Bạch Hạnh Lang

“Không tồi, có can đảm, thương thế của hắn đã ổn cả rồi.” Lão nhân đi tới phía sau Mặc Bắc, thưởng thức cười nói. Y xuống tay không chút do dự, quyết tuyệt lại linh hoạt, nếu không phải như vậy, tiểu tử nhất định sẽ chết.

“Còn chưa có thỉnh giáo?” Tầm mắt từ một mảnh giường nệm xanh thẫm quay trở về, y thuật của lão nhân giống như không phải nhân sĩ Trung thổ, huống hồ người có thể gọi Hắc Kình là ” tiểu tử”, thiên hạ tuyệt không có người thứ hai.

“Ngươi có thể gọi lão phu là Ngộ Ly Tử, nơi này ẩn mật, nhiều năm không có người khác đến thăm, quả thực là quá buồn chán, đi, bồi lão phu đến rừng cây kia hái chút hoa quả.” Lão không khỏi phân trần kéo người, chạy băng băng, hào hứng ngang nhiên, khả Mặc Bắc phía sau lại nghiêng ngả lảo đảo, vất vả chạy theo, Ngộ Ly Tử đang muốn kêu y người trẻ tuổi sao lại vô dụng như vậy, chợt thoáng nhìn cước bộ chậm chạp, ngồi xổm xuống tò mò kéo vạt áo Mặc Bắc.

“Xú tiểu tử! Trộm kim tàm ti của ta dùng cho nơi này!” Lão tức giận đến oa oa kêu to.

Đột ngột bị nắm không báo trước làm cho hoảng sợ, Mặc Bắc tốt xấu gì cũng là người có căn bản, công phu không kém, động tác của lão nhân cũng không nhanh, chính là không biết tại sao không cách nào đoán trước. Lại nghe tơ vàng này là của lão, Mặc Bắc vội vàng thăm dò: “Xin hỏi tiền bối có thể cởi bỏ không?”

Ngộ Ly Tử đứng lên, chỉ nói: “Gỡ chuông cần có người buộc chuông, tiểu tử trói buộc ngươi, cũng chỉ có hắn mới có thể cởi.” Lão quay đầu đi, nhìn khoảng không màu lam phía xa, đột nhiên lại nói: “Tiểu tử tính tình phá hư, tính cách lãnh ngạnh, ích kỷ bá đạo, không coi ai ra gì, lại âm hiểm giả dối, có đôi khi thậm chí tàn nhẫn vô tình, nhưng hắn cũng không phải không thể cứu chữa.”


“Vì sao lại nói điều này với ta.” Bất quá hình dung... vô cùng thích đáng.

Lão nhân không trực tiếp đáp lời, tự mình lẩm bẩm nói: “Ngươi đừng trách tiểu tử từng vứt bỏ ngươi, hắn người này nhìn như thiên tài, kì thực vô cùng ngu ngốc, ngang ngược đến nhìn không rõ chân tướng, ngốc nghếch đến không biết mình muốn cái gì, hắn hại ngươi nửa đời người rơi lệ thống khổ, nửa đời sau sẽ vì ngươi mà làm trâu làm ngựa, ngươi cứ việc nô dịch hắn như thế nào cũng được, chỉ cần đóng cửa cài then, cam đoan sẽ để mặc ngươi nặn tròn nặn méo.” Từng từ từng chữ lão nói ra như hiểu rõ tiền ân hậu oán giữa Mặc Bắc cùng Hắc Kình.

“Lão tiền bối! Ngươi đang nói cái gì a!” Mặc Bắc cười trừ, không biết thế nào lại kéo đến đây rồi.

“Cho nên... Ngươi có thể chiếu cố hắn không?” Đề tài vừa chuyển, Ngộ Ly Tử nghiêm nghị nói.

“Ngài nói quá lời, hắn là Hắc Hoàng, đứng trên vạn người, là đế vương chí tôn chí quý, hoàng cung mấy nghìn người hầu kẻ hạ đều tuỳ hắn sai bảo, không cần ta tới chiếu cố.” Mặc Bắc thoái thác tránh né, chính mình bất quá chỉ là con chim hắn nhốt trong ***g, nào có bản lĩnh lớn như vậy.


“Dù có ngàn vạn người vây quanh hầu hạ hắn, thế nhưng lại không có một người hắn có thể tin, càng nhiều người muốn lấy lòng hắn, lại càng có nhiều kẻ mang tâm cơ muốn mạng hắn hơn, hài tử, ngươi hẳn đã biết tâm phòng người của hắn có bao nhiêu nặng.” Trừ bỏ Hắc Ly, cùng mình, người tiểu tử tin tưởng... cũng chỉ có nam tử mang dáng vẻ thiếu niên trước mắt này.

“Đó là bởi vì hắn rất thần kinh...”

“Tiểu tử từng bị người thân thiết nhất ám sát.” Ngộ Ly Tử đánh gãy lời của y, nhìn thẳng Mặc Bắc gằn từng tiếng nói: “Là nương hắn.”

“Cái gì!?... Ngài là nói...” Y, y không nghe lầm chứ...


“Sung Dung phu nhân Mộ Dung thị Hắc Hoàng đời trước là sinh mẫu của tiểu tử, mang thai khó sinh, sau khi sinh hạ nam oa vẫn luôn tha thiết ước mơ thì bất hạnh qua đời, tiểu tử bởi vậy được Tu Nghi phu nhân lúc đó đang nhận vinh sủng đến cực điểm dưỡng dục.” Tiếng Ngộ Ly Tử êm tai kể chuyện cũ, Mặc Bắc cũng nghe đến chuyên tâm. “Tu Nghi là nữ tử mỹ mạo trí tuệ, mặc dù được sủng ái, nhưng vẫn không thể hoài thai, sinh hạ long tử, cho nên thỉnh cầu Hắc Hoàng đem tiểu tử ký thác cho nàng, nửa đời sau còn có nơi để nương dựa, Hắc Hoàng đồng ý, mấy năm đầu, Tu Nghi đối xử với tiểu tử như thân sinh nhi tử, thập phần yêu thương, tiểu tử ban đêm luôn thích lôi kéo nương ở trên giường kể chuyện, hắn vốn nên hạnh phúc như vậy mà lớn lên...”

“Nhưng vào năm tiểu tử sáu tuổi, Tu Nghi mang thai, thuận lợi sinh hạ thập tứ hoàng tử Hắc Hạo, lòng người luôn thiên vị, một bên là thân sinh nhi tử, một bên là đứa con trai của ngoại nhân không chút liên quan, lúc ấy trong cung còn lan truyền tin đồn Sung Dung phu nhân có huyết thống Nam di*, Bát hoàng tử Hắc Kình có man nhân huyết thống, trước kia nàng coi hắn là chỗ dựa, làm sao để ý những chuyện này, hiện giờ từng chuyện từng chuyện lại nổi lên, Hắc Hoàng thường đến Linh Hạc cung của Tu Nghi, tiểu tử thông minh lanh lợi, rất được phụ hoàng hắn yêu thích, mỗi lần Hắc Hoàng tới không bao lâu, tiểu tử liền cầu hắn mang mình đi săn chim ưng, nhìn lại thì, thời gian Hắc Hoàng chú ý tới thập tứ tử đương nhiên ít hơn... Thế nhưng nàng cũng không nên... Không nên a!”

Nam di: Cách gọi của người Trung Quốc xưa với các dân tộc phía Nam, mang ý nghĩa khinh bỉ

Ngộ Ly Tử nói đến đây thì kích động vô cùng, khe suối bên chân cũng nổi sóng tung bọt trắng xoá, như là vì tức giận sôi trào. “Sau khi sinh hạ nhi tử, nàng đã lâu chưa bồi tiểu tử cùng ngủ, một đêm không trăng, ngày đó là sinh thần tiểu tử, chúc mừng qua đi, nàng dỗ tiểu tử lên giường, tiểu tử rất cao hứng, nương chiếu cố đệ đệ không rảnh bồi hắn, hắn rất hiểu chuyện, không sảo không nháo, cũng không bướng bỉnh, hôm nay rốt cục nương cũng tới kể chuyện cho hắn nghe, hắn phi thường cao hứng bò lên giường, nghe chuyện chìm vào giấc ngủ, gối đầu lên cánh tay nương thân, dựa vào ngực nương thân, kết cục lại là mộng đẹp chưa được bao lâu, đã bị một thanh chủy thủ đâm vào tim!”

Mặc Bắc hoảng sợ, kinh ngạc không nói lên lời, Ngộ Ly Tử nhắm mắt thở dài nói: “Nàng cho rằng tiểu tử đã chết, toại nguyện đem hiện trường ngụy trang giống như thích khách xâm nhập, những người trong cung kia cũng không có lương tâm, một đám đều nhìn tiểu tử lớn lên, lại giúp đỡ Tu Nghi bố trí, giúp đỡ Tu Nghi ám toán thân nhi, lúc tiểu tử được đưa tới chỗ lão phu, lão vốn tưởng rằng hắn đã tắt thở lâu rồi, sao còn biện pháp xoay chuyển trời đất, ai ngờ người tính không bằng trời tính, trái tim của tiểu tử...”

“Cũng là ý trời, tim của hắn lại nằm ở chính giữa.” Mặc Bắc từ từ tiếp lời.


“Đúng vậy, một kiếm kia mặc dù không đâm chết tiểu tử, lại chân chân chính chính đem tiểu tử toàn bộ giết chết, hắn tính cách đại biến, từ đó không bao giờ tin tưởng bất cứ ai, không biết hắn nói cái gì với phụ hoàng hắn, Hắc Hoàng ban thưởng cho hắn một tòa Bát vương phủ, hắn rời khỏi Linh Hạc cung, ta vẫn còn nhớ rõ biểu tình của Tu Nghi lúc nghe nói tiểu tử chưa chết, là cỡ nào không cam lòng, cỡ nào ác độc, cỡ nào xấu xí, Bát vương gia bảy tuổi, cô độc bên ngoài cung, người xung quanh thấy hắn tuổi còn nhỏ, ý đồ ác phó khi chủ, hắn niệm một chút tình cũ, không nói ra chân tướng, Tu Nghi cũng không, liên tiếp phái đi không biết bao nhiêu thích khách giết người diệt khẩu.”

Quỷ quái yêu ma nào có đáng sợ như lòng người, Ngộ Ly Tử buồn bã. “Thập tứ tử nếu đăng cơ, Tu Nghi sẽ là quốc mẫu, đến lúc đó sao có thể dung hạ cái gai trong mắt biết rõ nội tình, mà những hoàng tử khác mắt thấy tiểu tử mới bảy tuổi, đã được ban thưởng phủ đệ ngoài cung, thật sự rộng lượng lại có mấy người? Cung đình tranh đấu, ám đao ám thương, ngoài mặt thì làm như vô sự, bên trong lại chưa từng yên ả. Tiểu tử tâm cơ thâm trầm, giẫm lên máu thịt huynh đệ đăng cơ, người trong thiên hạ ngầm mắng hắn tàn nhẫn vô đạo, nào có ai biết khổ sở trong đó.” Ngủ không an, ngồi không yên, lúc nào cũng có người muốn giết hắn, ngay cả nương thân hắn thân thiết nhất, kính yêu nhất cũng có thể cho hắn một đao xuyên tim, hắn có thể tin tưởng ai? Lại nên tin tưởng ai?

“Hắn là hoàng tử, là hoàng đế, hắn là nam nhân giãy dụa trong vô số lần xung đột cùng phản bội, tình cảm của hắn có thể dễ dàng cho đi, nhưng trong đó nếu không có tin cậy, thì trở thành phong lưu, hắn tạo Mê lâu, một đêm lại đổi một chỗ ngủ, là vì cái gì? Bởi vì hắn không tin, hắn quy định hoàng tử hoàng nữ bảy tuổi phải rời khỏi mẫu cung đến Từ Hữu viên huấn lệnh, là vì cái gì? Bởi vì hắn không tin, nói hắn sợ chết, không bằng nói hắn sợ lại bị phản bội, lão phu năm năm tháng tháng nhìn hắn như vậy, đâu chỉ là đau lòng.” Ngộ Ly Tử quay đầu, lệ quang lóe lên, Hắc Kình mỗi lần bị ám toán, sống chết cũng không chịu để người khác trị liệu, dù có ở xa cũng phải tìm đến chính mình, lão nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, cảm tình thâm hậu đã sớm vượt qua huyết thống phụ tử, đó cũng là nguyên nhân lão rõ ràng lúc trước đã cáo lão hồi hương, muốn về Nhật Bản, lại thế nào cũng đi không nổi, cuối cùng chỉ đành vắt óc suy tính, ẩn náu an thân.

“Lão tiền bối...” Trong một lúc tiếp nhận quá nhiều kinh ngạc, Mặc Bắc có chút mờ mịt, Ngộ Ly Tử nói với y những điều này là muốn y tha thứ cho Hắc Kình sao, là muốn y quên đi trước kia, một lần nữa đầu nhập ôm ấp của Hắc Kình?

“Tiểu tử giống như cái hũ nút, lão phu không nói, hắn cả đời cũng sẽ không nói ra, Hắc Ly cùng hắn mấy chục năm, cũng là lão phu này kể cho mới biết, lão phu nói cho ngươi nghe những chuyện này, chính là hy vọng ngươi hiểu rõ tiểu tử hơn, hắn nội tâm tuy phá hư, nhưng nếu hắn tin ngươi, yêu cũng sẽ là thực tâm, ngươi không cần nhất thời vội vã vì những hành động trước đây mà phán xét hắn, quan sát nhiều thêm một chút, ngươi lập tức có thể nắm được nhược điểm của hắn, ác, lão phu hôm nay cư nhiên nói tới mấy chuyện yêu đương buồn nôn thế này a.” Ngộ Ly Tử nổi da gà, bộ dáng mười phần ngoan đồng.

Mặc Bắc nhìn lão pha trò, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, nghĩ tới Hắc Kình, tâm tình lại một phen biến chuyển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui