Tích Thu đếm đầu ngón tay tính Hắc Hoàng đã mười ba ngày bảy canh giờ không có giá lâm Quế Mộc viện, mà công tử cũng đã mười ba ngày bảy canh giờ bề ngoài làm như vô sự, kì thực lại lãnh liệt dị thường, hơn nữa rõ ràng là không yên lòng, bằng chứng chính là khắc cho Đóa công chúa búp bê thỏ tử, từ tai thỏ dài biến thành tai thỏ ngắn, từ tai ngắn biến thành chỉ còn một tai, ai, còn tiếp tục khắc như vậy, thỏ tử khả ái chắc phải đổi thành chuột tròn vo mất thôi.
“Công tử, người rốt cuộc cùng Hắc Hoàng nháo cái gì? Nói thật, Thu Nhi từng hầu hạ nhiều nương nương như vậy, thời gian ở trong cung không dài không ngắn, miễn cưỡng cũng có thể coi là cung nữ có thâm niên, mở to hai mắt, những thứ nên nhìn hay không nên nhìn cũng đã nhìn không ít, Hắc Hoàng đối với người thực sự phải nói là hao phí tâm tư, tam cung lục điện thập lục viện, hậu cung này là do lão tổ tông định ra, Mê lâu tuy là Hắc Hoàng ngự khẩu thân kiến, nhưng đừng nhất thời trách đế vương diễm phúc sâu, liền chỉ nói đến quan điểm của Thu Nhi thôi, nam nhân trong thiên hạ có ai không phong lưu, niên thiếu thì gọi là phong lưu, niên lão thì bị kêu hạ lưu, chỉ cần có cơ hội, chỉ cần có nhiều tiền, có ai không muốn trái ôm phải ấp, dù có nam tử thuần khiết cả đời chỉ yêu một người, cũng bất quá chỉ như lân mao phượng giác*, Hắc Hoàng trước kia tuy lạm tình, nhưng về sau chuyên tình không phải không thể.”
Lân mao phượng giác: Thành ngữ, ý chỉ những thứ hiếm và trân quý
Tích Thu tận tình khuyên bảo phân tích lợi hại cho y, hy vọng Mặc Bắc khôi phục như trước, thái giám tổng quản đã nhiều ngày liên tiếp tìm nàng uống trà, ngàn nói vạn nói cùng một việc, công tử làm Hoàng thượng sinh khí, Hoàng thượng mất hứng, một đống nô tài toàn bộ gặp tai ương, những ngày thế này không biết còn tiếp tục đến bao giờ.
“Đừng nói nữa, lòng ta thực phiền.” Y sao phải sinh khí chứ, những nữ tử Hắc Kình phong lưu từng thượng qua, không phải ngàn thì cũng trăm, y nếu ăn dấm chua, đem dấm toàn bộ kinh thành này uống sạch còn không đủ, chuyện ngày đó bất quá chỉ là cảnh tỉnh, cảnh tỉnh chính mình cho dù hiện tại đối với Hắc Kình vẫn còn chút tình cảm, cho dù bản thân đối mặt với hắn không hề hèn mọn, nhưng sự thật thì sao ── Hắc Kình là đế vương, hắn có quyền thế, có địa vị tôn vinh, có một tòa hậu cung rộng lớn, còn có mấy nghìn nữ nhân... Tuy rằng cảm tình là một chuyện rất đơn thuần, nhưng cũng không thể không thấy nhân gian yên hoả... Nói đơn giản, y không tin tưởng có thể cùng Hắc Kình trải qua một đời, chính là như vậy.
Tô phi đáng thương kia giống hệt chính y ngày trước, nếu có một ngày, Hắc Kình chán ngán, đế vương hắn mệt mỏi, chính mình thì thế nào? Lại giống như Tô phi đi cầu hắn?
Từ nhỏ nhìn tình cảm đơn thuần một đời của phụ mẫu mà lớn lên, trước kia từng một lần đào tâm đào phế đã là mạo hiểm lớn nhất rồi... Có lẽ... Người phức tạp như Hắc Kình không thích hợp với mình, hắn hay thay đổi, ngỗ ngược bất kham, chuyên chế, cuồng vọng, cách cuộc sống bình thường mình mong muốn quá xa.
Đào tâm đào phế: Tình cảm xuất phát từ đáy lòng
Mặc Bắc đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, ngoài cửa có người gọi to cũng không nghe thấy, đột nhiên có gì đó chạm vào, bị người ôm chặt lấy, thanh âm nam nhân lo lắng mười phần hưng phấn hô to: “Mạc Hàn!”
“Diễn!?” Người ngoài dự đoán xuất hiện khiến Mặc Bắc ngốc lăng một chút.
“Thấy ngươi bình an vô sự, ta cuối cùng cũng có thể an tâm, trời biết bộ dáng tàn bạo lúc Hắc Hoàng mang ngươi đi kia... Đúng rồi, tay, tay ngươi có tốt không!” Bích Diễn vội vàng nâng tay Mặc Bắc lên xem xét.
“Đã không sao nữa rồi, ngươi tại sao lại ở chỗ này? Không thể nào là trộm lẻn vào?” Nếu là tự tiện xông vào thì có thể phiền toái, Mặc Bắc có chút khẩn trương.
“Không, ta là lấy thân phận Bích thành thành chủ đường đường chính chính tới bái phỏng, cũng được cho phép tiến vào Tây uyển, bất quá ta chỉ có thể ở một lúc, dù sao cũng là hậu cung Hắc Hoàng, không thể ở lâu.” Bích Diễn vui mừng kéo y ngồi xuống, hảo hữu gặp lại, từng giây từng phút đều là trân quý.
“Ân, a? Diễn bệnh tim của ngươi...” Vừa mới yên tâm ngồi xuống, lại nghĩ đến một chuyện, Bích Diễn thân thể không khỏe làm sao kham nổi đường đi xóc nảy, Bích thành đến đây quá xa, nhưng nhìn sắc mặt hắn... Hồng nhuận khoẻ mạnh, không giống đang mang bệnh.
“Tốt lắm, đã khỏi hẳn!” Hắn mạnh mẽ vỗ ngực, giống như chứng minh. “Ta thực không biết phải nói thế nào, tâm tình thực phức tạp, một bên ghét Hắc Hoàng không phân tốt xấu bắt ngươi đi, bẻ gãy hai tay của ngươi, một bên lại cảm kích hắn phái y giả tới cứu ta, là ân nhân, cừu nhân hay địch nhân, đều phân không rõ.” Bích Diễn cười khổ nói, nếu một khắc trước hắn nhìn thấy Mặc Bắc suy sụp chật vật, vậy hắn nhất định sẽ càng căm ghét Hắc Hoàng, nhưng Mặc Bắc xem ra tuy rằng ánh mắt đọng chút ưu phiền, nhưng còn lại đều mạnh khỏe, hoàn cảnh mặc dù không thể nói là phú quý hoa lệ, nhưng nơi chốn u tĩnh, lại có thú vị riêng, có phần thích hợp với khí chất của Mặc Bắc.
“Ngươi, ngươi nói Hắc Kình cho ngươi Tử Liên hoa chế dược?” Mặc Bắc kinh ngạc cao giọng hỏi, Tử Liên hoa là vật của đế vương, chỉ dùng để tế tổ, ngay cả lịch đại Hắc Hoàng đang lúc hấp hối, cũng không dám lấy ra kéo dài thọ mệnh, chỉ sợ bị tổ tiên trách phạt, quý trọng đến không thể giải thích, y mặc dù uy hiếp Hắc Kình, thực sự cũng không ôm hy vọng, sinh tử có mệnh, chỉ còn nước còn tát mà thôi.
