Bạch Đạo Sư


Ở phía hừng đông, những tia sáng đỏ rực phía chân trời đã ngày càng rõ hơn.

Hừng đông càng lúc càng rõ, trời cũng sắp sáng, A Tú và Vạn Vân Phong đang tiến trở về căn nhà nơi mà Nguyệt Hằng đang nằm ngủ.

Nguyệt Hằng sau khi uống viên thuốc phục hồi của Vân Phong đưa cho thì chìm vào giấc ngủ say.

Trong những giấc ngủ mê mộng nhất, người ta đôi khi lại nhớ về những quá khứ đau thương.

Nguyệt Hằng vẫn chưa tỉnh, trong giấc mơ nàng thấy lại quá khứ của mình, mơ về những điều đã xảy ra.
Giây phút chia xa, khi mà A Tú nắm tay Nguyệt Hằng và bảo nàng ở lại chờ mẹ.

Lúc ấy Nguyệt Hằng đã rất muốn đi cùng mẹ, nhưng người mẹ cương quyết không cho con đi theo.

Nguyệt Hằng đành phải ngồi yên một chỗ nhìn bóng dáng mẹ mình dần khuất xa phía con đường kia.

Nguyệt Hằng đâu có biết lần chia tay này là vĩnh viễn, hai mẹ con sẽ âm dương cách biệt, nào đâu biết A Tú đang bước đi về chỗ chết.

Nguyệt Hằng ngồi đó đợi, chờ đợi mẹ quay về đón mình.

Thế nhưng đợi mãi, chờ mãi mà vẫn chưa thấy đâu.

Ánh ban trưa trôi qua, ánh chiều đã tới, cứ thế ngồi đợi mãi vẫn không thấy gì.

Nguyệt Hằng lo lắng trong lòng , tự hỏi "tại sao mẹ vẫn chưa quay lại? Tại sao mẹ vẫn chưa tới đón mình? Hay là đã có chuyện gì đó xảy ra? Không lẽ mẹ không tới kịp nhà trưởng làng, hoặc dọc đường mẹ đã gặp chuyện gì đó rồi sao?" Nàng càng ngồi lâu , những suy nghĩ trong đầu Nguyệt Hằng càng nhiều, càng tự hù dọa mình những suy nghĩ khủng khiếp.

Nhưng dù suy nghĩ thế nào nàng cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện làng mình bị cướp tấn công, không bao giờ nghĩ đến chuyện cả làng bị diệt như vậy.

Nguyệt Hằng chờ mãi, cứ chờ mãi mà không thấy động tĩnh gì.

Nàng siết chặt nắm tay.
- "không được, mình phải về nhà xem có chuyện gì xảy ra.


Mình không thể để mẹ gặp nguy hiểm được"
Lấy can đảm, Nguyệt Hằng quyết định trở về.

Mặc dù thân gái yếu đuối của nàng cũng chẳng làm được gì, nhưng thật sự nàng không thể ngồi yên ở đây mà đợi mãi.

Nguyệt Hằng bước những bước chân đầu tiên rời khỏi nơi ẩn nấp, trở về làng của mình.

Con đường nàng đi cũng giống như con đường mà A Tú đã đi, sẽ không đi thẳng về nhà của mình mà đi đường vòng xuống cuối làng, sau đó đi lên để né tránh việc gặp tên Bình Tâm.

Và nàng cũng sẽ đi như cách mà mẹ nàng nói , tới gặp nhà trưởng làng trước để cầu xin sự giúp đỡ.

Nguyệt Hằng cứ đi như thế, đến khi gần tới làng rồi thì phát hiện có điều gì đó kỳ lạ.

Ngôi làng đang bốc khói , mà nhìn có vẻ như rất hoang tàn.

Nguyệt Hằng giật mình không biết chuyện gì xảy ra, vội tăng tốc độ chạy nhanh về phía ngôi làng.

Khi tới nơi, nàng kinh hoàng thấy làng của mình chỉ còn là một đống đổ nát hoang tàn.

Nguyệt Hằng lững thững bước vào, nhìn những ngôi nhà bị đốt cháy mà ngơ ngác sững sờ.

Nàng khựng lại thoáng chốc, dường như chết đứng tại chỗ, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tại sao cả một ngôi làng lại bị thiêu rụi như vậy? Tại sao mọi chuyện lại như thế này? Thật sự kinh hoàng.

Nguyệt Hằng còn đang ngơ ngác, bất chợt có tiếng quát lên khiến nàng giật mình.
- " cô nương kia, ngươi là ai, tới đây làm gì ?"
Tiếng quát sang sảng khiến Nguyệt Hằng hoảng hốt, nàng giật mình quay lại nhìn về phía tiếng hét thì mới nhận ra sự tình.

Đang có hai người mặc quân phục của trấn Nông Sơn chỉa lưỡi giáo về hướng của nàng , khuôn mặt đầy nghi hoặc.

