Trong đại sảnh Mạnh phủ tràn ngập một cỗ không khí trầm trọng, bọn nha hoàn sau khi đưa trà nóng lên, liền thông minh thối lui, chỉ sợ vạ lây.
Chỉ thấy đại thiếu gia bình tĩnh hé ra mặt, khoanh tay đứng ở hành lang dài ngoài đại sảnh, mặt hướng cửa lớn, không cần hỏi mọi người cũng biết đại thiếu gia nhất định là đang chờ Bùi cô nương về.
Qua không bao lâu,đại phu nhân nguyên bản vui vẻ xuất môn không bao lâu lại giận đùng đùng trở về, vừa thấy đại thiếu gia, đã nói có chuyện muốn nói. Tuy rằng mọi người đều thật sự tò mò, rốt cuộc có chuyện gì có thể làm cho đại phu nhân giận thành như vậy, lại không ai dám lưu lại.
Đại phu nhân đầu tiên là uống trà nóng, bình ổn dọc theo đường đi trở về tức giận, thế mới ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện, con lớn nhất hoàn toàn không nhìn nàng tức giận.
“ Ứng Hổ, ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi cùng Mẫu Đơn kia chảng lẽ vẫn không chấm dứt sao ? Vì sao để loại nữ tử này làm Lưu ly giận bỏ đi ?”
Đại phu nhân vừa mới đi một chuyến đến áng mây phường, người bên trong vừa thấy nàng, liền nói cho nàng nghe Lưu ly giúp cái đại ân, làm cho xiêm y có thể đưa đi phủ tôn tướng quân đúng hạn giao hàng. Nghe được tin chính vui vẻ, khi nghe đến tin mẫu Đơn tới cửa ầm ĩ, làm Lưu ly giận bỏ đi rồi.
Nàng đầy bụng tức giận trở về, muốn chính tai nghe con lớn như thế nào hướng nàng công đạo !
“ Mẫu Đơn chính là đến áng mây phường làm xiêm y, trùng hợp gặp Lưu ly thôi.Ta cùng nàng trong lúc đó đã sớm xong.” Ứng Hổ lạnh nhạt nói, năm ngón tay gõ gõ, lãnh mâu thỉnh thoảng nhìn phía bên ngoài.
Lâu quá ! Lưu ly cùng Dư Yến ăn một chút cơm, coa cần lâu như vậy không ? Mới vừa rồi hai người đi quá nhanh, Tiểu Phượng không đuổi kịp, nếu không hắn sẽ không ở trong này chết khô đợi.
Nghe hắn nói như vậy, đại phu nhân hơi dịu lại, nhưng sắc mặt vẫn không hòa nhã.
“ Ngươi tính khi nào cùng Lưu ly thành thân ?” hôn sự này vẫn là sớm xong xuôi tốt, để tránh ngày nào đó nàng thấy con dâu bị tức đến bỏ đi, nàng dâu tốt như vậy tìm đâu ra.
“Ta tùy thời đều có thể, vấn đề không ở trên người ta, ta cuối cùng không thể cột lấy nàng thành thân đi !”Tuy rằng hắn rất muốn làm như vậy, nhưng nàng đến bây giờ đối với hắn vẫn xa cách, nếu lại làm như vậy, không cần nói nàng không tha thứ hắn, chỉ sợ lúc này người Bùi gia cũng sẽ không hiền lành bỏ qua.
“Ngươi……” Đại phu nhân bất đắc dĩ thở dài. Tình huống hai người ở chung, nàng cũng chính mắt nhìn thấy. Rõ ràng hai người đối với nhau có tình, một cái không muốn yếu thế, một cái tính tình ương ngạnh, kết quả liền cứng rắn, ở một bên nhìn lòng người thấp thỏm không thôi.
Đúng lúc này, mộtnha hoàn vội vàng đi vào đại sảnh, miệng còn kêu ầm ĩ:
“ Đại thiếu gia ! Bùi cô nương bị người ta bế trở về.”
Mạnh Ứng Hổ biến sắc. Thân ảnh cao lớn chợt lóe, chạy đi đại sảnh, trùng hợp nhìn thấy Kì Chân ôm Bùi Lưu Ly nghênh diện đi tới.
Mạnh Ứng Hổ sắc mặt âm trầm, tiến lên đem thiên hạ trong lòng Kì Chân bế trở về, một mùi rượu dày đặc nháy mắt theo người Bùi Lưu Ly xông vào.
“ Chuyện gì đã xảy ra ? Vì sao nàng say đến như vậy ?”Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu không hờn giận bắn về phía Mạnh Dư Yến, trách cứ nàng chưa đem người chiếu cố tốt.
“Đại ca, là Lưu Ly vừa đến khách sạn bỗng nhiên uống rượu, này nọ cũng không ăn, ta khuyên như thế nào cũng vô dụng.”Mạnh Dư Yến thấy đại ca nhìn chằm chằm ủy khuất nói.
“ Kì Chân, vì sao ngươi ở cùng một chỗ với các nàng ?”Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu hồ nghi nhìn chăm chú vào hắn.
“ Hổ gia, ta vừa vặn đến khách sạn mua một ít đồ ăn, muốn đi tìm Khai Vân, mới có thể gặp gỡ các nàng, cũng trùng hợp cứu Bùi cô nương.”Kì Chân thấy hắn nhìn chăm chú, thấy có một cỗ áp lực vô hình nghênh diện mà đến, nói nhanh một hơi.
“ Nói cho rõ ràng.”Mạnh Ứng Hổ mày kiếm hơi nhíu, trừng mắt nhìn thiên hạ ngủ say trong lòng, còn không biết chết sống nói những lời say, còn muốn đòi uống rượu.
Kì Chân đem sự tình mơ hồ nói qua một lần, bàn chân tùy thời muốn chạy ra ngoài.
“ Lần này đa tạ ngươi cứu giúp, ta nợ ngươi một lần.”Mạnh Ứng Hổ sau khi nghe xong khuôn mặt tuấn tú hung ác nham hiểm, ôm thiên hạ trong lòng nhanh rời đi.
“ Kì Chân, phiền toái ngươi vào đây ngồi một chút, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Đại phu nhân theo sau đi ra, sớm đem đối thoại của ba người nghe được nhất thanh nhị sở, khách khí thỉnh hắn tiến vào đại sảnh.
Kì Chân mắt thấy đi không được, cũng chỉ nghe mệnh đi vào đại sảnh, đem chuyện tình lại kể rõ một lần.
Mạnh Ứng Hổ ôm Bùi Lưu Ly say rượu một đường hồi Hổ Gầm Các, sau khi nha hoàn đem nước ấm lên, phân phó bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào quấy rầy.
Nhìn Bùi Lưu Ly ở trên giường say rối tinh rối mù, còn thì thào nói, Mạnh Ứng Hổ bất đắc dĩ thở dài, đem khăn vải thấm qua nước nóng rồi vắt, chà lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Bùi Lưu Ly say, không hờn giận chụp bàn tay đang chải tóc nàng, miệng than thờ, “ ta còn muốn uống, đem một bầu rượu nữa.”
Mạnh Ứng Hổ thấy vậy, cắn răng nói, “ Ta còn không biết, nguyên lai ngươi là tửu quỷ.”
“ Ngươi là ai ?”Bùi Lưu Ly đột nhiên ngồi dậy, khuôn mặt đỏ hồng nhỏ nhắn kề sát vào hắn đang ngồi trên giường, mùi rượu dày đặc lại làm Mạnh Ứng Hổ sắc mặt khó coi, “ Ngươi vì sao vẫn nhích tới nhích lui, không cần lại cử động nữa.” Nàng nấc một cái, oán giận nói.
“ Ta không hề cử động, là ngươi cử động.”Mạnh Ứng Hổ một tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng, chỉ sợ nàng ngã xuống giường. Vì sao hắn muốn ngồi chỗ này cùng một con ma men nói chuyện ? Nếu đổi thành người khác, hắn sẽ trực tiếp thưởng hắn một quyền, làm cho hắn hoàn toàn chết ngất quên đi.
“ Ta nhìn ngươi rõ ràng là đáng giận Mạnh Ứng Hổ.”Hai tay nhỏ bé bắt được vạt áo của hắn, mình tiến vào trong lòng hắn, nhíu mắt trừng hắn. “ Ngưới khác sợ Hổ gia, ta không sợ. Ngươi là đồ háo sắc, đã có Mẫu Đơn, sao còn bắt ta đến !.”Sau khi kích động rủa xong, lại nấc cái cách.
Mạnh Ứng Hổ khuôn mặt tuấn tú âm trầm trừng mắt nhìn thiên hạ say rượu phát điên trong lòng, nhẫn nại nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, muốn giải thích với con ma men.
“ Chuyện ta cùng Mẫu Đơn đã qua đi.”Hắn lại nhắc lại
“ Ta chỉ nghĩ đến hai người các ngươi ở hái hoa lâu mây mưa thất thường, liền không thể không tức giận.” Vừa nói vừa dùng hai tay nhỏ bé đánh vào ngực hắn phát tiết tức giận.
Đối với chuyện này, Mạnh Ứng Hổ quả thật là không lời nào để nói,khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi toát ra vẻ thất bại, đáng tiếc nàng xem không rõ lắm. Ai kêu cách hai người quen biết không giống người thương, đến nỗi không nên xem cũng xem, toàn làm cho nàng xem, cũng biết, hai tay ôm eo nhỏ của nàng, chỉ có thể cúi đầu nhẹ dỗ dành.
“Loại chuyện này về sau sẽ không xảy ra, đừng tức giận nữa.”
“ Mẫu đơn nói ngươi bao hạ nàng, không cho phép nàng đi tìm nam nhân khác, này đại biểu cái gì ? Lúc ấy nàng có một vị trí đặc biệt trong lòng ngươi sao ?” Bùi Lưu Ly say mắt lờ đờ, lại nhéo vạt áo hắn, cũng không quên lời Mẫu Đơn đã nói qua.
“Đương nhiên không phải. Ta chỉ là sợ bẩn, không muốn cùng nam nhân khác dùng chung một nữ nhân thôi.”Mạnh Ứng Hổ đau đầu nghĩ tới nếu là bình thường, hắn thực vui vẻ xem bộ dáng nàng ghen, nhưng giờ phút này nàng căn bản say đến nói không rõ.
“ Ngươi cùng nàng ở hái hoa lâu, ngươi đối với nàng như thế nào ?”Bùi Lưu Ly xoay mình không hề phòng bị đem hắn đẩy hướng giường, thân mình mềm mại đè lên trên hắn.
Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu kinh ngạc trợn to, lập tức cúi đầu nở nụ cười, nhìn thiên hạở trên người hắn, nhân say rượu mà nhiễm một tầng màu hồng kiều diễm, giờ phút này say đến tức giận bừng bừng chất vấn hắn, cùng vẻ bình tĩnh ngày thường tụa như hai người.
Hắn nghĩ, về sau sẽ thường xuyên chuốc nàng quá chén, dù sao nàng khi say rượu so với bình thường thành thực hơn. Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải có hắn làm bạn mới được.
“Ngươi cười cái gì !”Bùi Lưu Ly lại dùng hai tay đánh ngực hắn
“ Lưu ly, ngươi muốn biết ta ở hái hoa lâu đối với Mẫu Đơn như thế nào sao ?”Mạnh Ứng Hổ mắt bốc hỏa, tay khẽ vuốt ve hai gò má nàng, dụ hoặc cười khẽ, quăng ra một cái mồi câu, chờ nàng mắc bẫy.
Quả nhiên, nàng ngây ngốc nói: “Ta muốn biết.”
“Vậy ngươi cũng đừng hối hận.”
Vừa mới nói xong, hai người nháy mắt thay đổi vị trí, lửa nóng quặc trụ phấn môinàng, trằn trọc hút, đầu lưỡi dẫn dụ cái lưỡi mê người của nàng, kịch liệt dây dưa, hai tay ở thên thể mềm mại của nàng du di..
Bùi Lưu Ly cảm thấy thần trí càng thêm hoa mắt, không thể ức chế thở gấp liên tục, xiêm y trên người tùy ý kiện kiện bị bong ra từng mảng.
“Lưu Ly, ta là ai ? ”Mạnh Ứng Hổ hạ xuống bên tai nàng hôn, thở hỗn hển hỏi, hai tay càng không ngừng ở trên thân thể dần dần trần trụi du di, nhìn thiên hạ trên người chỉ còn cái yếm, hai mắt cực nóng.
“…… Mạnh…… Ứng…… Hổ……”
Bùi Lưu Ly nhịn không được yêu kiều ra tiếng, chỉ cảm thấy trên người tựa hồ càng nóng, ở dưới thân hắn không an phận mấp máy.
Mạnh Ứng Hổ thở hỗn hển, xé cái yếm trên người nàng, hai thân mình trần trụi kịch liệt dây dưa, âm thanh hỗn hển cùng với yêu kiều đan vào, trong phòng xuân ý dạt dào.
Lông mi dài nhẹ nhàng cử động, ngay sau đó, vừa đau khổ nhắm mắt lại.
Quả nhiên, liều lĩnh uống rượu, kết cục chính là đau đầu không thôi. Đợi chút ! Tựa hồ có chỗ nào không thích hợp….vì sao nàng trừ bỏ đau đầu, còn cảm thấy tứ chi bủn rủn, vô lực nhúc nhích, lại mở mắt ra.
Dọa ! Nghẹn họng nhìn trân trối ngực bóng loáng trần trụi trước mắt, nhịn không được kêu ra tiếng. Lại cúi đầu nhìn chính mình cũng đồng dạng trần trụi, hơn nữa rõ ràng cảm nhận được hai thân mình dây dưa cùng một chỗ trong chăn ấm, một chân của hắn cắm vào giữa hai chân nàng, còn có một đôi tay to đang vuốt ve eo nhỏ của nàng, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức chống lại một đôi mắt nóng rực.
“ Sớm a !” Mạnh Ứng Hổ mỉm cười nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nàng, cảm thấy thú vị
“Ngươi ngươi ngươi……”khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch, bộ dáng chịu đả kích lớn, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
Mạnh Ứng Hổ khóe môi gợi lên một chút cười,dường như phải giúp nàng khôi phục trí nhớ, lửa nóng lại quặc trụ môi của nàng, thân thể cao lớn trần trụi lại đè lên thân thể mềm mại, hai tay lưu luyến âu yếm toàn thân nàng.
“ Nhớ ra chưa ? Là ngươi chủ động ngã lên ta, nam nhân không tha người khơi mào.”Lời lẽ dao động bên tai nàng, cùng với không ngừng hạ xuống dưới hôn.thân thể mềm mại ở dưới là hắn tha thiết mơ ước, tạo thành chuyện trước cũng tốt, xem nàng làm sao bỏ chạy.
“ Ngươi…..”Bùi Lưu Ly bị hai tay hắn đùa giỡn khắp nơi làm thở gấp liên tục, căn bàn vô lực hỏi
“Lưu Ly…… Ta lại muốn muốn ngươi.” Chưa dứt lời, đã hôn lên ngực rất tròn của nàng, Bùi Lưu Ly không khống chế được yêu kiều, để mặc hắn chủ đạo tình dục triền miên lại hoàn toàn đảo điên thần trí của nàng.
Thật lâu sau, Bùi Lưu Ly mệt mê man, Mạnh Ứng Hổ yêu thương khẽ hôn lên môi nàng, thế mới đứng dậy rời đi. Thay nàng kéo cái chăn phủ ấm, xuống giường mặc quần áo, khi rời đi tẩm phòng, Giang Uy đã canh giữ ngoài cửa.
“ Từ giờ trở đi, theo bên cạnh nàng, nếu nàng có gì sơ xuất, ta hỏi ngươi.”
Là hắn gần như khinh thường nguy hiểm của nàng, cũng may là lần này có Kì Chân kịp thời xuất hiện cứu nàng, hắn tuyệt không cho phép sự việc như vậy lại phát sinh.
“ Dạ !”Giang Uy vuốt cằm lĩnh mệnh.
“Còn có, không cho phép bất luận kẻ nào đi vào ầm ỹ nàng. Một lúc lâu sau, kêu Tiểu Phượng đem bể nước ấm đổ đầy, ở tiểu đại sảnh chờ nàng tỉnh.”Mạnh Ứng Hổ dặn dò xong liền đi.
Khi Bùi Lưu Ly tỉnh lại, đã là chuyện của một lúc sau. Nhìn thân thể mềm mại che kín xanh tím, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi hé ra nét khổ sở.
Mạnh Ứng Hổ đem nàng thành đồ ăn mà cắn sao ? Xuống tay không thể nào nhẹ một chút ?
Trong đầu xẹt qua một màn hai người dây dưa, Bùi Lưu Ly xấu hổ quẫn than nhẹ ra tiếng, chỉ cảm thấy đầu càng đau. Uống rượu quả nhiên hỏng việc, nhìn xem nàng đã làm chuyện tốt gì !
Canh giữ ở ngoài phòng khách Tiểu Phượng nghe được trong phòng truyền đến tiếng vang, vội vàng đi đến, cách màn giường nói với bên trong.
“Bùi cô nương, đại thiếu gia có dặn, sau khi ngươi tỉnh hầu hạ người tắm rửa, nước ấm trong bồn đã chuẩn bị tốt, thỉnh Bùi cô nương đi tắm.”
Nghe vậy, Bùi Lưu Ly càng thêm khốn quẫn. Toàn Mạnh phủ sợ không biết đang nói hai người làm cái chuyện tốt gì. Hai người cùng nhau bỏ qua bữa sáng người Mạnh gia coi trọng, mà hắn lại lệnh Tiểu Phượng chờ nàng tỉnh lại……Vô lực vùi đầu vào giữa hai tay, nàng thật sự không còn mặt mũi gặp người, nếu là để nương biết, nàng có thể sẽ bị..
“Bùi cô nương ?” Tiểu Phượng thật lâu không có nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm, chần chờ lại thấp giọng hỏi
“ Làm sao vậy ?”
Mạnh Ứng Hổ không tiếng động bước vào trong phòng, liền thấy Tiểu Phượng tham đầu tham não nhìn màn giường
Tiểu Phượng kinh hách vỗ về ngực, vội vàng khom người nhất phúc hồi báo: “Đại thiếu gia, ta rõ ràng chợt nghe đến bên trong truyền đến thanh âm, tưởng Bùi cô nương tỉnh, nhưng hình như không phải.”
Mạnh Ứng Hổ khóe môi gợi lên một chút cười, biết giờ phút này thiên hạ bên trong sợ là xấu hổ đến không mặt mũi gặp người. Vẫy tay ý bảo Tiểu Phượng đi trước lui ra, thế mới tiến lên vạch màn giường ra
Lãnh mâu mỉm cười chống lại một đôi mắt sáng xấu hổ, bực tức, trên gương mặt lạnh lùng có chút ôn nhu, đem chăn gấm tơ lụa phủ lên thiên hạ lõa lồ kéo ra, trên hai cánh tay trắng còn có vết xanh tím che kín, không cần đoán cũng biết kia đúng là kiệt tác của hắn, không chạy đi đâu được.
Nhìn vết xanh tím dọa người trên người nàng, Mạnh Ứng Hổ không khỏi trách cứ mình quá mức càn rỡ, không đợi nàng phản ứng, rút chăn gấm phủ trên người nàng, đem nàng ôm lấy.
“Ngươi muốn làm gì !” Bùi Lưu Ly đỏ bừng mặt, không dám nhìn hắn, thân mình trần trụi tiếp xúc không khí rét lạnh run run trong lòng hắn
Mạnh Ứng Hổ cúi đầu nhìn nàng một cái, cước bộ nhanh hơn, hướng bể sau giường đi tới. Một bước tiến tới phòng tắm, nhiệt khí bên trong thoáng chốc làm người ta cảm thấy ấm áp rất nhiều. Cẩn thận đem nàng bỏ vào bồn tắm đầy nước ấm.
Bùi Lưu Ly hai chân một bước tiến vào trong bể, lập tức trốn qua một bên,đem thân mình trần trụi lui lại một góc, chỉ sợ nước trong suốt làm thân mình trần truồng của nàng nhìn không sót thứ gì.
Ngay khi nàng xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn phía hắn, đang nghi hoặc vì sao không nghe thấy thanh âm của hắn, đột nhiên một khối ngực dày trần trụi từ phía sau dán vào lưng trần của nàng. Nàng kinh hô ra tiếng, ngay sau đó, thân mình bị cuốn lại, đối mặt hắn đồng dạng thân trần, hai người mặt đối mặt, nàng bị hắn vây ở trong lòng, mà hắn thoải mái ôm nàng nằm dựa vào một góc bể sáng sủa.
“Ngươi…… Nhưng đừng xằng bậy.”Bùi Lưu Ly chỉ dám nhìn chằm chằm bộ ngực bóng loáng trước trước mặt, không có dũng khí ngẩng đầu nhìn hắn, lại cực lực bỏ qua bàn tay to đang dao động ở lưng nàng.
Mạnh Ứng Hổ xem vẻ mặt xấu hổ không được tự nhiên của nàng, nhịn không được cười nhẹ, yêu thương hạ xuống trán nàng hôn, cũng không tiến thêm một động tác nào, hắn chính là muốn cùng nàng tắm rửa mà thôi.
“ Thực xin lỗi, ta rất càn rỡ. Ai kêu ngươi say rượu chủ động quyến rũ ta, mà ta lại rất muốn ngươi, cho nên tuyệt không muốn nhịn dục vọng của mình đối với ngươi nữa. Nhưng ta còn rất thô lỗ, mới có thể biến ngươi thành một thân xanh tím.”Bàn tay to dao động không tha ở trên người nàng che kín dấu vết kích tình của hai người.
“Ngươi không phải quân tử. Biết rõ ta say rượu, sẽ không nên nhân cơ hội chiếm tiện nghi.”Bùi Lưu Ly lên án hắn, xấu hổ, tay nhỏ bé đấm nhẹ vào ngực hắn.
“ Cho tới bây giờ ta chưa nói qua chính mình là quân tử, không phải ngươi cũng bảo ta là gian thương sao ? Huống chi ta cùng với thê tử của mình ôn tồn có gì không đúng ?”bàn tay to lại nắm gọn tay nàng, nhịn không được hạ xuống hôn.
“ Ai là thê tử của ngươi ?”Bùi Lưu Ly vẫn không cam lòng. Không thể nghĩ tới say rượu thất thân, nhưng là chính mình chủ động. Biết rõ mình tửu lượng kém, thực không nên nhất thời xúc động, nhưng, hối hận cũng đã muộn.
“ Nếu không phải ngươi cự tuyệt ta cầu hôn, nói không chừng chúng ta đã sớm thành thân.” Nhắc tới chuyện này, hắn vẫn là không thể không hờn giận.
“ Ngươi còn dám nhắc tới chuyện này, là ai gạt ta trước ?” Bùi Lưu Ly tức giận không thua gì hắn, tức giận đến nỗi rút tay nhỏ bé từ tay hắn ra.
Mắt thấy hai người lại vì cùng một sự kiện ầm ĩ, Mạnh Ứng Hổ dùng phương pháp hữu hiệu nhất ngăn cản hai người tranh chấp, cúi đầu hôn nàng. Hai người dây dưa cho đến khi nàng thở hỗn hển, hắn mới buông nàng ra.
Bùi Lưu Ly thở hồng hộc, vô lực ỉ ôi tựa vào trong lòng hắn , thì thầm trong miệng tiểu nhân bỉ ổi.
Mạnh Ứng Hổ hai tay ôm trọn thân thể mềm mại trong lòng, mắt có chút áp lực, nhìn thiên hạ trong lòng, khuôn mặt tuấn tú chạm vào vành tai và tóc mai của nàng, ở bên nàng thấp giọng nói huyên thuyên
“ Chuyện ta cùng Mẫu Đơn đã qua, về sau trừ ngươi ra, ta sẽ không cùng nữ tử dây dưa, cho nên đừng vì chuyện này mà tức giận nữa được không ?”
Bùi Lưu Ly khẽ hừ một tiếng, nhắm mắt lại, ngữ điệu trầm thấp bên tai nàng nói nhỏ, giống như bài hát ru con; Còn có, thân mình ngâm trong nước ấm, nàng không khỏi thả lỏng thân mình, đem sức nặng toàn thân dựa vào trong lòng hắn, vì biết hắn sẽ bảo vệ tốt nàng.
“ Lưu ly, còn nhớ rõ ngươi có nói qua khi ngươi gặp chuyện không may từng ở trên xe ngựa ăn chút điểm tâm Xuân Mãn Lâu phải không ?” Mạnh Ứng Hổ cúi đầu nhẹ hỏi thiên hạ trong ngực, nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng, trong mắt hiện lên một chút yêu thương.
Bùi Lưu Ly ưm một tiếng, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái không muốn động đậy, ngay cả mí mắt cũng sắp không mở ra được. Khuôn mặt nhỏ nhắn không tự giác ở trong ngực cọ xát, như là tìm vị trí thoải mái, sau đó như tìm được, môi khẽ nhếch, thỏa mãn thả lỏng ý thức.
Mạnh Ứng Hổ sủng ái nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn không phòng bị, luyến tiếc đánh thức nàng, xem ra là hắn làm nàng mệt muốn chết rồi. Ôn nhu dừng ở mắt buồn ngủ của nàng, thẳng đến khi nước bắt đầu lạnh, thế mới cầm đến khăn vải đặt bên cạnh ao bao bọc nàng, không để ý chính mình một thân trần trụi, bước ra nhà tắm.
Nhìn một bàn điểm tâm được làm khéo léo mĩ vị, Bùi Lưu Ly vẫn còn xuất thần, nhớ tới lúc cùng Mạnh Ứng Hổ ngâm trong bồn tắm, thần trí mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe hắn nhắc tới chuyện nàng gặp chuyện không may khi ở trên xe ngựa ăn điểm tâm, hay là….
Nhớ tới khi nàng tỉnh lại bị Mạnh Ứng Hổ bắt đến trong Mạnh phủ, sau chỉ lo cùng hắn dỗi, lại quên nghĩ đến nguyên nhân nàng gặp chuyện không may.
“ Lưu ly .”Mạnh Dư Yến vung hai tay trước mắt nàng, quả nhiên là hấp dẫn chú ý của nàng.
“Chuyện gì ?” Bùi Lưu Ly vẻ mặt buồn bực nhìn nàng.
“ Ta gọi ngươi vài tiếng, ngươi đều không có phản ứng, ngươi nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy ?”Mạnh Dư Yến tò mò hỏi.
“Không có gì.”Bùi Lưu Ly hàm hồ mang quá, vô tình nói chuyện nhiều, bưng trà nóng đưa lên miệng uống.
“ Ngươi sẽ không nghĩ đến đại ca đi ?” Mạnh Dư Yến vẻ mặt ái muội cười nói.
“ Khụ khụ !”Bùi Lưu Ly bị trà nóng làm bỏng, Mạnh Dư Yến vội vàng vỗ nhẹ thân nàng, thân thủ tiếp nhận ly trà, miễn cho nàng bị nóng nữa.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó !”Bùi Lưu Ly khinh xích, hai gò má đỏ hồng, mắt không tự nhiên không dám nhìn về phía nàng.
Mạnh Dư Yến che miệng cười khẽ, hảo tâm lại nói cho nàng một sự kiện, tuyệt đối làm nàng càng không muốn bước ra cửa phòng một bước.
“ Ngươi cùng đại ca bỏ qua thời gian ăn sáng, mà đại ca lại chạy từ ngân hàng tư nhân trở về, cùng ngươi ăn ngọ thiện mới đi, việc này đại nương đều thập phần rõ ràng, vui vẻ muốn chọn ngày, tính đi đến cha nương ngươi cầu hôn.”
Bùi Lưu Ly ngượng ngùng hai tay che mặt. Nàng chỉ biết làm như vậy ! Không dám tưởng tượng nương nếu biết chuyện nàng say rượu thất thân, nàng tuyệt đối sẽ bị hung hăng chửi bới một chút.
Đúng rồi, Lưu ly, ngươi từng đắc tội với người nào sao ?” Mạnh Dư Yến miệng trêu đùa biến đổi, chuyển thành thận trọng.
“Vì sao hỏi như vậy?” Bùi Lưu Ly nghe ra điểm khác thường trong giọng nói của nàng
Mạnh Dư Yến thấy phản ứng của nàng, biết đại ca cùng không nhắc tới với nàng, do dự một hồi, vẫn là quyết định nói ra chuyện hắc y nhân che mặt muốn ám sát nàng ở khách sạn.
Nghe vậy, Bùi Lưu Ly sắc mặt ngưng trọng nhìn Giang Uy canh giữ ngoài cửa phòng. Cũng chính vì chuyện này, cho nên Mạnh Ứng Hổ mới có thể lưu Giang Uy lại để bảo hộ nàng phải không ?
Hắc y nhân kia muốn giết nàng, hay là cùng chuyện không may lúc trước có liên quan ?Rốt cuộc là ai muốn giết nàng như vậy ?
“ Lưu ly, ngươi cẩn thận một chút vẫn hơn, không xuất môn cũng đừng đi ra ngoài, hết thảy nên lấy an toàn làm trọng.”Mạnh Dư Yến lo lắng nói. Lưu Ly chỉmới uống say, đại ca đã không vui vẻ, nếu là nàng lại có cái gì sơ xuất, không dám tưởng tượng đại ca sẽ giận thành cái bộ dáng gì.
“Ta đã biết, ngươi đừng lo lắng.”Bùi Lưu Ly cảm thấy có tính toán khác
“ Bùi cô nương, có một vị tự xưng là bằng hữu của ngươi, nói là Tiêu công tử ở thanh long thành đến, Bùi cô nương có muốn gặp mặt hắn không ?”Tiểu Phượng ở ngoài cửa hỏi.
“Họ Tiêu ? Chẳng lẽ là Tiêu đại ca.”Bùi Lưu Ly phút chốc đứng dậy, đi ra ngoài cửa hỏi, “ Hắn hiện tại đang ở đâu ?”
“ Ta đưa người đến chờ ở phòng khách.”Tiểu Phượng kinh ngạc nhìn bộ dáng nàng sốt ruột, vội vàng trả lời.
Bùi Lưu Ly vừa nghe, bước nhanh hướng phòng khách mà đi, Giang Uy vội vàng lập tức đuổi kịp.
Mạnh Dư Yến từ trong phòng đi ra thấy bộ dáng Bùi Lưu Ly nóng vội, cảm thấy không khỏi tò mò Tiêu đại ca trong miệng Bùi Lưu Ly là ai.
Trên đường Bùi Lưu Ly bước nhanh đến phòng khách, tâm tình nguyên là thập phần vui vẻ, nhưng khi càng tiếp cận phòng khách, trong đầu không ngừng xẹt qua hình ảnh mình cùng Tiêu đại ca, Mạnh Ứng Hổ, tâm tình ngược lại lắng đọng xuống dưới. Khi tiến đến phòng khách đã xác định, nàng cùng Tiêu đại ca đã là chuyện quá khứ.
Đi đến trước cửa phòng khách, đẩy ra cửa gỗ khắc hoa, đôi mắt trong sáng chống lại một đôi mắt vui sướng, môi khẽ giương lên, chậm rãi đi vào, vẫn chưa đóng cửa gỗ, tùy ý Giang Uy ở ngoài canh chừng.
“ Lưu ly, nàng có biết ta lo lắng cho nàng nhiều lắm không ? Nàng hôn mê gần ba tháng, khi ta vừa nghe nàng tỉnh lại vội vàng đến nhìn nàng, lại nghe tin nàng mất tích, sau mới biết nàng bị đưa đến Mạnh phủ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?”
Tiêu Trí Viễn vừa thấy nàng, kích động cầm hai vai nàng, cẩn thận xem kỹ toàn thân cao thấp, sau khi nhìn thấy nàng hết thảy mạnh khỏe, thế mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi liên tiếp những vấn đề hắn quan tâm.
“ Tiêu đại ca, thực xin lỗi, làm cho ngươi lo lắng.”
Bùi Lưu Ly áy náy nói. Ngửa đầu nhìn khuôn mặt trước mắt từng làm nàng động tâm , giờ phút này rốt cuộc lại không làm nàng có chút tình cảm.
“Lưu Ly, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ? Vì sao ngươi ở trong Mạnh phủ làm khách ?”
Tiêu trí Viễn mơ hồ nhận thấy thiên hạ trước mắt thay đổi. Đúng vậy, nàng thay đổi, ánh mắt nàng nhìn hắn không hề ngượng ngùng giống như trước đây, ngược lại có phần xa cách, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?
“Là Mạnh Ứng Hổ mời ta đến Mạnh phủ làm khách.” Nói mời thật đúng là khách khí, nhưng nàng không muốn nói ra nàng kỳ thật là bị hôn mê bắt đến, bởi vì biết nếu nói như vậy, sẽ đưa tới càng nhiều phiền toái.
“ Vì sao ? Vì sao nàng lại đáp ứng ?”Tiêu Trí Viễn không tự giác hai tay buông vai nàng ra, lần này cảm giác càng thêm mãnh liệt, hai người trong lúc đó rõ ràng có một khoảng cách vô hình.
“Bởi vì…… Ta đáp ứng gả cho hắn .” Bùi Lưu Ly cũng không quanh co lòng vòng, không đành lòng nhìn bộ dáng chịu đả kích lớn của hắn.
Tiêu trí Viễn thất vọng, ngã ngồi trên ghế tử đàn, hai mắt chăm chú nhìn nàng,khuônmặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn nói lời xin lỗi, hoàn toàn không thể nhận lời xin lỗi này.
“ Ta vẫn cho rằng hai chúng ta có ý, luôn luôn chờ ngươi từ Bạch Hổ thành trở về, chuẩn bị hướng cha nương ngươi cầu hôn, nhưng lại đợi được nàng gặp chuyện không may hôn mê bất tỉnh bị đưa trở về. Thật vất vả đợi nàng tỉnh lại, nàng lại biết mất không biết lý do. Nay tái kiến nàng, nàng lại nói nàng phải gả cho Mạnh Ứng Hổ, vì sao ? Trước đây nàng cũng không hề biết hắn a ! Vì sao hiện tại lại phải gả cho hắn ? Hay là hắn bức bách nàng ?”Nếu không nàng muốn giải thích chuyện nàng đột nhiên muốn gả cho người mà nàng không hề quen biết như thế nào ?
Hồi tưởng lại lúc hai người mới gặp mặt,là ở hội hoa xuân nguyên tiêu một năm trước, lúc ấy chỉ thoáng nhìn, hắn đã bị dung nhan tuyệt mỹ hấp dẫn, hoàn toàn không thể rời ánh mắt.
Qua hỏi thăm, biết được nàng là đại tiểu thư Bùi gia, vì muốn tạo cơ hội để hai người gặp mặt, trước tiên hắn xuất hiện ở Xuân mãn lâu ,cùng nàng không hẹn mà gặp, sau đó bắt đầu thường xuyên xuất hiện. Rốt cuộc như ước nguyện đợi được nàng, sau khi hắn mượn cơ hội bắt chuyện, lại biết được nàng không chỉ có dung nhan mà còn có trí tuệ bình tĩnh.
Từ đó bóng dáng nàng khắc sâu trong đáy lòng hắn, thật vất vả trải qua nhiều lần ở chung, nàng bắt đầu đáp ứng hắn, hai người trong lúc đó không hề hứa hẹn ra miệng, mà nay không nghĩ tới chuyện đã hoàn toàn tan nát
“Thực xin lỗi, Tiêu đại ca, coi như là ta phụ ngươi.”
Bùi Lưu Ly nhìn bộ dáng thống khổ của hắn, đáy lòng cũng không chịu nổi. Trước khi gặp chuyện không may nàng cũng đã từng nghĩ, sau khi từ Bạch Hổ thành trở về, nàng sẽ gả cho hắn.
Hai người xác thực từ đáy lòng đều có ý, nhưng sau khi phát sinh chuyện này, làm cho nàng quen biết Mạnh Ứng Hổ. Theo lý mà nói Mạnh Ứng Hổ khí phách lạnh lùng sẽ không phải là người nàng thích, nàng rõ ràng là thích người ôn hòa nhã nhặn giống như Tiêu đại ca……………
Nhưng nàng cố tình không thể vùi lấp tình cảm đối với Mạnh Ứng Hổ, vài lần tưởng bứt ra cũng không, nàng cũng mới hiểu được, người chân chính trong lòng mình là ai.
“Nàng còn không có trả lời ta, nàng đột nhiên nói muốn gả cho Mạnh Ứng Hổ có phải là hắn bức nàng hay không. Nếu là ta nhớ không lầm, Hổ Phách từng nói qua khi nàng tỉnh lại Mạnh Ứng Hổ có tới cửa cầu hôn, nhưng bị nàng một ngụm cự tuyệt, sau nàng liền mất tích, sau đó lại xuất hiện trong phủ Mạnh phủ, làm người ta không thể không nghi ngờ Mạnh Ứng Hổ cầu thân bất thành, bắt người đi, bức nàng gả cho hắn.”Tiêu trí Viễn đứng dậy đi đến trước mặt nàng, cố ý hỏi cho ra đáp án.
Bùi Lưu Ly cười khổ. Hắn đoán hoàn toàn đúng, lại không đoán được hai người có một đoạn nhân duyên kỳ lạ, cùng vì nhân duyên này làm cho hắn và nàng cuối cùng không có duyên phận.
“ Ngươi đoán hoàn toàn đúng, lại không đoán được hôn sự này là ta sớm đồng ý, lại cự tuyệt hắn cầu hôn, mới có thể bắt ta đem đi.”Bùi Lưu Ly biết nếu chính mình không nói ra sự thật, hắn sẽ không chết tâm, đành phải đem chuyện hồn nàng rời khỏi thân kể ra.
Tiêu trí Viễn vừa nghe xong chuyện nàng cùng Mạnh Ứng Hổ ly kỳ gặp nhau, mặc dù không thể nhận, nhưng thấy nàng tâm ý đã quyết, cũng chỉ có thể hết hy vọng.
“ Nàng thật sự không đến thời gian ba tháng đã yêu thương hắn ?” Tiêu Trí Viễn đau kịch liệt hỏi lại
“Đúng vậy.”Bùi Lưu Ly chưa bao giờ cảm thấy chính mình nhẫn tâm, nhưng tại một khắc này, nàng thật sự cảm thấy chính mình tàn nhẫn, đi thương tổn một người thật lòng thích mình. Nhưng nay nàng đã hết cách đáp lại tình cảm của hắn, chỉ có thể thật lòng xin lỗi hắn.
“ Ta chúc phúc nàng cùng Mạnh Ứng Hổ bạch đầu giai lão, nàng……….bảo trọng.”Tiêu Trí Viễn nói vừa xong, nản lòng cúi hai vai rời đi, không hề liếc nhìn nàng một cái, chỉ sợ nhìn tâm sẽ càng đau.
“Tiêu đại ca…… Thực xin lỗi.”
Bùi Lưu Ly ngồi một mình ở trên ghế đàn, tâm tình trở nên trầm trọng, đến khi một đôi cánh tay ôm nàng từ phía sau. Nàng không kịp kinh hô ra tiếng, ngay sau đó, thân mình bị ôm lấy, khi ngồi xuống đúng là ngồi ở trên một đôi đùi, thân mình bị nhốt trong ngực trong bộ ngực dày.
“ Ngươi……..trở về khi nào ?” Bùi Lưu Ly dán hai tay trong ngực hắn, một đôi mắt sáng hồ nghi nhìn hắn
“Có một hồi.” bàn taykhẽ vuốt mái tóc đen mềm nhẵn của nàng, lãnh mâu có chút âm trầm.
“Cho nên…… Ngươi nghe lén ta cùng Tiêu đại ca nói chuyện ?” Con mắt sáng nhíu lại, trừng hắn.
“ Ta ở trong phủ của mình, làm sao phải nghe lén.”Hắn lời này tương đương là gián tiếp thừa nhận.
Ngực Bùi Lưu Lybỗng sinh một cỗ hờn giận, giãy giụa mình, “ Buông. Nếu để người ta nhìn thấy, sẽ nói nhảm.”
“ Ngươi từng thích nam nhân họ Tiêu kia ?”Mạnh Ứng Hổ khẩu khí không tốt hỏi.
“ vậy thì thế nào ?”Bùi Lưu Ly hất cằm hỏi ngược lại. Hắn dựa vào cái gì chất vấn nàng ! Chuyện hắn cùng Mẫu Đơn so với nàng còn hoang đường hơn.
“ Hiện tại trong lòng ngươi còn có hắn sao ?”Mạnh Ứng Hổ nguy hiểm hỏi lại, lãnh mâu hung ác nham hiểm nhìn chăm chú vào nàng.
Bùi Lưu Ly nguyên cố ý muốn hắn giận, nhưng sau khi nhìn thấy lãnh mâu âm trầm của hắn, nhanh chóng thay đổi tâm ý. Không phải là sợ hắn tức giận, mà không muốn cùng hắn khắc khẩu.
“ Chuyện ta cùng Tiêu đại ca đã qua.”Con mắt sáng vén lên, lạnh nhạt nói.
“ Vậy đừng vì hắn thương tâm, không cần bày ra bộ dáng thua thiệt.”Mạnh Ứng Hổ dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm cằm nàng, không muốn nhìn nàng toát ra vẻ mặt ảm đạm vì nam nhân khác.
Bùi Lưu Ly phấn môi quật cường chúm chím. Hắn nghĩ người khác đều vô tình giống hắn sao ?
“ Ngươi nói thì đơn giản, nhưng lại vô tình. Ngươi làm được, nhưng ta tự nhận không làm được. Dù sao Tiêu chân ý đại ca đối với ta thật tình, mà ta cũng từng động tâm đối với hắn, nếu không có chuyện ngoài ý muốn này, ta đã sớm gả vào Tiêu gia.” Nàng không có ý định làm hắn giận, chỉ là trần thuật tình hình thực tế.
“ Nhưng ngươi không có. Cho nên nhất định là các ngươi không có duyên phận, Bùi Lưu Ly ngươi kiếp này nhất định phải gả vào Mạnh phủ, gả cho Mạnh Ứng Hổ ta làm vợ, , cho nên đừng nghĩ đến chuyện không có khả năng này.”
Mạnh Ứng Hổ giọng điệu thập phần cường ngạnh, buồn bực chính mồm nàng thừa nhận từng động tâm với nam nhân khác, mà nàng chưa bao giờ chính thức tỏ thái độ với hắn, cho tới nay đều là hắn cưỡng bức nàng, điều này làm hắn càng thêm tức giận.
“ Ngươi….nói đủ chưa ? Buông !.”
Bùi Lưu Ly bị lời hắn nói làm tức giận đến nỗi đỉnh đầu có khói bốc lên, ở trong lòng hắn liều mình giãy giụa, đẩy cái ôm của hắn ra, rời thân mình hắn, cũng không quay đầu lại tính rời đi.
“Ngươi muốn đi đâu?”
Mạnh Ứng Hổ lãnh mâu bốc hỏa nhìn bóng dáng của nàng, nàng lại dám làm vậy ! Luôn ở lúc hai người một lời không hợp xoay người chạy lấy người, bỏ lại hắn tức giận, hoàn toàn không nhìn sự tồn tại của hắn !
“ Nói thêm cái gì đi nữa, chúng ta chỉ biết ầm ĩ không yên, một khi đã như vậy, không bằng ta trước rời đi, cho ngươi hoàn toàn bình tĩnh một chút.”
Bùi Lưu Ly cước bộ không ngừng, vừa đi vừa nói chuyện, đến khi ra ngoài phòng khách, Giang Uy canh ở ngoài thấy nàng đi ra, liếc mắt nhìn sắc mặt chủ tử xanh mét, chạy nhanh đuổi theo.
Mạnh Ứng Hổ trừng mắt nhìn bóng dáng kia đi xa. Muốn hắn bình tĩnh như thế nào ?! Hắn hiện tại căn bản là nổi trận lôi đình.
Đáng giận !
Nói một chút, cái phần xưng hô chàng-nàng này, ta không quen lắm, tùy tình huống, tùy cảm xúc mà điều chỉnh, không hiểu sao khi làm đối thoại giữa tiêu trí viễn với Lưu ly, ta muốn đổi cách xưng hô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...