“Ta không biết Hắc Hoàng có đưa tới Tử Liên hoa không, hắn phái tới y giả y thuật cao minh, đại phu Bích thành chỉ có thể vọng bóng lưng mà thôi, thương thảo thương nghị cũng đừng nói đến, bởi vậy tất cả quá trình trị liệu, kể cả lựa dược, nấu thuốc thành thang, hết thảy đều do y giả Hắc Hoàng xử lý, phỏng chừng đại phu Bích thành kiến thức nông cạn, cho dù thấy Tử Liên hoa cũng nhận không ra.” Điều này cũng khắc sâu khiến hắn cảm nhận được, phong bế mặc dù có thể an phận ở một góc, không chịu chiến hỏa quấy nhiễu, nhưng ngăn cách giao lưu, cũng tạo thành lạc hậu, lúc hành y giả của Hắc Hoàng lưu lại, đã trị khỏi rất nhiều bệnh nan y mà trước kia Bích thành tuyên cáo là không thể trị khỏi, toàn là những phương pháp trị liệu đại phu Bích thành cả đời chưa từng thấy qua, sau khi hắn lành bệnh, quyết định tiến đến Huyền Vũ vương triều, chính là hy vọng vì dân chúng Bích thành khỏe mạnh, mưu tính một chút bảo đảm.
“Vậy sao... Diễn, thấy ngươi không có việc gì thật tốt.” Có lẽ bệnh của Diễn cũng không nghiêm trọng đến vậy, chẳng qua đại phu khuyếch đại thôi, tóm lại, kết quả khỏi bệnh là tốt rồi. Mặc Bắc vui mừng.
“Bất quá ta có chút kinh ngạc, không nghĩ tới ngươi thật sự là ngự thê của Hắc Hoàng, Mạc Hàn... Ác không, phải nói là Mặc Bắc, Hàn Mặc Bắc đúng không?” Không trách y dùng tên giả lừa gạt, bị người truy đuổi gắt gao, nơi nơi chốn chốn phải cẩn cẩn dực dực, huynh đệ hắn kết giao chính là người này, tên không trọng yếu.
“Đúng vậy, Hàn Mặc Bắc, ta chỉ là ngự thê hữu danh vô thực của hắn thôi, hắn không thả ta đi, ta cũng chỉ có thể đợi.” Lắc lắc tơ vàng trên mắt cá chân, đây là gông xiềng trói buộc y.
“Nguyên lai là thứ này, đừng lo lắng.” Bích Diễn cười thần bí, từ trong lòng lấy ra một thanh đoản chủy hắc kim. “Hắc Hoàng đáp ứng, ngươi có thể tự do đi lại, mấy ngày này ngươi theo giúp ta ra ngoài thành tìm kiếm danh y, không được cự tuyệt.” Khom người gọn gàng soạt một cái, kim thiền ti thằng kiên cố không gì phá nổi nháy mắt cắt thành hai đoạn, Bích Diễn kinh hô, thanh đoản chủy hoàng gia này thật đúng là vô cùng sắc bén.
“Hắn chính mồm nói?” Giật mình kinh ngạc, hai chân nhẹ nhàng linh hoạt, giống như trong mộng vậy. Nhưng Hắc Kình thế nào lại...
“Ân, kỳ thật Hắc Hoàng ngoài ý muốn nói chuyện rất dễ dàng, khi ở Bích thành hắn đối với ngươi lãnh khốc như vậy, quả thực cùng Tu La ma vương không hề khác biệt, khả ngày hôm qua ta gặp hắn tại ngự thư phòng, lúc yêu cầu ngươi đi cùng, hắn chỉ do dự một chút liền đáp ứng, đúng rồi, thanh đoản chủy này là hắn đưa cho ngươi, nhận lấy đi.” Bích Diễn cũng không nói Hắc Hoàng sắc mặt tiều tụy, viền mắt ẩn ẩn tơ máu, nhìn như lâu rồi chưa chợp mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...