Bạch Lộ FULL


“Ôi trời, em đừng làm nữa.” Trương Cát vỗ vai Bạch Thiều, đẩy anh ra khỏi nhà bếp, “Xem tivi với thầy của em đi.”
“Cũng chỉ là chiếu lại, không có gì hay.” Bạch Thiều nói, “Để em phụ cô.” Anh bám lấy khung cửa, chết sống gì cũng không chịu bước ra nhà bếp.
“Thật cứng đầu mà.” Trương Cát bó tay với anh, chỉ đành cười trừ, “Còn cứng đầu hơn Bánh Bao.”
“Em cũng chỉ hơi hơi thôi ạ.” Bạch Thiều nói, “Không đọ được với Bánh Bao.” Những lúc giằng co với Bánh Bao, Bạch Thiều thường xuyên phải bái phục chịu thua nó, anh cũng không dự định cướp lấy cái danh cún Nhật cứng đầu.
Nghe thấy tên của mình, chú chó trắng nghiêng đầu nhìn về phía nhà bếp, hai lỗ tai run run, ngửa đầu bắt được miếng khô gà mà Công Tôn Tinh quăng cho.
“Tiểu Bạch này.” Công Tôn Tinh cầm điện thoại di động, đọc tin nhắn trên màn hình, “Có việc rồi, trong bệnh viện có một vị phụ huynh ôm con trai đến quỳ lạy cầu xin bảo vệ, nói là mắt cháu bé không nhìn thấy, chạy từ Hồ Bắc tới Bắc Kinh để khám bệnh.”
“Vâng, đợi em rửa tay ạ.” Bạch Thiều bỏ nồi chén đã rửa sạch vào tủ bát, xong anh rửa tay, bước ra khỏi nhà bếp, “Trong bệnh viện cũng có bác sĩ trực ban chứ.”
“Muốn thầy đi chẩn đoán.” Công Tôn Tinh nói, “Chắc là bệnh nghiêm trọng.” Ông đứng lên, tiện tay mặc một cái áo khoác dày lên người, bỏ di động vào túi, “Đi thôi, xem tình hình như thế nào.”
“Vâng.” Bạch Thiều vẫy tay với Trương Cát, “Cô ơi, em và thầy đến bệnh viện, về muộn một chút.”
“Nhớ về trước giờ cơm tối nhé.” Trương Cát dặn, “Không về được thì gọi điện thoại.”
“Vâng.” Bạch Thiều trả lời.
Công Tôn Tinh vội vã ra ngoài, đứng ở ven đường bắt một chiếc taxi, “Chào bác tài, đến bệnh viện Đồng Tâm.”
“Được.” Bác tài đáp, “Mùng một tết bệnh viện có làm việc không?”
“Bác yên tâm, có bác sĩ trực ban.”
“Bác đi bệnh viện khám bệnh gì?” Bác tài hỏi.

“Đi khám bệnh cho người ta.” Công Tôn Tinh nói, “Tôi là bác sĩ.”
“Ôi, bác sĩ.” Bác tài cảm thấy kính nể, “Trông tướng tá của bác, chí ít cũng phải là chủ nhiệm.”
“Bác tài xem tướng còn thạo hơn tôi.” Công Tôn Tinh nói, “Tôi xem không chuẩn đến vậy.”
“Khách sáo.” Bác tài âm thầm tăng tốc độ, chỉ trong thoáng chốc đã đến cổng bệnh viện Đồng Tâm, “Bác sĩ mau mau đi cứu mạng, tôi cũng coi như vì dân phục vụ rồi.”
“Ha ha ha ha cảm ơn bác tài.” Công Tôn Tinh quét mã trả tiền, đẩy cửa xuống xe, vừa ngước mắt lên thì thấy một nhóm bảo vệ đang luống cuống tay chân vây quanh cửa tòa nhà của khu khám bệnh.
Một anh bảo vệ nhìn Công Tôn Tinh như thể gặp được người thân xa cách lâu ngày, chạy đến nhanh như một cơn gió, kể khổ: “Chị gái này sáng sớm đã quỳ ở cửa, hỏi thì nói mắt của đứa bé không nhìn thấy, nói mình không muốn sống nữa, hình như đầu óc có vấn đề.”
Một bảo vệ khác nói: “Chúng tôi cũng đã thông báo cho bác sĩ Vương chủ nhiệm khoa tâm thần, phiền bác khám cho cháu bé, còn bác sĩ Vương khám cho người lớn.”
Công Tôn Tinh thông cảm vỗ cánh tay của anh bảo vệ, sau đó ông đi tới trước mặt người phụ nữ trung niên đang quỳ trên đất, cô có mái tóc rối bù, mặc một bộ quần áo giản dị trên người, ông ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Tôi là chủ nhiệm khoa mắt Công Tôn Tinh, chúng ta vào trong trò chuyện thế nào?”
Rốt cuộc gặp được chủ nhiệm khoa mắt, người phụ nữ bế đứa bé đứng lên, đi theo Công Tôn Tinh bước vào tòa nhà khu khám bệnh.

Bạch Thiều theo sát sau lưng, chuyện bất ngờ xảy ra vào hai năm trước khiến anh theo thói quen ôm ba phần cảnh giác với những người đang trong tình trạng khốn cùng chán nản, cực khổ sẽ vặn vẹo nhân tính, chúng ta vĩnh viễn không biết được liệu một người vẫn bình tĩnh một giây trước có thể cầm dao lên chém vào chúng ta hay không.
Đi tới phòng khám khoa mắt, người phụ nữ trung niên giao đứa bé ôm trong lòng ngực cho Công Tôn Tinh xem, đứa nhỏ khoảng sáu tháng tuổi, nhãn cầu di chuyển nhanh, tầm mắt không tập trung, không có cảm xúc với vật thể chuyển động hai bên.
Công Tôn Tinh và Bạch Thiều liếc mắt nhìn nhau, Bạch Thiều nhíu mày, anh có vài suy đoán, nhưng cần kiểm tra nghiệm chứng.

Công Tôn Tinh nói: “Trước tiên làm một vài hạng mục kiểm tra, xong rồi cầm phim chụp X-quang đến tìm tôi.” Ông gõ một hàng chữ vào máy vi tính, để mẹ đứa bé đi ra ngoài.

Nhìn người phụ nữ rời khỏi phòng khám, Bạch Thiều nói: “Giống bệnh di truyền.”
“Chụp X-quang để xem là bệnh về mắt hay về não.” Công Tôn Tinh thở dài, “Khó nói trước được.”
Kiểm tra vô cùng tốn thời gian, hai thầy trò dù sao cũng không có việc gì, bèn ngồi khám chung với bác sĩ trực ban.

Người bệnh đầu năm không nhiều, ba bác sĩ rõ ràng là hơi thừa.

Bạch Thiều xách theo ly giữ nhiệt tới bình nóng lạnh trên hành lang để rót nước, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào tại đại sảnh, tựa như giọt nước bắn vào trong chảo dầu sôi, sắc mặt anh chợt biến, cầm lấy ly nước sôi hầm hập mới rót được phân nửa vội đến nơi phát ra âm thanh.
“Ồn ào” không bao giờ là từ ngữ hay ho ở bệnh viện, thông thường nó sẽ đại biểu cho y nháo, quả nhiên Bạch Thiều vừa bước tới đại sảnh, thì thấy một người đàn ông lạnh lùng móc ra một con dao gọt hoa quả, đâm về phía một bác sĩ đi ngang qua.

Người chạy tới theo tiếng động không chỉ có Bạch Thiều, còn có bảo vệ cùng thân nhân người bệnh.

Các thân nhân hoảng loạn lui về sau, bảo vệ và Bạch Thiều xông lên trước ngăn cản người đàn ông, trong phút chốc tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Mục tiêu của người đàn ông kia là một vị bác sĩ tóc hoa râm, Bạch Thiều nhận ra ông là chủ nhiệm Hoàng của khoa huyết học nhi đồng, khoa huyết học nhi đồng của bệnh viện Đồng Tâm năm nay đã sát nhập với bệnh viện nhi đồng Triều Dương cách đó không xa, bởi vì rất có tiếng, chủ nhiệm Hoàng lo lắng người nghe danh ông mà đến không tìm được mình, vậy nên ông vẫn ngồi khám ở bệnh viện Đồng Tâm.

Bạch Thiều không hề nghĩ ngợi, lách người che trước mặt chủ nhiệm Hoàng, tay phải giội nước nóng lên người đàn ông kia, tay trái ngăn cản con dao theo bản năng, vững vàng bảo vệ chủ nhiệm Hoàng ở phía sau.

Người đàn ông trung niên kêu thảm thiết do bị bỏng, ngay vào lúc Bạch Thiều cho rằng mình sắp bị con dao chém qua lần nữa, thì một cái ghế đột ngột nện vào đầu người đàn ông kia, những tờ phiếu kết quả kiểm tra rơi lả tả như bông tuyết bay xuống đầy đất.

Bạch Thiều kinh ngạc ngoảnh lại, người phụ nữ bế con yên tĩnh ít lời ban nãy đỏ chót hai mắt, cô nhặt cái ghế lên, lại đập vào đầu người đàn ông gây sự nọ, như thể muốn trút hết cơn giận dữ.
“Chị gái, chị gái.” Các nhân viên bảo vệ thấy mà sợ hết hồn, ngăn cản động tác của người phụ nữ, “Đánh tiếp thì sẽ chết hắn ta.”
Máu tươi chảy dọc theo bàn tay trái của Bạch Thiều, chủ nhiệm Hoàng lấy lại tinh thần, vội vàng gọi y tá đến băng bó, vừa sốt ruột vừa trách cứ thanh niên làm việc không màng hậu quả: “Không phải là có bảo vệ sao, cháu thể hiện cái gì, có đau không, khẳng định là đau chết rồi.”
“Không sao ạ, dù gì cái tay này cũng đã tàn phế rồi bác.” Bạch Thiều đưa tay cho y tá băng bó, “Cảm ơn.”
“Vẫn còn chức năng thì không phải tàn phế.” Chủ nhiệm Hoàng nói.
“Tiểu Bạch!” Công Tôn Tinh nghe thấy động tĩnh, lao ra khỏi phòng khám, mắt thấy vết thương trên tay Bạch Thiều, suýt chút nữa thở không nổi: “Sao mà đi rót nước cũng có thể gặp chuyện.”
“Ôi trời, thằng bé này.” Chủ nhiệm Hoàng nắm chặt cổ tay của Bạch Thiều, ông gần bảy mươi tuổi, mới vừa trải qua một màn hãi hùng khiếp vía, khiến tay ông run rẩy không kìm được, “Sau này không thể như vậy nữa.”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu bác.” Bạch Thiều động viên chủ nhiệm Hoàng, “Không đau lắm.”
“Mới vừa rồi còn có một thân nhân bệnh nhân?” Chủ nhiệm Hoàng nhìn xung quanh, “Đâu rồi?”
“Chị gái đó đi làm kiểm tra rồi.” Nhân viên bảo vệ nói, “Vừa nãy định ngăn chị ấy lại, nhưng chị ấy bảo còn mấy hạng mục kiểm tra chưa làm.”
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên đinh tai nhức óc ngoài cửa tòa nhà của khu khám bệnh, cảnh sát chạy vào đại sảnh, nhìn thấy Bạch Thiều đang được mọi người vây quanh, bèn vội đi tới dò hỏi: “Thương tích có nặng không? Kẻ tình nghi ở đâu?”
“Ở đằng kia.” Nhân viên bảo vệ chỉ về phía người đàn ông bị trói gô ở trong góc.
“Về chuyện vết thương có nặng hay không, vừa lúc ở bệnh viện, trực tiếp làm giám định thương tật đi.” Công Tôn Tinh nói.
“Chuyện này…” Hai vị cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ nói, “Xin hãy thực hiện theo quy định.” Lấy sự căm hận của các bác sĩ đối với y nháo, việc nhỏ hóa lớn, việc lớn bùng nổ, một nhát dao kia không chắc sẽ bị giám định đến mức độ nào.
“Nhất định sẽ.” Công Tôn Tinh nói, “Các chú cảnh sát cứ yên tâm.”
Các cảnh sát đành chịu vậy, mang đi kẻ gây chuyện.


Bạch Thiều thì bị chủ nhiệm Hoàng lôi vào khoa chỉnh hình, vết thương cũ ở tay trái của anh vốn chưa khôi phục hoàn toàn, bác sĩ trực ban một mặt mông lung nghe chủ nhiệm Hoàng nói chuyện: “Tiểu Thân, nhát dao kia khẳng định ảnh hưởng đến vết thương cũ của Tiểu Bạch, cháu khám kỹ một chút.”
“Dạ?” Bác sĩ Thân cầm tay trái của Bạch Thiều, không xác định nói, “Vậy thì, chụp X-quang trước đi.”
“Tôi dẫn Tiểu Bạch đi chụp X-quang.” Công Tôn Tinh nói.
“Thầy ơi, em bị thương ở tay, không phải chân.” Bạch Thiều nói, “Em biết chỗ phòng chụp X-quang.”
“Em im miệng cho thầy.” Công Tôn Tinh không muốn nghe, ông đẩy vai của Bạch Thiều đi đến phòng X-quang.
“Chủ nhiệm Hoàng, đã xảy ra chuyện gì thế?” Trong phòng khám khoa chỉnh hình, bác sĩ Thân hỏi: “Lúc nãy cháu đang bận, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.”
“Ôi.” Chủ nhiệm Hoàng vịn cái ghế ngồi xuống, nhịp tim đập của ông dần dần bình thường trở lại, “Đó là người nhà một bệnh nhân của bác, con trai anh ta bị ung thư bạch huyết tế bào B, năm trước vừa qua đời.”
“Con trai anh ta bao nhiêu tuổi?” Bác sĩ Thân hỏi.
“Bốn tuổi rưỡi.” Chủ nhiệm Hoàng nói, “Trông anh ta là một người rất bình thường, không ngờ lại có thể gây ra chuyện như vậy.”
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong.” Bác sĩ Thân nói, “Vậy có chuyện gì với bác sĩ Bạch thế?”
“Cậu ấy đi ngang qua, chắn cho bác.” Chủ nhiệm Hoàng nói, “Tiểu Bạch đứa nhỏ này, chẳng trách được Công Tôn Tinh coi trọng, là một đứa nhỏ tốt.”        
 
------oOo------
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận