Dịch: Hoa Linh Linh
Bạch Đào cúp điện thoại, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, ngụm khí cô vốn đang nín lại để dò hỏi sự thật bây giờ cuối cùng cũng trút được ra, trong lòng cô vừa chua xót vừa hoảng loạn sợ hãi và ủy khuất.
Bùi Thời rác rưởi, vậy mà lại thực sự muốn ly hôn với cô!
Cô cũng không phải kẻ ngốc, sau khi bình tĩnh, bỏ đi sự tự luyến rồi suy nghĩ lại, manh mối này dường như có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý rồi…
Cô không biết tại sao mình lại gửi đăng những bản thảo ân ái giữa bản thân và Bùi Thời, nhưng tóm lại chúng là giả.
Mặc dù cô không biết tại sao mình lại kết hôn với Bùi Thời, nhưng nó quả thực giống hệt như những gì Chung Tiêu nghĩ lúc đầu.
Cô và Bùi Thời là một cặp vợ chồng trên danh nghĩa không có chút tình cảm nào, vậy nên khi cô đề nghị ly hôn, thứ đầu tiên anh nghĩ tới mới là đừng để ảnh hưởng đến việc niêm yết chứ không phải là cứu vãn níu kéo.
Bùi Thời có thể phối hợp cùng cô đã sai càng thêm sai mà diễn theo trong tin tức, đơn thuần là vì anh để ý đến việc niêm yết, cũng tức là không phải Bùi Thời không muốn ly hôn, chỉ là không muốn ly hôn trước khi niêm yết mà thôi…
Rác rưởi!
Cặn bã!
Kẻ lừa đảo!
Từ khi xuyên không tới Bạch Đào vẫn rất lạc quan, nhưng bây giờ cuối cùng cũng không thể trụ nổi nữa, cô bò lên giường lặng lẽ rơi nước mắt.
Cảm giác tủi thân uất ức, lúng túng xấu hổ không thể chịu đựng nổi và bị lừa dối bao trùm lấy Bạch Đào.
Cô không chỉ là cái chết xã hội như một thằng hề ở trước mặt Bùi Thời, cung cấp cho anh tư liệu giải trí đặc sắc, mà còn mất cả chì lẫn chài, bị lừa thân lừa cả trái tim, tài sắc đều mất!
Bạch Đào nghĩ đến đầu gối đau nhức vì quỳ, thắt lưng mỏi nhừ, còn cả thời gian mất ngủ nữa, lập tức càng thêm hối hận.
Rác rưởi rác rưởi rác rưởi!
Cô bị Bùi Thời hành cho mệt sắp chết.
Bây giờ cô đem lòng này gửi trăng sáng, ai ngờ trăng sáng chiếu xuống mương! Nói không chừng Bùi Thời căn bản không hề thích cô! Hoàn toàn chỉ là vì món ngon được dâng lên tận miệng, không ăn thì phí.
Bạch Đào càng nghĩ càng thảm, càng cảm thấy mình thiệt thòi lớn rồi.
Nhưng cho dù hiện tại sự thật đã mạnh hơn lời hùng biện, Bạch Đào tuyệt vọng phát hiện, cô vẫn đang tìm lý do bào chữa cho Bùi Thời trong tiềm thức, lúc này còn hết thuốc chữa mà muốn nghe thấy giọng nói của đối phương…
Cho dù sự dịu dàng và kiên nhẫn của người đàn ông này cũng có khả năng đều là giả.
Trà sữa không có độc, nhưng mỗi ngày uống một cốc trà sữa trong thời gian dài, đợi đến khi không thể uống trà sữa nữa người ta cũng sẽ có phản ứng thèm, xuyên không đến năm năm sau, Bạch Đào vốn cho rằng mình đã dọn dẹp thỏa đáng mớ hỗn độn mà mình tiếp nhận, kết quả không nghĩ tới bản thân cô lại mù mắt đánh hỏng hết quân bài tốt trong tay, một việc cũng chẳng thành, chuyện duy nhất cô làm được là biến Bùi Thời rác rưởi thành trà sữa của mình.
Làm sao cô có thể kém cỏi như vậy, làm sao lại có thể yếu đuối như thế, làm sao cô có thể không có tiền đồ đến vậy!
Trong lòng Bạch Đào vừa buồn bã vừa xấu hổ, nhưng bản thân cô không phải là người có tính tự chủ cao, đợi đến khi phản ứng lại, cô đã bấm gọi cho Bùi Thời.
“Bạch Đào?”
Giọng nói của Bùi Thời vẫn bình tĩnh và điềm đạm như vậy, trước đây Bạch Đào vô cùng thích cảm giác an toàn do sự ổn trọng này mang lại, nhưng bây giờ cô vừa nghe thấy sống mũi liền cay cay muốn khóc.
Cô kìm nén cảm xúc, giả vờ tự nhiên nói lung tung: “Chỉ là tự dưng nhớ anh.”
Nhưng tiếng nghẹn ngào ở cuối giọng nói của Bạch Đào vẫn lộ ra chút cảm xúc, Bùi Thời gần như vô cùng nhạy cảm mà nhận ra điểm này: “Em khóc à? Sao thế?”
Bạch Đào khịt khịt mũi: “À, vừa rồi ngủ trưa mơ thấy anh không còn yêu em nữa nên khóc trong lúc mơ.”
“Sẽ không.”
“Hả?”
Bùi Thời tựa như đi đến chỗ không có người, sau đó mới mở miệng nói tiếp câu nói đó, anh hơi hạ thấp giọng: “Anh sẽ không không yêu em.”
Mẹ nó, nói cứ như thật vậy!
Đồ lừa gạt! Sao không gia nhập làng giải trí đi? Dựa vào khuôn mặt và kỹ năng diễn xuất này của anh, thế nào cũng có thể trở thành ảnh đế Oscar!
“Vậy nên đừng khóc nữa.”
Giọng của Bùi Thời quá hay rồi, đến nỗi trong một khoảnh khắc, Bạch Đào thậm chí còn hy vọng mình không biết gì cả…
Trong lòng cô rất loạn, cũng không muốn quấn lấy Bùi Thời thêm nữa nên tùy tiện bịa chuyện nói: “Dạo này em hay gặp ác mộng, có lẽ tối nào trước khi đi ngủ anh cũng phải kể chuyện cho em nghe giống như trước kia mới đỡ được… Anh còn nhớ câu chuyện trước kia đã kể cho em nghe chứ?”
Việc kể chuyện trước khi đi ngủ này hoàn toàn là do Bạch Đào nhất thời bịa ra, đến trong bản thảo ân ái cũng không có, nhưng Bùi Thời không hề nghi ngờ gì, chỉ thấp giọng “ừ” một tiếng.
“Nhớ nhé, sau này tối nào cũng sẽ để anh tiếp tục kể.”
Nếu không biết sơ qua tình hình trước, thái độ của Bùi Thời như vậy quả thật nhẹ nhàng không chê vào đâu được, nhưng mà lòng Bạch Đào lại như rơi vào động băng…
Là giả! Thật sự đều là giả! Chuyện trước đây chưa từng làm mà cô nhất thời bịa ra, Bùi Thời vẫn có thể không thay đổi sắc mặt mà đồng ý, còn tiếp tục kể? Anh con mẹ nó kể chuyện trước khi đi ngủ lúc nào! Lấy đâu ra mà tiếp tục?!
Bậc thang đi xuống mà ban đầu Bạch Đào muốn tìm cho Bùi Thời đều đã bị chính anh tháo dỡ rồi…
Anh quả thực đang cố ý lừa dối!
Bạch Đào không thể tự lừa dối bản thân được nữa rồi, cô thực sự đã làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc, gây ra một sự nhầm lẫn xấu hổ đáng sợ…
Bùi Thời căn bản không hề thích cô, anh vì công ty mà phối hợp diễn với cô, kết quả cô lại tự luyến mà đặt tình cảm chân thành vào rồi.
Bạch Đào nghĩ đến đủ loại chuyện trước đây, chỉ cảm thấy cái chết xã hội cũng đến vậy mà thôi, xấu hổ đến mức ngón chân cũng có thể móc lên được một căn biệt thự sang trọng rồi(1).
(1)Chỉ là một loại nói quá, thể hiện sự vô cùng xấu hổ, khi ấy căng thẳng ngón chân sẽ co rút, móc lên trong tiềm thức, không phải thực sự móc lên được biệt thự đâu nha mọi người:))
Cô là một người sống chết cũng phải giữ thể diện, bây giờ vừa nghĩ đến cô không những không thực sự tóm được Bùi Thời, làm người phụ nữ của anh cả, còn bị Bùi Thời xem như một kẻ ngốc mà chơi đùa, lại đợi đến khi Công nghệ Thời Lai niêm yết thành công rồi, khả năng là Bùi Thời sẽ một phát đá cô đi không tiếp tục quậy phá với cô nữa, lúc đó mặt mũi của Bùi Phi, còn có sự chế giễu từ bên ngoài, bao gồm cả những tiểu hoa đang nhìn chằm chằm Bùi Thời như Hoàng Nguyệt Nhiên…
Nghĩ thôi đã không thở nổi rồi.
Trong lòng Bạch Đào một mảnh hỗn loạn, những chuyện ngu ngốc này cho dù là với Dư Quả cô cũng không thể mở miệng nói ra được, hiện tại đối mặt với mớ hỗn độn lớn như vậy, Bạch Đào chỉ ước gì có thể trở thành một con đà điểu vùi đầu vào cát.
Hay là lại chạy ra đường để ô tô đâm vào, có phải sẽ lại có thể xuyên không trở về không?
Cuộc sống năm năm sau này cô không muốn nữa, giờ phút này, Bạch Đào chỉ muốn nhanh chân chạy trốn.
Đương nhiên là Bạch Đào sẽ không thật sự làm loại chuyện như lao ra đường cái để bị xe đâm, nhỡ bị đâm chết kết thúc tất cả cũng thôi đi, đừng có bị đâm liệt nửa người rồi không thể tự lo cuộc sống…
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách
Chỉ cần chạy đủ nhanh, sự xấu hổ sẽ không thể đuổi kịp cô!
*****
Vì không có cách nào đối mặt được với Bùi Thời, cũng không biết phải giải quyết sự nhầm lẫn xấu hổ hiện tại ra sao, Bạch Đào vô cùng hèn nhát quyết định bỏ chạy.
Cô cúp điện thoại của Bùi Thời, thu dọn đóng gói đồ đạc trong phòng, sách mẫu của cô, dụng cụ truyện tranh của cô, máy tính, mỹ phẩm dưỡng da hàng ngày, quần áo mẫu mới của mùa, túi xách, giày dép, son môi, đồ trang sức của cô…
Khi thực sự thu dọn rồi cô mới phát hiện, hoá ra trong ngôi nhà này đã để lại nhiều vết tích của cuộc sống như vậy.
Lặn lộn một tiếng đồng hồ, Bạch Đào đóng gói được năm chiếc vali lớn, theo lý mà nói thì thế này cũng tương đối rồi, nhưng Bạch Đào tự cảm thấy mình là nạn nhân bị lừa gạt, bây giờ cho dù có hèn nhát không dám đối đầu với kẻ lừa đảo thì cũng không thể cái gì cũng để lại cho kẻ lừa đảo được!
Những bức tranh cô treo trên tường, lọ hoa mới mua, hoa tươi trong lọ, khăn trải bàn mới thay, cái xẻng đặt mua, trứng trong tủ lạnh, nửa quả táo còn sót lại…
Tất cả những thứ Bạch Đào từng bỏ một phân tiền ra mua, cô đều không định để lại cho Bùi Thời, ngay cả bàn chải đánh răng và bát đũa của cô, cô cũng chuẩn bị đóng gói mang đi hết, bao gồm cả giấy vệ sinh!
Đợi đến khi thu dọn xong xuôi mọi thứ, Bạch Đào đã đóng được mười thùng đồ lớn, nhưng ở xã hội hiện đại, chỉ cần có tiền, không có chuyện gì là không thể giải quyết được, cô gọi cho một công ty chuyển nhà, không lâu sau xe tải đã đến, nhân viên khuân vác chuyển hết hành lý của Bạch Đào lên xe.
“Cô gái, tất cả đồ đều ở đây rồi chứ?”
“Đợi chút!”
Bạch Đào suy nghĩ một lát, quay lại biệt thự, sau đó nghiêm mặt, một tay xách con chó, tay kia xách một túi lớn thức ăn cho chó đi ra khỏi biệt thự, lúc này mới hùng hùng hổ hổ lên xe…
“Hiện tại đủ rồi, đi thôi!”
Mặc dù cô sợ chó nhưng chó cũng là do cô mua, cô bỏ chạy, vậy thì đến chó với thức ăn cho chó cũng không để lại Bùi Thời!
Thứ duy nhất có thể để lại cho Bùi Thời chính là tờ giấy tuyên bố ly hôn và bản thỏa thuận ly hôn đặt trên bàn.
Đều đã lừa cô như thế, ngày tháng này không thể tiếp tục sống được nữa rồi.
Tính cách của Bạch Đào rất cứng rắn, cho dù lúc này về mặt tình cảm cô yêu và ỷ lại vào Bùi Thời, nhưng nếu anh từ bỏ tôi liền buông, cô là một người sĩ diện lại kiêu ngạo tự luyến, Bùi Thời chỉ vì việc niêm yết mà lừa dối cô, căn bản không yêu cô, cô chắc chắn không mắc hội chứng Stockholm(2), cũng không có sở thích chung sống cả đời với một người không yêu mình.
(2)Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.
Ly hôn, nhất định phải ly hôn.
Bạch Đào ngồi trên xe, kéo số liên lạc của Bùi Thời vào danh sách đen, kiên cường chịu đựng sự nhiệt tình năng động của con chó, trong lòng chỉ có suy nghĩ có ân phải báo có thù phải trả.
Hừ, Bùi Thời cẩu tặc(3), anh mất vợ rồi, chó của anh cũng mất rồi!
(3)Từ cẩu tặc ở đây không phải để chỉ kẻ bắt trộm chó, mà là chỉ những người không bằng chó lợn, làm người rất giả dối, bại hoại.
Cũng để phiếm chỉ những người bất trung bất nghĩa.
Có điều, cảm giác vui vẻ sảng khoái khi báo được thù vĩnh viễn chỉ tồn tại vào khoảnh khắc báo thù đó, đợi đến lúc chiếc xe tải di chuyển trên đường, Bạch Đào lại chìm vào sự im lặng khi đối mặt với câu hỏi “đi đâu” của tài xế.
Ở khách sạn?
Không được, với mạng lưới quan hệ của Bùi Thời, anh rất nhanh sẽ có thể tìm ra cô, nhưng người Bạch Đào không muốn gặp nhất hiện tại chính là Bùi Thời.
Cho nên ở khách sạn không ổn.
Tìm bạn bè?
Người bạn thân nhất của cô cũng chính là Dư Quả, nhưng chuyện mất mặt như thế, Bạch Đào không muốn nói cho Dư Quả biết.
Về nhà mẹ đẻ?
Quên đi, càng thêm mất mặt, Bạch Đào cũng chưa nghĩ ra phải đối mặt với cha mẹ như thế nào.
……
Tóm lại, vì thể diện mà làm khổ bản thân chính là đang nói về những người như Bạch Đào.
Vì vậy, cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nghĩ không ra một nơi để trốn.
May mà trời không tuyệt đường của con người, đúng lúc Bạch Đào đang lo lắng sốt ruột thì nhận được cuộc gọi của Tôn Tĩnh…
“Fiona, khi nào cô đi làm lại vậy? Lần nghỉ phép này cũng lâu quá rồi đi? Gần đây công ty đang đến thời kỳ mấu chốt để niêm yết, đoàn đội kiểm toán và luật sư đều đang tập hợp, mỗi ngày không phải cần tư liệu này thì là cần cái kia, bọn tôi đều bận túi bụi cả rồi…”
Gần như là lóe lên một cái, trong đầu Bạch Đào nảy ra một chủ ý tuyệt vời.
Chi bằng trốn đến chỗ Tôn Tĩnh?
Dù sao thì cô ấy cũng không biết cô là ai, cho dù có mất mặt thì cũng không phải là thể diện của Bạch Đào mà là của Fiona.
Vừa hay cái tên Fiona này cũng là Bùi Thời rác rưởi đặt cho cô, hơn nữa chắc hơn phân nửa thực sự là nhằm mục đích chế giễu nên mới đặt, không cần cũng được, sau này bỏ tên giả đi, đeo kính râm lên, ai cũng không yêu!
Bạch Đào hạ quyết tâm, lập tức nghẹn ngào nói: “Tĩnh Tĩnh, em… Em bị ông chồng cặn bã lừa tiền lừa sắc, bây giờ không nhà để về… Thành phố này quá lạnh lẽo rồi! Em sợ không có cách nào đi làm tiếp được nữa, suy cho cùng thì bây giờ em cũng chỉ có thể mang theo giấc mơ tan vỡ mà ngủ ngoài đường…”
……
Nửa giờ sau, Bạch Đào dẫn chiếc xe chở một đống vali và thùng đồ lớn của mình dừng lại trước tiểu khu nhà Tôn Tĩnh, Tôn Tĩnh đã đợi sẵn ở đó.
Mặc dù sau khi xuyên không tới cô bị lừa gạt làm ra chuyện nhầm lẫn xấu hổ, nhưng người thông minh đến đâu cũng sẽ có lúc mắc phải sai lầm, về tổng thể thì cô vẫn là người có phẩm hạnh thanh cao tràn đầy mị lực, còn không phải sao, thần tượng thế nào thì thu hút được fan kiểu ấy, nhìn fan cứng Tôn Tĩnh của cô xem, chẳng phải rất tốt bụng và nhiệt tình sao?
Bạch Đào không ngờ chuyện đến ngày hôm nay, người thu nhận và giúp đỡ mình lại là Tôn Tĩnh, trong lòng cô nhất thời trăm cảm xúc lẫn lộn, vừa áy náy vừa cảm động… Quả nhiên, dựa nào đàn ông không có tương lai, tập trung vào sự nghiệp mới đúng!
Cô thầm thề trong lòng, để đền đáp Tôn Tĩnh, cô nhất định sẽ nỗ lực vẽ tập mới!
Trên mặt Tôn Tĩnh vốn dĩ đang lộ ra vẻ đồng tình thực sự, nhưng sau khi thấy Bạch Đào chuyển vô số thùng đồ to từ trên xe xuống, cô ấy liền có chút khó nói thành lời: “Không phải cô nói là bị tên cặn bã hại đến không có nhà để về sao? Sao còn mang theo nhiều đồ như vậy?”
“Thế chẳng lẽ để lại cho tên cặn bã?” Bạch Đào vừa nói vừa hô hào Tôn Tĩnh: “Nào nào, Tĩnh Tĩnh, giúp em cùng nhau xách vào đi, vali này toàn mỹ phẩm dưỡng da, mặt nạ ngủ lần trước em nói với chị cũng mang theo đó, vừa vặn tặng chị luôn, hàng mới tinh nha! Chưa mở đâu!”
Tôn Tĩnh sống trong một căn hộ rộng một trăm mét vuông, ban đầu cô cứ nghĩ căn hộ này ở khá rộng rãi, nhưng sau khi đẩy mấy chiếc vali và thùng đồ của Fiona vào thì căn hộ dường như đã không còn đủ rộng nữa rồi, đợi Fiona mở vài chiếc vali ra vô cùng hào phóng chia cho Tôn Tĩnh mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, túi xách cao cấp, son môi phiên bản giới hạn mới toanh, cô ấy càng choáng váng hơn.
“Nhiều vậy, là ai mua thế?” Cô ấy chọn hai bộ đồ dưỡng da bản giáng sinh giống hệt nhau trong vali ra: “Đều mua trùng lặp nha.
Bộ này đắt lắm đấy!”
Bạch Đào nhìn lướt qua những thứ này một cái, mặc dù không muốn nhắc tới Bùi Thời nhưng vẫn thành thật nói: “Tên cặn bã rác rưởi mua đó.”
Tôn Tĩnh không nói gì nữa nhưng ánh mắt của cô ấy đã truyền đạt tất cả… Đây con mẹ nó vẫn còn là tên cặn bã rác rưởi sao? Có thể tìm thấy loại đàn ông cặn bã rác rưởi này ở đâu vậy?
“Không phải cô nói bị anh ta lừa gạt tiền sao? Anh ta chịu chi cho cô như vậy, đâu cần phải lừa cô chứ.” Thà phá huỷ mười toà thành còn hơn phá hoại hạnh phúc hôn nhân một gia đình, Tôn Tĩnh lập tức khuyên nhủ: “Vợ chồng nhỏ các cô có phải cãi nhau mâu thuẫn xong cô hiểu nhầm anh ta rồi không?”
“Hiểu nhầm cái rắm!” Vừa nhắc đến chuyện này Bạch Đào liền phát cáu: “Đúng vậy, về tiền bạc anh ta chẳng quản đến em mấy, cũng tiêu tiền cho em, nhưng anh ta căn bản không hề yêu em! Tình cảm của anh ta dành cho em đều là giả! Đều là để duy trì sự hòa hợp mặt ngoài trong cuộc hôn nhân của anh ta.” Cô loại bỏ một số chi tiết, giải thích một cách mơ hồ: “Chính là, công việc của anh ta cần một cuộc hôn nhân ổn định mới có thể kiếm tiền! Anh ta giả vờ yêu em nói đến cùng vẫn là vì tiền.”
Bạch Đào càng nói càng uất ức, càng nói càng phẫn nộ, một người phụ nữ xinh đẹp như cô đã bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế! Vậy mà người đàn ông Bùi Thời đó lại yêu nhân dân tệ hơn cả cô! Rác rưởi!
Hai mắt cô đẫm lệ nhìn Tôn Tĩnh, tố cáo nói: “Tĩnh Tĩnh, công bằng mà nói, chị có thể chịu được một người đàn ông chỉ tiêu tiền cho chị mà hoàn toàn không có tình cảm với chị không?”
Bạch Đào vốn tưởng sẽ có được sự đồng tình và cảm thông lớn từ Tôn Tĩnh, kết quả Tôn Tĩnh nghe xong, hai mắt đều sáng lên: “Còn có loại chuyện tốt như vậy á? Thế chẳng phải sẽ có thể tiêu tiền mà không cần lãng phí thời gian hẹn hò yêu đương sao?”
“…”
Mẹ nó, không thể nói về băng tuyết cho con côn trùng chỉ sống một mùa hè nghe được! Cô thực sự không cần người fan này nữa rồi.
Thấy Bạch Đào xị mặt xuống, Tôn Tĩnh mới cảm thấy mình thể hiện không ổn lắm, cô ấy ho khan một tiếng, điều chỉnh lại vẻ mặt, cũng tràn đầy căm phẫn nói: “Tên cặn bã! Vậy anh ta lừa gạt tình cảm của cô thế nào?”
Cảm xúc của Tôn Tĩnh lúc này khiến Bạch Đào khá hài lòng, thế là cô tiếp tục tố cáo: “Anh ta lừa cưới!”
“!!!” Lúc này Tôn Tĩnh liền nổi lên hứng thú: “Anh ta lừa bằng cách nào vậy? Thân phận giả sao? Thật ra đã có vợ con rồi? Bằng cấp học vấn giả mạo? Hay là độn giày cao?”
“Này ngược lại không có…” Bạch Đào tức giận đùng đùng nói: “Chính là… Tóm lại là đã lừa gạt em, khiến em cho rằng mình và anh ta là một cặp vợ chồng ân ái…”
Không chỉ nhìn cô diễn, đẩy cô vào hố lửa, đầu óc cô đều đã thế này, cho dù không biết cô xuyên không tới nhưng biểu hiện bên ngoài không phải đã giống như đầu óc bị hỏng rồi sao? Vậy cũng nên đưa cô đi khám chứ! Kết quả cái đồ rác rưởi Bùi Thời này lại vui vẻ ngồi xem, có còn là người không?!
Bạch Đào nghĩ đến đây liền cân nhắc dùng từ phẫn nộ nói: “Nói thế nào đây? Mặc dù em không có bệnh nhưng dựa theo triệu chứng thì chắc là bị bệnh rồi, theo lý mà nói, anh ta nên đưa em đi khám, kết quả anh ta lại phối hợp với em để em nghĩ rằng mình thực sự không bị bệnh, cũng không đưa em đi khám, để mặc cho bệnh tình của em càng thêm nặng, cuối cùng bây giờ bệnh đã ăn sâu vào xương tuỷ châm cứu cũng không còn kịp nữa rồi anh ta vẫn không đưa em đi khám, ngược lại còn trì hoãn, trì hoãn đến hiện tại, để em… Để em đối mặt với một thân thể tan nát và một linh hồn vỡ vụn! Tóm lại chính là một đống hỗn độn đã không có cách nào cứu vãn!”
Bạch Đào đương nhiên không thể nói ra sự thật, vậy nên chỉ có thể giải thích một cách đơn giản dễ hiểu như vậy, cô nhìn Tôn Tĩnh một cái: “Nói thế này chị hiểu không?”
Tôn Tĩnh hoàn toàn bị loạn đến ngất đi, nghi ngờ nói: “Vậy rốt cuộc cô có bị bệnh không?”
Người fan này của cô đúng là trẻ nhỏ không dễ dạy!
Bạch Đào mím môi: “Chị đừng quan tâm em có bệnh hay không, tóm lại là anh ta không đưa em đi khám!”
“…”
Tôn Tĩnh chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng thấy Fiona nước mắt lã chã, cô ấy chỉ đành phối hợp nói: “Đồ rác rưởi! Đúng là một tên cặn bã! Đến bệnh cũng không đưa em đi khám!”
“Đúng vậy, hơn nữa anh ta còn muốn lừa em sinh con!” Mấy lần gần đây Bùi Thời đều không dùng biện pháp an toàn, Bạch Đào vừa nhớ tới chuyện này lại càng tức: “Tên rác rưởi này không có tình cảm với em, lừa cưới có khả năng là vì muốn lừa sinh con, may mà cuộc sống không phải tiểu thuyết, không có chuyện một phát trúng ngay, người hiện đại vì vấn đề môi trường sống mà không sinh đẻ đều tốt biết bao!”
Lúc nói Bạch Đào không cảm thấy gì, kết quả Tôn Tĩnh nghe xong lời này lại vô cùng phẫn nộ: “Tôi nghe hiểu rồi!” Cô ấy tức giận nói: “Cô về cơ bản là không sai, cô có biết hiện nay việc mang thai hộ hợp pháp ở nước ngoài đắt thế nào không? Anh ta chắc chắn là muốn tiết kiệm số tiền này nên mới lừa cô! Bình thường mua sắm cho cô có thể hết bao nhiêu chứ? Đây đều được gọi là đầu tư sớm, cái gọi là tiêu nhiều tiền thực sự chính là sinh con đó! Anh ta không phải chỉ là đầu tư chút tiền cho cô để lừa gạt cô thôi sao, sau này còn muốn thu lại lợi nhuận đấy! Không dễ dàng gì mới tóm được cô, sao có thể không lừa chứ? Suy cho cùng thì người xinh đẹp lại dễ lừa cũng không còn nhiều nữa rồi…”
???
Khoan đã, cái gì gọi là xinh đẹp lại dễ lừa?
Nhưng mà Bạch Đào còn kịp hỏi, Tôn Tĩnh đã chân thành tận lực mắng: “Fiona, từ hôm nay trở đi, cô chính là chị em của tôi, mấy ngày trước tôi vừa mới đọc được tin tức, chính là một người phụ nữ bị tên đàn ông cặn bã lừa sinh con, kết quả là bị khó sinh mà qua đời, tôi cực kỳ ghét loại đàn ông cặn bã này, cô yên tâm đi, cô không có nhà để về thì cứ ở chỗ tôi!”
Tôn Tĩnh lập tức vỗ ngực: “Cái loại đàn ông cặn bã lừa cưới lừa sinh con này, ly hôn sớm đi cho tốt, may mà cô phát hiện sớm, còn chưa mang thai, nếu không sau này sẽ gặp vô vàn phiền phức!”
Tôn Tĩnh nói đến đây, mắt liền sáng như đuốc nhìn Bạch Đào: “Hiện tại cô ly hôn chưa? Không phải là vẫn chưa muốn ly hôn đi? Trong trường hợp này của cô, tôi khuyên nên ly hôn, không lẽ cô chỉ định làm ầm ĩ một chút, tên cặn bã dỗ dành là vẫn muốn quay lại?”
“Đương nhiên là ly hôn! Em đã ký vào thỏa thuận ly hôn rồi!” Bạch Đào vỗ bàn: “Không chỉ ly hôn, em còn muốn lập tức tìm mùa xuân thứ hai!”
Phải tìm một người đẹp trai hơn, giàu có hơn, yêu cô hơn Bùi Thời!
Cho Bùi Thời tức chết!
Tôn Tĩnh rất ủng hộ quyết định này: “Tôi thấy được đấy!”
“Chính là, đừng tìm đàn ông đã có vợ nhé, tôi biết Bùi tổng của công ty chúng ta khá ưu tú, nhưng cô cũng đã kết hôn rồi, trước đây không phải cũng cực kỳ ghét tiểu tam sao? Đừng biến mình thành loại người bản thân từng ghét nhất nha…”
Lúc này Bạch Đào lại không vui: “Bùi Thời có gì tốt chứ?”
“?”
Bạch Đào hắng giọng, nói khoác mà không biết ngượng: “Bây giờ em thấy anh ta chỗ nào cũng không vừa mắt, lăng nhăng phóng đãng, đi làm ăn mặc đẹp đẽ sang trọng thế làm gì? Đi xem mắt à? Ngày nào cũng mặc bộ âu phục tốt như vậy, muốn ngày ngày đi xem mắt chắc? Rác rưởi gì vậy, kỹ năng diễn ngược lại còn rất tốt, ngày nào cũng giả vờ nhân mô cẩu dạng(4), không chừng bên trong còn là mặt người dạ thú máu lạnh biến thái đó…”
(4)Nhân mô cẩu dạng/人模狗样: Thân phận là con người nhưng lại hành xử như một con chó.
Mặc dù đang ở nhà mình nhưng Tôn Tĩnh vẫn bị phát ngôn “đại nghịch bất đạo” nguy hiểm của Bạch Đào doạ cho sợ hãi đến vô thức che miệng cô lại: “Phi phi phi, cô gặp phải một tên cặn bã thì thôi đi, sao lại mắng cả Bùi tổng của chúng ta chứ?” Tôn Tĩnh trừng mắt với Bạch Đào một cái: “Không phải cô còn từng mờ ám với Bùi tổng sao? Lẽ nào không có được liền đạp đổ?”
Tôn Tĩnh không nhắc nhở còn đỡ, vừa nhắc nhở Bạch Đào liền khó chịu.
Đúng rồi, lúc trước đến công ty của Bùi Thời để trải nghiệm cuộc sống còn thể nghiệm được một di chứng như vậy.
Nếu là trước đây, Bạch Đào sẽ không quan tâm Tôn Tĩnh nghĩ thế nào, nhưng bây giờ cô chỉ hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với Bùi Thời, một chút quan hệ cũng không dính dáng gì nữa nên tuyệt đối không thể để người khác hiểu lầm cô và Bùi Thời có chuyện linh tinh gì đó được.
“Không! Em và Bùi Thời chưa từng có loại quan hệ đó!” Bạch Đào nói chắc như đinh đóng cột: “Bây giờ em có thể công khai thân phận của mình rồi!”
“Em chính là cô Bạch Đào…” Bạch Đào lời lẽ ngay thẳng chính nghĩa dừng lại một chút: “Họ hàng của cô Bạch Đào!”
Tôn Tĩnh sửng sốt một hồi, tựa như đang tiêu hóa tin tức của Bạch Đào, một lúc sau, khuôn mặt cô ấy mới lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc: “Chẳng trách chẳng trách, tôi cứ thắc mắc sao Bùi tổng lại bao dung với cô như vậy, hóa ra là quan hệ thông gia và yêu ai yêu cả đường đi nha!”
Quả nhiên là Bùi tổng yêu cô Bạch Đào đến tột cùng, vậy nên mới bị sắc đẹp làm mất đi lý trí đến mức một người vừa nhìn đã biết học lực đầu óc không quá tốt như Fiona mà cũng tuyển vào làm nhân viên tạm thời, còn quan tâm đến cô ấy đủ mặt khiến ngay cả Tôn Tĩnh cô cũng hiểu lầm! Trách nhầm Bùi tổng rồi! Tội lỗi tội lỗi!
“Nhưng Bùi tổng quan tâm cô như vậy, còn là thông gia, sao cô còn mắng anh ấy như thế chứ? Chẳng lẽ…”
Bạch Đào vừa nhìn biểu cảm trên mặt Tôn Tĩnh liền biết cô ấy lại đang tưởng tượng cái gì rồi, nhưng cô lúc này đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần vì đả kích của sự nhầm lẫn xấu hổ cực lớn nên lười giải thích, chỉ mặc kệ Tôn Tĩnh sắp xếp phần còn lại của câu chuyện cho mình…
“Chẳng lẽ tên cặn bã đã lừa cưới cô đó là Bùi tổng giới thiệu?”
……
Bạch Đào nhìn Tôn Tĩnh, công bằng mà nói, cô cảm thấy đầu óc tưởng tượng của người fan này cũng thật lớn, làm trợ lý của Bùi Thời quá ủy khuất rồi, cô ấy nên như con chim bay lượn ra ngoài làm gì đó có tính sáng tạo và khởi nghiệp mới đúng, nói không chừng đến công ty viết bản thảo cho cô kia ngược lại có thể đạt được thành tựu xuất sắc.
Nhưng đổi một nói cách khác, những gì Tôn Tĩnh nói cũng không sai, cô kết hôn với Bùi Thời rác rưởi chắc chắn là một cái bẫy do anh đặt ra, sau đó chủ động tìm đến nạn nhân là cô.
Bạch Đào gặp phải một cuộc hôn nhân thất bại, lòng tự tin của cô bị đả kích tan tành, nhưng may cô là người có trái tim mạnh mẽ và năng lực hồi phục mạnh, mặc dù nói Bùi Thời không thích cô, chỉ nghĩ đến việc niêm yết nên mới diễn kịch cùng cô, nhưng Bạch Đào vẫn tin chắc rằng lúc đó cô kết hôn nhất định là do Bùi Thời lừa, mặc dù không có tình cảm nhưng Bùi Thời chắc chắn đã bị vẻ đẹp của cô thu hút.
Nếu không tại sao anh không đi lừa người khác mà lại lừa cô?
Tuy không thành công khiến trái tim của Bùi Thời rung động, nhưng vẻ đẹp của cô chẳng phải vẫn khiến cái đó của Bùi Thời cứng lên sao?
Haizz, trong thất bại cuối cùng vẫn có thành công, cũng không phải là thất bại hoàn toàn.
Bạch Đào cảm khái nghĩ, tóm lại cô cũng không kém đến thế.
Tên cặn bã Bùi Thời lừa hôn cô quả thật cũng là do chính Bùi Thời giới thiệu cho cô.
Cách nói này của Tôn Tĩnh không sai.
Bạch Đào thở dài, nặng nề gật đầu: “Sao có thể không phải là Bùi Thời rác rưởi hại em chứ!”
Đáng tiếc là ăn cơm nhà người ta thì phải biết báo ân, trong lòng Tôn Tĩnh vẫn rất trung thành với Bùi Thời, sau khi bày tỏ sự đồng cảm, cô ấy không nhịn được biện hộ cho Bùi Thời: “Bùi tổng cũng chỉ là người mai mối thôi, cô cũng không thể đổ hết lỗi cho người giới thiệu nha, muốn trách thì phải trách chính cô không mở to mắt nhìn rõ tên cặn bã.”
Cũng đúng.
Bạch Đào buồn bã thở dài.
“Quên đi quên đi, cái cũ không đi cái mới không tới, sau khi cô ly hôn còn có cả một tương lai rộng lớn phía trước nữa, đi ngủ trước đi.” Tôn Tĩnh chuẩn bị phòng dành cho khách cho Bạch Đào, trước khi rời đi lại quay đầu lại, như nghĩ đến điều gì đó trịnh trọng nói: “Còn một chuyện nữa, tôi nhất định phải nói với cô.”
Xem ra là muốn nghiêm túc an ủi người phụ nữ thất bại trong hôn nhân là cô này phải biết tự mình cố gắng rồi.
Chỉ là trong lòng Bạch Đào còn chưa kịp cảm động, đã nghe thấy Tôn Tĩnh õng ẹo nói tiếp: “Chính là, nếu cô đã là họ hàng của cô Bạch Đào, vậy thì có thể lấy cho tôi thêm vài bộ truyện tranh có chữ ký của cô Bạch Đào được không.
Tôi là hội trưởng của một hội tiếp ứng cho cô Bạch Đào, mặc dù tôi có sách có chữ ký của cô ấy, nhưng các chị em khác trong hội tiếp ứng của chúng tôi vẫn chưa có, mọi người sẽ tự mua sách thực thể, cô chỉ cần giúp chúng tôi chuyển nó cho cô Bạch Đào là được rồi, phí gửi chúng tôi cũng tự trả…”
Con mẹ nó.
Tôn Tĩnh đúng là một trái tim son sắt hướng về ánh mặt trời, cái gì cũng nghĩ đến cô.
Tâm trạng của Bạch Đào hơi thay đổi, có chút ghen tị với bản thân, cô là Fiona đã có cuộc hôn nhân đổ vỡ nhưng Tôn Tĩnh vẫn quan tâm đến cuốn sách có chữ ký của Bạch Đào!
Tôn Tĩnh, cô đúng là không có trái tim!
*****
Việc tiến hành niêm yết đang đến thời điểm quan trọng nhất, gần đây Bùi Thời quả thật rất bận, nhưng mỗi khi Bạch Đào gọi điện tới, tâm trạng của anh vẫn rất vui vẻ.
Mặc dù nói mỗi lần nghe điện thoại thực sự đều là rút chút thời gian từ trong lịch trình bận rộn kín mít của mình, nhưng anh cũng hết cách với Bạch Đào, cô quả thật rất dính người, cũng rất mất thời gian, có điều xét thấy bản thân đã chọn cô làm vợ rồi thì người trưởng thành nên có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, Bùi Thời cảm thấy đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, thỉnh thoảng xen chút việc cá nhân vào trong công việc cũng rất có tính khiêu chiến.
Chỉ là cuộc gọi của Bạch Đào hôm nay khiến Bùi Thời lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, giọng điệu của cô có chút kỳ lạ, hơn nữa tiếng nghẹn ngào trong lúc cố gắng giả vờ bình tĩnh che giấu lộ ra rất rõ, âm cuối của câu nói còn hơi run rẩy, giống như cảm xúc vừa mới lên xuống vậy.
Bùi Thời có chút nghi hoặc, nhưng trên tay đang có hợp đồng cần bàn với luật sư Cao nên anh không nghĩ ngợi gì nhiều nữa mà dồn hết tinh lực vào công việc, đợi đến khi bản hợp đồng được xác nhận xong đã là nửa tiếng sau.
Cũng là lúc Bùi Thời có thời gian nhớ Bạch Đào.
Anh lấy điện thoại ra, dứt khoát gọi cho cô.
Nhưng mà không có ai trả lời.
Lại gọi về điện thoại cố định của biệt thự, cũng có kết quả y hệt.
Có lẽ đang tập trung vẽ truyện tranh.
Nhưng Bùi Thời đã đợi nửa tiếng rồi mà Bạch Đào vẫn chưa gọi lại, cuối cùng anh cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nghĩ đến sự kỳ quái của Bạch Đào ngày hôm nay, Bùi Thời đột nhiên có một dự cảm không lành.
Tới khi Bùi Thời gửi tin nhắn wechat cho Bạch Đào, phát hiện mình đã không còn là bạn bè của cô nữa, anh mới cảm thấy xảy ra chuyện lớn rồi.
Vừa rồi Bạch Đào nói cái gì, cô nói muốn anh mỗi tối trước khi đi ngủ đều kể chuyện cho cô nghe giống như trước đây.
Lúc trước Bùi Thời đã lướt qua tất cả các bài tin tức và nhớ gần hết, nhưng suy cho cùng cũng không phải xem qua là nhớ, hơn nữa có một số bài không được phổ biến rộng rãi, vẫn sẽ có cá lọt lưới, vậy nên khi Bạch Đào nhắc đến việc kể chuyện trước khi đi ngủ, trong tiềm thức anh liền nghĩ lại là bản thảo cô lấy từ xó nào đó ra, cho nên mới thuận theo ý của cô mà nói tiếp.
Bùi Thời mím môi, ấn tên mình với Bạch Đào và kể chuyện trước khi đi ngủ làm từ khóa để tìm kiếm một chút.
Quả nhiên, không tra được gì trên công cụ tìm kiếm.
Mặt Bùi Thời trầm xuống, biết dự cảm xấu trong lòng mình e là đã trở thành sự thật rồi.
“Viên Mục, việc bàn bạc đối chiếu với luật sư Cao tiếp theo cậu ghi chép lại cẩn thận, tôi có việc phải về nhà một chuyến.
Còn có, chuyến công tác đến Mỹ ngày mai cậu hãy sắp xếp cho Điền Mẫn của bộ phận đầu tư hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Viên Mục hiển nhiên có chút mờ mịt: “Bùi tổng, nhưng lát nữa là cuộc họp bàn về nội dung trọng tâm của việc niêm yết, nhất là có một số quy định pháp luật tôi sợ sẽ phải nhắc lại, hơn nữa chuyến công tác ngày mai tốt nhất anh nên trực tiếp đi, dù sao cũng là thời điểm mấu chốt cho việc niêm yết rồi…”
“Là một việc rất gấp.” Bùi Thời nhìn Viên Mục một cái: “Tôi nhất định phải đi một chuyến, làm tốt việc của cậu đi.”
Anh nói xong cũng không cho Viên Mục thời gian phản ứng, dứt khoát cầm áo khoác và chìa khóa xe lên, vội vàng chạy về biệt thự.
Bạch Đào hỏi về một câu chuyện tình cảm căn bản không có trên tin tức, anh lại không hề nhận ra điều bất ổn mà đáp ứng ngay.
Thái độ không được tự nhiên và giọng nói run rẩy của Bạch Đào khi cúp máy, cho đến giờ phút này, trong lòng Bùi Thời đã có câu trả lời rồi…
Có phải cô đã nhớ ra gì rồi nên mới bịa ra chuyện không có trong bản thảo để thăm dò anh?
Mặc dù từ lúc Bạch Đào gặp tai nạn xe bị đụng hỏng đầu, Bùi Thời đã biết ngày này sẽ đến, nhưng ban đầu anh chưa từng coi trọng nó, cũng cảm thấy ngoài việc gây ra chút rắc rối trước khi niêm yết thì sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn đến bản thân.
Chỉ là bây giờ Bùi Thời mới phát hiện ra, con người căn bản không thể dự đoán trước được cảm xúc của mình trong một tình huống nào đó.
Tâm trạng của anh tệ hơn mình tưởng tượng nhiều.
Nhưng mà không phải là vì việc niêm yết sắp xảy ra, mà đơn thuần là vì…
Không thấy Bạch Đào nữa rồi.
Bùi Thời vội vàng chạy về nhà, tìm mọi ngóc ngách trong biệt thự đều không thấy bóng dáng của Bạch Đào.
Đồ đạc trong phòng cô cũng không thấy nữa, người phụ nữ tuyệt tình này đến cả giấy dán tường anh mới mua cũng tháo đi, để lại bức tường loang lổ ảm đạm.
Bùi Thời mở tủ lạnh ra, ngay cả trứng gà mới mua cũng không còn nữa, những quả trứng đó rõ ràng cô nói là mua để dậy sớm làm trứng ốp la cho anh ăn…
Anh mím môi lật tung cả căn nhà, đếm hết những thứ mà Bạch Đào đã mang đi.
Rất tốt.
Vô cùng tốt.
Cái gì có thể mang đi hay không thể mang đi, người phụ nữ này đều đã mang đi hết.
Thậm chí bao gồm cả con chó cô đã tặng cho anh!
Thức ăn cho chó, chậu đựng thức ăn cho chó, bồn cầu dành cho chó, đồ chơi cho chó, đến một cọng lông chó cũng không để lại cho Bùi Thời.
Còn có cà vạt, áo sơ mi, cả quần lót mà cô mua tặng cho anh mấy ngày trước! Đến quần lót anh đã mặc Bạch Đào cũng đều mang đi hết!
Bùi Thời mím môi, vừa tức giận vừa hoảng sợ.
Sau đó, anh tìm thấy bản thỏa thuận ly hôn và “giấy tuyên bố ly hôn” kèm theo mà Bạch Đào để lại ở trên bàn sách của mình…
“Biến con mẹ anh đi đồ lừa gạt, Bùi Thời rác rưởi, tôi không sống với anh nữa! Phân một nửa tài sản cho tôi, lập tức ly hôn! Đừng làm ảnh hưởng đến việc tôi tìm kiếm mùa xuân thứ hai!”
Tác giả có điều muốn nói:
[Màn kịch nhỏ] của [Đến phía nam lại có một tiếng còi]
Bạch Đào: Hay là ly hôn…
Bùi Thời (lập tức ngắt lời): Nếu em muốn ly hôn, anh sẽ tìm Tiền Hằng đến giúp anh khởi kiện, anh ta keo kiệt như thế, chắc chắn sẽ giảm thiểu số tiền chia cho em xuống.
Nhưng nếu không ly hôn, em sẽ sở hữu tất cả tài sản của anh, còn có phần sau khi niêm yết nữa.
Bạch Đào: Bùi Thời chó má rác rưởi! Lợi dụng lúc tôi mất trí nhớ bẫy tôi đến vô cùng đau khổ, tôi phải ly hôn với anh!!
Bùi tổng: Ly hôn?? Không có khả năng! Thứ em mất đi chỉ là kí ức, còn thứ anh mất đi chính là tình yêu đó!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...