Bạch Hắc Bạch

Chỗ ở của Tiểu Bạch là một khu xa hoa có tiếng, Duẫn Hạo toàn thân ăn mặc đơn giản qua lại nơi đó, cảm thấy có chút không tự nhiên, kỳ thực đương nhiên là không ai chú ý đến gã.

Xét đến bài trí căn phòng của Tiểu Bạch và máy tính phí tiền của cậu ta, Tiểu Bạch quả thực rất có tiền. Trái ngược với gã, hacker thì đúng là hacker, nhưng mà cho tới nay chưa từng dùng internet “kiếm” tiền, tuy là cũng có viết chút chương trình biên soạn phần mềm, chung quy chỉ là thu nhập nhiều hơn tiền sinh hoạt qua ngày đôi chút, so với mức sống của Tiểu Bạch dường như kém hơn rất xa.

Như thế nào đã có thứ suy nghĩ đó! Duẫn Hạo chợt lắc đầu, xua đuổi thứ suy nghĩ “kiếm tiền nuôi Tiểu Bạch trong nhà”, bước ra khỏi thang máy.

“Tiểu Hắc ” Mới vừa bước ra khỏi thang máy liền nghe một tiếng reo, rồi có một người mạnh mẽ bổ nhào tới. Tuy là người kia chiều cao, cân nặng không bằng Duẫn Hạo, nhưng mà tốc độ lao ra rất nhanh, sức đẩy vẫn cứ rất lớn, thiếu chút nữa đẩy ngã Duẫn Hạo.

Tiểu Bạch! Tiểu Bạch người thật! Ở ngay trước mặt ── hoặc cũng có thể nói là đang bám lấy trên người ── mà không phải là nhìn thấy ở trong camera, là Tiểu Bạch người thật đó!

Duẫn Hạo bị nhiệt tình ôm sát gượng gạo giãy giụa: “Tiểu Bạch, ngươi buông ta ra!”

“Ừ…” Tuy là gật đầu, người vẫn không di chuyển chút nào, vẫn cứ dụi dụi vào Tiểu Hắc, “Tiểu Hắc, bạn nhìn gần càng đẹp trai hơn, so với gặp trong video có vẻ cao hơn.”

Tiểu Bạch kỳ thực cũng không lùn, nhưng so với Duẫn Hạo dễ thấy kém hơn một chút. Cậu ta thuộc loại con trai xinh xắn hiếm thấy, còn Duẫn Hạo thì thuộc kiểu anh tuấn thường gặp. Hai người tuổi cũng xấp xỉ, chỉ có điều nhìn bề ngoài, Tiểu Bạch có bộ dáng trẻ hơn Duẫn Hạo rất nhiều. Vì vậy làm nũng như vậy vẫn lộ vẻ tự nhiên hết sức.

Trên mặt Duẫn Hạo không có biểu cảm gì lớn, trong lòng ngực đã nóng lên vì bị ôm quá chặt.

Người thật và trên phim nổi chính là rất khác nhau, xem qua trên máy tính rất nhiều lần, vẫn rất khác người đứng trước mặt sờ sờ, huống chi là ở tư thế thân mật như thế này. Duẫn Hạo bị cậu ta cọ tới cọ lui, sắc mặt không khỏi có chút đỏ lên.

“Tiểu Bạch, buông ra, ngươi còn muốn cài đặt máy tính hay không hả?” Đẩy nhưng lại không thể dùng lực, thoát khoải miếng dán dẻo dai này cũng không dễ dàng, hơn nửa ngày gã mới rời được Tiểu Bạch dính chặt trên người.

Tiểu Bạch kéo gã: “Mình gặp bạn rất vui mừng thôi mà, đương nhiên muốn cài đặt máy tính, vật dụng của bạn đều mang theo rồi chứ? Máy chỗ mình hình như có ổ đĩa hệ thống dự phòng…”

“Ta biết, XP của ngươi là hàng chính hãng.” Duẫn Hạo theo sau Tiểu Bạch đi vào nhà cậu.

“Xoa Phách là cái gì?” Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nghiêng một góc bốn mươi lăm độ, ánh mắt lấp lánh có chút khờ khạo.

“Nickname của XP, giống như ta gọi ngươi là Tiểu Bạch.” Nhà Tiểu Bạch quả thực rất lớn, khoảng đất mặt tiền có trồng cây, có thể đoán được làm vậy rất đắt tiền. Chỉ có điều bên trong kì thực có điểm gây thất vọng, nguyên là đồ dùng tốt lại bị quá nhiều thứ hỗn độn gì đó đặt quanh, nếu so với chỗ đổ rác thì oan ức cho chỗ đổ rác.

Tới căn phòng quen thuộc rồi, mở máy tính lên, lưu lại một số tài liệu, sau đó cài đặt lại. Máy tính của Tiểu Bạch ngày thường do gã trông coi, các thứ bên trong đã sớm phòng ngự rồi, không sợ mất tài liệu gì trọng yếu ── với điều kiện trước tiên là, nếu như bên trong máy tính kia của cậu ta có tài liệu gì trọng yếu…

Cài đặt lại hệ thống tương đối tốn thời gian, trong lúc chờ đợi, Tiểu Bạch chạy đến đưa một núi dưa, lê, đào cho Duẫn Hạo, vừa nói chuyện phiếm, vừa ăn trong khi chờ đợi.

Ngắm nhìn người đẹp cũng có thể no bụng được, huống chi “người đẹp” này là lần đầu gặp mặt, Duẫn Hạo quên mất máy tính còn đang ngấp ngỏm, nói chuyện thật vui với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch ngu ngốc là thật, đôi khi nói chuyện lại lộ điểm ngớ ngẩn, nhưng mà thực sự trò chuyện, lại có thể nói chuyện nhịp nhàng với Duẫn Hạo. Ngay cả những điểm ngớ ngẫn phạm đến cũng thỏa đáng, khiến cho Duẫn Hạo không thể nhịn được cười.

Kết quả không chú tâm một chút thì đã chạng vạng tối, Duẫn Hạo mới nhớ ra bên kia vẫn đang cài đặt hệ thống, vội vàng trở lại trước máy tính, quả nhiên đã cài đặt gần xong. Liền vẫy tay một cái: “Tiểu Bạch, trình điều khiển.”

Tiểu Bạch ngay sau đó mở ra một đống trình điều khiển, nào là phần cứng di động, camera kỹ thuật số, mp3: “Ở đây.”

“Ta là nói trình điều khiển của bo mạch âm thanh, bo mạch âm thanh của ngươi trang bị chuyên dùng, hẳn là phải có trình điều khiển.” Quả nhiên đối với bệnh mù công nghệ của cậu ta không thể ôm hoài bão, Duẫn Hạo lục tìm trong các ổ đĩa.


“Ôi chao? Không phải là cắm cái gì đó vào mới cần trình điều khiển sao? Mình nhớ bạn nói bo mạch âm thánh máy tính của mình được gắn ngoài mà.” Tiểu Bạch hỏi.

“…” May mà đây là XP… Mở phiên bản phần cứng ghi nhớ của hộp máy, lên mạng tìm trình điều khiển.

“Máy chủ cũng không quản lí trình điều khiển mình cần, cũng không tháo gỡ. Tiểu Hắc có phải trình độ hacker của bạn chưa hoàn thiện không?”

Nói nhảm, máy chủ đương nhiên biết trong đây toàn là trò chơi gì đó, đương nhiên là có rất nhiều trình điều khiển.

Biết rằng có giải thích Tiểu Bạch cũng không hiểu, dứt khoát nhìn cậu khinh thường, tiếp tục sửa chữa máy tính. Rất nhanh đối phó được, tóm Tiểu Bạch đến trước máy tính: “Xong cả rồi, ngươi xem thử đi. Có vài thứ máy tính của ta đã phòng trước, ta hiện tại không bật máy ở nhà, quay về sẽ gửi cho ngươi.”

“Ừ, trước tiên đăng nhập QQ… Tiểu Hắc, số QQ của mình là bao nhiêu?”

“Ta cài đặt QQ ở ổ đĩa D, những thứ bên trong cũng không ít, tự mình xem đi.” Duẫn Hạo cảm thấy hai người đều ở trước máy tính thật sự quá nóng, vì thế quay người sang ngồi ở bên cạnh.

Tiểu Bạch vâng lời: “Ôi chao? Thật kỳ quái, tại sao đánh không lên chữ số?”

Mí mắt Duẫn Hạo không di chuyển: “Ngươi dùng bàn phím loại nhỏ?”

“Đúng vậy đó.”

“Đèn num sáng chưa?”

“Đèn num? Ở chỗ nào?”

“Ở phía trên bên phải bàn phím.” Rõ ràng như vậy, cho dù “tiểu bạch” cũng phải nhìn thấy chứ?

“Có một numlock, nhưng mà không có chốt mở đèn á?”

… Quả nhiên không thể đánh giá cao chỉ số IQ của Tiểu Bạch, Duẫn Hạo đứng lên đi đến bên cạnh Tiểu Bạch, cúi người xuống ấn bàn phím: “Bây giờ có thể rồi đó.”

“Tiểu Hắc quả thực rất lợi hại.” Tiểu Bạch ngẩng đầu, cười hì hì nhìn gã. Rõ ràng là nụ cười ngốc nghếch ngờ nghệch, không biết vì sao kèm theo chút hương vị câu dẫn người, khiến cho Duẫn Hạo nhất thời ở đó ngây ngốc.

Tiểu Bạch chìa tay kéo gã, nửa kéo nửa lôi như ôm lấy một bên gã: “Tiểu Hắc mình tìm không được My Favorites… Bên trong có rất nhiều thứ hay…”

Không có cách nào đành cúi người sao lưu lại, trước máy tính thì chỉ có một cái ghế như vậy, đợi Tiểu Hắc đáp ứng xong những yêu cầu kỳ quái khó hiểu của cậu ta thì phát hiện ra chính mình tựa như ngồi hẳn vào trong lòng ngực Tiểu Bạch. Vội vàng nhảy dựng lên: “Bây giờ gần xong rồi đó, ngươi đừng có bừa bãi lên mấy trang web gì nữa, đợi ta về nhà rồi tính tiếp…”

“Bây giờ đã trễ, mình đi chuẩn bị cơm, Tiểu Hắc bạn ở lại ăn cơm tối đi.”

“… Không cần…” Tiểu Bạch chuẩn bị sao? Có phải là sẽ dùng dầu ớt thay dầu sa lát đấy chứ?


“Mình nấu ăn không khó ăn đâu mà, thật đó.” Tiểu Bạch lôi kéo gã, “Nếu như bạn sợ bóng tối mình có thể đưa bạn về, ở lại ăn cơm đi ”

“Ai sợ bóng tối?” Mặt gã đen xì, cũng không phải con nít ba tuổi.

“Vậy là bạn đồng ý rồi nha, mình đi làm cơm.” Tiểu Bạch nhảy khỏi ghế dựa, nhanh chân chạy đi.

Ai… Hi vọng là đồ ăn có thể cho vào miệng…

Đúng là cũng không tệ, màu sắc, hương vị đều tốt, ăn rất được. Rượu đỏ kèm thức ăn cũng rất ngon, Duẫn Hạo rõ ràng ăn cơm và uống rượu rất thoải mái, cho nên bất giác uống hơi nhiều, đầu có phần choáng váng.

“Giờ cũng đã trễ rồi thôi đừng đi về nữa, nhà của mình có mấy phòng trống cho khách, bạn ở lại ngủ đi.” Tiểu Bạch nói, “hơn nữa máy tính mình mới cài đặt lại, bạn chơi với mình một chút đi ”

Duẫn Hạo do dự, Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn gã: “Bạn chẳng phải là ở một mình sao? Không quay về không có vấn đề gì chứ. Ở lại đi, ở lại đi ”

Tiểu Bạch nói cũng đúng, hơn nữa chính Duẫn Hạo cũng không muốn rời đi như thế, thành thật gật đầu đồng ý. Bởi vì Tiểu Bạch đã làm cơm, gã rất tự giác chạy đi rửa chén, mãi đến khi Tiểu Bạch gọi gã.

“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, mau tới đây!”

Ngươi gọi ta tới ta liền tới à. Duẫn Hạo nghĩ, nhưng vẫn rất nhanh chạy qua: “Làm sao vậy?”

“Mình chơi game tìm không thấy phím bấm…”

… Mới vừa cài đặt lại máy tính xong thì chơi game, cái tên này.