Với quân phục chỉnh tề như vậy, người này rõ ràng là binh lính của trấn Nông Sơn, tại sao bọn họ lại có mặt ở đây? Hai người lính chĩa giáo về phía Nguyệt Hằng, và khi nàng quay lại thì họ giật mình phát hiện ra vẻ đẹp mỹ miều của mỹ nữ trước mặt.


Sắc đẹp ấy quá đặc biệt, trong thoáng chốc họ vô thức rên lên .
- " yêu quái hồ ly, có hồ ly xuất hiện giữa ban ngày"
Hồ Ly là yêu quái tượng trưng cho vẻ đẹp tuyệt mỹ, biểu tượng của sự quyến rũ.

Nguyệt Hằng vội xua tay nói.
- " không phải, tôi không phải hồ ly.

Tôi là người trong cái làng này, nhà tôi ở đằng kia"
Nguyệt Hằng chỉ tay về phía căn nhà của mình, mà hình như hướng đó cũng chỉ còn là tro bụi.

Hai người lính nghe vậy thì thoáng nhìn nhau ngạc nhiên ,liền gật đầu một cái mà hướng Nguyệt Hằng nói.
- " được rồi, nếu như là người trong làng này, vậy thì tới gặp trưởng trấn đi.

Trưởng trấn đại nhân đang ở đây, và muốn gặp những người còn sống sót, ngươi mau theo bọn ta"
Hai tên lính áp sát Nguyệt Hằng , mà nàng lại há hốc mồm ngạc nhiên.

Sự ngạc nhiên của nàng đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác , "Trưởng trấn ư? Tại sao ông ấy lại tới đây? Ông ấy tới đây để làm gì? Mà hai tên lính nói "những người còn sống sót" là có ý gì? Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra chứ?".

Những câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong tâm trí của thiếu nữ, những câu hỏi mà bất cứ ai cũng hiểu được những câu trả lời sẽ rất khủng khiếp đau thương.

Hai người lính kia đã áp sát đưa Nguyệt Hằng đi, mà nàng cũng đâu thể chống lại được, đành đi theo lững thững về hướng lại ngôi nhà của mình.

Càng đi tới gần nhà thì càng nhìn rõ, phát hiện ra rất đông người ở đó.

Bọn họ đều quân phục chỉnh tề , có vẻ là một đội quân.

Ở giữa đội quân đấy có một người cưỡi ngựa trông vô cùng oai phong, người đó đang đứng ở trung tâm quan sát mọi chuyện.

Hai tên lính dẫn Nguyệt Hằng tới gần đám đông, một tên quay lại nói.
- " ngươi ở đây đợi một chút để ta vô bẩm báo với đại nhân"
Tên lính nói xong quay lưng đi vào giữa đám đông.


Nguyệt Hằng nhìn theo thấy binh lính đó tới gặp người cưỡi ngựa , cúi đầu vô cùng cung kính.

Họ nói gì đó, không biết là nói gì , chỉ thấy người cưỡi ngựa gật đầu một cái người lính đã lập tức quay về hướng của Nguyệt Hằng.

Khi tên lính ấy áp sát, hắn nhìn Nguyệt Hằng mà nói .
- "được rồi , trưởng trấn đại nhân cho triệu , người mau tới tham kiến trưởng trấn đại nhân đi"
Vẻ mặt rất nghiêm túc dẫn đường đi trước, mà Nguyệt Hằng cũng theo đó mà đi tới.

Nàng bước gần tới tiếp cận đám đông, cả đám đông đều tròn xoe mắt nhìn vô với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Lúc nãy bọn chúng không để ý kỹ nên không phát hiện ra, nhưng khi mỹ nữ trở thành tâm điểm của sự chú ý thì tất cả mới ngỡ ngàng.

Nguyệt Hằng đẹp tuyệt trần trong bộ đồ rách rưới ( rách do bị tên Bình Tâm xé) đi lạc lõng giữa đám đông, mà vẻ rách rưới càng khiến nam nhân nhìn vào bị kích thích, bởi nó đẹp theo một sự khiêu gợi ít khi nào xuất hiện ở thời phong kiến.

Nguyệt Hằng nhẹ nhàng bước vô, đối diện với những ánh mắt chằm chằm nhìn mình khiến Nguyệt Hằng vô cùng sợ hãi.

Họ không phải là trừng mắt nhìn nàng đe dọa, mà là tròn mắt ngạc nhiên khi thấy một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp xuất hiện ở cái chốn khỉ ho cò gáy này.

Nguyệt Hằng vừa tới gặp người cưỡi ngựa ấy, nàng vội quỳ sụp xuống đất vái lạy nói .
- "tiểu nữ họ Nguyễn, tên Nguyệt Hằng, là người trong cái làng này, xin tham kiến đại nhân"
Nguyệt Hằng quỳ lạy, cái quỳ lạy thể hiện sự cung kính và phục tùng của dân đen trước một người quyền lực nhất trấn biên giới.

Người cưỡi ngựa ấy không phải ai xa lạ, chính là trưởng trấn Nông Văn Rau , kẻ nắm toàn bộ quyền lực và có quyền sinh sát ở vùng đất này.

Kẻ đó trên ngựa cao cúi đầu nhìn xuống mỹ nữ đang quỳ mọp dưới chân mình.

Mỹ nhân xinh đẹp với mái tóc bạch kim cùng làm da trắng nõn như ánh trăng non ấy với đôi mắt lam nguyệt , vẻ đẹp hiếm có khiến hắn cũng không thể kìm nén được mà thốt lên một câu.
- "đẹp quá, không ngờ ở cái ngôi làng hẻo lánh rách nát này mà lại có một đại mỹ nhân như vậy.

Được rồi ,ngươi đứng lên đi"
Nguyệt Hằng nghe được lời nói cho phép mình đứng thì lồm cồm đứng dậy, không dám nhìn thẳng.

Những người xung quanh lúc này ngắm nhìn nhan sắc của Nguyệt Hằng một cách kỹ lưỡng thì đều tấm tắc khen ngợi, bọn họ không có ai kỳ thị sự khác biệt của nàng mà đều cho rằng đây là vẻ đẹp hiếm có.

Lúc này trưởng trấn mới nhìn Nguyệt Hằng mà hỏi .
- "ngươi thật sự là người ở đây sao? Vậy từ lúc nãy đến giờ ngươi đã trốn đi đâu, sao bây giờ mới xuất hiện? Ngươi mau nói rõ cho ta, nếu có nửa lời gian dối đừng trách ta độc ác"
Một lời đe dọa của hắn , lập tức hai hộ vệ bên cạnh tuốt đao một cái "Keng..." khiến một cô gái mới chỉ 15 tuổi vô cùng sợ hãi.


Nàng run rẩy không biết phải nói gì bây giờ, chẳng lẽ kể lại từ đầu đến cuối cái vụ bị suýt cưỡng hiếp rồi bỏ chạy hay sao ? Trong lòng cũng có điều khó nói, bỗng lúc này có tiếng gọi lớn trong đám đông phát ra .
- "Hằng tỷ , là Hằng tỷ phải không ? Tỷ vẫn còn sống sao?"
Tiếng hét ấy nghe rất quen thuộc, mọi người đều quay phắt nhìn về hướng ấy thì đấy có một đứa trẻ 10 tuổi đang nhìn sang.

Đứa trẻ ấy họ Hồ , là con của Hồ Võ Địa, là hàng xóm của nhà họ Nguyễn.

Nguyệt Hằng nhìn thấy thì tròn xoe mắt, hướng đứa trẻ mà thốt lên.
- " Ồ...!là đệ sao? Tại sao đệ ở đây? Đã có chuyện gì xảy ra với làng của mình? Đệ có thể nói cho ta biết được không? Ta không hiểu chuyện gì hết"
Nguyệt Hằng vẫn còn đang rất rối bời, lo lắng và sợ hãi trước hiện tại.

Đứa trẻ 10 tuổi họ Hồ bật khóc, nó lao tới ôm lấy Nguyệt Hằng mà òa khóc.

Nó khóc nức nở, gào khóc nói trong nước mắt.
- " hu hu hu...!lúc nãy có bọn cướp tràn vô đây chém giết.

Bọn chúng là lũ cướp Lương Sơn Đồng, chúng vào đây đồ sát cả làng của mình rồi , đốt cháy cả làng của mình rồi.

Người lớn đã bị giết hết, chẳng còn ai sống nữa, chỉ còn đệ và một vài người đứa trẻ may mắn sống sót mà thôi.

Chúng ta mất hết tất cả rồi Hằng tỷ ơi...hu hu hu..."
Nguyệt Hằng chết lặng cứng đờ người, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Với ánh mắt hoảng hốt, nàng chầm chậm cúi xuống nhìn đứa trẻ ấy, miệng lắp bắp mặt tái mét mà hỏi lại .
- "đệ ...!đệ nói cái gì? Cái gì...vô làng ta? Cái gì...!đã làm gì những người trong làng rồi?"
Những gì đứa trẻ nói tựa như sét đánh ngang tai khiến con người ta choáng váng.

Nguyệt Hằng vẫn chưa tin được những gì mình nghe.

Đứa trẻ nước mắt dàn dụa, nó ngước lên nhìn mà nói.
- " Hằng tỷ, là bọn cướp Lương Sơn Đồng.

Chúng kéo xuống đây chém giết toàn bộ dân làng rồi, toàn bộ người lớn đã bị chúng giết hết, làng chúng ta bị chúng diệt rồi.

Bây giờ chỉ còn đệ và một vài đứa trẻ khác may mắn sống sót mà thôi, hu hu hu hu..."
Những âm thanh chậm rãi rõ ràng, Nguyệt Hằng chết lặng, choáng váng ngã vật xuống ngất xỉu, rơi vào trạng thái vô thức không còn biết gì xung quanh nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui