Bạch Liên Hoa Nàng Lại Bị Cầm Tù


Đôi mắt Tô Trà Trà mở to, trong lòng không khỏi run lên, rồi hồi lâu cô mới miễn cưỡng bật thốt ra một câu.

"Tại sao cậu lại mơ mình chìm xuống dưới biển chứ?"
Thời Sinh rũ mắt xuống, ánh mắt vừa dịu dàng lại nhu tình vạn phần, cậu cất lời đáp lại.

"Tớ cũng chẳng biết tại sao, nhưng mà tớ biết, tớ sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra đâu.

"
"Trà Trà à.

"
"Xin hãy tin tưởng mình đi.

"
Tim Trà Trà run lên, cô nhịn không được tránh đi ánh mắt của Thời Sinh, rồi hồi lâu sau mới nhẹ giọng cất lời.

"Xin lỗi Thời Sinh, mình mệt rồi, làm phiền cậu có thể ra ngoài được chứ! ?"
Ánh mắt Thời Sinh ánh lên chút thất vọng, nhưng nó nhanh chóng mất đi chỉ còn lại là một mảnh bất đắc dĩ cùng tình cảm nồng nhiệt chôn sâu dưới đáy mắt cậu.

Sau khi Thời Sinh rời đi, Tô Trà Trà mới dường như thở phào một hơi, cô nằm bệt xuống giường bệnh, nhắm mắt lại, cảm xúc lúc này của cô cứ như một mớ hỗn độn vậy.

Chẳng thể nào kiểm soát được.


Chẳng biết tại sao Trà Trà lại đột nhiên nhớ tới trong cốt truyện cũng có miêu tả một lần nguyên thân bị ốm, cô ấy rất khó chịu, nhưng lại chẳng dám mở lời vì sợ bị người ta chú ý đến mình.

Nguyên thân rất mệt, đầu cô ấy nặng trĩu đi, nhưng chẳng có ai giúp cô ấy cả.

Chẳng có ai để tâm đến nguyên thân cả.

Thậm chí người bạn cùng bàn của cô ấy, Tiêu Viện cũng chẳng giúp cô ấy, giúp nàng tiểu thư tâm cao khí ngạo sợ bị chê cười này.

Mà là giữ im lặng, chẳng liếc nhìn lấy cô ấy một cái.

Đến cả Thời Sinh cũng chẳng chú ý đến nguyên thân.

Cô ấy một mình cố gắng mà học bài, dù tầm mắt của cô đã nhòe đi, đầu lại đau như búa bổ, nguyên thân cũng chẳng mở lấy một lời xin giúp đỡ.

Cuối cùng khi kết thúc buổi học hôm ấy, nguyên thân đã bị ốm hẳn 3 ngày, cô ấy bắt buộc phải xin nghỉ.

Mà trong 3 ngày ấy, chẳng có một ai đến thăm cô ấy cả, người anh trai mà cô ấy luôn chờ mong chẳng xuất hiện lấy một lần, chỉ một lần cũng không.

Nguyên thân phải một mình suốt 3 ngày ấy.

Sau 3 ngày nghỉ, nguyên thân đến trường học, đúng lúc ấy nam chủ vừa mới chuyển đến, anh chỉ là tùy tiện bố thí một chút hỏi thăm cùng quan tâm qua lời nói nhưng đối với một kẻ cô độc, kẻ chẳng nhận được tình thương thật sự bao giờ như nguyên thân, nó lại như là một ánh nắng chói chang và ấm áp, làm cô không khống chế mà hướng tới, muốn nhận được sự an ủi từ anh.

Nhưng không hiểu tại sao, nguyên thân lại cảm thấy ánh nắng này có chút giả dối.

Nó không sưởi ấm cho cô ấy, mà chỉ là một ánh nắng trông có vẻ ấm áp nhưng khi chạm vào, lại chẳng khác gì như lúc đầu.

Vẫn lạnh lẽo như vậy.

Nháy mắt, nguyên thân có chút mờ mịt, cô không hiểu được cảm xúc của mình lúc này, cô nghĩ mình chỉ đang tham luyến sự dịu dàng ấm áp của học trưởng mới chuyển đến, nhưng nếu học trưởng chẳng ấm áp như cô đã nghĩ.

Cô sẽ muốn tới gần một kẻ như anh chứ?
_________________
Trà Trà đột nhiên mở bừng mắt ra, cô vò lấy tóc mình rồi phờ phạc mà lầm bầm.

"Nam chủ chuyển đến?"
"Họ gặp nhau trước khi nhiệm vụ bắt đầu sao!?"
"Vốn không hiểu sao hôm nay mình lại mệt mỏi như vậy, hóa ra là đoạn cốt truyện nguyên thân bị ốm lại thành ra mình bị đau đầu mệt mỏi mà thôi! "
"Vậy thì! "
"Chỉ còn 3 ngày nữa, nam chủ sẽ đến sao! "
Tô Trà Trà ngồi dậy, cô ôm lấy đầu gối mình rồi mệt mỏi mà cất lời.

"Ước gì thời gian trôi mau, mình còn nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ để trở về nữa! "

Nhưng mọi chuyện lại chẳng như Trà Trà mong muốn, trong suốt 3 ngày ấy chẳng biết tại sao thầy giáo đột nhiên lại chuyển chỗ của Thời Sinh sang ngồi cùng bàn với cô.

Xong đó Thời Sinh lại suốt ngày dùng con mắt đầy trông mong, nhu tình như nước mà nhìn cô.

Sau khi thử việc thất bại, Trà Trà trở thành vị khách đặc biệt của quán Tranh Niệm, đến uống đến chơi lúc nào đều được đích thân chủ quán chăm sóc đủ điều.

Tiêu Mẫn còn luôn dùng ánh mắt ẩn ý mà liếc nhìn cô nữa.

Tô Trà Trà vừa mệt mỏi vừa xấu hổ gần chết, nhưng trong lòng cũng nhịn không được thoải mái hơn chút.

Cho đến khi cô gặp phải nam chủ.

______________________
Đó là vào một buổi sáng thứ 7, Trà Trà vẫn như mọi khi được Uy Đình chở đến trường, lúc cô đang ngẩn ngơ lang thang trong trường thì thấy một thân ảnh trước gốc đào yêu thích của cô.

Đó là thân ảnh của một chàng trai tuấn mĩ đến lạ lùng, đôi mắt tím sâu thẳm lạnh nhạt, mái tóc đen láy cùng đôi môi mỏng bạc tình, làn da nhợt nhạt không chút tì vết, gương mặt góc cạnh.

Rồi đột nhiên Trà Trà cùng chàng trai ấy chạm mắt, mới đầu anh ấy trông có vẻ có chút bất ngờ nhưng sau đó lại thay thế bằng một cảm xúc rất mãnh liệt, dường như bị ánh mắt nóng cháy kia bỏng đến, cô lập tức cúi đầu xuống rồi chạy đi.

Trái tim đập nhanh đến mức mà tai Trà Trà ù đi, cảm giác như cảm xúc của mình đang bị ai đó điều khiển, bắt buộc phải rung động với một người nào đó vậy.

Một cảm giác rất đáng sợ.

Sau khi đã chạy được một đoạn khá xa, Trà Trà dừng lại rồi thở dốc, đôi mắt xanh biển phút chốc dường như tan rã ra nhưng nhanh chóng, Trà Trà đã tỉnh táo lại, cô tựa người vào tường rồi nhìn vào cái bảng điện tử rất lâu đã chưa từng xuất hiện đột nhiên hiện lên.

[Phát hiện nhiệm vụ mục tiêu!]
[Hồ sơ nhân vật: Tiêu Giang : Con trai trưởng nhà họ Tiêu, tính tình lãnh đạm không yêu cười nhưng lại rất giỏi giả vờ, có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp.

]
[Nhiệm vụ bắt buộc mở khóa!]

[Nhiệm vụ chính: Giữ vững cốt truyện
Nhiệm vụ phụ: Chìm trong biển sâu
Nhiệm vụ đặc biệt (có thể từ bỏ): Thích hay yêu hay chẳng là gì cả? ]
Tô Trà Trà nhíu mày rồi nhịn không được nhìn nó hồi lâu.

Vậy có nghĩa là người mình vừa gặp vừa nãy là nam chủ nhỉ!
Mấy nhiệm vụ kia còn dễ hiểu nhưng mà cái nhiệm vụ thứ 3 này! nghĩa là sao?
Thích hay yêu hay chẳng là gì cả!
Trà Trà rũ mắt xuống, im lặng hồi lâu nhưng cuối cùng cô chỉ lắc đầu, thở dài một hơi rồi nhẹ giọng cất lời.

"Mà thứ này có gì mà quan trọng.

"
"Nó còn ghi là "có thể từ bỏ" luôn mà.

"
"Cho nên chắc chắn là nhiệm vụ này chẳng mấy ảnh hưởng đến đống nhiệm vụ kia của mình đâu nhỉ! ?"
Trà Trà tùy tiện khẳng định điều này, bỏ qua phút chốc, trong đầu cô hiện lên ánh mắt nóng cháy đến lạ kỳ lúc nãy của nam chủ.

______________________________
Ghi chú: Chúc mọi người năm mới vui vẻ - phát tài phát lộc - vạn sự như ý nheeee
Hôm nay mình đi chúc tết không có thời gian viết truyện, may may não không chỉ toàn thịt gà với bánh trưng vẫn còn chút chất xám viết truyện hehe ୧( ˵ ° ~ ° ˵)୨
Học trưởng Tiêu Giang chính thức lên sân khấu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui