Mạc Long, huynh biết thế lực sau kí hiệu kì lạ này sao?
Trên mặt Bạch Hi Vân đã tỏ ra rất kỳ vọng vào lời vừa nói của Đường Mạc Long, lúc này bất chợt có một tia nắng sớm mai xuyên qua ô cửa sổ phòng của Đường Mạc Long.
Không biết là vô tình hay là có sự sắp đặt gì đó của vận mệnh, mà tia nắng đó đã rọi vào dưới mái tóc đen huyền, dài mượt của Bạch Hi Vân.
Nhờ vào ánh nắng đó, gương mặt thanh thoát của Bạch Hi Vân lại càng đúng với danh xưng" Đệ nhất mĩ nhân" của kinh thành nước Thanh.
Đường Mạc Long say đắm nhìn vẻ đẹp kiều diễm dưới ánh nắng này của Bạch Hi Vân.
" Thật sự xinh đẹp quá rồi, xem ra đời này ta sống không uổng phí, còn có thể thấy được nét đẹp kiều diễm này của Hi Vân.
Lần này bệnh cũng thật đáng lắm, còn được chính tay muội ấy xem bệnh, châm cứu, chăm sóc".
Ở khung cảnh bây giờ thật lãng mạn nếu không có những quần chúng ăn dưa là Mộng Hàn, Mộng Nhiên, Hàn Gia Quý, Điền Khê Hà.
- Đúng là xứng đôi vừa lứa nhỉ.
- Ừm ánh mắt của hai người này nhìn nhau không hề bình thường.
Hàn Gia Quý bất giác nhìn sang Điền Khê Hà, " Ừm ánh mắt này giống như ánh mắt ta đang dành cho muội đấy Khê Hà, chắc đại tướng quân nắm giữ một phương như muội không nhìn ra được đúng không".
Nghĩ rồi Hàn Gia Quý gượng cười uống vội tách trà đang cầm trên tay.
Điền Khê Hà nhìn thấy hành động của Hàn Giá Quý thì chợt thoáng chốc cảm thấy chạnh lòng," Hoá ra người huynh ấy thích không phải ta mà là… Haiz rõ ràng mấy ngày trước huynh ấy còn rất quan tâm đến ta mà, sao thoáng một cái mà đã… Thôi dù sao cũng là tỷ muội tốt của ta, nhường cho cô ấy cũng không sao".
Dù Điền Khê Hà trong lòng nghĩ thoáng như thế nhưng cô không biết bản thân đã thể hiện rõ ra bên ngoài rằng rất không cam tâm.
- Ca có khi nào Bạch tỷ tỷ sẽ là nữ chủ nhân của phủ chúng ta không.
Mộng Hàn ngơ ngác bây giờ mới hiểu ra vấn đề giữa Đường Mạc Long và Bạch Hi Vân.
Mộng Hàn đến tận bây giờ mới hiểu được vì sao Đường Mạc Long lại tin tưởng hắn hơn đệ đệ của hắn.
- Ayza, giờ ta hiểu tại sao việc gì chủ tử cũng giao cho ta chứ không giao cho đệ rồi, không nhanh nhạy gì cả.
Những quần chúng ăn dưa này cứ ngồi luyên thuyên với nhau mà không để ý đến ánh nhìn hài lòng của Đường Mạc Long đối với họ.
" Thật đúng với ý mình, lần này phải mở tiệc đãi họ mới được".
Bạch Hi Vân chỉ khẽ cười khi nghe những lời nói bàn luận của những quần chúng ăn dưa.
" Ấy bọn họ biết ăn nói hơn rồi đó, không còn thô lỗ cộc cằn như ở kiếp trước.
Xem ra phải nhanh chóng kết thúc vụ việc này thôi, phải tìm ra hung thủ sát hại nương của ta".
- Mạc Long, huynh chưa trả lời câu hỏi của ta đâu đấy nhé.
Bạch Hi Vân khoanh tay lại, rồi quay mặt qua một bên, cau mày bày ra vẻ hờn dỗi.
" Mạc Long, ta chỉ muốn làm cho chuyện này sáng tỏ sớm hơn một chút thôi, để ta có thể trả thù cho nương càng nhanh càng tốt.
Nếu đến cuối cùng ta cũng không trả được mối thù này có lẽ ta sẽ không bao giờ dám đến trước linh vị của nương nữa.
Huynh đừng trách ta nóng vội nhé ".
Đường Mạc Long cưng chiều xoa vào trên trán Bạch Hi Vân, dường như hắn đã hiểu hết được ý nghĩ trong đầu của Bạch Hi Vân.
- Không vội ta cùng muội trả thù, đừng cau mày từ từ ta sẽ nói với muội.
Ngược lại là muội đấy, lại cả gan qua đêm ở phủ của nam nhân, nếu chuyện này mà bị lộ ra ngoài thì thành danh của muội sẽ khó mà giữ được đấy.
Bạch Hi Vân bất ngờ nắm lấy cánh tay của Đường Mạc Long đang để trên trán của cô mà tinh nghịch nói:
- Ta không lo, huynh sẽ không nỡ để thanh danh của ta bị ô uế đâu đúng không.
Đường Mạc Long từ ngạc nhiên rồi chuyển thành dáng vẻ cưng chiều, khẽ cười rồi ngày càng nắm tay Bạch Hi Vân chặt hơn, " Hi Vân ta biết suy nghĩ trong lòng của muội, yên tâm ta sẽ đồng hành cùng muội trả thù cho nương của muội ".
- Muội đấy, muội đấy… thật là hết cách với muội mà.
chiều, khẽ cười rồi ngày càng nắm tay Bạch Hi Vân chặt hơn, " Hi Vân ta biết suy nghĩ trong lòng của muội, yên tâm ta sẽ đồng hành cùng muội trả thù cho nương của muội ".
- Muội đấy, muội đấy… thật là hết cách với muội mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...