“Lại cái gì nữa? Không khởi động được sao?” Thanh âm càng gần, Duẫn Hạo vào đến cửa phòng.

“Không phải… Màn hình máy tính nhảy ra “press anykey to continue.” Tiểu Bạch nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn gã bằng ánh mắt đáng thương, “Nhưng mà mình tìm chỗ nào cũng không thấy nút anykey…”

“…”

“Chẳng lẽ bàn phím không tốt? Đáng ghét, còn nói là bàn phím hoàn chỉnh…”

Duẫn Hạo không chịu được, đưa tay tùy tiện nhấn một nút trên bàn phím, màn hình di chuyển rồi.

“Ngươi không phải có thể xem hiểu tiếng Anh sao? Tại sao không biết anykey là bất luận nút gì cũng được…” Cơ thể nghiêng về phía trước, nửa tựa vào cạnh người Tiểu Bạch, hàm răng Duẫn Hạo hơi nghiến lại, mắng cậu ta.

“Mình còn tưởng là giống như windows không phải là cửa sổ mà là hệ thống, zip không phải là khóa kéo mà là nén tập tin, tưởng anykey này là một nút bấm…”


“Nút bấm cái đầu ngươi… A?” Đang mắng chửi hăng say, chợt nhìn thấy trò chơi trên màn hình đã khởi động rồi, mà cái hình vẽ kia…

“Đây, đây là cái gì…” Tuy nói là… gã không quá thẳng, cũng ít nhiều tiếp xúc qua một vài thứ, nhưng, nhưng, nhưng… Đây là cái gì?

“Trò chơi người ta gửi cho mình á, nghe nói vui lắm.” Tiểu Bạch nói, cau mày, “nhưng mà tại sao toàn là tiếng Nhật? A… tùy tiện nhấn là được rồi…”

Duẫn Hạo kinh hãi có chút đông cứng rồi, không phải chưa từng thấy qua thứ này, dù sao trên mạng cái gì mà không có, thứ này tính ra đã là cái gì. Nhưng mà… Tiểu Bạch ngây ngô như thế, cùng với thứ xấu xa kia, hoàn toàn không phù hợp…

“Ôi chao? Hóa ra còn có thể như vậy sao? Tư thế này mà cũng có thể bày ra được, Tiểu Hắc bạn xem cái này có phải là rất buồn cười không, ôi chao? Còn có roi da… Không phải rất sáng sao còn lấy đèn cầy để làm chi?”

Người đông cứng một chỗ vẫn tiếp tục mặt mày đen xì, vì thế cái tên ngồi ở trên ghế kia thuận tay ôm lấy gã, cho gã ngồi trên đùi mình. Tuy nói về chiều cao và cân nặng, Duẫn Hạo ngồi như thế so với Tiểu Bạch càng lộ vẻ cao hơn, hoàn toàn giống như gấu túi ôm lấy thân cây, chẳng qua dầu gì cũng là ôm.

Nội dung chỉ dạy càng lúc càng khiến cho người ta xấu hổ đỏ mặt, tim đập dồn, Duẫn Hạo có chút choáng váng nhìn Tiểu Bạch thao tác lung tung, chỉ dạy rất bại hoại, quá bại hoại, nhưng mà…

Nhưng mà tay của tên kia đang làm cái gì đó? Hắn, hắn, hắn đang sờ ở chỗ nào kia?

“Tiểu Bạch, ngươi — ” Ngoảnh đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tiểu Bạch, vốn rất ngây ngô. Tiểu Bạch cười rộ lên thật sự rất đẹp, giống như thiên thần thuần khiết, ngửa lên một góc bốn mươi lăm độ hoàn mỹ, biểu cảm rất ngây thơ, rất vô tội.

Như vậy, Tiểu Bạch là một người ngây ngô như vậy, phải là không biết rõ lắm trò chơi này là cái gì… Hắn, tay hắn…

“Tiểu Bạch, ngươi bỏ tay ra, cho ta xuống!”

Động tác đó không thể lấp liếm bằng ảo giác và nhạy cảm! Nếu như đặt lên trên người phụ nữ chính là quấy rối *** nghiêm trọng, còn đặt trên người đàn ông…

Định rất nhanh đứng dậy, chỗ hiểm đã ở trong tay đối phương, Tiểu Bạch nhẹ nhàng sờ soạng, cũng chẳng dùng sức lực gì, Duẫn Hạo đã tê dại da đầu, thân thể không tự giác mà mềm nhũn xuống.

