Trung tâm thương mại
vào cuối tuần có không ít người, đến đến đi đi náo nhiệt, tấp nập. Các
gian hàng hoá đủ các kiểu sản phẩm bắt mắt, phong phú chủng loại, lầu
năm gồm các cửa hàng bán các sản phẩm dành cho trẻ em, nhìn qua dễ dàng
bắt gặp các nam hài nữ hài phấn phấn, nộn nộn.
Phỉ Nhược cùng
Phỉ Điềm Điềm xuất hiện lập tức trở thành tâm điểm, cả hai đều có khí
chất thuần khiết tựa thiên sứ, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, huống hồ là
một lớn một nhỏ càng tăng mạnh hiệu ứng thị giác.
Hai người đi
vào một cửa hàng quần áo cao cấp, Phỉ Nhược muốn mua một ít vật phẩm cho Phỉ Điềm Điềm, buổi tối cô quyết định dẫn cô nhóc đến buổi đấu giá dĩ
nhiên cần phải chọn cả lễ phục.
“Kính chào quý khách! Ngài cần gì ạ?” Một nữ nhân viên nở nụ cười tiêu chuẩn tiến lên tiếp đón.
Phỉ Nhược mặt không biểu tình kéo Phỉ Điềm Điềm đến trước mặt nhân viên,
chỉ vào cô nhóc nói.” Tìm cho nha.. con gái tôi một ít quần áo bốn mùa,
màu sắc không cần quá nổi bật, thêm một bộ dùng để dự tiệc. Khăn choàng, áo khoác mùa đông đều lấy một ít.”
Nhân viên rất chuyên nghiệp
đề cử thêm giày, mũ, bao tay cùng các sản phẩm của cửa hàng, Phỉ Nhược
suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, cô vỗ đầu Phỉ Điềm Điềm bảo cô
nhóc đi thử quần áo.
Dặn dò xong Phỉ Nhược quay ra ghế chờ, tuỳ
tiện cầm lấy một quyển tạp chí, mục đích là làm cho đầu óc tỉnh táo. Tối hôm qua mưa to lại kèm theo sấm chớp, Phỉ Điềm Điềm bắt đầu sợ hãi bám
lấy cô. Phỉ Nhược đành phải ngủ cùng cô nhóc, khi ngủ nha đầu này không
ngừng gọi baba còn lì lợm lăn vào trong lòng cô, ôm cô gắt gao, làm thế
nào cũng không chịu buông, lăn lộn đến gần sáng cô nhóc mới yên ổn say
giấc.
Cả một buổi tối Phỉ Nhược không hề ngủ, hiện tại thân thể
phản ứng chậm hơn bình thường, vừa nãy khi nói chuyện còn thuận miệng
gọi “nha đầu”, nhớ ra bản thân đang làm mẹ, cuối cùng nghẹn trở về, xem
ra cô vẫn chưa thích ứng được việc trong sinh hoạt xuất hiện thêm một
sinh vật gọi là “con gái”, muốn tạo thành thói quen đành phải từ từ tiếp nhận.
Trong khi Phỉ Nhược rối rắm, lại không biết bản thân bị
lôi ra làm chủ đề bàn tán. Bộ dạng cô cùng lắm cũng chỉ mười tám lại nói có đứa con gái lớn như vậy, chẳng phải mới mười mấy tuổi đã sinh hài
tử.
Cố tình Phỉ Điềm Điềm vui vẻ xoay vòng vòng trước mặt cô,
Phỉ Nhược lại không thèm phản ứng lấy một cái, làm cho mấy bà mẹ than
thở giới trẻ bây giờ, yêu đương sớm không biết nghĩ đến hậu quả, làm ba
mẹ rồi lại không quan tâm đến con cái, thật thiếu trách nhiệm.
Vài nhân viên lôi kéo Phỉ Điềm Điềm hỏi han này nọ, cô nhóc lại rất hồn
nhiên nói baba đã bỏ bé đi, một đám bát quái quăng ra ánh mắt đồng tình, đoàn già đoán non Phỉ Nhược đã gặp phải một nam nhân cặn bã như thế
nào, lại nhìn Phỉ Nhược xinh đẹp như vậy đều cho là hồng nhan bạc phận
trong truyền thuyết. Mấy nữ nhân viên đối với Phỉ Điềm Điềm nhu thuận dễ thương càng nhìn càng thương tiếc, không thể không nói não bổ là bệnh
chung của quần chúng, càng suy diễn càng xa vời với sự thật.
Phỉ
Điềm Điềm chịu không nổi sự nhiệt tình của các nàng, bị xoay tới xoay
lui, thử hết bộ này đến bộ khác. Mặt bánh bao trắng nõn dần đỏ ửng, ma
trảo của các đồng chí nữ tập kích liên hồi, không ngừng nhào nặn hai má
của cô nhóc đến biến dạng.
Tuy khó chịu nhưng Phỉ Điềm Điềm không hề biểu hiện ra ngoài, rất nghe lời giơ tay nhấc chân phối hợp làm các
nữ nhân viên càng hăng hái, loay hoay gần hết một buổi sáng. Phỉ Điềm
Điềm chịu dày vò mấy tiếng đồng hồ đã sắp chịu không nổi.
“Nghỉ
một chút! Bé con sắp khóc tới nơi rồi.” Một mỗ nữ bất bình, ôm Phỉ Điềm
Điềm thoát khỏi vòng vây, mọi người nhìn đến cô nhóc hai mắt ửng đỏ,
nghĩ lại hình như bọn họ có hơi phấn khích.
Phỉ Điềm Điềm thở
phào nhẹ nhỏm, đây là lần đầu tiên cô nhóc được mẹ dẫn ra ngoài, việc mà cô nhóc đã mơ ước từ lâu, lúc trước ở lớp học nhìn bạn bè được mẹ đưa
đón cô nhóc đã rất hâm mộ. Phỉ Điềm Điềm rất sợ bị Phỉ Nhược chán ghét
nên bé làm gì cũng rất cẩn thận, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, lại không
nghĩ tới các chị gái lại khủng bố như vậy, thật đáng sợ.
Nhìn
chị gái đang ôm mình, Phỉ Điềm Điềm hai mắt long lanh không ngừng chớp,
trên mặt chỉ thiếu viết lên hàng chữ “tỷ tỷ thật tốt”.
Miểu Linh
bị bộ dáng nhìn chằm chằm của Phỉ Điềm Điềm đẩy ngã, làm cô cũng muốn
sinh ngay một bảo bảo khả ái như vậy để chà đạp. “Bé cưng ôm con gấu này một chút.”
Phỉ Điềm Điềm ôm gấu bông mềm mại trong lòng, cô
nhóc không hiểu chuyện gì xảy ra Miểu Linh đã nhanh tay rút điện thoại
chụp được bộ dạng ngơ ngác của cô nhóc. “Thật khả ái! Đến, đổi bộ khác.”
Hoàn hảo đăng album “Nữ nhi của lão nương” lên Weibo, Miểu Linh phát hiện ánh mắt ác ý kèm khinh bỉ của đồng nghiệp xung quanh, không
ít người nhận ra cô nàng là nhân viên phụ trách gian hàng thú bông. Phỉ
Điềm Điềm mở to mắt nhìn chị gái tốt mà bé vừa cảm kích bị hội chị em
đồng loạt hành hung tập thể, bé phát hiện bé sai lầm rồi, trừ mẹ tốt với bé còn lại toàn bộ đều là người xấu.
Phỉ Nhược cho đóng gói tất
cả những đồ Phỉ Điềm Điềm vừa thử qua, dưới tươi cười sáng lạng của quản lí tiến đến quầy thanh toán, trực tiếp bỏ qua ánh mắt cầu cứu đáng
thương của con gái.
Từ sáng sớm Phỉ Nhược đã cố ý đưa Phỉ Điềm
Điềm đến nơi đông người không phải để chơi đùa mà để phòng ngừa vạn
nhất, ở lại căn hộ cũng chưa chắc sẽ bị tấn công nhưng hôm nay là một
ngày quan trọng đối với Phỉ Nhược, cô sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy
ra làm gián đoạn buổi đấu giá dù là xác xuất thấp nhất đi chăng nữa.
Trung tâm thương mại là một lựa chọn không tồi, có thể tránh đi một đám hổ
rình mồi lại có thể mua sắm vài thứ, đi dạo giết thời gian hưởng thụ
khung cảnh phồn hoa mà sau này sẽ không còn cơ hội ngắm nhìn nữa, thật
sự là một công đôi việc.
Nghĩ đến USB nằm trong tay cô ngoài tư
liệu về kho vũ khí, còn có một số giấy tờ trọng yếu giúp Phỉ Nhược biết
bản thân phải chuẩn bị đối mặt với cái gì. Ba của Phỉ Điềm Điềm là người trong hắc đạo, y không phải thái tử gia trong giới hay lão đại một tay
che trời, y chỉ là làm việc cho người khác, nhận nhiệm vụ cướp lấy một
lô hàng đang sắp được giao dịch.
Giới hắc đạo là nơi sặc mùi
thuốc súng cùng huyết tinh, mấy thứ đó đã gợi lên sự tò mò của Phỉ
Nhược, dù bản thân Phỉ Nhược cũng là tiểu thư một dòng họ Mafia nhưng
dưới sự bảo hộ quá mức của ông ngoại, Phỉ Nhược không có cơ hội tiếp xúc với mấy thứ nguy hiểm, huống hồ cô không phải nguyên chủ, hắc đạo này
kia trong mắt cô càng thần bí.
Dù trải qua bao nhiêu thập kỉ vẫn
tồn tại góc tối mà sinh mạng bị xem nhẹ, chỉ là chém giết tranh đoạt
bằng một phương thức kín đáo hơn, Phỉ Nhược khinh bỉ luật pháp này kia
thật vô dụng, đến mạt thế càng không khác gì đồ bỏ.
Lại nói cái
chết của ba Phỉ Điềm Điềm theo như Phỉ Nhược nghĩ hẳn là giết người diệt khẩu, nếu là chủ lô hàng bọn họ sẽ bắt sống để tra khảo, tìm ra kẻ chủ
mưu chứ không gấp gáp giết người như vậy. Song phương chắc chắn sẽ theo
dõi đầu mối cuối cùng là Phỉ Điềm Điềm nhưng họ sẽ không ngờ USB cùng
với chân tướng đều nằm trong tay cô, đây có thể được xem như lợi thế duy nhất của Phỉ Nhược. Nếu tối nay thành công chiếm được Tử Liên thì việc
đầu tiên Phỉ Nhược muốn làm là đại khai sát giới, giải quyết những kẻ có mắt không tròng dám làm phiền cuộc sống của cô.
Phỉ Nhược rất
không phúc hậu muốn nuốt trọn lô hàng, không thể trách cô quá tham lam,
mạt thế quý nhất là thức ăn mà cần nhất là vũ khí, một mình cô có thể dễ dàng sống sót nhưng hiện tại cô còn phải chiếu cố Phỉ Điềm Điềm.
Dù không có tình mẫu tử gì đó với cô nhóc, nhưng khi đã nhận định thì Phỉ
Điềm Điềm chính là con gái cô, cô sẽ bảo hộ con bé thật chu toàn, vì thế thêm một lá bài hộ mệnh trong tay không phải việc dư thừa.
Mạt
thế mang theo đứa nhỏ không khác gì thêm trở ngại, Phỉ Nhược biết như
vậy sẽ kéo theo một mớ nguy hiểm không đáng có, lại tự tạo ra cho mình
điểm yếu nhưng hiện tại cô không để ý đến mấy việc đó.
Cô quyết định làm theo cảm tính một lần, đánh cược tin tưởng Phỉ Điềm Điềm sẽ
không phản bội mình, hiện tại cô nhận ra hưởng thụ cảm giác thành tựu
khi làm mẹ rất không tệ, cũng rất có tính khiêu chiến.
Nhìn đồng
hồ, Phỉ Nhược cảm thán mua sắm thôi cũng đã tốn mất nửa ngày, không hiểu vì sao các cô nàng lại yêu thích loại vận động tốn tinh lực lại nhàm
chán như vậy, thấy những đồ cần thiết đã mua đủ, buổi sáng gấp gáp rời
khỏi nhà vẫn chưa có gì vào bụng, bây giờ dạ dày trống rỗng, Phỉ Nhược
hướng bên trong gọi. “Phỉ Điềm Điềm, đi ăn cơm trưa.”
“Vâng ạ.”
Phỉ Điềm Điềm cảm giác đã được cứu, bé hưng phấn thoát khỏi đám người,
trước hàng loạt ánh mắt không nỡ ôm gấu bông cùng Phỉ Nhược rời khỏi cửa hàng.
“Này! Linh Linh ngốc, cậu đã tính tiền con gấu chưa?”
Tiểu Linh đồng chí đang mải mê nghịch điện thoại, nhìn đến một đống spam,
”Thật sự là con của ngươi“. Trước bình luận hò hét của quần chúng bày tỏ không tin tưởng, pha lẫn trong đó là hâm mộ, ghen tị khiến cô nàng đắc ý đến độ khoé miệng kéo đến mang tai, càng ba hoa như thể Phỉ Điềm Điềm
chính là con gái thân sinh của mình.
“Gấu gì cơ?!”
“...” Đối với bệnh cuồng loli của bạn thân, Dương Huân Huân không còn lời nào để nói nữa, hễ nhìn thấy nữ hài nào khả ái lại bắt đầu lấy thú bông dụ
dỗ, ánh mắt sáng lập loè đó không khác gì mấy ông chú biến thái.
“Hửm! G..ấu… A??!! Gấu bông của tớ.”
“Là gấu của tiệm, không phải gấu của cậu.”
“Ách! Cùng lắm... thì tớ lấy tiền riêng ra bù.”
“Đi mà giải thích với quản lí, đứng ở đây tỏ ra tội nghiệp cho ai nhìn, tớ còn muốn làm việc, lăn về địa bàn của cậu đi!”
“Tiểu Huân à! Cậu có thể xem như không biết gì mà?”
“Đến khi kiểm hàng phải làm sao? Cậu gây hoạ cũng đừng ngu ngốc như vậy, còn dám lôi tớ vào!!! “
“Vậy... cho tớ mượn ít tiền đi? Lương tháng này tớ ứng mua điện thoại hết mất
rồi.” Miểu Linh vẻ mặt vô tội cầu xin, cô sẽ không ngu ngốc nói ra
chuyện tiền lương bị quản lí cắt mất để bù cho số thú bông cô đã “tặng“.
Dương Huân Huân bắt đầu hối hận vì đã lôi kéo Miểu Linh đến đây làm việc, đừng tưởng rằng không nói thì cô sẽ không biết “thành tích”
công tác của nàng ta, thảm đến nỗi quản lí còn phải ghi cả sổ nợ, nếu
Dương Huân Huân cô đây cho mượn tiền thì chính là đầu óc bị chó gặm.”Cút ngay cho lão nương!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...