Cuối tháng hai, Ed và Lorraine Warren được liên lạc bởi nhà sản xuất truyền hình New York, nhờ họ kiểm tra căn nhà và câu chuyện của nhà Lutzes. Nhà cận tâm lý học và nhà nghiên cứu tâm linh đã ghé qua căn nhà, nhưng những gì xảy ra ở đó mãi còn à bí ẩn. Nhà sản xuất yêu cầu vợ chồng Warrens thực hiện một buổi gọi hồn tại căn nhà. Warrens ghé thăm nơi gia đình Lutzes ở để lấy chìa khóa. Nhà Lutzes từ chối quay trở lại căn nhà nhưng nhờ nhà Warren tìm và mang về đồ đạc giúp họ.
Tới nơi, vợ chồng Warrens tìm thấy một ngôi nhà bị bỏ lại trong sự vội vã của gia đình Lutzes. Một chiếc nhà bánh gừng cho Giáng sinh vẫn ở trong bàn bếp. Quần áo đã được gấp, tủ lạnh đầy thức ăn. Quần áo, trang sức, ảnh gia đình và những đồ vật cá nhân khác vẫn được để lại y nguyên. Nhà Warrens đã thực hiện một buổi cầu hồn, và sau đó một thời gian, họ quay lại thực hiện một buổi cầu hồn khác cho chương trình TV. Con số tham gia lên đến 17 người, bao gồm hai chuyên gia thôi miên, Alberta Riley và Mary Pascarella. Trước buổi cầu hồn, Ed kiểm tra thử sự hiện diện của hồn ma bằng cách khiêu khích chúng bằng những lời cầu nguyện liên quan đến tôn giáo. Gần một nửa số người xuất hiện ở buổi cầu hồn bị tấn công, Ed phải chịu đựng một cơn đau tim đột ngột, ảnh hưởng tới ông trong ba tuần kế tiếp.
Trở về nhà mình ở Conecticut, nhà Warren khẳng định rằng họ đã bị tấn công bởi một thế lực quỷ dữ vào lúc ba giờ sáng. Chi tiết về cuộc tấn công được tiết lộ trong cuốn tự truyện của họ, “Quỷ Học” (1980)
Thế lực hắc ám nhà tấn công Ed trước, người đang làm việc một mình trong văn phòng riêng ở ngôi nhà phụ tách riêng với nhà chính. Ông nghe thấy tiếng cửa mở và tiếng bước chân. Ban đầu, ông nghĩ rằng Lorraine đến để mang cà phê cho mình. Tiếng gió lùa bắt đầu vang lên ngày càng dữ dội, ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ đi và nhiệt độ trong căn phòng tụt xuống đột ngột. Mùi của lưu huỳnh nồng nặc trong không trung. Ed bảo vệ mình bằng một bình nhỏ đựng nước thánh và một chiếc thánh giá, nhận ra mình đang đứng trước một hình tam làm từ một đống hỗn độn màu đen với đỉnh chĩa xuống dưới. Màu đen càng ngày càng đậm và dày hơn, dần dần biến thành một người đội mũ trùm tiến dần về phía ông. Ed vẩy nước thánh vào nó và giơ ra chiếc thánh giá, ra lệnh cho nó biến mất nhân danh Chúa Jesus. Con quỷ lùi lại nhưng cho thấy một điềm báo về cái chết của Ed và Lorraine trong một vụ tai nạn, rồi nó biến mất.
Con quỷ tới tìm Lorraine kế tiếp, người đang đọc sách trên giường mình với hai con chó. Có một tiếng đập lớn ngoài cửa vang lên và nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống. Tiếng gió thổi vang ở trên tầng. Con quỷ vào trong căn phòng, và Lorraine sợ hãi tới mức đóng băng, không thể phản ứng lại hay la hét. Bà thấy mình bị hút vào trong đám bụi đen. Bà giật mình và vội gọi tên Chúa để cầu mong sự bảo vệ. Bà làm dấu thánh giá trên không trung, khiến cho đám bụi đen ngừng lại, nhưng nó vẫn không biến mất. Ed chạy vào và đám bụi biến mất, sang phòng bên cạnh và vào trong ống khói lò sưởi.
Sự xuất hiện của ma quỷ không phải điều duy nhất mà nhà Warrens trải qua trong lúc điều tra những nơi bị ma ám như ngôi nhà Amityville. Nhà Warrens khẳng định rằng những sự kiện xảy ra trong ngôi nhà Amityville là hiện tượng của quỷ dữ, mà nhà Lutzes vốn không biết gì về tâm linh nên không thể là bịa đặt. Nhà Warrens chụp rất nhiều bức ản trong căn nhà, bao gồm cả một bức có ảnh gương mặt của một đứa bé trai ló đầu ra khỏi phòng ngủ. Nhà Lutzes băn khoăn liệu những sự kiện xảy ra trong nhà họ liệu có phải là do ảnh hưởng từ vụ thảm sát nhà DeFeo. Họ chuyển đến San Diego, California, nơi họ thỏa thuận với một tác giả tên Jay Anson để viết một cuốn sách. “Ngôi nhà kinh dị Amityville” được xuất bản năm 1977 và chuyển thể thành phim năm 1979. Anson chưa bao giờ ghé thăm ngôi nhà nhưng viết cuốn sách dựa trên những buổi gặp mặt được ghi nhận lại bằng băng. Nó bao gồm rất nhiều chi tiết phi lý được thêm thắt nhưng trở thành một hiện tượng truyền thông sau đó. Những người hoài nghi sử dụng các chi tiết này để vạch trần vụ việc. Không có tuyết vào ngày mà những dấu móng chân chẻ được tìm thấy. Những người bản địa bắt bẻ khẳng định của Anson rằng một phần của vấn đề nằm ở vị trí của căn nhà là ở trên nơi những người da đỏ Shinnecock từng bỏ lại người ốm nặng và người chết ở đó. Cha Pecorato nói ông đã không ban phước cho căn nhà, dù gia đình Lutzes luôn khẳng định là ông đã làm thế. Rất nhiều điểm khác trở thành vấn đề gây tranh cãi. Thậm chí Warren và Geogre Lutzes cũng thừa nhận là cuốn sách của Anson không phải hoàn toàn sự thật nhưng gán việc đó cho lý do Anson không hiểu biết nhiều về quỷ học. Trong nhiều năm, vụ việc vẫn bị đưa ra bàn tán, vạch trần, công nhận rồi lại phủ nhận.
Năm 1977, nhà Lutzes làm một đơn kiện chống lại William Weber, người thụ lý vụ án của DeFeo, và Paul Hoffman, một nhà văn đang viết về câu chuyện của họ và ngôi nhà Amityville, Bernard Burton và Fredick Mars, hai nhà ngoại cảm từng ghé thăm ngôi nhà ma ám, và “Good House-keeping” - tờ Nhật báo New York và công ty Hearst vì đã xuất bản bài báo về các sự việc liên quan tới quỷ ám. Nhà Lutzes muốn 5,4 triệu đô đền bù thiệt hại cho việc đời tư của họ bị xâm phạm, lạm dụng tên tuổi họ cho mục đích thương mại và tổn thương về tinh thần. Weber, Hoffman và Burtin chỉ trả 2 triệu đô dựa theo những lỗ hổng trong thỏa thuận. Lời cáo buộc của nhà Lutzes chống lại tổ chức báo chí nó cũng bị bỏ dở.
Vụ việc của nhà Lutzes được thực hiện bởi một vụ xử kiện trong tòa án quận ở Brooklyn, New York năm 1979. Thẩm phán bác bỏ đơn kiện của họ, nói rằng “Với tôi thì có vẻ như phần lớn cuốn sách đều là hư cấu, phần lớn dựa vào những lời đề nghị của ông Weber.”
Cặp vợ chồng tiếp theo mua lại ngôi nhà từ nhà Lutzes nói rằng không có gì bất thường xảy ra với họ. Tuy nhiên họ thường xuyên bị truyền thông và những kẻ tò mò tìm tới nhà làm phiền tới nỗi họ kiện Anson, nhà Lutzes và nhà xuất bản Prentice Hall cho 1 triệu đô. Cha Pecoraco, người từng được nhà Lutzes hỏi ý kiến giúp đỡ, kiện nhà Lutzes và Prentice Hall vì xâm phạm đời tư và xuyên tạc sự can dự của ông trong vụ việc ma ám và sau đó nhận được sự hòa giải ngoài tòa án.
Nhà Lutzes vẫn giữ nguyên câu chuyện của họ trong suốt phần còn lại của cuộc đời. Họ ly hôn năm 1980. Kathy chết vì khí thủng vào 17 tháng 8 năm 2004. Geogre chuyển đến Las Vegas, mất vào ngày 8 tháng năm năm 2006 vì bệnh tim. Anson chết vì đau tim năm 1980, Cha Pecoraro cũng không còn sống.
Vụ án ngôi nhà Amityville trở thành đề tài nóng cho ngành công nghiệp truyền thông, sách, phim, báo chí, các web và các cuộc tranh luận không hồi kết: Amityville II và Amityville: Hồi cuối (John G. Jones); phim Ngôi nhà Amityville II: Quỷ ám (1982), Amityville 3D (1983), Amityville 4: Sự trốn thoát của quỷ dữ (1989, bản truyền hình), Lời nguyền ngôi nhà Amityville (1990), Amityville 1992: Thời khắc đã tới, Amityville: Thế hệ mới (1993), Ngôi nhà búp bê Amityville: Quỷ dữ không chết (1996), và một bản làm lại của Ngôi nhà Amityville kinh dị năm 2005.
Đọc thêm: Ngôi nhà Amityville kinh dị (Jay Anson, 1977); Haunting and Poltergeist ( Loyd Auerbach, 1986); Quỷ học: Các sự kiện đặc biệt của Ed và Lorraine Warren ( Gerald Brittle, 1980)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...