồi lại vào luân hồi.

Chỉ có điều mọi người đã quen với chúc mừng sự sống, sợ hãi cái chết, như thể bản thân có thể sống mười ngàn năm.” Trong giọng nói của anh tựa hồ ẩn chứa một chút trào phúng nào đó, “Mọi người ký thác hy vọng bất tử với nhiễm sắc thể.” Anh nhận ra mình lạc đề, bèn ngừng lại, yên tĩnh ngồi cùng Lộ Sơ Dương.
Y tá tắt đi đèn trần của phòng cáo biệt, chỉ để lại bốn góc đèn lờ mờ, xem như là một sự tôn trọng với người mất.

“Khi còn sống bác ấy tên là gì?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Bác ấy họ Mục, Mục Minh Đạt.” Bạch Thiều nói, “Là một cái tên hay, hiểu thấu cuộc đời, bác ấy lập nghiệp bằng nghề bán bún, thuở ban đầu bác ấy đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán bún nước, rồi về sau có tiền mở một cửa tiệm, bằng cửa tiệm ấy đã nuôi lớn một người con trai và một người con gái.”
“Năm nay bảy mươi tám, bị ung thư gan.” Bạch Thiều nói, “Ở đây hơn bốn tháng.”
“Mỗi con người là một quyển truyện dài.” Lộ Sơ Dương cảm thán.
Bạch Thiều tán đồng gật đầu, ngồi ở cửa khoảng mười lăm phút, con trai, con gái cùng người thân của bác Mục Minh Đạt đã vội vã chạy tới, Bạch Thiều chỉ phòng cáo biệt: “Bác ấy ở bên trong, mọi người vào nhìn bác ấy lần cuối đi.”
Người phụ nữ trung niên đi đầu đỏ ửng cả vành mắt, xông vào phòng cáo biệt, chỉ trong chốc lát, tiếng khóc than đứt quãng vang lên.

Bạch Thiều ra hiệu cho Lộ Sơ Dương rời đi chung với anh, để lại không gian tiếc thương cho những người thân của bác Mục.
Trở lại phòng bệnh của Tiền Hà, Bạch Thiều trước tiên để ý đến bó hoa cẩm chướng tươi đẹp ở đầu giường, anh hỏi: “Dì Tiền, hoa này là của con gái dì mang tới sao?”
“Không phải, là của Tiểu Lộ tặng.” Tiền Hà nói, “Thật là đẹp.”
Được khích lệ, Lộ Sơ Dương cong híp mắt, đối diện với Bạch Thiều, như thể đang tranh công.
“Anh thật có lòng.” Bạch Thiều nói.
“Bác sĩ Tiểu Bạch, ai vừa mới đi thế?” Tiền Hà hỏi.
“Giường số mười chín phòng số năm,” Bạch Thiều nói, “Bác Mục Minh Đạt.”
“Bác Mục à.” Tiền Hà nói, “Ngày hôm trước còn thấy con trai của bác ấy đưa cơm cho bác ấy.”
“Vâng.” Bạch Thiều nói, “Dì nghỉ ngơi nhiều chút, không thoải mái thì kịp thời gọi cháu.” Anh quay người bước ra khỏi phòng bệnh, Lộ Sơ Dương gọi cậu quay phim đến: “Tiểu Lý, lại đây.”
“Đạo diễn Lộ, làm sao vậy?” Lý Nghiêu lên tiếng trả lời.
“A Thiều.” Lộ Sơ Dương đuổi theo Bạch Thiều, “Cuốn album kia của anh, có thể cho tôi mượn quay được không?”
“Có thể.” Bạch Thiều có hơi không thoải mái với xưng hô quá mức thân mật, “Gọi tôi là Bạch Thiều.”
“Gọi tên lẫn họ không đủ tôn trọng.” Lộ Sơ Dương nói.

“Anh bao nhiêu tuổi?” Bạch Thiều hỏi.
“Ba mươi.” Lộ Sơ Dương đáp.
“Tôi ba mươi hai, vì thế cậu nên gọi tôi là anh Bạch Thiều đi.” Bạch Thiều nói.
“…” Lộ Sơ Dương nghẹn họng một hồi, “Không gọi đâu.”
Bạch Thiều lườm hắn một cái, hai tay đút túi, bước vào văn phòng.
Lý Nghiêu mới lạ ngó sang trái nhìn Bạch Thiều, rồi ngó sang phải nhìn Lộ Sơ Dương, không ngờ tới đại thiếu gia họ Lộ ngang ngược ngông cuồng của bọn họ cũng sẽ ăn quả đắng, thật là chuyện lạ thế kỷ.

Nhưng cậu ta không biết rằng, đây là lần thứ hai thiếu gia họ Lộ bị thua thiệt.
Mở ngăn kéo ngoài cùng bên trái của bàn làm việc, Bạch Thiều lấy cuốn album ra, lật trang đầu tiên, là một ông lão làm dấu chữ V với ống kính, trên đầu ông đội một chiếc mũ sinh nhật, bánh kem trước mặt cắm hai cây nến hình số “92”.
“Đây là cụ Lưu Quốc Kỳ, ung thư xương, ở trong này một năm lẻ hai tháng.” Bạch Thiều nói, “Lúc tổ chức sinh nhật, ông nói mình sắp thành hộ không chịu di dời của phòng chăm sóc cuối đời rồi.” Anh lật qua một trang, lộ ra khuôn mặt của một ông chú tuổi trung niên, “Đây là một trong số những người trẻ tuổi ít ỏi của phòng chăm sóc cuối đời, chú Chu Uy, năm mươi lăm tuổi, ung thư trực tràng, đến đây một mình, không có người thân.

Trên lý thuyết không nên để chú ấy ở đây, nhưng qua điều tra của cảnh sát, chú ấy xác thực chỉ có một mình, không cha mẹ, bạn đời, con cái.

Cuộc đời của chú ấy cũng không có gì truyền kỳ, bình thường dựa vào làm công để sinh sống, tích góp một số tiền, không nỡ chữa bệnh, cho nên đến đây chờ chết.”
“Chú ấy ở đây bao lâu?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Chín tháng.” Bạch Thiều nói, “Chú ấy không đủ tiền trả tiếp viện phí, một mình thu dọn hành lý rời đi, không biết đã đi đâu.” Anh chỉ vào dấu chấm hỏi dưới bức ảnh, “Đây có nghĩa là không biết kết quả.”
 
------oOo------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận