“Reng… Reng…” Tiếng chuông vang lên vừa như một ly cafe mạnh đánh tan cơn buồn ngủ, lại vừa như một liều thuốc kích thích làm những tế bào trong cơ thể không ngừng gào thét.
Ngay lúc Hạ An và mọi người bắt đầu dọn tập sách và suy nghĩ hôm nay trời đẹp như vậy nên đi chơi hay về nhà, thì giọng nói từ trên bục giảng vang lên:
“Chúng ta ráng thêm năm phút nữa thôi rồi mình nghỉ nha cả lớp!”
Nghe thấy vậy, mọi người không hẹn mà cùng gục xuống.
Có giáo viên quá tâm huyết cũng không tốt lắm, Hạ An chán nản nghĩ thầm.
Sau hai tuần thi dồn dập thì hôm nay là ngày mà bọn học sinh mong đợi nhất, một ngày sự lười biếng lên ngôi.
Mới sáng hôm qua cô và đám bạn còn lên kế hoạch sẽ cùng nhau đi vi vu khắp Sài Gòn rồi cùng trốn làm vài lon thì buổi tối đã nhận được tin dữ.
Nhóm chat vắng vẻ đã lâu không hoạt động bỗng sáng lên một dòng thông báo: "Chào mấy đứa, lớp mình còn thiếu mấy bài nữa, mấy đứa ráng ngày mai mình học một bữa nữa cho đủ nha.
Kiến thức này có trong kì thi sắp tới nên phải có mặt đầy đủ nha!" kèm biểu tượng mặt cười.
Lúc ấy cả thế giới của Hạ An như đã sụp đổ.
Vốn dĩ mọi chuyện sẽ không tệ lắm nếu như thầy An, giáo viên phụ trách bộ môn văn lớp cô không bị bệnh, và người dạy thay thầy ấy không phải là thầy Dũng Lâm, tiến sĩ gây mê trong mắt mấy đứa lơ mơ như cô.
Năm phút đã trôi qua, ánh mắt đám học trò phía dưới dần dâng lên một nhiều hi vọng mãnh liệt.
Mọi người cứ như mấy con giun không ngừng cựa quậy, dùng hết mọi cách mà mình nghĩ ra để biểu hiện sự mệt mỏi trong người ra ngoài.
Nhưng tiếc rằng sự cố gắng của học sinh không những không làm thầy ngừng lại mà còn có xu hướng hăng say hơn.
Làm đám học trò phía dưới mờ mịt, tự hỏi chỉ có một câu thơ ngắn tại sao lại có thể phân tích nhiều đến vậy!
Thấy mấy chuyện mình làm bị tác dụng ngược, hi vọng trong mắt mọi người dần bị sự chán nản, đau khổ thay thế bằng đau khổ.
Cả lớp một lần nữa đồng loạt gục xuống.
Những ngày gần đây lạnh hơn mọi năm, giờ mà được nằm trên giường, mở quạt, đắp chăn thì còn gì bằng.
Hạ An nhàm chán chống cằm, đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Trên cao, một cuộc chiến giữa mây và nắng đang diễn ra ác liệt.
Những chiến binh của trời khoác lên chiếc áo giáp rực rỡ, dũng mãnh xông pha vào lòng địch.
Nhưng có vẻ chẳng ai muốn chịu thua, những đám mây không ngừng tụ lại tạo nên một bức tường thành dày đặc.
Nhưng chẳng mấy chốc cuộc diện trở về vị trí ban đầu...
Trong lúc Hạ An đang theo sát diễn biến cuộc đấu thì một mảnh giấy từ bàn trên truyền xuống.
Cầm nó lên, cô không chút do dự ném ra ngoài.
Trò chuyền giấy cổ xưa này trong lớp chỉ có duy nhất Thanh Tuyền mới làm, dù từng bị phạt rất nhiều lần nhưng cậu ta không nhưng không thấy hối lỗi mà còn tự hào về chiến tích của mình.
Không lâu sau đó, một tờ giấy nữa đã an vị giữa bàn.
Lần này không đợi Hạ An xử lý, một bàn tay trắng nõn nâng lên rồi bóp nát.
Thanh Tuyền thấy hai người bạn tốt thay nhau đối xử thô bạo như vậy với tấm lòng của mình làm cô vô cùng tổn thương.
Nhưng rất nhanh sau đó nỗi đau ấy chuyển hoá thành động lực đi tìm mục tiêu tiếp theo.
Thế là tờ giấy thứ ba bắt đầu cuộc hành trình.
Mục tiêu của nó lúc này là bàn cuối tổ hai.
Sau khi xem xét hướng gió, góc độ, Thanh Tuyền bắt đầu tính toán cẩn thận lực rồi bắt đầu dùng sức ném nó đi.
Mảnh giấy vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, đáp thẳng xuống đầu Minh Quốc.
Hiếm có được một ngày cậu nghiêm túc nghe giảng như hôm nay thì một mảnh giấy không biết từ đâu cắt đứt hứng thú.
Cậu tức giận nhìn quanh tìm chủ nhân của nó và rất nhanh sau đó ánh mắt hai người va vào nhau.
Thấy kẻ chủ mưu là Thanh Tuyền, Minh Quốc chửi thầm trong bụng rồi cũng theo ý cô mà lật tờ giấy ra xem.
Quả nhiên ông bà ta nói không sai, nét chữ nết người.
Trong tờ giấy trắng rộng lớn, có một dòng chữ rồng bay phượng múa được viết rất to ở giữa đã phá hư vẻ thuần khiết vốn có làm cậu không khỏi tiếc nuối.
Minh Quốc căng mắt, vận dụng hết toàn bộ trí thông minh cất giấu trong người để dịch những từ ngữ trên đó và phải mất một lúc lâu cậu mới hiểu đại khái được nội dung.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, tờ giấy đã bị Minh Quốc không chút thương tình ném vào một góc cuối lớp.
Dù khá bất mãn với thái độ của Thanh Tuyền nhưng nghĩ đến việc bắt một đứa mê tiền như cậu ta phải mời mình đi ăn cũng đủ làm cậu sung sướng.
Cậu lấy điện thoại ra rồi chuẩn bị mở máy thì chợt nhớ đến lời khuyên phải an cư rồi mới lạc nghiệp của ông bà.
Minh Quốc cảm thấy rất đúng nên lập tức dùng những cuốn sách trên bàn, tạo thành một bức tường vững chắc.
Nhìn tác phẩm của mình một lúc, cậu vẫn chưa thấy hài lòng mà tiếp tục lục lọi cặp của mình tìm thêm vài quyển nữa nhưng lại chẳng có gì.
Nhìn sang người bên cạnh, cậu nở nụ cười bác ác rồi giật cuốn tập trên bàn.
Sau khi cảm thấy hài lòng, Minh Quốc tự khen một hồi rồi mới luyến tiếc cầm điện thoại đăng nhập vào game.
Ngay sau khi hoàn tất, một lời thách đấu từ Thanh Tuyền được gửi đến.
Hai người bước vào ván bida đầu tiên.
"Đừng...!Đừng...!Đừng!" Tiếng la của Minh Quốc phá tan nhã hứng của giáo viên trên bục và cũng đồng thời đánh thức Thành Phước ở bên cạnh.
Cậu giật mình, theo thói quen đứng dậy vơ vét đồ trên bàn, ngay lúc cậu đang tự hỏi vì sao lại không có gì thì tiếng cười xung quanh vang lên.
"Thành Phước! Minh Quốc!"
Giờ phút này cậu mới ý thức được rằng vẫn chưa hết tiết.
Cũng may thầy chỉ la vài câu rồi tiếp tục bài giảng tâm huyết của mình.
Một ván bida kết thúc trong tiếng nhắc nhở của giáo viên, tiếng cười của đám bạn và tiếng bốp từ bên cạnh.
Xoa cái chân đáng thương của mình, Minh Quốc chán nản nằm xuống bàn.
Không lâu sau, lời mời vào trận của Thanh Tuyền xuất hiện, cậu nhanh chóng lên tinh thần, chấn chỉnh lại tường thành rồi chăm chú nhìn màn hình.
Lần này mọi thứ thuận lợi hơn trước rất nhiều.
Chỉ mới qua vài lượt mà cậu đã ăn được hầu hết số bi, chỉ còn viên số tám quyết định.
"Đến rồi." Minh Quốc tập trung quan sát vị trí, trong đầu hiện lên vô số chiến thuật.
Nếu bây giờ dùng toàn lực nhắm thẳng thì bi sẽ qua năm chạm, xác suất vào lỗ không cao.
Nếu đánh vào góc thì khả năng cao sẽ trúng thành rồi bật ra.
Chỉ còn cách đó! Quyết định xong, tay Minh Quốc lập tức động, nhưng dường như ông trời cũng muốn đùa cậu, ngay lúc cậu đang canh chỉnh lực thì một dòng thông báo bỗng hiện lên che mất khung hình.
Trong lúc rối loạn, Minh Quốc đã vô tình nhấp vào làm màn hình chuyển hướng đến một trang khác.
Cậu vội vã trở lại trò chơi thì phát hiện bi số tám đã nằm ở vị trí vô cùng thuận lợi cho cô bạn của mình.
Và Thanh Tuyền đã không bỏ lỡ cơ hội này, trận thứ hai kết thúc với chiến thắng thuộc về cô.
Thanh Tuyền quay xuống với nụ cười châm chọc làm Minh Quốc càng buồn bực.
Cậu nằm xuống, chửi thầm vài câu rồi quyết định không thèm để ý đến cô nữa.
Một lúc sau, điện thoại cậu lại rung lên, lần này vẫn là thông báo đó.
Dù sao cũng đang rảnh, Minh Quốc nghĩ vậy rồi cũng bấm vào xem.
Khác với những web hiện nay, nó không được thiết kế theo xu hướng tối giản mà ngược lại khá cầu kì nhưng thu hút theo một cách rất riêng.
Chẳng mấy chốc Minh Quốc đã bị nó hấp dẫn.
Mỗi một nội dung đều được minh họa bởi những hình ảnh ma mị đầy nghệ thuật.
Là một người đam mê hội họa, Minh Quốc không khỏi cảm thán.
Sau khi chiêm ngưỡng một hồi cậu mới ấn vào đăng ký tài khoản.
Có điều kỳ lạ rằng trong phần thông tin người chơi của Mort yêu cầu cần điền của năm người khác nhau.
Nhìn thấy yêu cầu kì lạ đó, hứng thú trong người Minh Quốc dâng lên.
Không phải nhóm mình vừa đủ năm người sao, phát hiện điều đó, cậu hí hửng điền tên mọi người vào.
"Mày lại làm trò gì vậy?" Giọng nói lười biếng của Thành Phước vang lên, đi kèm theo đó là một cú vỗ không hề nhẹ.
Minh Quốc thấp giọng la một tiếng rồi mặc kệ cậu ta mà tiếp tục với công việc của mình.
Thấy cậu không để ý, Phước cũng không để tâm mà nằm xuống trở về với giấc ngủ.
Sau khi hoàn tất các bước, màn hình hiện ra mười hai ô vuông, mỗi ô mang một màu sắc riêng nhưng tất cả đều theo concept thiên nhiên.
Đắn đo một lúc, cậu quyết định gọi người bên cạnh dậy.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, cánh tay liền vung lên, chỉ một lúc sau, bên cạnh vang lên tiếng la lớn và một lần nữa lịch sử lặp lại.
Thành Phước khó chịu nhìn cậu, biết ý bạn mình, Minh Quốc lập tức cười lấy lòng rồi đưa điện thoại qua cho cậu cùng coi.
Thế là hai người cùng chụm đầu lại quan sát những ô vuông.
Sau một thời gian dài, cả hai cuối cùng cũng quyết định nhắm mắt chọn đại một ô.
Giao diện chuyển hướng đến một trang khác, vẫn là phong cách đó nhưng màu chủ đạo đã thay đổi.
Lần này chỉ còn ba ô, một đỏ, một xanh và một vàng.
"Lại phải chọn nữa." Thành Phước than một hồi rồi bấm đại vào ô màu vàng.
Trên màn hình bỗng xuất hiện một khung đếm ngược nhỏ chỉ kéo dài một phút.
Hai người nhìn không chớp mắt, mãi đến khi thời gian đã hết, chiếc khung biến mất thì mới luyến tiếc dời tầm mắt.
Nhưng trái với mong đợi, mọi thứ vẫn dừng lại ở giao diện cũ.
Lúc này, bầu không khí bỗng nhiên im lặng lạ thường.
Tiếng giảng bài đều đều cũng biến mất hẳn, Hạ An cảm thấy có gì đó không ổn, cô đưa mắt nhìn về bục giảng.
Cuốn sách ngữ văn không biết từ lúc nào đã nằm ngổn ngang ở dưới sàn nhưng kỳ lạ rằng thầy dường như cũng không có ý định nhặt nó.
Ông cầm viên phấn vẽ nguệch ngoạc lên bảng.
Chỉ một lúc sau, dòng chữ "trò chơi bắt đầu" hiện lên.
Ngay lúc viên phấn rớt xuống, từng nét phấn hóa thành màu đỏ như máu, chậm rãi chảy xuống, mọi thứ trong phút chốc giống như đã biến đổi.
Bản thô hnmayits (23/01/2022): 1928 từ.
Beta lần một Lens khoai tây (24/01/2022): 2066 từ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...