- Cô nương rốt cuộc là hoàng đệ của ta mắc phải bệnh gì vậy.
- Thương hàn bệnh.
- Cái gì sao lại mắc phải thương hàn vào thời điểm này cơ chứ, đây mới chỉ là đầu mùa đông thôi mà.
- Ta không biết, a Nhiên đệ tìm xem trong phủ có ai có dấu hiệu giống Mạc Long không, nếu có thì phải ngay lập tức để người đó ở một phòng trống Đã rõ chưa.
- Mộng Nhiên tuân mệnh.
- Hoàng thượng xin người cho phong tỏa tin tức này để tránh kinh động đến người dân.
Hoàng thượng gật đầu, quay người rời đi không che giấu được sự vui sướng." Sau này vị cô nương này mà là nữ chủ nhân của phủ nhiếp chính vương thì chắc chắn đấy sẽ là phúc đức của Mạc Long".
Bạch Hi Vân gấp rút lấy kim châm ra châm cứu cho Đường Mạc Long, quả đúng thật y thuật của cô rất cao siêu, thế mà đôi tay lại có thể châm từng mũi kim khó mà lại nhanh thoăn thoắt đến chóng mặt.
Ánh mắt cô mất mát, đau thương nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
" Xin lỗi huynh, ta về trễ quá lại để thương hàn dày vò huynh mấy ngày qua.
Ta thật đáng trách mà, chắc bây giờ huynh đang rất khó chịu đúng không.
Nhưng kỳ lạ thật, tại sao thương hàn lại xuất hiện vào thời điểm mùa đông lạnh giá thế này, nó phải là những ngày cuối đông chứ.
Hình như ở kiếp trước Mạc Long cũng chưa từng mắc phải thương hàn bệnh mà sao bây giờ huynh ấy lại mắc phải căn bệnh nguy hiểm này cơ chứ.
Chắc chắn chuyện này không phải ngẫu nhiên mà có, rốt cuộc là thế lực nào đang nhắm vào ta và Mạc Long đây".
Cũng chính trong lúc được Bạch Hi Vân châm cứu, Đường Mạc Long lại rơi vào mộng cảnh.
* Trong mộng cảnh.
Ở trong mộng cảnh, Đường Mạc Long đã thấy cảnh Bạch Hi Vân và Đường Thanh Hoa thành thân.
Gương mặt Đường Mạc Long đã trở nên biến sắc, ánh mắt đau đớn nhìn Bạch Hi Vân," Đây là… Lễ thành thân của muội ấy sao, rõ ràng là muội đã quan tâm ta, đã yêu thương ta, đã lo lắng cho ta, đã hứa cùng ta nuôi dưỡng A Thanh và A Trì mà.
Không lẽ trước giờ đều là muội lừa ta sao Hi Vân, không ta không tin đây không phải là sự thật, đúng tuyệt đối đây không phải là sự thật, Hi Vân sẽ không bao giờ lừa gạt ta, đúng vậy chính là vậy".
Dường như Đường Mạc Long không hề biết hắn đang ở trong mộng cảnh, mộng cảnh này thật sự rất tàn nhẫn đối với Đường Mạc Long, hắn lại phải tận mắt nhìn người con gái mình yêu trở thành phu nhân của người khác.
- Mời tân nương và tân lang vào điện.
Khi Đường Mạc Long thấy Bạch Hi Vân và Đường Thanh Hoa bước vào, lúc này mới là đỉnh điểm của sự đau đớn tột cùng.
Bạch Hi Vân thật sự rất xinh đẹp trong bộ hỉ phục nhưng trên môi Đường Mạc Long không thể nở được một nụ cười.
Trái tim ấm áp dành cho Bạch Hi Vân lại một lần nữa tan nát, hắn không vì yêu mà hận cô, hắn bây giờ như một kẻ không tồn tại giữa chốn đông người.
Cảm giác người con gái trong lòng lấy người khác thật sự rất đau đớn, nó còn đau hơn là hành hình bị rút gân, rút xương tủy.
" Hi Vân muội làm ta đau lòng quá, trái tim của ta như vỡ vụn, nó đã dường như không còn nguyên vẹn, phải chi người bái đường cùng muội chính là ta, phải chi người muội yêu chính là ta, phải chi ta không thích muội đến như vậy.
Chắc hẳn muội sẽ không bao giờ cảm nhận được nỗi đau mà ta phải chịu ngày hôm nay đâu nhỉ, cũng đúng người như ta thì làm sao có thể nhận được tình yêu của muội, đúng không Hi Vân".
Hắn tự mình nâng chén rượu, ngồi trên những cơn đau từ trong tim truyền ra.
Rồi một hơm uống cạn chung rượu cay nồng đang cầm trên tay, trên mặt hắn nở một nụ cười đáng sợ quái dị, rồi đặt chung rượu xuống rời đi.
Nhìn thấy Đường Mạc Long rời đi, vừa đúng lúc Bạch Hi Vân nhìn thấy, thì vội đi đến ngăn cản.
- Mạc Long hôm nay là ngày vui của muội mà, huynh không chúc mừng muội sao.
Nhìn thấy Bạch Hi Vân đi lại thì khoé mắt của Đường Mạc Long đã đỏ lên, giọng nói yếu ớt ngập ngừng cất lên.
- Ta…
Thấy khóe mắt Đường Mạc Long đỏ lên, như thói quen Bạch Hi Vân liền quan tâm mà hỏi:
- Huynh sao thế, khoé mắt của huynh…
Đường Mạc Long nghe những lời hỏi han ân cần đó của Đường Mạc Long, thì đột nhiên có dũng khí mà cất tiếng lên trước đại điện đang có rất nhiều quan lại trong triều đến chúc mừng cho ngày thành thân giữ Đường Thanh Hoa và Bạch Hi Vân.
- Hi Vân, muội đừng thành thân với Đường Thanh Hoa được không, ta cầu xin muội đấy Hi Vân… Ta cầu xin muội…
Đường Mạc Long vừa nói vừa quỳ xuống đất nắm lấy tay của Bạch Hi Vân, khoé mắt đỏ ửng dần không kìm được những giọt lệ đau buồn rơi xuống.
Dáng vẻ lúc này của hắn không hề còn là nhiếp chính vương lạnh lùng, ác độc, chỉ còn lại là một Đường Mạc Long đang yếu đuối quỳ dưới chân Bạch Hi Vân cầu xin.
- Mạc Long, ta xin lỗi ta không thể không lấy Thanh Hoa… Xin lỗi huynh.
- Không đừng mà… BẠCH HI VÂN TA CẦU XIN MUỘI ĐỪNG LẤY ĐƯỜNG THANH HOA, TA CẦU XIN MUỘI.
* Ở thực tại.
Đường Mạc Long cứ lẩm bẩm gì đó trong miệng làm Bạch Hi Vân lại không thể nghe rõ được gì.
- Mạc Long huynh tĩnh rồi à, làm sao thế, huynh nói gì vậy ta không nghe được.
Mặc cho những lời hỏi han của Bạch Hi Vân, Đường Mạc Long vẫn nằm im bất động.
Chính điều đó làm Bạch Hi Vân đau lòng, " Chẳng lẽ ta đã hoa mắt rồi sao, chắc là do ta mệt quá không được nghỉ ngơi đàng hoàng nên mới sinh ra ảo giác".
Bạch Hi Vân thẫn thờ nhìn Đường Mạc Long, rồi đột nhiên phát hiện khoé mắt Đường Mạc Long đang chảy nước mắt.
- Không lẽ là mơ thấy ác mộng rồi sao.
Đột nhiên Đường Mạc Long mở mắt ra, đưa tay lên rồi hét lớn.
- KHÔNG HI VÂN TA CẦU XIN MUỘI ĐỪNG LẤY ĐƯỜNG THANH HOA, TA CẦU XIN MUỘI..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...