Tiểu Bạch tay phải buông chuột, tìm cách đến trước ngực Duẫn Hạo, ngón tay của cậu lộn xộn trước ngực gã, qua áo sơ mi nhẹ nhàng nhéo lấy vật nhỏ nhô ra trước ngực. Ghế ngồi máy tính Tiểu Bạch rất thoải mái, hơn nữa lưng ghế còn có đệm, hai người ngồi đúng là chật hẹp, nhưng mà hoàn toàn có thể di chuyển được.

Giãy giụa thoát ra lại không dễ, người Tiểu Bạch rất nhỏ bé nhưng sức lực lại không yếu, ôm gã vào trong ngực sẽ không thả ra. Duẫn Hạo hơi uống nhiều quá, tay chân có phần vô lực, hơn nữa hai người gần gũi như vậy, tay của Tiểu Bạch lại cư xử rất xấu, khiến cho Duẫn Hạo cũng có chút không dằn lòng được.

“Tiểu Hắc, tôi rất thích cậu.” Cậu thấp giọng thầm thì vào tai gã, thanh âm cất lên nóng bỏng, ngọt ngào lại có chút tê dại là cố tình mê hoặc, lời nói ra lại càng làm cho khí huyết Duẫn Hạo sôi trào, “Tiểu Hắc, cậu có thích tôi không?”

“Ai thích…” Miệng vừa mở ra, đầu sau đó liền bị xoay nghiêng qua một bên, vật thể hình thoi màu hồng mềm mại bao phủ lấy miệng gã, thật sâu mà hung hăng hôn tới.

Khi đã tỉnh táo lại, khuy áo trên áo sơ-mi chỉ còn cài hai cái, mảnh lớn da dẻ bị phơi trần. Đai lưng quần jean bị tháo ra, cái mà bọn họ gọi là zip cũng bị kéo mở, bộ phần đàn ông được vỗ về chơi đùa, khi hai chân trong ý thức hỗn loạn bị đầu gối người phía sau tách ra, hoàn toàn ở trong trạng thái người nguyên thủy.

Sao… Sao bỗng dưng lại như thế này…

Cổ rát quá…

Định tránh ra, vừa khẽ động, người cuộn dưới thân đã thở hổn hển thật sâu, đè gã lại, ghé vào lỗ tai gã thấp giọng nói: “Tiểu Hắc, cậu như thế này… Tôi không thể nhịn được nữa rồi…”

Cảm giác thấy vật cứng bị đè nén dưới thân kia, Duẫn Hạo thoáng chút đông cứng, cơ thể bị xoay qua, đối mặt với Tiểu Bạch. Thấy trong đôi mắt hẹp dài mà quyến rũ của đối phương toàn là dục vọng, trên khuôn mặt trắng ngần cũng đã ửng đỏ, lòng bỗng dưng mềm nhũn.

Tuy là ngoài miệng nói lời độc ác một chút nhưng gã kỳ thực từ trước đến giờ vẫn luôn chiều theo ý Tiểu Bạch, cần gì phải keo kiệt vào lúc này đây.


Tiểu Bạch ngẩng đầu, Duẫn Hạo cúi đầu hôn môi cậu, hai người ở trên ghế dây dưa một hồi, cuối cùng Tiểu Bạch mở nụ cười, ôm lấy Duẫn Hạo đi vào phòng ngủ.

Ây… Khiếm nhã, đừng nhìn kĩ, khiếm nhã, đừng nhìn kĩ…

“Qua đây đi, qua đây đi ” Cọ tới cọ lui trên người Duẫn Hạo, “Ở riêng hai người phải thanh toán tiền đi lại, tiền thuê phòng, cậu xem ngay cả tiền mạng cũng hai phần… Hơn nữa, máy tính của tôi gặp vấn đề còn muốn cậu tới giải quyết, ở chung so ra tốt hơn rồi ”

“Đường đường là chủ tịch còn để ý đến tiền sửa chữa máy tính sao? Hừ, còn chưa tính sổ việc ngươi lừa gạt ta!”

“Tôi lừa cậu cái gì? Tôi vốn là mù tịt các thiết bị điện mà. Ngoài cái máy tính này ra, máy vi tính trong tay tôi từ trước đến nay không có tuổi thọ vượt quá ba tháng…”

“Rơi vào tay một tên ngốc có thể nhổ phích cắm điện ra để tắt máy, máy tính cũng thật đáng thương…”

“Cho nên để cứu vớt máy tính trên thế giới, chúng ta hãy sống chung đi!”

“Ta vì sao lại muốn cùng cái thứ bề ngoài tiểu bạch bên trong trá hình gian tà nhà ngươi chung sống chứ…”

“55555555 Người ta có chỗ nào gian trá? Hạo Hạo, cậu thật vô tình bạc bẽo, lên giường xong sẽ ném người ta đi…”

“…” Ngươi còn mặt mũi nói!

“Cùng tôi sống chung đi, cậu tưởng tượng xem tôi như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó tay hacker nào không vừa mắt tôi, cho nổ máy tính nhà tôi, tôi chết ở nhà không có ai trông nom tôi… Hạo Hạo, cậu lương thiện nhất cậu sẽ bảo vệ tôi ”

Tên này…

“Đi mà, đi mà, tôi ở chỗ này rất cô đơn lạnh lẽo… Cậu có biết tôi là cái loại con trai kế nhiệm thừa hưởng công ty của cha mình vô dụng lại là đồng tính luyến không ai muốn, về đến nhà một căn phòng quạnh quẽ, đành phải mở máy lên mạng nhưng mà lại mù tịt về các thiết bị điện tử… Tôi thật đáng thương…” Tiểu Bạch nắm úp sấp trong lòng Duẫn Hạo lăn qua lăn lại, “Mọi người bên trong công ty đều khinh thường tôi, cảm thấy tôi không biết dùng máy tính nhất định là thằng ngốc… Hạo Hạo, cậu tốt nhất, sẽ giúp tôi không bị người ta ức hiếp đúng không?”

Mắt cậu ta ngập nước, biểu cảm khẩn thiết cầu xin, đầu óc Duẫn Hạo bắt đầu nóng lên, tán thành cho Tiểu Bạch và gã chung sống và cùng cậu ta đi làm ở công ty.

Đương nhiên về sau đến công ty của Tiểu Bạch mới biết, cả công ty từ trên xuống dưới hầu như có thể nói ngay cả gác cửa cũng biết máy tính, chỉ có chủ tịch của bọn họ là hoàn toàn mù tịt về các thiết bị điện.

Chẳng qua, dễ dàng nhận thấy rằng, chủ tịch mù tịt thiết bị điện và độc ác cũng không sao, việc gì đòi hỏi xử lí máy tính đều đã có thư ký làm rồi.

À, đương nhiên về sau gã còn biết, chủ tịch ở trong giới kinh doanh còn có một biệt hiệu, đó là “phẫn trư ăn lão hổ.”

Nhưng khi đó thì gã đã bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn…

Bạch Hắc Bạch chi Bạch Hắc • HOÀN

À vâng, cái này là trá hình… Không phải tự dưng mà tên chi là Bạch Hắc với chữ Bạch phía trước…:”|

Tất nhiên mình cũng bị lừa một vố khi đọc truyện này nên mới đi lừa lại mọi người đây =)) Bài học rút ra từ truyện này, không nên tin ai ở trên mạng, thời đại này cáo đội lốt thỏ hơi bị nhiều a =)) =))

Phiên ngoại là viết cho chi này nên sẽ được đăng trước chi thứ hai Hắc Bạch. Vì phiên ngoại này đậm H, mình… bị ngại…:”> với cũng muốn thử chức năng mật khẩu một chút nên sẽ đặt mật khẩu. Mọi người chịu khó một chút, mật khẩu cho phiên ngoại là … “shota vùng lên” xD (hãy bôi đen rồi , paste vào nhé).

Còn bạn nào đọc xong chi này đập bàn phản đối thể loại kết cặp ngược ngạo kì quái này @[email protected] thì xin mời xem chi sau, anh Bạch đã chịu ra phía sau anh Hắc chịu phận làm thụ… = 0 = Hai chi không liên quan đến nhau đâu nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui