(Bạch Dương - Thiên Yết) Vì Em Là Vợ Anh

“Khiết, tớ cần đến bệnh viện!”

Nhã Khiết chậm rãi giơ que thử thai lên trước mặt, quả nhiên là hai vạch đỏ chói lọi, cô thở dài một hơi, quay đầu nói:

“Đúng là nên đi một chuyến.”

Bạch Dương như bị rút cạn sức lực, uể oải đi vào phòng ngủ thay đồ, đợi cả nửa tiếng mà vẫn không thấy Bạch Dương đi ra ngoài, Lăng Nhã Khiết có chút sốt ruột nói to:

“Bạch Dương, cậu ổn chứ? Thay đồ xong chưa?”

Vẫn không có tiếng trả lời.

“Dương à?”

Cũng không có tiếng trả lời, Nhã Khiết liền sinh nghi, cô không sợ Bạch Dương nghĩ quẩn hay làm mấy trò ngu ngốc, đó không phải là cá tính của cô ấy, chỉ sợ là, Bạch Dương lại nảy ra mấy cái ý tưởng điên rồ quái đản mà thôi.


Nhã Khiết không nhịn được đi tới phòng ngủ tính mở cửa ra thì cánh cửa đột nhiên bật mở, Bạch Dương lúc này mới chịu ló mặt ra.

“Phụt…Ha ha! Bạch Bạch của tôi! Cậu làm cái quái gì vậy hả?”

Khi Bạch Dương bước ra khỏi phòng ngủ, Nhã Khiết không khỏi phì cười ha ha, dáng vẻ của Bạch Dương lúc này cực kỳ khó đỡ.

“Thế nào? Ổn chứ hả? Thử mãi mới được thế này đấy!”

“Cái đầu của cậu đang nghĩ cái gì mà mặc thế này hả?”

Hóa ra Bạch Dương dùng suốt nửa tiếng đồng hồ chỉ để hóa trang, nói là cosplay cũng không sai. Môi thì vẽ son đỏ chót, hai mắt đặc biệt vẽ thêm hai quần thâm thiệt đậm, trên mép còn bonus một con ruồi đen to tròn, lại còn đội bộ tóc giả vừa xù vừa rối. Thời trang thì còn thảm hại hơn nữa, dù sao với con mắt của một nhiếp ảnh gia thì cũng không thể nào phối áo sơ mi với quần pijama được, đã thế còn kéo quần tới nách. Thật không thể chấp nhận nổi.

“Ha ha…. Bạch Bạch! Cậu bị điên đấy à? Sao lại ăn mặc thế này?” Nhã Khiết không ngừng ôm bụng cười lớn.

“Thế nào? Không thể nhận ra đúng không?” Bạch Dương nháy mắt, nhìn lại trang phục trên người mình một lượt, ra vẻ rất hài lòng.

Nhã Khiết lúc này đã ngưng cười, cô chán nản nhìn Bạch Dương nói:

“Sao phải ăn mặc thế này, cậu cho rằng mình là minh tinh điện ảnh vạn người mê, chó săn theo một đàn đấy à?”

“Khiết à, tớ cũng có fan hâm mộ đấy. Chuyện này tốt nhất phải giữ bí mật! Mọi chuyện còn chưa chắc chắn!”

“Fan của cậu? Cậu không nói tớ cũng không biết đấy! Thôi được rồi, cậu làm ơn thay cái quần ra giùm tớ, mặc cái quần tử tế vào.”

“Sao phải thay? Tớ thấy ổn mà?”

“Ổn cái đầu cậu đấy! Thân là một nhiếp ảnh gia thì cũng phải có mắt thẩm mĩ một chút. Cậu thấy thế này mà ổn à? Nhanh lên, tớ đã hẹn bác sĩ rồi.”


Nhã Khiết không nói nhiều lời, mạnh mẽ lôi kéo Bạch Dương vào phòng, mở tủ quần áo ra, lựa một chiếc quần kaki đơn giản, rồi đẩy Bạch Dương vào phòng thay đồ.

Lần này thì không cần mất nhiều thời gian, chỉ sau năm phút, Bạch Dương lại có một diện mạo mới dễ coi hơn rất nhiều. Ném mái tóc giả và chiếc quần pijama sang một bên và mặc chiếc quần kaki đơn giản, chùi đi hai quầng thâm đen xì trên mắt và đôi môi nhem nhuốc đỏ lòm, rồi đeo chiếc kính không độ vào, Bạch Dương lúc này mới ra dáng một người bình thường, giản dị, nhưng vẫn xinh đẹp.

Nhã Khiết thấy Bạch Dương vẫn không xóa mụn ruồi trên mặt, liền nhắc nhở, thế nhưng Bạch Dương lại tỏ vẻ rất thích thú, nói:

“Tớ thấy cũng đẹp mà. Ta đi thôi.”

Nhã Khiết đưa Bạch Dương đến bệnh viện của Thế Vỹ, cô đã gọi cho anh để anh sắp xếp một bác sĩ tin cậy cho Bạch Dương.

Vừa bước vào phòng khám, vị bác sĩ trẻ đã lên tiếng:

“Chào hai cô gái đáng yêu, tôi chờ hai vị từ nãy giờ!”

“Ôi mẹ ơi!” Bạch Dương giật mình lẩm bẩm thành tiếng, không ngờ vị bác sĩ này lại là nam, còn rất trẻ, cùng lắm là hơn cô một vài tuổi mà thôi.

“Khiết à, sao lại là bác sĩ nam? Thế Vỹ nhà cậu có ý gì đây hả?” Bạch Dương liếc xéo Nhã Khiết một cái, có chút không tình nguyện bước vào phòng.

Nhã Khiết nhún nhún vai, ý muốn nói là cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô chỉ gọi cho Thế Vỹ nói là cần một bác sĩ khoa sản uy tín cho Bạch Dương, và kết quả là như thế.


Bạch Dương chậm rãi ngồi xuống trước mặt anh bác sĩ khoa sản, lạy hồn, đây coi như là chuyện hi hữu đi, lần đầu tiên Bạch Dương cảm thấy mình ngượng ngùng, xấu hổ trước mặt đàn ông như vậy. Ngẩng đầu lên lại thấy anh ta đang nhìn mình, Bạch Dương đột nhiên có chút chột dạ, không người yêu, không chồng mà có con, hình tượng của cô coi như sụp đổ rồi.

Anh bác sĩ hỏi han một hồi rồi đưa Bạch Dương làm một vài xét nghiệm.

Cuối cùng cũng thấy anh bác sĩ cầm tờ kết quả xét nghiệm đi ra, nhìn biểu cảm của anh ta, dây thần kinh của Bạch Dương không ngừng căng lên.

“Cô Hạ Bạch Dương, qua một vài xét nghiệm, cho thấy nồng độ hCG trong nước tiểu đã tăng lên, kết quả xét nghiệm máu thì………” – “ Bác sĩ, tóm lại là tôi có thai hay không?”

Bạch Dương thật không nhịn nổi nữa, cô nôn nóng ngắt lời anh bác sĩ.

Anh chàng bác sĩ nở nụ cười, tiện thể nói mấy câu:

“Được rồi, chắc là cô mang thai lần đầu nên tâm trạng rất là lo lắng, phấn khích. Đây là kết quả, chúc mừng cô đã mang thai, thai nhi đã được năm tuần tuổi….”

Tai Bạch Dương như ù đi, mấy lời căn dặn tái khám hay siêu âm gì đó cô đều không nghe lọt, cả đại não chỉ tập trung vào năm chữ ‘có thai năm tuần tuổi’.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận