Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Trận chiến đầu tiên tại buổi họp mặt bạn học Bạch Đào toàn thắng, ngày hôm sau, Dư Quả liền báo cáo kết quả của đêm qua cho cô, bây giờ tất cả những tin đồn lan truyền ra ngoài đều là Bùi Thời bị quỷ ám mất ba hồn bảy vía vì Bạch Đào.
Dư Quả vừa than khóc vừa tiếc hận vì đêm qua cô ấy không có mặt ở đó.
“Thậm chí có vài người còn nói Bùi Thời đã bị sắc đẹp làm đánh mất lý chí rồi! Không phải Khương Ngôn thường có công việc làm ăn qua lại với Bùi Thời sao? Nói lúc làm việc Bùi Thời bình thường như vậy, không nghĩ tới khi ở bên cạnh cậu lại hoàn toàn không sáng suốt… Waaa! Bạch Đào! Thật không ngờ cậu lại biết quản chồng như vậy, Bùi Thời thế mà lại quyết một lòng với cậu như thế!”
Về vấn đề này, Bạch Đào với tư cách là đương sự chỉ cười hờ hững: “Những người này chính là đang ghen tị, Bùi Thời làm việc rất chuyên nghiệp, công tư phân minh, tối qua tớ cũng chỉ để cho người khác nhìn thấy cuộc sống thường ngày của tớ và Bùi Thời thôi.”
Bạch Đào có chút phiền não nói: “Bùi Thời khi yêu vào liền điên cuồng như vậy, tớ đã từng khuyên anh ấy đừng như thế, kiềm chế một chút, nếu không khi người ta nhìn thấy sẽ dễ dàng chỉ trích, nhưng anh ấy căn bản không nghe vào tai.”
Tuy nói như vậy nhưng Bạch Đào thực sự rất hài lòng với tình hình hiện tại của mình, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn nắm được phương thức chung sống với Bùi Thời, người đàn ông này khá dễ lừa, gọi chồng nhiều hơn vài tiếng là có thể sai khiến anh làm điều này điều kia, sau cùng miễn cưỡng hôn một cái liền có thể dỗ dành lừa gạt một cách dễ dàng.
Chẳng trách người ta nói chồng như vịt miễn phí(1), còn không phải sao?
(1)Vịt miễn phí/免费鸭子: Từ vịt [鸭子] ngoài mang nghĩa là con vịt ra thì còn chỉ nam mại dâm, cho nên vịt miễn phí chính là.. Các bạn hiểu chứ:))
Chỉ đáng tiếc là đời sống tình cảm đắc ý như vậy, nhưng về sự nghiệp Bạch Đào lại không được thuận lợi suôn sẻ.
Chia tay Dư Quả trở về nhà, Bạch Đào vừa quay người lại liền bị trợ lý Tống Nghiên của mình chặn đứng.
“Cô Bạch Đào! Rốt cuộc khi nào chị mới giao tranh mới?” Đối phương khóc lóc nói: “Em đến đàn ông…”
Bạch Đào nhân lúc cô ấy còn chưa nói xong liền ngay lập tức tỏ rõ thái độ: “Chị có thể sắp xếp một người đàn ông sờ tay em, để em yên tâm lên đường!”
“Cô giáo!!!”
……
Cuối cùng, Bạch Đào phải dựa vào miệng lưỡi ba tấc của mình mới khuyên nhủ rồi tiễn được Tống Nghiên đi, chỉ là sau đó, cô cũng lại chìm vào sự im lặng.
Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, không thể cứ mãi không ra tập mới được.
Nhìn thời hạn giao bản thảo trên lịch, Bạch Đào cũng có chút lo lắng.
Theo diễn biến của câu truyện, hiện tại ‘Cứ Như Vậy Lại Gần Anh’ vừa đến đoạn cao trào: Cuộc đấu trí giữa tổng tài bá đạo và nữ trợ lý tại nơi làm việc, dựa theo tiết tấu bình thường, Bạch Đào cũng biết tiếp theo nên là những phần hài hước thú vị nhất.
Nhưng tiền đề của sự vui vẻ thú vị là bản thân chỉ là một độc giả thuần túy, là một họa sĩ truyện tranh, Bạch Đào không cảm thấy vui chút nào. Ngủ một giấc dậy sẽ có linh cảm trong mong đợi cũng không hề xuất hiện, trong đầu Bạch Đào bây giờ vẫn là một mảnh trống rỗng.
Thành thật mà nói, Bạch Đào không phải không có khả năng suy nghĩ ra những tương tác ngọt ngào giữa nam nữ chính, chỉ là tất cả sự tương tác đều cần dựa vào cốt truyện, nhưng mà việc một nữ trợ lý làm thế nào có thể đấu trí với sếp của mình ở nơi làm việc này thực sự đã làm khó cô rồi…
Bạch Đào là một người xuyên không đến, những việc cô trải qua vẫn chỉ dừng lại ở trong trường đại học, không chỉ không có chút kinh nghiệm làm việc nào, mà đến rất nhiều thể nghiệm về khoa học kỹ thuật của năm năm sau cô vẫn còn đang phải mò mẫm, bảo cô không có cơ sở mà tưởng tượng về cuộc sống của một người đi làm bình thường chín giờ đi làm năm giờ tan ca quả thực là làm khó cô, càng không biết ông chủ sẽ bóc lột trợ lý nhỏ như thế nào, cho nên cấp dưới và cấp trên đấu trí ra sao, Bạch Đào thật sự không có chút mạch suy nghĩ nào cả…
Kiểu cuộc sống công sở này, không có chút sự từng trải, không thể nghiệm thì làm sao mà viết được? Hơn nữa, một phu nhân nhà giàu như cô bây giờ, sao có thể có cơ hội trải nghiệm hoàn cảnh của một trợ lý nhỏ chứ?
Bạch Đào đang rầu rĩ thì tiếng mở cửa truyền tới, Bùi Thời một tay cầm điện thoại nghe, một tay đẩy cửa vào.
Anh dường như đang nói chuyện điện thoại với Viên Mục: “Ừ, đúng, cuộc họp ngày mai làm phiền cậu trước rồi, còn có xác nhận thông tin chuyến bay của bên kia, ừ, ừ…”
Bạch Đào vốn đang vô cùng lo lắng, nhưng khi Bùi Thời vừa xuất hiện, đột nhiên khiến cô nghĩ ra!
Không có kinh nghiệm không có linh cảm, vậy trải nghiệm một chút không phải được rồi sao?
Nếu cô đã là một phu nhân nhà giàu, có một người chồng tổng tài như Bùi Thời, sao không tận dụng thân phận này nha?
Chờ Bùi Thời cúp điện thoại, Bạch Đào lập tức điều chỉnh lại, hiện ra vẻ mặt ngọt ngào, cô liếc mắt đưa tình với Bùi Thời, nũng nịu nói: “Ông xã, anh về rồi, em nhớ anh lắm đó.”
“…”
Đáng tiếc có lẽ vì cô chỉ nói lời đường mật mà không có biểu hiện thực tế gì, cho nên vẻ mặt của Bùi Thời không chỉ không có chút kích động nào, ngược lại còn có chút căng thẳng.
Bạch Đào hắng giọng, quyết định dứt khoát ra tay: “Bình thường Viên Mục làm trợ lý đặc biệt cho anh có lẽ rất bận nhỉ? Dù sao cường độ làm việc của anh lớn như vậy.”
Bùi Thời rõ ràng hơi bất ngờ về tốc độ chuyển chủ đề này, nhưng anh mím môi lại, vẫn trả lời câu hỏi của Bạch Đào một cách đơn giản và ngắn gọn: “Cũng tạm.”
“Nhưng thực ra có rất nhiều việc nam trợ lý vẫn không thể làm cẩn thận tỉ mỉ bằng phụ nữ, cậu ấy có thể giỏi kết nối thương vụ, nhưng chắc chắn trong việc chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh sẽ không được tốt như vậy…”
Bùi Thời cau mày: “Em muốn nói gì?”
“Chính là… Có phải anh thiếu nữ trợ lý?”
“Không cần, nam trợ lý thuận tiện.”
Bạch Đào vô cùng cảm động: “Anh tìm trợ lý nam, nhất định là vì em đúng không? Để tránh bị nghi ngờ, cho nên thà hy sinh sự thuận tiện trong cuộc sống, cũng vẫn phải tìm một trợ lý nam cẩu thả như Viên Mục?”
“Viên Mục không cẩu thả…”
Đã đến lúc này rồi, để cô không tự trách mình mà Bùi Thời còn cố hết sức tìm cớ, không phải các tổng tài khác đều có nữ trợ lý sao? Cũng chỉ có Bùi Thời, với tư cách là một người đã kết hôn có đức độ, phẩm hạnh cao thượng!
“Nói thật, ông xã à anh đừng tốt như vậy, anh tìm một nữ trợ lý thân thiết ở bên cạnh, em quả thật không yên tâm, nhưng em cũng không thể chịu đựng được việc anh chỉ có một người đàn ông không cẩn thận ở bên cạnh, vừa hay gần đây em cũng không có việc gì, em làm trợ lý riêng của anh một thời gian nha!”
Sau khi Bạch Đào nói xong, liền trộm nhìn nhìn biểu cảm của Bùi Thời, chờ đợi sự ngạc nhiên mừng rỡ điên cuồng xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Nhưng không ngờ Bùi Thời không hề kinh ngạc vui mừng đến điên cuồng, ngược lại sắc mặt còn có chút tối sầm lại, gần như không chút suy nghĩ mà từ chối: “Không được.”
“Tại sao?!” Bạch Đào không phục: “Lẽ nào anh không muốn nhìn thấy em mỗi ngày sao?
“Không muốn.”
?
Ngay lúc Bạch Đào chuẩn bị nổi giận, Bùi Thời đã giữ vai cô, vẻ mặt của người đàn ông có chút phức tạp, dường như đang xây dựng tâm lý cho chính mình: “Tình cảm của chúng ta rất tốt.”
Cho nên?
Bùi Thời cau mày lại, có chút khô khan giải thích: “Cho nên đương nhiên là anh hy vọng mỗi ngày đều được nhìn thấy em.”
“Vậy làm trợ lý riêng cho anh không phải rất tốt sao?”
“Nhưng sở dĩ con người ta muốn thành công, vẫn cần phải khắc chế dục vọng, đấu tranh với nội tâm của chính mình.” Vẻ mặt của Bùi Thời trông khá nghiêm chỉnh, nội dung lời nói cũng vô cùng nghiêm túc: “Mặc dù mỗi ngày đều muốn nhìn thấy em, nhưng con người đáng quý ở chỗ tự chủ, nói cho cùng chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ không thể suy nghĩ, không thể làm việc theo lý trí, cho nên, em hiểu không? Em ở nhà thật tốt là được rồi.”
Lời bộc bạch chân tình này trong phút chốc đã đánh trúng Bạch Đào, cô có thể không hiểu sao? Những người bạn học đó nói quả thực không sai, Bùi Thời vừa nhìn thấy cô, còn không phải sẽ bị sắc đẹp làm đánh mất lý trí sao? Nói như vậy, nếu mỗi ngày cô đều xuất hiện trước mắt Bùi Thời, có lẽ công ty của Bùi Thời sẽ phá sản mất…
Ôi, thật có lỗi, Bạch Đào không nghĩ tới, sau năm năm, sự tồn tại của cô đối với Bùi Thời lại giống như loại yêu cơ hại nước này.
“Em hiểu……”
Bên này cô vừa mở miệng, Bùi Thời đối diện đã thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt như sống sót sau thảm họa.
Người đàn ông này có lúc thật đáng yêu, ai có thể ngờ chỉ khi không nhìn thấy cô, anh mới có thể tập trung tinh lực vào công việc chứ?
Nhưng… Truyện tranh vẫn phải giao bản thảo…
Bạch Đào vỗ vai Bùi Thời lời nói sâu xa: “Anh biết không? Có một số người bị dị ứng với protein, nhưng hầu hết các loại thực phẩm đều chứa protein, nếu cứ bị dị ứng như vậy, cuộc sống sau này sẽ rất phiền phức, vì vậy cần phải điều trị cho khỏi, có thể bắt đầu bằng cách mỗi lần bổ sung một ít sản phẩm chứa protein để cơ thể dần dần quen với nó… “
Bùi Thời nhíu mày lại: “Cái gì?”
Bạch Đào làm cho giọng điệu của mình tràn đầy sự thấu hiểu: “Ông xã, em hiểu anh, em biết mình là điểm yếu của anh, nhưng anh cũng đã là một người đàn ông trưởng thành, đến lúc nên học cách khắc phục điểm yếu rồi.”
Bùi Thời lộ ra vẻ mặt không hiểu gì.
Bạch Đào thở dài: “Anh nên trưởng thành rồi. Thế này đi, em cũng không phải sẽ làm trợ lý cho anh lâu dài, nhưng nhược điểm có em ở bên cạnh liền không thể làm việc này vẫn phải sửa, cho nên em làm trợ lý tạm thời trong vài tháng cho anh, để anh làm quen với nó, giống như điều trị dị ứng vậy, nếu không sau này đối tác của anh biết điểm yếu này thì phải làm sao?”
“…” Bùi Thời dường như phải nỗ lực kiềm chế mới có thể đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, anh cố gắng bình tĩnh nói: “Anh nghĩ không cần đâu…”
“Cần chứ.” Bạch Đào cười: “Hơn nữa, đây là chuyện tốt một công đôi việc, không chỉ giúp anh loại bỏ nhược điểm trở nên mạnh mẽ hơn, em cũng có thể lấy một ít tư liệu cho truyện tranh của mình, em cần một vài góc nhìn và kinh nghiệm từ việc làm trợ lý để kích thích cảm hứng.”
“…”
“Quyết định vậy nha!” Bạch Đào vui vẻ nói: “Ngày mai em cùng anh đi làm!
“Như thế ảnh hưởng sẽ không tốt lắm…” Bùi Thời vẫn đang vùng vẫy đấu tranh: “Mang em theo bên cạnh sẽ khiến anh tỏ ra không phân rõ công tư, hơn nữa một khi nhân viên biết em là ai thì sẽ không đối xử với em như những nhân viên bình thường, như thế cuối cùng sẽ không đạt được trải nghiệm mà em muốn, em vẫn là…”
“Không sao đâu ông xã!” Bùi Thời suy nghĩ tỉ mỉ chu đáo vì mình như vậy, Bạch Đào vô cùng cảm động, cô an ủi nói: “Mặc dù trên báo đều biết vợ chồng chúng ta tình cảm sâu đậm, nhưng em chưa bao giờ công khai ảnh, mọi người cũng chỉ biết thân phận họa sĩ truyện tranh của em, cụ thể trông như thế nào, anh không nói em không nói, lại đe dọa Viên Mục nếu dám nói ra sẽ đuổi việc, vậy sẽ còn ai biết chứ?”
Bạch Đào lanh trí kết luận: “Cho nên cho dù có mang theo em bên cạnh, cũng chỉ cần nói là trợ lý riêng mới tuyển là được! Không cần tiết lộ thân phận thật của em nha! Sẽ không có ai bất đồng với em cả! Em cũng có thể che giấu thân phận đi thể nghiệm nỗi đau và niềm vui của một nhân viên nhỏ! Điều này hoàn toàn không có vấn đề gì!”
Bạch Đào nói đến đây, cũng cảm thấy hơi quá tập trung vào bản thân rồi, đôi mắt long lanh nhanh chóng nhìn Bùi Thời, bổ sung thêm: “Phải biết, với tình cảm của chúng ta, cho dù có giấu thân ở bên cạnh anh, có thể nhìn anh từ xa em cũng thoả mãn rồi… Em không cần danh phận… Anh không cần để ý đến chuyện không thể nói rõ thân phận của em… “Bạch Đào hiểu chuyện nhìn Bùi Thời: “Em không gấp, ông xã, được ở bên cạnh anh, nhìn thấy anh đối với em chính là hạnh phúc. “
“…”
Tác giả có điều muốn nói:
[Màn kịch nhỏ] của [Phúc Lộc mập mạp]
Bạch Đào: Ai daa chồng tôi yêu tôi ghê, nhìn anh ấy tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, thâm tình như vậy, tôi phải làm sao mới tốt đây, cảm động quá, haizz, sự quyến rũ đáng chết này của mình…
Bùi Thời: IPO, IPO của tôi, tôi có thể, vì IPO tôi có thể trả giá tất cả, tiền là mạng sống của tôi, tôi có thể chịu đựng được, cố lên, tôi là con rùa có sức chịu đựng nhất…
[Màn kịch nhỏ] của [Chầm Chậm]
Bạch Đào: Huhuhuhu, ông xã thật yêu mình.
Bùi Thời: Tôi không cần công ty nữa, để tôi chết đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...