Bàn bầu cua tôm cá cũng đã đặt ra, người đặt cửa cũng đã đặt xuống.
Tên Hải và tên Linh đặt mỗi người một hào vô ô đã chọn, tên mặt sẹo lúc này lại nói.- " được rồi , ta mở bát đây"Chiếc bát vừa mở ra , tên Hải và tên Linh đã reo lên.- " trúng rồi , ta trúng cả rồi "Trần Đú Cần nhìn mọi chuyện một cách chăm chú, cảm giác thôi thúc muốn tham gia lắm.
Tên mặt sẹo lúc này lấy trong tay nải ra một túi tiền để xuống bàn.
Sức nặng của túi tiền để xuống nghe một tiếng vang lên, bên trong thấy tiền cạ vào nhau loảng xoảng, xem ra là chứa rất nhiều tiền.
Hắn mở túi tiền ra, tiền xu và nén bạc bên trong trào ra ngoài , lúc này mới nói .- "hai đệ , mỗi đệ ăn được một hào "Đồng thời chung tiền cho bọn họ.
Trong thoáng chốc đã có một hào đút túi, bọn chúng cầm cất vào người trước mắt Trần Đú Cần , khiến nó bắt đầu thèm muốn.
Trong mắt nó mơ hồ nghĩ đến một con đường làm giàu.
Lúc này tên mặt sẹo lại úp bát lại .- " được rồi, các đệ đặt tiếp đi"Hai tên kia ra vẻ trầm ngâm, suy nghĩ một hồi lúc , lưỡng lự bên này rồi lưỡng lự bên kia , cuối cùng cũng đặt vào một ô đã chọn.
Tên mặt sẹo lập tức lắc bát , khi chiếc bát mở ra, hai tên Hải và Linh lại reo lên.- " trúng tiếp rồi , hay quá "Tên mặt sẹo sắc mặt không có gì thay đổi , chỉ khẽ mỉm miệng cười .- " hai đệ hôm nay hên đấy, trúng liền hai lần"Đồng thời lại lấy tiền chung cho bọn chúng.
Trần Đú Cần thấy tay mình giật giật , ngứa ngứa.
Nó vẫn còn hai đồng bốn Hào , là tiền lời mua rượu hôm bữa vẫn đang giữ trong người.
Nó khẽ mon men lấy bốn hào ra , nắm chặt trong lòng bàn tay.
Khi tên mặt sẹo úp bát lại nói.- " được rồi , đặt tiếp đi "Tên Hải và tên Linh lại trầm tư ngẫm nghĩ một hồi, rồi đặt vào một ô trong đó.
Ngay lúc này , Trần Đú Cần không nhịn được thèm muốn, cũng muốn được ăn tiền liền rút một hào ra đặt lên .- " cho đệ đặt với , đệ đặt ô này "Cả ba người bọn chúng thấy Trần Đú Cần đặt tiền thì bật cười mà nói.- " phải vậy chứ , đã chơi là anh em chơi hết.
Hai người chơi , một người lại đi ngó người khác thì thật mất vui"Nói xong lại lắc mạnh, xóc đĩa.
Khi bát mở ra , cả ba người reo lên.- "ối ...trúng rồi ...trúng rồi."Trần Đú Cần lần đầu tiên đánh bạc đã ăn ngay, liệu có phải là may mắn ? Tên mặt sẹo lúc này lấy tiền thẩy cho từng người mà cười nhạt .- "các đệ hôm nay may mắn đấy, tiền ăn được của các đệ đây"Ba tên nhận lấy tiền ăn bạc của mình lên tay, mà Trần Đú Cần mân mê số tiền ấy.
Đây, kiếm tiền thật dễ.
Ánh mắt Trần Đú Cần lúc này đã rực cháy đam mê , cảm nhận nếu trúng nhiều một chút nữa thì có thể mở quán rượu.
"Mà việc gì phải mở quán rượu khi mà tiền kiếm dễ như thế này? ngày nào cũng tới đây chơi là giàu rồi hay sao?" suy nghĩ một cách nông cạn và đần độn , nó chắc tay siết chặt tiền của mình.
Lúc này trên mặt sẹo lại nói .- "được rồi , đặt đi, đặt đi..."Thế là cả ba tên ăn tiền vui vẻ khí thế đặt tiền vô ô bầu cua tôm cá, đánh bạc quên thời gian.
Đánh bạc được một hồi , lắc bầu cua được một lúc lâu , Trần đú cần và hai tên kia mỗi người ăn được một mớ tiền, tiền hào tiền xu leng keng trong tay.
Tên mặt sẹo bỗng nhiên lại nói .- " thôi , đến giờ rồi.
Ta phải đi làm việc, không chơi với các đệ được nữa rồi "Lời nói vừa dứt, Trần Đú Cần cảm thấy rất tiếc nuối, chưa kịp nói gì thì hai bên kia đã cười tươi nói.- " đại ca lại có việc à ? Vậy đại ca đi nhé, ngày mai mong đại ca lại tới "Tên mặt sẹo khẽ ừ một tiếng, gom đồ đạc và cả túi tiền của mình cất vào trong tay nải rồi rời đi.
Lúc này ba tên còn lại bắt đầu bàn tán.
Trần Đú Cần siết chặt tiền trong tay của mình , nghe tên Hải và tên Linh xoen xoét với nhau khoe chiến tích.
Tên Hải nói.- " hôm nay thật may mắn, ta ăn được tới ba đồng, còn ngươi thì sao?Tên Linh cũng cười toe toét , lắc lắc tiền trong tay mà khoe.- "ta cũng may mắn, ăn được với bốn đồng , nhiều hơn ngươi"Trần đú cần khẽ chột dạ , trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Nó hôm nay ăn được 2 đồng rưỡi , là ít hơn hai tên kia.
Nó suy nghĩ gì đó rồi nói.- " đại ca thua tiền nhiều như vậy liệu huynh ấy có tức giận không? Có quay trở lại không?"Lời Đú Cần vừa dứt, hai tên kia đã trố mắt quay sang nhìn nó mà nói .- "Nguyễn đại ca là người giàu nhất vùng ven trấn này , ăn vài ba đồng hay thậm chí vài ba nén bạc cũng chẳng là gì của đại ca.
Việc thua chút tiền với đại ca chỉ như vui chơi , hắt mũi một cái mà thôi.
Có gì mà quan trọng?"Trần đú cần nghe vậy thì khẽ ồ lên ngạc nhiên, không ngờ đại nhân vật này lại giàu có đến thế.
Nếu như tiền với đại ca quá nhiều và thoải mái như vậy, khả năng kiếm được vài nén bạc hay thậm chí vài nén vàng để mà mở tiệm rượu không phải là điều xa vời.
Nghĩ như vậy càng khiến cho nó tâm tư.
Trong tay Đú Cần bây giờ là bốn đồng chín hào, xem như làm tròn 5 đồng.
Nó cầm 5 đồng đi về nhà, so với ngày công của xứ này thì có thể nói là nó cầm hai ngày công lao động của một người dân trong tay.
Vừa có tiền , vừa ăn nhậu thoải mái, đây là một cách kiếm tiền vô cùng sung sướng.
Càng nghĩ càng thấy đê mê , nó tưởng như trước mắt nó là một chân trời mới mở rộng ra với một tương lai huy hoàng và rực rỡ.
Những mơ ước của nó dần được thắp sáng, tất cả hi vọng vào bàn bầu cua tôm cá.
Đắm chìm trong cơn sung sướng ấy , nó đi về nhà một cách vui vẻ.
Về đến nhà đã gặp cha nó đang buồn phiền , có vẻ như cha nó đã đợi nó từ lâu.
Hai cha con lại bàn về chuyện kế nghiệp gia đình và cưới vợ, ông bố khuôn mặt đau khổ nhìn con mà nói .- " Cần nhi , con phải biết rằng nghề may của gia đình là nghề đã trải qua được ba đời..."Trần Viện mới nói tới đây , chưa dứt lời thì con ông đã gạt phắt ngang mà cãi .- " có rất nhiều ngành nghề, đâu nhất thiết cứ phải làm nghề may ? Tại sao cha vẫn cứ ép buộc con như vậy ? Con đã chọn nghề bán rượu thì sẽ đi theo nghề mà mở tiệm rượu , cha đừng có ngăn cản vô ích "Trần Viện nghe vậy thì khuôn mặt nhăn nhó , bước tới trước mặt con, hai bàn tay run run mà cố gắng khuyên nhủ .- "Cần nhi , con kế nghiệp gia đình thì mọi thứ đều đã có sẵn, chỉ cần vào và làm thôi.
Bây giờ mở tiệm rượu thì cần phải có một số vốn lớn, chúng ta lấy đâu ra để lo cho con?"Vừa nói tới đây , Trần Đú Cần nghe vậy đã bật cười.- " ha ha ha...!con bây giờ đã trưởng thành , có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân và gia đình , không cần phụ mẫu phải lo lắng nữa.
Tiền mở tiệm rượu tự con sẽ đi làm ăn kiếm ra để mở , không phiền đến phụ mẫu lo lắng "Lời nói nghe oai hùng phết , khiến Trần Viện thoáng giật mình ngơ ngác, không hiểu nó đang nói cái gì.
Trần Đú Cần lúc này oai phong lẫm liệt , rút trong người ra hai đồng đưa cho cha mà nói.- " đây, cha cầm lấy tiêu xài.
Cái này là tiền lời con đi làm ăn mà có được, cha nhận lấy "Nói xong đặt hai đồng vào tay cha.
Trần Viện thoáng ngơ ngác, không tin vào mắt mình.
Ông nhìn vào hai đồng ấy cảm thấy vừa mừng vừa lo, rất là ngạc nhiên.
Mừng là con mình đã biết kiếm tiền, lo là không biết đồng tiền này có trong sạch hay không? Nghĩ vậy, ông run run giọng nhìn con mà hỏi .- " Cần nhi , tiền này từ đâu mà con có?"Trần Đú Cần nghe vậy thì lại bật cười, vẫy tay một cái rất dứt khoát .- " tiền đâu có không quan trọng , mà quan trọng đây là đồng tiền sạch do chính tay con làm ra.
Không ăn trộm, không ăn cắp của ai , cha lo cái gì ?"Nói xong thì phẩy tay đi vào trong nhà mất.
Trần viện cầm hai đồng tiền con mình kiếm được trên tay , bàn tay run run mà muốn ứa nước mắt.
Đây là những đồng tiền đầu tiên mà nó kiếm được, chỉ cần không phải tiền bẩn thì đây chính là hạnh phúc của gia đình này.Trần viện nắm hai đồng tiền ấy đi vào nhà , nhẹ nhàng đặt vào một cái đĩa rồi dâng lên trên bàn thờ.
Ông chỉ có một mụn con trai , nó nói tiền này là tiền chân chính, ngoài việc tin tưởng nó thì ông không còn cách nào khác.
Ông thắp lấy nén nhang, cúng hai đồng trước bàn thờ tổ tiên mà khấn vái .- "hương hồn các bậc tiền nhân của Trần gia.
Hôm nay con trai của con là Trần Đú cần đã bắt đầu biết kiếm tiền, hai đồng này là tiền nó kiếm được bằng mồ hôi của nó.
Điều này nói rằng nó đã trưởng thành , Trần gia có người nhờ cậy rồi.
Con cũng không mong ước gì hơn, như vậy cũng đủ để cảm thấy hạnh phúc.
Cầu xin tổ tiên tiếp tục phù hộ cho huyết mạch nhà họ Trần được thịnh vượng, để cho Cần nhi có được tương lai tươi sáng"Nói xong thì vái lạy , thắp nhang lên lư hương, khẽ gạt nước mắt đã rưng rưng.
Mặc dù đã thắp nhang cúng bái như vậy, nhưng trong lòng Trần Viện vẫn rất ưu tư.
Ông tự lừa dối mình là con ông nói thật , nhưng trong sâu thẳm thâm tâm mình ông không tin tưởng điều đó chút nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...