Bạch Hạnh Lang

Mặc Bắc vẫn cứ không nói gì, ti bào rộng rãi tuỳ tiện buông lỏng bên người, lộ ra một mảng da thịt phấn nộn màu anh đào, trước ngực hồng ấn loang lổ, trơn bóng sáng rực chứng tỏ chủ nhân mới vừa trải qua một trận sắc tình. Đã hơn mười năm không sủng hạnh, đổi lấy thân phận một phi tần bị biếm lãnh cung không được nhận thánh ân, sau đó tái thi triển ôn hương nhuyễn ngọc lưu lại ánh mắt quân vương, khả đêm qua lại hoàn toàn không phải vậy.

Y tứ chi bị trói không thể nhúc nhích, tự nhiên không thể kháng cự, nhưng Hắc Kình cho dù trổ hết bản lĩnh, Mặc Bắc nhiều nhất cũng chỉ phát sinh một vài tiếng thở gấp nho nhỏ, không chút hưởng ứng, càng không có biểu tình mê loạn lúc cao trào, khiến đế vương tức giận hiếm thấy.

Nếu y không to gan lớn mật chạy trốn khỏi cung, Hắc Kình đã sớm quên mất Hàn Mặc Bắc này là ai, nếu không có người một phen khiêu khích, hắn sẽ không nghĩ tới đích thân đi bắt chim nhỏ khiến hắn mất hết mặt mũi này quay về, khả người trước mắt cùng trong trí nhớ, dường như đã thay đổi thành một người khác.

“Hỏi không trả lời, chính là đại tội chém đầu, trẫm dung túng ngươi một lần, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể cùng trẫm làm bộ làm tịch!” Bàn tay bỗng siết chặt cái cổ trong tay, khí tức tàn nhẫn hung ác quét lên mặt y, nổi lên từng trận hàn ý.

Hắc Hoàng nổi giận cũng chỉ một thoáng, lập tức yên lặng, dung nhan non trẻ tựa như thiếu niên mười tám tuổi kia từ sung huyết trướng hồng, dần dần chuyển sang xanh trắng, thế nhưng vẫn thuỷ chung không nói một lời.

『 Bính! 』 Tức giận đánh một chưởng, lại chỉ là vỗ vào trên giường, nhìn y giống như sắp chết mà thu tay lại, đối với một người không sợ chết, lấy tử vong ra uy hiếp thì có tác dụng gì! Hắc Hoàng vén rèm đi ra, ngồi xuống chuyên chúc ngự kỵ*, phát tiết mà phi như bay.


Chuyên chúc ngự kỵ: Ngựa đặc biệt chỉ dành cho vua cưỡi

Chuyện này cũng không phải lần đầu, thị vệ tùy thân vội vàng cất vó đuổi theo. Hắc Ly là người bầu bạn bên cạnh Hắc Kình từ nhỏ đến lớn, cực kỳ tin cậy lẫn nhau, Hắc Kình đăng cơ, hắn chưởng quản đội hắc vệ cấm cung bảo hộ Hắc Hoàng, trong cung chuyện lớn nhỏ không gì không biết, chưa từng thấy qua người nào dám chọc giận Hắc Hoàng như vậy, Hàn Mặc Bắc không chỉ có công phu chạy trốn cao, phương diện này cũng là một cao thủ.

“Hàn ngự thê, Hắc Hoàng sủng hạnh là phúc phận của ngươi, là cơ hội có một không hai, ngươi đừng tái vọng tưởng đào tẩu nữa, nên hầu hạ Hắc Hoàng cho tốt, để hắn vui vẻ sau này ngươi sẽ được sống thoải mái, trên đường trở về cũng chỉ có một thiếp phi ngươi, mới có cơ hội này, chờ trở lại hậu cung, tam cung lục điện thập lục viện, còn có một Tiêu hồn mê lâu, đến lúc đó dù ngươi muốn gặp thì đến gót chân Hắc Hoàng cũng không thấy được đâu, ngươi hiểu rõ rồi chứ.” Hắc Ly ở ngoài kiệu cách la trướng khuyên bảo, cứ tưởng nhất định có hiệu quả, lại không biết Mặc Bắc bên trong nghe thấy hắn nói, biểu tình mỉa mai đến thế nào.

Như thế, lại phải một lần nữa vì hắn phẫn nữ trang mà khiêu vũ? Lại một lần nữa vì hắn tranh giành sủng ái, dụng hết tâm tư lưu quân chủ lại qua đêm? Hay là lại một lần nữa vì hắn vô sỉ phóng đãng, ngày ngày hứng chịu ánh nhìn khinh bỉ của triều thần, bị đè lên bàn, hầu hạ hắn phong lưu khoái hoạt?

Bảo y vui vẻ mà sống!? Thật sự là nực cười đến không tin nổi! Một thê tử bị vứt bỏ mười năm, ở trong lãnh cung mười năm, hiển hiện trước mắt, y tội gì phải vì một kẻ phụ bạc mà đoạn hồn thương tâm thêm một lần, kẻ kia buộc y trở về, y trở về, nhưng đừng mơ tưởng lại biến y trở thành một người đáng thương thêm lần nữa!

Y, đã không còn là Hàn ngự thê nguyện ý đau khổ chờ đợi nữa rồi.

Thiên triều thượng quốc Huyền Vũ, thống trị thiên hạ, lịch sử khai quốc lâu đời, dân sống tập trung trên Trung Nguyên đại địa, định đô tại Lạc Dương, quyền thịnh một thời, cung điện Hắc Hoàng rộng ngàn dặm, lại phân đông, tây, nam, bắc, trung, năm uyển*.

Uyển: Cung điện

Bắc uyển là khu trung tâm sinh hoạt của Hắc Hoàng, chính là Long cung tẩm cư của hoàng đế, Phượng Loan cung của hoàng hậu, còn có ngự thư phòng, ngự hoa viên, Thông Thiên các cùng thái miếu tổ tiên, ngày thường không có chiếu lệnh, kẻ dám tự tiện xông vào vô luận địa vị cao thấp, giết không tha.

Trung uyển là nơi thượng triều, Chân Vũ điện, Thái Vũ điện, Bảo Vũ điện, là ba điện chính, ngoài ra còn có nghị sự phòng, những thính phòng quan trọng đều đặt ở đây, trên nguyên tắc là cung trung ương dùng cho trọng thần thương nghị việc triều chính.


Đông uyển thuộc Thái tử, là một tòa cung điện hùng vĩ, nguy nga lộng lẫy, phi diêm giao thác*, toàn bộ trong điện đều do hơn mười thạch trụ vĩ đại chống đỡ, trong đó có mười hai thạch trụ lớn, điêu khắc đủ loại hoa văn bát tiên du sơn, phù vân xuyên hải, kiều, động, kỳ cầm dị thú, vị thế Thái tử tương đối trang trọng, trước mắt Hắc Hoàng tổng cộng có ba mươi bốn vị Hoàng tử, hai mươi bảy vị Hoàng nữ, chưa lập Thái tử.

Phi diêm giao thác: Mái đình cong cong xen kẽ lẫn nhau

Nam uyển mặc dù gọi là Nam uyển, nhưng không phải cung phía Nam, kỳ thật là khu vực hình vành khuyên không theo quy tắc, là nơi thái giám, cung nữ chờ nội thị phủ an bài công tác sinh hoạt, nằm bên ngoài Hoàng thành, cũng có thị vệ canh gác, đứng đầu là tổng quản phủ nội thị, quản lý huấn luyện các nô tài, dốc sức hầu hạ hoàng gia.

Cuối cùng, Tây uyển chính là hậu cung, có tam cung, lục điện, thập lục viện, nhất mê lâu, xuân tại đình tạ* ngắm hoa, hạ trên mặt hồ du thuyền, thu tới Hải Sơn điện xem ca múa, đông đi Mộc Chiêu lâu thưởng tuyết rơi. Tứ thì tứ quý, nhạc bất khả chi*.

Đình tạ: Nơi nghỉ chân giữa vườn hoa, thường được vua chúa hoặc nhà quyền quý dùng để ngắm hoa thưởng trà

Tứ thì tứ quý, nhạc bất khả chi: Bốn mùa đều có cảnh đẹp để ngắm, không gì vui vẻ hơn

Huyền Vũ hậu cung gồm có bốn phu nhân ( hàng nhất phẩm), chín phi tần ( hàng nhị phẩm), hai mươi bảy thế phụ ( hàng tam, tứ, ngũ phẩm), tám mươi mốt ngự thê ( hàng lục, thất, bát phẩm), còn lại đều là thị thiếp cung nữ không có danh phận. Những phi tần này có người có điện các chính thức, có người không, hiện tại mặc dù cùng một cấp bậc, nhưng phi tần có được điện các chính thức so với không có địa vị cao hơn.


Mà thiếp phi có tên trong hồng sách của Hắc Hoàng tổng cộng có tám trăm sáu mươi mốt người, những người không có tên, cũng chính là chưa sủng hạnh có hơn một ngàn người, bởi vì Hậu vị vẫn còn trống, y theo bài danh, trong hậu cung cao nhất là Đức phi Trịnh Tương Tương, Thục phi Lạc Phù Linh cùng Hiền phi Tiêu Uyển Dung, các nàng là ba trong bốn phu nhân, cũng là chủ nhân tam cung, trong đó Đức phi có nương gia* là Tể tướng làm hậu thuẫn địa vị cao nhất, toàn bộ thiếp phi chốn hậu cung đều nhất nhất nghe theo.

Nương gia: Gọi nhà mẹ đẻ của người con gái sau khi đi lấy chồng

Nghe nói Hắc Hoàng sắp hồi cung, chúng gia tỷ muội đều hoan hoan hỉ hỉ, chăm chút y phục dày công trang điểm, hy vọng sau khi đế quân bôn ba tứ xứ mệt nhọc trở về, sẽ khâm điểm mình thị tẩm đầu tiên, hảo hảo phiên vân phúc vũ* thừa long ân.

Phiên vân phúc vũ: Chuyện mây mưa

Càng edit càng thấy nản, sao khó quá trời, chương này không biết edit đúng được mấy câu nữa ToT~

Ps: Giờ đọc lại mới thấy sao anh lắm con thế, toàn hai chục ba chục, định phấn đấu làm Lạc Long Quân à =.=’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui